Cái bóng bên cửa sổ
Đỗ Song Tử 03.11.2011 16:45:16 (permalink)
Ngày .... tháng.... năm.....
Không hiểu sao bỗng dưng tôi lại có tật mà tôi nghĩ chỉ có bọn trẻ con mới có, đó là viết nhật kí, có lẽ tôi có quá nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải thể hiện như thế nào hoặc những điều đó có thể không thích hợp lắm với những người tôi quen biết chăng? Nhưng dù sao tôi cũng đang viết nhật ký, và tôi cũng không hiểu tâm trí tôi lúc này tự nhiên tôi lại nhớ tới bạn tôi. Có lẽ vì ấn tượng về bạn tôi chăng, nhưng xét lại tôi mới nhớ, đó là ấn tượng gì nhỉ, chắc chắn không phải là ấn tượng mạnh vì nếu thế thì còn gì để mà cảm thấy ngạc nhiên chứ? Cái cách bạn tôi làm cho tôi phải nhớ mãi nhưng không phải là hình dáng, tính cách hay mà là một cái gì đó không thể nói bằng lời. Giờ tôi mới nhớ ra một chuyện, tuy dạo này tôi cũng gặp bạn tôi thường xuyên nhưng cứ mỗi lần nhớ đến tôi lại không tài nào hình dung ra bạn tôi một cách rõ rệt, càng cố nhớ tới thì hình ảnh bạn tôi trong tâm trí tôi càng mờ đi như thể bạn tôi đang bước vào một làn sương mờ khiến tôi không tài nào nhìn rõ được.
Gia đình bạn tôi cũng thật lạ, làm cài nghề hoàn toàn trái ngược với tính cách của tôi, nghề bói toán. Tôi là người theo chủ nghĩa không tin nếu không tận mắt nhìn thấy và tôi hoàn toàn không hiểu được cái thế giới tâm linh đó thế nào, bởi vì với tôi, thế giời tâm linh có huyền bí hay không với tôi không quan trọng. Tôi không có nhiều thứ quan trọng, mọi thứ đều đúng như nghĩa của nó, thế thôi. Tôi tưởng rằng những người như tôi, bạn tôi hẳn sẽ rất miễn cưỡng khi mời tôi tới nhà chơi, nhưng có vẻ như tôi nhầm to, khi tôi tới nhà bạn tôi, bố mẹ bạn có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi, và theo cách nói của hai bác, hình như tôi là người đầu tiên tới nhà bạn tôi với tư cách là bạn. Và để miêu tả không khí nhà bạn tôi có lẽ tôi nên miêu tả về đường phố thì hay hơn. Tuy đây là một đường phố nội thành, nhưng cũng có nhiều bóng cây xanh mát, tôi vốn là tay lạc đường chuyên nghiệp nên không thể ngờ lại tồn tại một khu phố mát mẻ và nhiều cây cối như thế này. Đường phố đông đúc tập nập, xe cộ ít mà người đi bộ thì khá nhiều, đông như hội vậy nhưng tôi ngạc nhiên ở một chỗ tuy nhiều người thế nhưng tôi lại thấy tiếng ồn ào giống như từ một nơi xa nào đó vọng lại, tôi nhìn quanh để xác nhận lại một chuyện, chính xác là tôi đang đứng giữa chốn đông người, có tiếng ồn ào mà tưởng như hoàn toàn yên ắng vậy. Giống như bạn đang đọc một quyển sách, quyển sách đó miêu tả nhưng âm thanh nhưng thực tế bạn chỉ cảm nhận được những âm thanh trong đầu của bạn mà thôi, nên tiếng ồn đó hoàn toàn không gây cảm giác khó chịu thật sự. Nhưng đó chưa phải là điều làm tôi ngạc nhiên, tôi nhìn mọi người xung quanh mua bán, ai cũng bước lặng lẽ, không một tiếng vang, tôi vô tình chạm vào một người đi ngược chiều, tôi cất tiếng xin lỗi thật nhẹ, tôi cũng không hiểu sao mình bất giác lại phải nhẹ như thế, khi đứng gần người đó, tôi cảm thấy một luồng hơi lạnh ùa vào tôi và tôi còn cảm nhận một mùi hương nhưng lại không thể xác định được đó là mùi hương gì. Giờ nhớ lại những hình ảnh đó tôi có cảm tưởng mình nhìn qua một làn khói trắng, nên tất cả những hình ảnh đó mới mờ nhạt và không rõ ràng đến vậy.
Tôi vào nhà bạn tôi, một ngôi nhà bình thường, binhg thường đến mức tôi chẳng có gì để mà nói tới cả, bình thường như bao ngôi nhà khác, cũng bức tường trắng đó, cũng cái lan can đó, cũng có mấy chậu hoa trang trí nhà của đó. Có chăng thì tôi chỉ thấy một sự yên lặng bao trùm căn nhà, tôi cũng không ngạc nhiên lắm, nhà của thầy bói đương nhiên sẽ tràn ngập không khí linh thiêng mà tôi đánh đồng cả sự im lặng vào đó. Bạn tôi mời tôi vào nhà, như đã nói, bố mẹ bạn tôi là thầy bói, hai bác trông khác hẳn nhưng vị thầy bói khác mà tôi hay bị các bạn khác của tôi lôi đi để xem trước tương lai mình ra sao, nhưng người đó lúc nào cũng có một vẻ như nhìn thấy trước mọi thứ, như mình đang lạc vào một thế giới linh thiêng nào đó, họ sợ hãi giống như họ nhìn thấy kết cục bi thảm của người nào đó hay họ vui mừng khi thấy tương lai của một người khác rực rỡ.
Bố mẹ của bạn tôi hoàn toàn bình thường, hơi ít nói và căn nhà cũng trang trí giống như những ngôi nhà bình thường khác, cũng có tủ áo, TV, bàn ghế, nếu có khác thì chỉ là hoàn toàn không có mấy thứ đồ màu sắc kì lạ mà tôi hoàn toàn mù tịt về tên hay ý nghĩa của chúng giống như những người hành nghề thầy bói khác.


Ngày ... tháng .... năm....
Sau chuyến đến thăm nhà bạn tôi, tôi vẫn chẳng có một chút gì với thế giới tâm linh mà bạn tôi hàng ngày vẫn phải tiếp xúc, theo như lời bạn tôi lộ ra thì bạn cũng có khả năng giống bố mẹ bạn, tôi mỉm cười thầm nghĩ, không biết bạn có đọc được suy nghĩ của tôi không hay bạn có biết tôi sẽ chết như thế nào, vào ngày nào không nhỉ? Có một điều là tôi chưa bao giờ nhờ bạn xem bói cho tôi, trong khi đó những người quen biết bạn tôi đều nhờ bạn xem hộ họ tương lại họ ra sao hay vận hạnh họ như thế nào?

Ngày ... tháng .... năm....
Một chuyện khó tin xảy ra, bạn tôi nói bạn đang gặp rắc rối và muốn nhờ tôi giải quyết hộ, bạn bảo tôi phải đến nhà bạn ngay, thú thực tôi hoàn toàn không thích ngôi nhà "yên lặng" đó, cả khu phố "yên lặng" đó nữa. Ở đó cái gì cũng yên lặng nên tôi cảm thấy mình không còn tồn tại nữa. Nhưng tôi vẫn đến ngay. Tôi nhớ có một lần, chỉ một lần hiếm hoi, bạn tôi buột miệng nói: "Mình hay nhìn thấy nhưng thứ mà người khác không thấy, những hình dáng lởn vởn quanh mình và những người xung quanh". Tôi không ngạc nhiên, bạn tôi thừa hưởng khả năng tâm linh của bố mẹ bạn mà, nhưng nói thật tôi lại không tin vào những cái mà người ta gọi là ma, rồi bạn buột miệng nói tiếp: "Mình thích ở cạnh bạn vì quanh bạn không có những thứ đó, lúc đó mình mới được nghỉ ngơi". Tôi hoàn toàn không hiểu được hết ý nghĩa câu nói đó, và đến bây giờ tôi cũng không hề hé miệng hỏi tại sao.
Khi nghe điện, tôi đến ngay nhà bạn tôi, bạn tôi trông vẫn bình thường, cái khó khăn của tôi bây giờ là tôi phải cố đoán xem từ cái khuôn mặt chả biểu lộ gì kia, bạn tôi đang nghĩ gì, đang sợ hay đang lo lắng. Và sau khi thất bại trong việc đoán, tôi bè hỏi thẳng bạn tôi xem có chuyện gì. Bố mẹ bạn tôi đi vắng, bạn tôi kể lại: Mấy hôm nay, khi đứng trên lan can tưới cây, bạn nhìn sang ngôi nhà ba tầng cách nhà bạn tôi vài nhà, ngôi nhà đó có một cửa sổ trổ lớn ở ban công, tôi hơi ngạc nhiên với kiến trúc của ngôi nhà này, của sổ hình bầu dục, hơi lạ với tôi vì tôi chưa bao giờ hình thấy hình của sổ như thế, cửa sổ lớn nếu có người đứng đó, tôi chắc sẽ tường giống như một bức tranh khổng lồ. Điểm khác biệt nữa là rèm của màu trắng, trong suốt thật diêm dúa và xung quanh cửa số đó là một vòm cây leo quấn quít thạt đẹp mắt với những bông hoa màu trắng, tôi thực sự không biết đó là hoa gì. Bạn tôi nói thỉnh thoàng bạn có nhìn thấy bóng người là lạ đứng đó. Bạn tôi vốn dở trong việc thể hiện các sự kiện nên tôi cũng không hỏi nhiều, cách tốt nhất để đối phó là đợi bóng người đó xuất hiện mà thôi. Thật may hay là trùng hợp là bố mẹ bạn tôi lại đi vắng những mấy ngày, thật tốt vì tôi không biết sẽ phải giải thích như thế nào cho việc tôi ở lại nhà bạn tôi lâu đến thế. Bời vì sự có mặt của tôi ở nhà bạn đã là điều lạ kì rồi, (cho đến giờ tôi vẫn không thể hiểu vì sao ngoài tôi ra bạn tôi không mời ai khác tới chơi nhà). Tôi ngồi ở lan can chờ đến mấy tiềng đồng hồ, trời đã tối sập vì dạo ấy là tiết mùa đông. Tôi nhìn sang bên cửa sổ, không có ai cả, nhìn mấy bông hoa trắng nổi bật trong đêm tối, tôi chớp mắt cố nhìn thật rõ hơn, chợt tôi giật bắn mình suýt đánh rơi cốc nước trên tay, tôi nhìn thấy một bóng người, nhưng xa quá và thị lực của tôi vốn không tốt mặc dù tôi đã đeo kính. Tôi thắc mắc làm thế nào mà người đó kịp đứng ngay trên cửa sổ sau cái chớp mắt của tôi nhỉ? Một người mặc áo trắng nhưng tôi không nhìn rõ vì cái rèm trong suốt đã che đi mất, mái tóc ngắn, quá dài với một đứa con trai và quá ngắn với con gái. Tôi chằng thể nào nhìn rõ mặt người đó, đôi mắt bóng người đó rất đen, đợi đã, tại sao tôi không tài nào nhìn thấy rõ mũi hay miệng nhưng sao tôi lại có thể nhìn rõ đôi mắt đến thế. Chính vì thế mà tôi có cảm giác như mình đang nhìn một cái mặt nạ chỉ có mắt mà thôi. Người đó dường như biết tôi đang nhìn nên đã mỉm cười đáp lại, là tôi đang thấy đôi mắt đẹp đó đang cười nên tôi đoán vậy. Tôi giơ tay chào người đó, dù tôi cảm thấy lạnh dọc sống lưng. Bất giác tôi thấy người đó hơi giống bạn tôi, cũng mái tóc ngắn như thế, cũng có đôi mắt đen đẹp như vậy và dần dần tựa hồ như tôi có cảm giác chắc chắn đó là bạn tôi.

Ngày ... tháng .... năm....
Bạn tôi thật kì lạ, khi tôi nói cảm giác của tôi tối hôm đó, đặc biệt là cảm giác bóng người đó rất giống bạn tôi, bạn tôi có vẻ hơi kích động.

Ngày ... tháng .... năm....
Tôi cứ tưởng tôi chỉ nhìn thấy cái bóng đó vào buổi tối, nhưng có vẻ tôi nhầm to, tôi nhìn thấy cái bóng đó vào ban ngày nhưng tôi cũng chẳng nhìn rõ hơn ban đêm là mấy, tôi chỉ nhìn thấy rõ đôi mắt đó. Và điều lạ hơn, càng ngày tôi càng nhìn thấy cái bóng đó nhiều hơn vào ban ngày và càng ít đi vào ban đêm. Và càng lạ hơn tôi dường như thấy cái bóng đó càng ngày càng sống động hơn.

Ngày ... tháng .... năm....
Cái bóng đó gần như đứng suốt ngày trên cửa sổ, điều tôi lo buồn hơn là bạn tôi ngày càng xanh xao tiều tụy hơn.

Ngày ... tháng .... năm....
Tôi đến thăm bạn tôi đúng lúc bạn đang thẫn thờ nhìn cái bóng: Bạn nhìn tôi và nói: "Xung quanh bạn không có ma vì bạn không tin vào thế giới tâm linh nên chúng không thể tới gần bạn, những người ở cạnh bạn cũng sẽ được an toàn" Tôi ngạc nhiên, bạn tôi nói như trong mộng vậy, đột nhiên bạn nắm chặt lấy áo tôi rồi chỉ tay về phía cái bóng: "Những người chết đều đi qua đó, bạn nói mình giống cái bóng đó lắm phải không?".
Tôi hoàn toàn không hiều bạn tôi đang nói gì nữa.

Ngày ... tháng .... năm....
Bạn tôi vốn ít nói này bạn càng ít nói hơn, như thể bạn không muốn nói nữa, hoặc bạn quên mất cả nói. Bây giờ tôi lại thấy bạn tôi giống cái bóng hồi đầu tôi gặp quá.

Ngày ... tháng .... năm....
Hôm nay là ngày cuối tôi viết nhật ký, bạn tôi chết rồi, tôi đến nhìn bạn lần cuối, trông bạn như đang ngủ, người khác khám nghiệm không phát hiện được lí do bạn tôi chết, chỉ đơn giản bạn không sống nữa.
Tôi nhìn sang cửa sổ, cái bóng vẫn còn đó, tôi vẫn nhìn thấy rõ đôi mắt, nhưng cái bóng đó lại không giống bạn tôi, tôi thấy giống một ai đó khác....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2011 17:08:50 bởi Thanh Vân >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9