HỒI KÝ THÂN PHẬN ( Chương I )
Hối Ký - Thân phận Chương I
Màn đêm yên tịnh, buông phủ bao trùm xuống cả một Thành Phố nhỏ bé. Có lẽ lúc này, mọi người đang chìm trong giấc ngủ say nồng sau một ngày lao động mệt nhọc. Đất Nước đang có chiến tranh. Mặc kệ, họ cứ ngủ, ngủ vô tư cho dù tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Trong một ngôi nhà nằm ngay trên mặt tiền đường Nguyễn Đức Cảnh, "số 67" phố Hàm Tử, khu Lê Chân Thành Phố Hải Phòng có một người phụ nữ dáng người thấp bé tuổi trạc ngũ tuần vẫn còn thao thức. Bà không sao ngủ được là vì cậu bé khoảng hơn một tuổi cứ khóc nhề nhệ. Quái lạ ! Tại sao dỗ mãi mà nó chẳng chịu nín dùm. Bố Mẹ nó đành đoạn bỏ nó lại, đi đâu…? Không ai biết, Bà phải đem về nuôi. Có lẽ nó nhớ Mẹ, khát sữa. Tiếng khóc của nó càng lúc càng làm cho Bà thêm bối rối. Bà ru nó, nó càng khóc. Bà hù dọa, nó càng khóc to. Cậu bé lúc này hình như cũng hiểu được tâm trạng của Bà nên càng làm nũng. Cuối cùng, Bà buộc lòng phải bế nó lên…..Khoá cửa… Và…. Hai Bà cháu lầm lũi bước vào trong màn đêm…..
Đêm nghĩa trang thật lạnh lẽo, hoang vắng, đìu hiu. Thật đúng với nghĩa đen của nó. Không biết nghĩa trang này có từ bao giờ ? Là nơi yên nghỉ của những người Ngoại Quốc đã vĩnh viễn nằm lại nơi đất khách Quê người mà dân địa phương vẫn quen gọi là Nghĩa Địa Tây. Nhiều ngôi mộ được sắp xếp thứ tự nằm xung quanh một cây Thập tự giá, phản chiếu ánh sáng rực rỡ nhờ những ngọn đèn viền trên cây Thập tự nhưng cũng không đủ sáng để soi rọi thẩm thấu vào trong sâu thẳm tận cõi vĩnh hằng.
Trong cái màn đêm hoang vắng đó. Bà lão cứ dò dẫm, dò dẫm từng bước một trên lối mòn mà dường như rất ít người đặt chân đến.Thằng bé trên tay đã nín hẳn không còn khóc nhề nhệ như lúc ở nhà, nó ôm chặt lấy Bà lặng lẽ quan sát xung quanh bốn bên nghĩa trang vắng lặng. Theo sự chỉ dẫn của Bà lão, thằng bé bắt đầu cảm thấy sờ sợ. Nó cố gắng thẩm định xem Trong cái cõi hư không đó có sự hiện diện những người ở thế giới bên kia như lời Bà nói. Nó đưa mắt tìm kiếm nhưng chẳng thấy được gì, chỉ nghe có tiếng gió thổi như những lời ai oán trong cái không gian cô đọng và bỗng chốc lại xuất hiện một vài chú mèo hoang.
Thế rồi hai Bà cháu cũng đến được nơi cần đến. Đó là một xý nghiệp thực phẩm mà mọi người vẫn thường gọi là " ba toa ". Một Ông cụ râu tóc bạc phơ tuổi gần tám mươi bước ra sửng sốt khi thấy hai Bà cháu đêm hôm khuya khoắt:
- Nó khóc, tôi dỗ không nín… Đem vào cho Ông dỗ !
Mọi người cười ồ lên. Họ bảo Bà nhớ Ông kiếm cớ bế cháu vào thăm Ông. Thằng bé ôm chặt lấy Bà nhìn Ông cụ rất xa lạ. Đôi mắt nó còn ướt, nét sợ hãi điểm trên khuôn mặt lem luốc. Ông cụ đưa mắt nhìn nó hóm hỉnh, lâu lâu lại đưa tay sờ lên mặt nó như kiểu làm quen. Mọi người nói chuyện râm ran, thằng bé lắng tai nghe mà thấy vui vui ở trong lòng cũng bớt đi phần nào nỗi đơn độc. Ông cụ thì cứ đi qua đi lại, nói nói cười cười cũng làm cho nó bớt đi nỗi sợ hãi. Cuối cùng Ông nó bảo:
- Cháu về ngủ cho ngoan sáng mai Ông về ! Và…. Một lần nữa, Hai Bà cháu lại lầm lũi bước vào trong màn đêm.
http://vuquanngoctuan.blogspot.com/
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2015 16:49:18 bởi anh_quan1963 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: