HỒI KÝ THÂN PHẬN ( Chương II )
Hồi ký - Thân phận
Chương II Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua trong căn nhà chỉ có ba người. Ông cụ hằng ngày vẫn đi làm từ đêm khuya cho đến rạng sáng. Thằng bé ở nhà với Bà rồi cũng quen dần với sự thiếu thốn tình cảm của những bậc sinh thành. Nó đã bắt đầu trở thành niềm vui, niềm an ủi và hy vọng của hai Ông Bà từ lúc nào không biết. Hằng ngày nó vẫn thường quấn quýt bên chân Bà bập bẹ khẽ gọi hai tiếng : Bà ơi !... Để rồi sau này chính Bà nó mới là biểu tượng quan trọng trong đầu mà nó không bao giờ quên được. Còn Ông cụ, tuy rằng tuổi đời đã xấp xỉ tám mươi, nhưng Ông vẫn thường quan tâm đến các con các cháu. Có lẽ do ảnh hưởng của cuộc chiến tranh Thế Giới lần thứ hai để lại nên Ông đã phải chịu mất đi những người thân yêu nhất. Mọi công việc trong gia đình, dòng họ đều một tay Ông gánh vác. Ông thường hay cõng thằng bé về Quê thăm con cháu nhân tiện thể hiện tinh thần trách nhiệm trong những ngày giỗ quải. Mỗi lần đi như vậy, thằng bé luôn được Ông nó cho ngồi cạnh cửa sổ trên xe. Nó thường lặng lẽ quan sát những người nông dân cần cù làm việc trên những cánh đồng lúa xanh mơn mởn, hay tranh thủ thưởng thức hương vị đồng Quê phảng phất trong gió mùi lúa trổ đòng đòng, hoặc tận hưởng cảnh hoàng hôn, khi mặt trời dần dần khuất dạng sau những rặng núi xa xa. Vào những ngày mùa đông mưa dầm gió bấc, thằng bé cũng cảm thấy lòng buồn rười rượi. Một nỗi xót xa và lạnh lẽo đã xâm nhập vào trong tâm hồn bé bỏng của nó. Nó thường chăm chú rất lâu vào những người cất vó, đánh giậm …hay mò cua bắt ốc trên những cánh đồng nước trắng xoá. Thằng bé tự đặt câu hỏi trong đầu là: một mảnh áo tơi mỏng manh kia liệu có đủ ấm để che chở cho những con người đơn độc trước những làn gió bấc lạnh cắt da thịt kèm theo mưa dầm dề dai dẳng. Lòng nó như thắt lại và tưởng tượng chính mình là những con người đơn độc ấy.
Thế rồi thằng bé cũng được lớn lên trong tình yêu thương của Ông Bà, của những người trong dòng họ Vũ. Tuy nhiên, nó thường hay bắt gặp nỗi lo lắng luôn điểm trên gương mặt của Ông. Có lẽ Ông rất e ngại cho tương lai của nó sau này. Ông sợ rằng người ta sẽ áp đặt lên nó một số phận không tốt bởi vì thân phận của Bố nó vô cùng bí ẩn mà mọi người sẽ cố tình che đậy. Một sự tranh chấp ngầm giữa Ông nó và những người có liên quan. Trong bối cảnh Đất Nước đang có chiến tranh ác liệt, thằng bé luôn được Ông nó bảo vệ một cách tuyệt đối, hình như Ông nó sợ sẽ không làm tròn bổn phận trước những tâm linh vô cùng bí ẩn. Nhiều lúc, Ông nó muốn nói cho nó biết một điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Ông thường hay cõng nó đến thăm rất nhiều người kể cả những người xa lạ mà sau này khi lớn lên, nó vẫn chưa biết được mối quan hệ giữa nó và họ. Có lẽ Ông nó muốn ngầm bảo cho nó biết rắng : Đó mới chính là những người thân thuộc có quan hệ huyết thống gần gũi nhất.
Thằng bé tuy còn nhỏ nhưng nó đã mang nặng trong lòng một nỗi khổ tâm vì người khác. Nó thường hay giúp đỡ những người phụ nữ nghèo khổ nhất là khi trên tay họ còn bồng ẵm thêm đứa trẻ. Một con kiến nó cũng không nỡ giết, Những con vật khi gặp hoạn nạn đều được nó ra tay cứu giúp kể cả loài rắn độc.
Thằng bé cũng rất thường hay ngồi trầm ngâm suy tư vào những buổi chiều hoàng hôn tắt nắng, hay những ngày mưa buồn rơi ảm đạm, hoặc ngồi một mình nhìn những áng mây trôi mãi, trôi mãi về một phương trời vô định. Những bài ca, vở kịch, hay mẩu chuyện nào đó nói về nỗi thống khổ của người phụ nữ nó đều nhớ rất rõ. Thằng bé cũng thường hay quan sát Bà nó ngồi đơn độc một mình, đôi mắt Bà buồn bã nhìn vào khoảng không vô tận. Có lẽ Bà đang hồi tưởng lại quãng thời gian còn trẻ hoặc đang nhớ lại những người thân của Bà nay đã không còn. Một hôm, nó xà vào lòng Bà nũng nịu rồi hỏi những câu rất ngây ngô :
- Bà ơi ! Quê Bà ở đâu hả Bà?...Bố Mẹ Bà là ai ?...Bà có Anh Chị Em không … ?
Tại sao nó lại hỏi Bà như vậy ? Bởi vì trong đầu óc non nớt của nó, nó vẫn thường được Ông cõng về Quê, được ngắm nhìn những cánh đồng cò bay thẳng cánh. Nó vẫn được gọi hai con người rất xa lạ với nó từ khi còn bé là Bố Mẹ. Nó cũng có chị, có em, có bạn bè để vui chơi. Còn Bà, nó chưa hề nhìn thấy Bố Mẹ của Bà và rất ít khi thấy Bà về Quê nên nó đã thắc mắc trong đầu.
Bà nó khẽ đưa tay vuốt lên đầu nó rồi bảo:
- Quê Bà ở rất xa, mãi tận Hưng Yên. Nơi có những vườn nhãn sai quả. Bố Mẹ Bà đã chết vào năm 1945 khi mà nạn đói kém hoành hành tại Hải Phòng. Bà có một người chị gái cũng ra Hải Phòng như Bà nhưng đã thất lạc không biết ở đâu…?
Thằng bé nghe Bà nó nói mà lòng nặng trĩu. Suy nghĩ một lúc, nó khẽ bảo với Bà :
- Hôm nào rảnh rỗi, Bà cho cháu về thăm Quê của Bà…?
Bà nó quay lại nhìn nó âu yếm, còn nó thì ôm chặt lấy bà như sợ mất đi một người thân yêu nhất. Được một lúc, nó lại hỏi Bà :
- Bà ơi ! Sau này Bà chết, cháu ở với ai hở Bà…?
Bà nó nở một nụ cười hiền hậu rồi mắng yêu nó :
- Mẹ Bố anh ! … Sau này Bà chết, anh ở với ….. Bố Mẹ anh chứ ở với ai mà hỏi…?
Nó liền phản ứng lại một cách gay gắt :
- Không !... Cháu không ở với Bố Mẹ ! Cháu… Chỉ ở với Bà…!
Câu nói đầy tính quả quyết của nó đã làm cho Bà phải giật mình và suy nghĩ?
https://plus.google.com/1.515976542083839109/posts
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2015 16:50:26 bởi anh_quan1963 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: