Vết Thương Lòng
Nhật Ký Mùa Xuân
Trường Phi Bảo
Này Xuân, em đến thật rồi,
Gieo niềm hy vọng, đất trời nở hoa.
Hồn quê thắm sắc chan hoà,
Dấu chân lữ thứ nhớ nhà về thăm.
Vui buồn hết nhẵn một năm,
Bao nhiêu cay đắng thăng trầm nổi trôi.
Biển dâu cũng một kiếp người,
Tiễn đưa mùa cũ nụ cười rất xưa.
Nhớ thương biết mấy cho vừa,
Tuổi chồng thêm tuổi nắng mưa cũng nhiều.
Gieo neo hạnh phúc tình yêu,
Được rồi lại mất bao điều khắc ghi.
Xuân tươi, mình ước mơ chi,
Nước non giàu mạnh, người thì ấm no.
Bạn bè tình nghĩa một kho,
Gia đình sum họp mừng cho xóm làng.
Quê hương xuân đến rộn ràng
Gieo niềm tin mới, vững vàng tương lai.
Nắng khơi, xuân ấm ngày mai,
Lộc trời viên mãn, mãi hoài an khang.
Chúc muôn xuân mãi huy hoàng!
01/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2013 22:49:40 bởi Trường Phi Bảo >
Tiếng Lòng
Trường Phi Bảo Em cỏ dại hay là hoa đồng nội Chẳng bao giờ anh hiểu hết tình em Anh đi tìm những kiêu sa giả tạo Sẽ lãng quên em biết sẽ xa dần Sẽ không còn kỷ niệm thuở bâng khuâng Sẽ mất hút dấu chân thời tuổi trẻ Em không còn ngây thơ như cô bé Và anh thì... anh chẳng phải gã khờ Trái tim lạnh niềm tin ngủ trong mơ Tâm hồn lạnh thiếu một người tá túc Em là hoa hay cỏ bên dòng đục Đợi mùa sang sương đọng giọt chờ mong Ai dũng cảm thắp sáng tia hy vọng Cuối đường hầm le lói ánh bình minh Đừng cố hiểu khi mình không thể hiểu Đợi bao lâu anh mới ngoảnh lại nhìn Em là hoa, hoa đồng nội Em ngọn cỏ, cỏ ven sông Anh như mây, như chim, như gió lộng Như cuồng phong làm tan nát cõi lòng. 02/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2013 22:59:47 bởi Trường Phi Bảo >
Hoài Cảm
Trường Phi Bảo
Ta nhốt gió vào vùng trời
ký ức
Ném nỗi buồn tận đáy vực...
thẳm sâu
Ai đã đem yêu thương
cài trước ngực
Ấm hồn ta, cháy dở
mối tình đầu!
4/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2013 23:15:19 bởi Trường Phi Bảo >
Tình Muộn
Trường Phi Bảo
Trên đôi vai cao thượng
Hai núi buồn tình yêu
Đôi tim non thức muộn
Hoàng hôn ngả bóng chiều
Cao cao ngọn núi anh Che núi em thấp bé Tựa lưng đời thỏ thẻ Ấm nồng duyên sắt se Có đất trời chứng nhân Tiếc xuân đã nửa chừng Trăm năm còn lơ lửng Hai ngọn núi bâng khuâng. 04/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2013 23:44:19 bởi Trường Phi Bảo >
Mất Nhau Rồi
Trường Phi Bảo
Ngày uể oải khi lòng mình trống trải
Mất nhau rồi buồn héo hắt thời gian
Đợi chờ trăng, lại thương nhớ miên man,
Trăng khép nửa, thơ võ vàng trang giấy.
Vẫn khát khao vòng tay của người ấy
Những ngọt ngào, ve vuốt, những lời yêu,
Vẫn hoài mơ chiếc áo cưới mỹ miều
Nụ hôn mật, say hương chiều hò hẹn.
Mất anh rồi, tình yêu không nguyên vẹn,
Biết tìm ai vun vén lại niềm tin
Trái tim mình đầy ắp một bóng hình,
Sao chẳng thể nguôi quên từng kỷ niệm.
Người nhẫn tâm đem tình đi tẩm liệm
Giấc mộng tàn, đành lỗi hẹn trăm năm
Muốn đắp tấm chân tình, khơi lửa ấm
Chỉ sợ người mang giá rét về thăm.
05/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2013 23:16:05 bởi Trường Phi Bảo >
Thơ hay TPBảo .
----
Cho Mượn chủ Đề làm bài thơ nha .
--- Đang Nhớ Trầm Hương nên xin mạng phép hoạ vài lời cho vui nha, xin thông càm nha TrươngPhiBảo.
Vết Thương lòng !
Một vết thương lòng ai vá cho
Nợ duyên giống tựa,mối tơ dò
Xẻ môi giọt máu đau nào bế
Cắt mắt dòng châu, khổ đó o
---
Ước hẹn ngày xưa,chờ bóng nhạn
Thề nguyền tháng cũ, đợi con đò
Em còn xá quá chân Trời lạ
Anh vẫn mong người, chốn hẹn hò ..?!
6:16pm 10/31/2011
Một Gã Khờ.
Rất vui được bạn Hondutu ghé thăm còn đề thơ gởi lại, chúc bạn một ngày nhiều niềm vui, và dồi dào sức khoẻ. Mến!
Anh Hứa Nha Anh!
Trường Phi Bảo
Cõi lòng ngỡ lạnh gió đông
Ngờ đâu xuân thắm lại hồng duyên em
Vòng tay anh quá dịu êm
Chở che giông bão bên thềm thời gian
Hứa đi anh câu đá vàng
Cho em quên những lỡ làng ngày xưa
Con đường tình dẫu nắng mưa
Hứa yêu em mãi đủ vừa trăm năm
Đừng như bóng nhạn biệt tăm
Muộn màng mà gặp thì... thầm ước ao
Duyên tình thắm thiết gửi trao
Thêm thương, thêm nhớ kiếp nào người ơi!
Ngỡ xuân phai sắc hương đời
Bỗng dưng hiện cả mặt trời trong tim
Hứa đi anh, hứa riêng em,
Một lòng yêu mỗi mình em dại khờ .
07/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2013 23:24:45 bởi Trường Phi Bảo >
Vết Thương Lòng
Trường Phi Bảo
Anh trách Ta một thời yêu dễ dãi,
Nhớ bao người và vương vấn những ai?
Ta hờn dỗi... trái tim sao khờ dại,
Vết thương lòng mãi mãi chẳng hề phai!
08/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2013 23:34:03 bởi Trường Phi Bảo >
Với Anh
Trường Phi Bảo
Yêu không tròn mộng,
Chết vẹn tất lòng.
Dương gian vắng bóng,
Đôi mình nhớ không (?)
Đêm qua Xuân thắm,
Sáng nay Hạ buồn,
Tình Thu ủ dột,
Trách hờn Đông sang.
Vần thơ đa mang,
Khối tình nặng nợ,
Dưới mồ son sắt,
Em vẫn đợi chờ.
09/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2013 08:55:02 bởi Trường Phi Bảo >
Lặng Im
Trường Phi Bảo
Muộn màng... nên khổ lòng tôi,
Trái ngang... tình lỡ duyên thôi nghẹn ngào.
Phận mình... sao dám trèo cao,
Trăm năm... chờ đợi ước ao được gì?
Người ta nào có lỗi chi,
Tôi không trách móc người đi vội vàng.
Hoa phai, nhụy rữa, hương tàn,
Bướm ong theo gió mơ màng về đâu.
Sông sâu mà gãy nhịp cầu,
Thì đừng nhắc chuyện cau trầu xưa kia.
Mắt buồn, lệ ứa đầm đìa,
Mình không ngăn nổi cách chia cuộc tình.
Người ta đã có gia đình,
Nhớ nhung vô tội, thương mình đắng cay.
Biết yêu người đã là sai,
Nhưng đâu thể cấm tình này trong tim.
Giờ tôi... tôi chỉ lặng im,
Mỏi mòn trông đợi cánh chim phương nào.
10/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2013 08:58:57 bởi Trường Phi Bảo >
Anh Đón Em Về
Hát Lý Ngựa Ô
Trường Phi Bảo
Lục lạc, đồng đen,
Yên tra khớp bạc,
Anh đón em về
Bằng lý ngựa ô.
Ngựa ô thương nhớ,
Chín đợi mười chờ.
Lốc cốc leng keng,
Tình quen lối mộng.
Mình nên vợ chồng,
Cảm ơn tơ hồng,
Một đời răng long,
Một mai tóc bạc,
Vẫn yêu nhau hoài,
Ơi lý chàng ơi!
Ơi lý nàng ơi!
Mãi yêu nhau hoài.
Thuỷ chung từng ngày,
Sắt son từng năm,
Đời dẫu thăng trầm,
Chẳng nề gian khó.
Ngựa ô về đó,
Phi nhanh, phi nhanh,
Để em theo anh,
Tròn câu duyên nợ.
Mình nên chồng vợ,
Lốc cốc, leng keng,
Lục lạc, đồng đen,
Yên tra khớp bạc,
Tình quê mộc mạc,
Đẹp ánh trăng thề.
Anh đón em về,
Hát lý ngựa ô.
Ngựa ô... cái mà...
ngựa ô...
10/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2013 09:11:29 bởi Trường Phi Bảo >
Bên Kia, Bên Này
Trường Phi Bảo
Bên này nhớ, bên kia mong,
Bên kia rét, bên này hồng nắng mai.
Xuân bên này thiếu vòng tay,
Riêng bên ấy chắc đong đầy tình mơ.
Gần được ấm, xa đợi chờ,
Muốn sang thăm phải nhờ thơ bắc cầu.
Bên kia nhắc chuyện cau trầu,
Bên này hẹn duyên kiếp sau mộng thành.
Thương con chữ chạy vòng quanh,
Chuyển giao tâm ý, phối nhanh điệu vần.
Thời gian chồng chất nợ nần,
Tính sổ đời biết bao lần hợp tan.
Thuyền bên kia đã có nàng,
Đò bên này lỡ chuyến sang ngang chiều.
Muộn màng gió chướng mùa yêu,
Tình thơ tha thiết bấy nhiêu mới vừa.
12/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2013 09:13:22 bởi Trường Phi Bảo >
Giọt Đắng
Trường Phi Bảo
Trời xuôi hai đứa gặp nhau,
Như trầu lưu luyến hương cau tình nồng.
Giá xưa em chẳng lấy chồng,
Thì tim mở ngõ cho lòng anh mơ.
Tiếc là duyên lỡ đường tơ,
Dẫu rằng không hẹn, không chờ mà quen.
Giá như tình chẳng ủ men,
Nhớ nhung đâu dễ hờn ghen với người.
Em an phận với cuộc đời,
Thương anh đứng lặng bên đời trông mong.
Giận mình sao vội sang sông,
Để giờ cá chậu chim lồng nhà ai.
Mưa ngâu chưa dứt... mưa hoài,
Giọt sầu vương vấn đêm dài... hình như...
Giọt tình vỡ nát tâm tư,
Đành thôi giọt đắng giã từ... niềm yêu!
13/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2013 09:25:52 bởi Trường Phi Bảo >
Hành Trang Yêu
Trường Phi Bảo
Em mang theo nỗi đau thời con gái,
Vũ khí là giọt nước mắt đắng cay.
Anh phóng hoả - trái tim thêm lần cháy,
Hành trang yêu nhung nhớ lắm đoạ đày.
13/01/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2013 09:34:03 bởi Trường Phi Bảo >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: