Cắc cớ Em đố vui anh hay là em …lí lắc!
Có khi nao rơi tuyết giữa mùa hè
Nói như em anh phải về với mẹ
Suốt mùa hè kề cận với người thân
Suốt mùa hè sống với tình trăng gió
Nhưng em ơi ! …dù mùa đông ấm lại
Cũng không làm ấm đủ trái tim anh
Bao nhân sinh phải sống kiếp không nhà
Biết bao người chịu tai ương ách nước
Bởi thiên nhiên đã thay đổi khác xưa
Em hỏi anh đã đi xem người mẫu
Ỏng ẻo khoe thân trong buổi diễn thời trang
Thân hình họ cân đối đẹp như tranh
Có ai chịu mua tranh kia giá đắt?
Hay thừa cơ bắt cóc họ về nhà.
Em hỏi anh số đào hoa tốt nhất?
Chẳng lẳng lơ cũng có kẻ rước về
Chẳng lãng mạn cũng có người yêu mến
Không quyến rũ nhưng đầy ong bướm lượn
Chẳng gì hơn người mẫu lại đào hoa!!...
Em tin số em phải tin kiếp trước
Vụng đường tu sao được phước kiếp này
Kẻ bắt cóc dại gì dùng bức họa.
Người rước về chắc nợ kiếp ba sinh
Như em anh gặp nhau vì cùng nợ
Ðã nợ rồi thôi hãy trả cho xong
Duyên của em chỉ mình anh cảm nhận
Kẻ đàng hoàng không thích gái ỏng eo
Người vô cảm rước về người lãnh cảm
Thôi!.. đừng vui đừng lí lắc nhé em.
Ðặng quang Chính