Giòng sông quê hương
Tình đen thẫm Ồ !... lối trang điểm của em theo kiểu xưa hay là mô-đen thời hôm nay như thế Ai nhìn em kinh dị hay không nào biết hay nhìn em ... ngưỡng mộ, không dám chê ...?!
Lông mày đen, mi thật đen, mắt thật đen Tóc loắn xoắn ... đen một màu đen như nhuộm Môi không đỏ ... đen một màu đen trông lạ Xâu chuỗi đen trên ngực hở, bộ đầm đen Còn gì nữa em muốn nhuộm đen thật tối Hy vọng rằng ... tâm hồn em thật trong sáng Trái tim em thật đỏ thắm tính yêu người Bàn tay mát vươn ra tỏ tình nồng thắm Nếu em hỏi anh, nhìn em sao là lạ
Anh nói thật ... không điều chi cấm kỵ cả
Không a dua, không thành kiến, không phê bình
Chút băn khoăn ... nhưng lòng anh thật khâm phục
Quí mến em đã bày tở hết thật hư
Em là thế ... em có sao không dấu diếm
Phải ngày đó, biết thế này ... ta yêu lắm
Giờ xa nhau khi sự thật được phanh phui ...!
Đặng Quang Chính
05.04.2021
13:51
Hứng bất tử
Em lém lỉnh ngay khi còn niên thiếu Dạn dĩ ai hơn trong lớp đông trò Tính năng động ngay với điều mới lạ Học trung bình em chẳng cần nhất đâu...!
"Hứng bất tử" có hỗn danh từ đó Bất cần đời em chẳng nói chỉ cười Bất cần đời việc hay em xốc vác Giọng hát hay văn nghệ đứng đầu đàn Người ghét em, nói em "Hư bất tận" Có phải vì trong sinh hoạt một lần Bị thách đố em chọn anh bất tử Ngồi vào lòng, anh không kịp đẩy ra
Kể từ đó anh yêu em bất tử Suy tính gì đâu một phút bất ngờ Trái tim yêu bị tiếng sét nào ngờ Kể từ đó lòng ai vương vấn mãi...!
Riêng phần em, hoa sen trong đầm vắng Gần bùn lầy nhưng không thắm mùi bùn Rồi xa cách phương trời Tây xa thẳm Cũng đóa sen vươn cao mãi trong đầm
Rồi một ngày em "Nổi hứng bất tử" "Hư bất tận" một lần thôi em nhé Hai đứa mình sẽ yêu mãi không ngừng Yêu bây giờ và mãi mãi mai sau...! Đặng Quang Chính
Hứng bất tử (2)
Hoa lưu ly -forget-me-not-
Em nói anh loài hoa sen cao quí Đừng khen em, em không đáng nhận lời Hoa Lưu Ly, tên em, nếu anh muốn Nói đền hoa này, nói đến tình em Tình chung thủy em trao anh từ trước Đến bây giờ vẫn còn mãi không phai Mùi hương dịu như mùi cây trái chín Nở mỗi năm tình yêu mến vô bờ Tình yêu đó là tình yêu chân thật Gợi nhớ nhau khi đã cách xa nhau Chung thủy lắm và cũng trung thành lắm Sự chia ly thử thách chẳng phai lòng Càng gần nhau cảm tình thêm phát triển Giúp anh yêu bị lãng trí về già Người yêu nhỏ vẫn bên anh mãi mãi Biểu tượng của hoa biểu tượng yêu người Loài sen quí cứ trong đầm thử thách Hoa Lưu Ly biểu tượng em yêu anh "Hứng bất tử" em chỉ dành anh đó Hư với anh một lần là bất tận...! Đặng Quang Chính
Hứng bất tử (3)
Hoa dâm dục Người bạn thân đọc xong thơ tôi viết Khen quá lời, bạn nói, đúng không nhiều Theo bạn đó, một loài hoa đặc biệt Hoa dâm dục không phải ai cũng biết Theo bạn thân, anh kể lại như vầy Con vợ đầu có tính hay hướng ngoại Ở nhà hoài, cuồng chân không chịu được Hay so chống với người khác hơn thua Con vợ hai có thói hay mau chán Thích mạo hiểm tìm vui nơi cái lạ Con vợ ba hay kề cận nam nhân gái hay ngoại tình là bạn thân nó Thương thì thương và yêu thì cũng tạm Nhưng sống đời với họ chẳng được đâu...! Cô thứ tư hiện đang sống bây giờ Có đủ tật của ba cô vợ trước Nhưng điều chỉnh biết hài hòa chồng vợ Cô dám nói tình yêu là tình dục Trai hay gái chỉ dấu đi không nói Nhìn vấn đề không dấu diếm quanh co Nam nữ bình quyền không có chổ này Nữ lang chạ đàn con ai chăm sóc...? Nam ngoại tình nuôi con đống con đàn Lừa dối kiểu nào cũng dối mà thôi... Lúc mới yêu ai có biết thế nào Đã dám yêu thì chẳng gì phải sợ Có sức chơi phải đối mặt rủi ro Hoa dù đẹp cũng là hoa dâm dục (*)
Đặng Quang Chính (*) Hoa dâm bụt
Đà Lạt yêu...! Đỉnh LanBiang dốc núi cao Đà Lạt Phía bắc phố cách hơn mười cây số Có chuyện tình người bộ tộc yêu nhau Bị ngăn cản cô và chàng cùng chết ...! Em thiếu nữ yêu màu hoa Phượng tím Đứng bên cây em muốn chụp cùng anh Màu tím bền em muốn mãi yêu anh Nhưng anh nói em trông lênh khênh quá Tìm hoa Dã Quì bên đường em ngắm Sao giống em đơn giản lại đậm đà Chẳng phải Cúc, Hướng dương trông phảng phất Màu vàng kia dân dã khiến anh say ...! Trở lại lần này Đà Lạt đổi thay Nhưng Phượng tím vào tháng tư vẫn trổ Tháng thần thoại Hy Lạp* xưa còn đó Thần Venus** thần thoại kia quyến rũ Đây thung lũng tình yêu, em trở lại Phượng Vỹ tím đã hơn năm mươi tuổi Em Dạ Quì người em gái anh yêu Thật tinh khiết, giản đơn và nồng thắm...! Đặng Quang Chính * Theo Thần thoại Hy Lạp, tháng tư là tháng của tình yêu
** Thần Venus, cũng theo thần thoại Hy Lạp, tượng trưng cho tình yêu
https://xn--vwikipedia-lw3e.org/wiki/Venus_thần_thoại)
#media/Tập_tin:Titian _-_Venus_with_a_Mirror_-_Google_Art_project.jpg
#media - Khám phá
Người chiến sĩ Sao cứ mãi khóc than lời nhân ái Người đi sau khóc đi trước tái tê Đã biết rồi thân lìa trần là hết Vậy ... khóc than kể lể có gì hơn...?! Cuộc sống con người dù được trăm năm Gom thâu lại rồi buông tay cũng hết Dù có trỗi trống kèn linh đình lắm Kèn đưa ma hay khúc nhạc mở đầu ...? Nếu khởi đầu hãy từ đây thực hiện Cuộc đời ta dành hậu thế nhân sinh Người chiến sĩ sẽ không bao giờ chết Họ lụi tàn khi suy thoái thiện kia Hãy nhìn kia những mộ bia hoang vắng Chẳng phải của A chẳng phải của B Thời gian xóa những tên người chính xác Nhưng biểu trưng cái thiện vẫn nằm kia Cái thiện ác gắn vào người trần thế Đừng nói nhất hay nhị nguyên gì cả Hễ còn sống nghĩa là còn chiến đấu Đừng xui tay nói hạnh phúc như không Hạnh phúc bạn nếu không là gì cả Cũng còn kia bao kiếp sống hàn vi Đầy tiếng khóc khổ đau và hờn tủi Sống vô cảm như cỏ cây đất núi ...? Sống vô cảm khác chi đời thực vật Chọn cách này bạn đã chết chưa chôn Đã chết rồi nói chi điều hậu sự Chôn cách này, thiêu xác gửi về quê Là chiến sĩ thân gửi nơi gió cát Pôn-sô kia hay da ngựa bọc thây (*) Đáng gì đâu để bàn mãi không đâu Là chiến sĩ bạn không bao giờ chết ...! Đặng Quang Chính
Đoạn cuối cuộc tình Ôi người bạn trẻ ... Tôi đang trong giấc mộng ...? Bạn nhìn tôi cười ... Khiến một ngày của tôi sáng hơn như mặt trời chưa bao giờ làm được ...! Yêu là gì nhỉ ...?
Là lực hút hai trái tim gần lại ...?
Là tình cảm của hai kẻ dại khờ ...?
Là sự thơ thẩn khiến hai người gặp mặt ...?
Tình yêu đầu tiên
Một chút gì khờ dại và tò mò tìm hiểu ...?
Khoảng cách giữa những ngón tay của em
là khoảng không anh đan vào đó
Tình yêu là thuốc nhiệm mầu
Được kê ra cho mọi người cùng uống
Họ là những kẻ bị bệnh yêu nhưng không dám thử
Chỉ chịu lỗ lời, không dám chịu khổ đau ...!
Những người anh yêu ...
Không vì cô ta xinh đẹp
mà bởi vì ...
Cô ấy đã yêu anh ...!
Tình yêu anh với em
Cũng như em với anh ...
là cuộc hành trình bắt đầu
Mãi mãi thế và không bao giờ kết thúc
Anh yêu em hôm nay ... hơn ngày hôm qua
và yêu em ngày mai ... quá nhiều hơn thế nữa
Yêu không phải là đã yêu bao nhiêu ngày tháng
Yêu là tình cảm như thế nào, ta trao nhau ngày ta đang có
Bởi vậy ...
Khi đã yêu ... và muốn lập gia đình
Đừng lấy người anh có thể sống chung
mà lấy người anh không thể thiếu vắng khi không cùng chung sống ...!
Đặng Quang Chính
22.05.2021
09:30
Đông tàn thư thản Nghĩ gì nữa tuổi già đang ngoài cửa Không ai mời cứ xầm xập muốn vô Then tạo hóa đến thời long mấu chốt Cái già kia xồng xộc cứ đi vào Không né tránh, đón chào như bạn cũ
Vẫn tươi vui, vồn vã tựa quen lâu
Cùng đối thoại, cùng đùa vui thỏa thích
Lúc ra đi hai kẻ khoác vai cười...!
Nhưng hiện nay trời ngoài kia rực nắng
Hoa vẫn nở cây vẫn đang nẩy lộc
Rộ tiếng cười bao kẻ vẫn yêu đời
Nguồn cảm hứng hồn thơ ta lai láng
Nàng thơ yêu vẫn quanh quẩn quanh đây
Vẫn quyến luyến vẫn mến thương không dứt
Ta yêu thơ ta yêu cả con người
Ta yêu người một tình yêu bền bĩ
Tâm hồn ta vẫn chưa thành băng giá
Tim ta đây vẫn nhịp đập nồng nàn
Ngọn lửa lòng vẫn căng đầy nhiệt huyết
Tình yêu người vẫn chan chứa không phai...!
Những đóa hoa hồng của đời vẫn thắm
Vẫn tỏa hương khoe sắc khắp nơi nơi
Nàng thơ kia ta vẫn yêu nàng mãi
Lúc ra đi vẫn giã biệt ngọt ngào...!
Đặng Quang Chính
22.05.2021
21.29
Lễ nghĩa trường xưa Cái ngày xa ấy đâu còn nữa Đi học đến trường để gặp cô Thưa cô mẹ muốn con về sớm Bắt cá bắt cua phụ gia đình ...! Đi học đến trường bữa đói no Quần áo cứ vá chằng vá chịt Chân không mang dép cứ lội mưa Quần đùi đi học nhưng vui lắm …! Nghịch ngợm không e sợ lấm quần Ngòi bút lá tre rèn chữ tốt Mực bình hai đứa chấm chung nhau Trường quê vách lỗ loang từng chổ Vệ sinh tìm nơi vắng mà tè Phòng đó dành thầy, cô đặc biệt Nghe thân thương quá "Dạ ... thưa cô" Ấm lòng con trẻ "Con nhớ nhé..." Thầy cô ngày ấy đâu còn nữa Kẻ đã đi xa kẻ xế chiều Học trò giờ đã con đàn, đống Lễ nghĩa khi xưa nhớ lại buồn ...! Đặng Quang Chính
Duyên nợ
Con người ta kể ra hơi rắc rối Gái gặp trai vì duyên phận định rồi Không cưới hỏi vì chúng không có nợ Nợ nhau rồi đâu trả hết cuộc đời ...! Khi kết nhau cứ như sam một cặp Quấn quít nhau dù mưa gió bão bùng Loài chim yến, tính thủy chung có hạng Chết một con, ngỗng ở vậy cả đời Còn loài người có được như loài thú ...? Xem ra chừng quá rắc rối hơn nhiều Họ ví vợ chồng như đôi dép cũ Đi quen rồi ... thiếu một chiếc khó đi Cũng có người cho là duyên tiền định Định bằng tiền ... hết tiền duyên cũng hết Khi chia tay cũng phủi nợ như không Kiếp trước đâu rồi ... ai nợ ai đây ...? Đã hết nợ thôi hãy dừng nói khoác Hẹn kiếp sau hai hòn đá cạnh nhau Có yêu nhau … hãy yêu phút giây này Có đồng cảm ... gắn bó nhau mãi mãi...! Đặng Quang Chính 02.06.2021
Tình sẽ đổi thay
Cả cuộc tình rất nhiều điều trăn trở Yêu thương mình yêu người ấy giống nhau Tôi yêu người tưởng rằng mình trao hết Họ thật lòng yêu mến tấm lòng này ...! Thời gian qua chẳng có gì chứng thực
Thay đổi nào sao tôi đợi quá lâu
Tôi đợi chờ như hẹn người sông vắng
Nước dâng rồi tôi đợi mãi hay sao ...?!
Sự cô đơn một mình khi đứng đợi
Chẳng là gì khi đầy ắp yêu thương
Chỉ sợ nhất một nỗi niềm cô quạnh
Sự cô đơn ngay trong chính tình yêu
Duyên phận tốt nhưng nghiệp duyên cũng có
Nói yêu nhiều nhưng phân phát tin yêu
Nói yêu cả đời nhưng chỉ một thời
Người đi rồi tình lỡ sẽ quay về
Nhưng gương bể sao lại hàn gắn được
Tuổi thanh xuân vĩnh viễn đã qua đi
Đợi một người chờ họ sẽ đổi thay
Chỉ xứng đáng khi hai người cùng hướng...!
Đặng Quang Chính
02.06.2021
Tình quên nhớ Em giả nai đạp lá vàng ngơ ngác Hay linh dương dạo chơi mát trong rừng Thấy thợ săn em tuôn mình bỏ chạy Hay kéo lôi kẻ ngơ ngác dật dờ...?! Chàng thợ săn tưởng đích vàng nhắm tới Nào ngờ đâu đích ngắm cứ gần xa Theo đuổi mãi lại lạc trong rừng vắng Chẳng thấy nai gặp thú dữ rình mồi Em khật khờ em giả quên giả nhớ Khiến anh khật khờ mệt mõi không nguôi Anh dật dờ buồn phiền không thoải mái Em có vui có thích thú gì không...?! Đừng giả quên giả nhớ chuyện xa xưa Chuyện như thế trước đây một lần phạm Để chúng mình xa cách chuyện không đâu Lỗi hai bên, nếu thế đừng tái phạm Ta giờ đây, quá khứ quá chập chùng Tương lai đó, chuyện xa xôi nào biết Ngay bây giờ, nếu yêu nhau cùng hiểu Quên là bỏ, nhớ là yêu nhau thật ...! Đặng Quang Chính 04.06.2021
15:12
Mộng mị (Biếm thi)
Trong giấc mộng thấy điều kỳ lạ quá Chim vào vườn ... ôi sao thật là nhiều Chúng bay hết chỉ ba con còn lại Chích nhựa hoa gai lởm chởm quanh thân Thân xương rồng xem ra chừng gai góc
Hoa xương rồng chắc ngọt lắm hay sao
Dù gai góc chúng không màng đếm xỉa
Chập chờn bay cứ lượn mãi xung quanh
Có nhiều người nhân dạng thật khó coi
Khuôn mặt cứng tính tình như khắc kỷ
Điệu bộ vụng về tưởng thô lỗ cộc cằn
Nhưng tâm ý toàn những điều tốt quí ...!
Của tôi đây tuy không là hoàn hảo
Giọt rượu nồng uống mãi chẳng cạn giòng
Nhưng sao lạ như giang mai, bệnh lậu
Xì chổ này ... chổ khác lại u nần
Tỉnh giấc mộng chim đã bay đâu mất
Chim của tôi vẫn còn mãi bên tôi
Không xù xì không mọc gai lởm chởm
Hú hồn thay!... mộng mị giấc chiêm bao!
Đặng Quang Chính
04.06.2021
Lưu vong mất nước Họ đã đi ... đi tìm nơi để sống Sống yên thân không để nhiễm môi trường Sống yên ổn không tai ương rình rập Sống làm người chống áp bức, bất công ... Khổ nạn đó đã nằm trong lịch sử ...? Mẹ Âu Cơ trăm trứng cắt làm đôi Năm mươi con xuống biển tạo cuộc đời Phần còn lại lên non tìm sự sống ...?! Đứa xuống biển phải mò tôm bắt ốc Đứa lên non vui bạn với khỉ, heo Làm cho lắm chỉ làm thân nô lệ Cõng trên vai bọn bán nước gian manh ...! Đời ly hương những con người bất hạnh Bật cội nguồn xơ xác những cành non Sống chùm gửi xứ xa đành an phận Con cháu vươn lên hy vọng mong manh Kẻ ở lại lưu vong trên xứ sở Gắn bó gì với đất nước non sông Khi tất cả bị moi gan, móc ruột Sống nhọc nhằn!… chủ mới đám nhập cư Trước, ngàn năm bọn Tàu Hán chịu thua Ngàn năm tới quật cường bao giờ tới ...? Đớn đau thay!... phận dân tộc thấp hèn...? Không đất sống bị triệt tiêu giòng giống...?! Đặng Quang Chính
Dư bóng (Biếm thi)
Ai nhìn qua thân hình em cũng ớn Thân hình kia trông đẹp đẽ làm sao Ấy thân hình đã luyện tập rất cao Banh ba trái xem ra trông tròn quảo ...! Mặt không thấy chẳng biết xinh hay xấu
Cánh đàn ông cũng chẳng mấy quan tâm
Nhìn phụ nữ họ nhìn ngay cái ngực
Rồi cái mông, xem đít có căng phồng
Thế là đủ ... ai đòi gì hơn nữa
Ngực có to mới đủ sửa cho con
Mông có tròn mới chịu cao lực đẩy
Chuẩn đàn bà như thế đã được rồi
Còn linh tinh ... ôi cái môi cái mắt
Đầu có vồ ... tóc dài ngắn ra sao
Rồi cái càm ... cái cổ, cái eo thon
Bộ chân dài xem chừng cũng hấp dẫn ...!
Ai hỏi tôi có ưa nhân dạng đó
Ưa thì ưa ... nhưng cũng sợ tí ti
Tôi tài giỏi ... cũng chỉ hai cái bóng
Nàng tài hơn ... dư một bóng sơ cua (*)
Đặng Quang Chính
24.05.2021
22:40
(*) dự trữ, để dành
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: