Giòng sông quê hương
Tình sâu lắng Áo dài tha thướt bóng em nghiêng Dáng đổ chiều xiên nước vẫn yên Chim đâu cá biển tìm đâu thấy Dáng cũ người xưa biệt phương trời Thường đến đây lúc còn đi học Những trận cười không dứt ngã nghiêng Âm thầm như nắng hạ im lìm Giận dữ như cơn mưa gió mạnh Tình sâu lắng biển sâu thăm thẳm Gió miên man không dịu cơn buồn Cơn mưa vội lắng say mê xuống Tình khô cạn như cây khô lá …! Tình cảm người ... ôi sao kỳ lạ !... Khi gần nhau không trân quí lắm Lợt lạt sao như biển nước đầy Nhẹ nhàng như gió hè thổi nhẹ Khi xa rồi nay về chốn cũ Biển nơi đây lặng lẽ rì rào Người xưa vẫn xa xôi diệu vợi Tình lắng sâu như biển xanh màu ...! Đặng Quang Chính 09.07.2021
Tuổi đời Tuổi đời sao cứ xoay vần mãi Nhỏ bò đến nôi biết gì đâu Lớn hơn chút nữa chơi và giỡn Cắp sách đến trường chẳng chuyện chơi Rồi thì chuyện ấy đến khơi khơi
Duyên đã tìm đến như giỡn chơi
Có khi tìm mãi không tìm thấy
Một thưở qua rồi mưa gió bay
Rồi cũng gia đình cũng vợ con
Rồi thì con đó, cháu thêm đông
Cháu nào ông(bà) cũng thương đều cả
Đôi lúc lộn tên con với thằng ...!
Tuổi đến khi đó chẳng nhập nhằng
Cao niên, lớn tuổi chỉ là một
Ngày sẽ đi xa sắp đến gần
Vui được ngày nào hay ngày đó
Chuyện đó luật của tạo hóa thôi
Ngàn năm mãi thế cứ xoay vần
Cho nên khi sống cho đáng sống
Vui cả cho mình ... cả người ta …!
Đặng Quang Chính
11.07.2021
Tình chút ít Em có biết cuộc đời không toàn bích ...? Thượng đế cho ... không cho cả mọi điều Ngài cũng cho ... không điều gì quá ít Phần chưa đầy ta phải tự kiếm tìm Ta đã cho nhau những gì thật lớn ...? Tình yêu đó chẳng cần điều kiện lớn Trái tim to nhốt trọn cuộc tình đời Niềm luyến ái, nồng nàn và tha thiết Điều quá ít ... hiếm hoi ta đã có ...? Thời gian kia gần gũi chẳng được nhiều Không chỉ hai thân hình khi gần cận Một tâm hồn đồng cảm để hiểu nhau Đồng cảm đó không hoàn toàn tuyệt đối Đó chính là phần giữa, ít và nhiều Đó là những gì chúng ta tìm kiếm mãi Chẳng vì kiếm tìm mà lạc mất nhau Khi ta xa em thấy buồn em khóc ... Anh xa em ... không khóc cũng buồn rầu Giọt lệ em rơi ... lòng anh thổn thức Anh chẳng cười ... em vui lắm hay sao...?! Thôi em nhé! ... tạm xa nhau tự hiểu Kiểm lại xem ta còn thiếu điều gì Em và anh cho nhau không nhiều, ít Có thiếu chăng đồng cảm với tin yêu ...! Đặng Quang Chính 12.07.2021
Thiền đụng Chuyện thiền nói mãi chuyện thần tiên Ông phán, ông cú cứ liên miên Giống như sách cuội của thằng điên Giống như bùa chú uống hết liền Ăn kiểu theo ông kiểu ăn thiền Uống kiểu theo ông kiểu uống thiền Cắm hoa kiểu ấy gọi hoa đạo Tu đạo kiểu nào gọi đạo tu ...?! Sách cuội từ khi mới ra đời Lê Nin thêm thắt thật hại đời Chàng Mao thêm bớt dân tức tưởi Anh Hồ theo gót bị chúng chửi ...! Sách thiền ra đời được bao lâu ...? Dạy thiện ai ơi nhớ nằm lòng Dạy thiến người dân đừng bắt chước Chẳng nên đụng tí gọi là thiền ...! Đặng Quang Chính
Con đường nào ... Con đường nào chúng ta đi ngày trước Em bây giờ còn nhớ hay đã quên Em có lẽ không bao giờ quên được Đường tuổi học trò, đường của mộng mơ Con đường đó, những hàng cây xanh mát Đứng lặng im, buổi trưa nắng ngày hè Ru mát nhẹ, đôi ta cùng thong thả Như lắng nhìn môi uống nước cuộc tình Con đường đó có những lần em đợi Hành quân xa anh về thăm vội vã Dìu nhau đi, đường ngắn lại không ngờ Cũng đường này, nơi tập trung cải tạo. Con đường đó giờ của ông bà lớn Dinh thự nguy nga, cổng có người canh Cây thưa vắng bởi phải đốn thật nhanh Sợ bão lớn sẽ ập đè chúng nó Con đường đó như những đường nơi khác Nay lặng yên, yên hơn cả bao giờ Cơn dịch bệnh như làm thành phố chết Chết trước tiên người nghèo đói, bần hàn Rồi cả nước những người dân nghèo khổ Kéo nhau đi, thăm dinh phủ, đền đài Sẽ hỏi xem nô bộc của người dân Sao lãng phí, tham ô làm dân khổ...!? Đến bấy giờ, cơn giông ào ạt tới Bão lòng người mạnh hơn cả thiên nhiên Không rào cản, bức tường nào ngăn được Bão quét tan ác gian, xây đời mới ...! Đặng Quang Chính
LÀM GƯƠNG Ngày con lủn tủn bước theo chân cha Không phải là ngày con năm ba tuổi Ngày đó là ngày con đã lớn khôn Không hẳn là hai mươi, ba mươi tuổi Cả vốn sống cha chắt chiu dành dụm Từ thời cố rồi ông nội truyền thừa "Giấy rách phải giữ lấy lề" nên nhớ Tâm trung can, chánh trực, sự công bằng Thấy người ngã hãy dang tay cứu giúp Bọn quan quyền, phách lối hãy tránh xa "Thượng đội, hạ đạp" tiểu nhân đắc chí Tránh cho được để tâm mình thanh thản Nói thật ít, làm nhiều điều có ích Cho và giúp, quên ngay không cần nhớ Vui cho người và cho cả cho ta Sống nhân ái, hòa đồng không phân biệt Điều quan trọng cha làm gương con trẻ Chẳng màu mè, lý thuyết chuyện viễn vông Thực hành ngay trong mọi việc hằng ngày Nêu gương tốt con theo cha từng bước...! Con theo cha từ ngày đi lủn tủn Đến hôm nay con đĩnh đạc thành người Vẫn theo cha, gương xưa con ghi nhớ Đạo làm người, sống tình nghĩa yêu thương...! Đặng Quang Chính 17.07.2021
Anh đã lầm ... Trưa hôm qua nắng đẹp Bãi tắm đông nghẹt người Họ quên đi Covid Hối hả hưởng ngày hè ...! Trên đường trở về chiều Một đoàn người kéo qua Biểu ngữ căng thật rõ Chống giản cách đám đông Có lẽ anh đã lầm
Dù đã chích vác-xin
Nhóm biến thể trở lại (Nhóm Delta)
Anh có thể đi đong (chết)
Cũng như tại Việt Nam
Bao nhiêu người đã lầm
Cuộc chiến hai mươi năm
Mệnh danh là đánh Mỹ
Nay Tàu cộng dọa đe
Không ai dám hó hé
Đuổi Mỹ sợ thằng Tàu
Chịu làm tỉnh của chúng
Đất nước rồi lại lầm
Kẻ tốt không kết bạn
Kẻ thù ở trong nhà
Suốt đời làm nô lệ ...!
Đặng Quang Chính
18.07.2021
Tình cờ Tình cờ ngày đó ... ôi đã xa! Quen biết một người thoát nhanh qua Bao nhiêu mây gió trôi năm tháng Nhớ lại làm gì chuyện đã qua Tình cờ trên mạng quen người ấy Má thắm môi son rực nắng hồng Băng tóc cùng màu ôi sáng quá Áo đỏ trông như ráng mặt trời Ngày đó em vào Nam đi học Anh vừa đúng tuổi thuở sinh viên Quen nhau một độ về quê cũ Anh khoác chinh y đất nước cần Em viết quê em gánh non sông Có phố Hội An không xa lắm Trước nhà bãi biển bao thương nhớ Lời mẹ ru con sóng vỗ bờ Tình em một thuở giạt vào Nam Tưởng bờ đã đến neo thuyền lại Sóng gió tơi bời giạt chốn xa Tình em không trọn bơ vơ lắm ...! Tình cờ chuyện cũ xem chừng khớp Ngày tháng qua rồi nhắc lại thôi Chuyện cũ "Ồ!... ra như giấc mộng" Ván đã đóng thuyền biết nói sao ...! Đặng Quang Chính 19.07.2020
Con đường nào ...
Con đường nào chúng ta đi ngày trước Em bây giờ còn nhớ hay đã quên Em có lẽ không bao giờ quên được Đường tuổi học trò, đường của mộng mơ Con đường đó, những hàng cây xanh mát Đứng lặng im, buổi trưa nắng ngày hè Ru mát nhẹ, đôi ta cùng thong thả Như lắng nhìn môi uống nước cuộc tình Con đường đó có những lần em đợi Hành quân xa anh về thăm vội vã Dìu nhau đi, đường ngắn lại không ngờ Cũng đường này, nơi tập trung cải tạo. Con đường đó giờ của ông bà lớn Dinh thự nguy nga, cổng có người canh Cây thưa vắng bởi phải đốn thật nhanh Sợ bão lớn sẽ ập đè chúng nó Con đường đó như những đường nơi khác Nay lặng yên, yên hơn cả bao giờ Cơn dịch bệnh như làm thành phố chết Chết trước tiên người nghèo đói, bần hàn Rồi cả nước những người dân nghèo khổ Kéo nhau đi, thăm dinh phủ, đền đài Sẽ hỏi xem nô bộc của người dân Sao lãng phí, tham ô làm dân khổ...!? Đến bấy giờ, cơn giông ào ạt tới Bão lòng người mạnh hơn cả thiên nhiên Không rào cản, bức tường nào ngăn được Bão quét tan ác gian, xây đời mới ...! Đặng Quang Chính 19.07.2021
Một nữa ổ bánh mì Người dân khổ không vì thiếu bánh mì Người dân khổ không chỉ ăn nữa ổ Họ đã khổ vì chỉ ăn phân nữa Sự thật nữa vời mới thật độc cay ...! Vô sản vùng lên không mất gì cả Nếu có mất, mất xích xiềng nô lệ Thắng được rồi, được tất cả trong tay Nhưng sự thật, đảng ác gian cai trị ...! Đuổi Pháp đi nước nhà sẽ độc lập Sẽ tự do, hạnh phúc ... hỡi đồng bào Nhưng quân trang, vũ khí mượn của Tàu Trả lại chúng, dân chỉ còn cục đất Đuổi Mỹ đi miền Nam được giải phóng Dân sẽ giàu nước sẽ mạnh hơn xưa Xây dựng nước mười lần hơn khi trước Nhưng túi riêng cả ngàn cũng chẳng đầy Chuyện tượng đài cứ xây hoài xây mãi "Có làm có ăn" dân chúng quá rành Kiến thiết nước nhà làm như mèo mửa Nhưng tuyên truyền dóc láo chẳng ai hơn Chuyện chống dịch nổ như súng đại bác Dịch đến đây dịch phải chịu tan hàng Cột điện Hoa Kỳ xin được nhập cư Nhưng dân chích vac-xin trả tiền không thiếu Đảng hay lắm ... bánh mì ăn nguyên ổ Chừa cho dân một nữa sự thật thôi Thế cho nên dân cứ bị lừa hoài Đói khổ mãi nên không còn sức sống ...! Đặng Quang Chính 21.07.2021
Chuyện chống dịch nổ như súng đại bác Dịch đến đây dịch phải chịu tan hàng Cột điện Hoa Kỳ xin được nhập cư Nhưng dân chích vac-xin trả tiền không thiếu
Những que diêm Tại hải ngoại anh quyết lòng tranh đấu Bạn thân tình cũng một ý như anh Hơn thế nữa một Cộng đồng năng nổ Diêm bật lên đốt cháy bọn tham tàn Ở trong nước chứa bao điều hờn oán Dân khiếu kiện xót xa đời kiện tụng Đất tư nhân, quản lý chúng dở trò Lấy làm của riêng qua trò qui hoạch Lúc bình thường, chúng tuyên truyền xảo trá Chữ "Thắng" kia là chữ của Đảng ta Đảng là đảng của đỉnh cao trí tuệ Khi thất bại, ngàn lý do ngụy biện !... Như bệnh dịch đang xảy ra trong nước Lúc ban đầu chúng khoác lác khoe khoang Dịch ở đâu đến nước này cũng bại Cột điện xứ người tìm đến nước ta Nhưng giờ đây bệnh dịch lên cao điểm Tiền chống dịch gọi người dân đóng góp Tiền chống dịch xin khắp nơi thế giới Chích vác-xin dân phải tự trả tiền Thiếu khả năng hãy về vườn cho sớm Đừng để dân phải lên tiếng thét gào Những diêm quẹt chỉ chờ mồi lửa nóng Đốt cháy gian tham, đốt rụi ác tàn ...! Đặng Quang Chính 20.07.2021
Sài Gòn hoa lệ Thành phố Sài Gòn cây cao bóng mát Đã qua rồi, giờ trống vắng thênh thang Ve chẳng kêu, chim cũng không còn hót Người gọi người bệnh dịch gớm ghê thay Người gọi người dịch đói cận nơi đây Những tượng đài được xây lên ngàn tỉ Để dân nghèo nhìn ngắm khỏi cần ăn…?! Để bọn giàu thấy Sài Gòn hoa gấm...?! Đặng Quang Chính
Tiếng cười người dân Việt Tôi không đợi đến già rồi mới khóc
Từ lúc sinh ra tôi đã khóc òa Tự thương thân ... đã lạc vào bể khổ Thương cho người chẳng biết cảnh lầm than! Rồi lớn lên có lần tôi cười lớn
Lúc người yêu không quay lại, chia tay
Bạn thấy lạ hỏi sao cười lớn thế Có biết đâu … không lệ ... tiếng cười dòn!...
Một ngày kia tôi không cười không khóc
Lúc mẹ cha đã lặng lẽ ra đi
Còn giọt lệ nào khi đã phân ly
Khi đã biết đời có sinh có tử
Làm sao khóc và còn cười hơn nữa
Kể từ khi tôi yêu tiếng nước tôi Rồi tôi khóc tôi cười theo vận nước Đấy thân phận của người con dân Việt
Nhưng có lẽ một lần cười rồi dứt
Thấy nước nhà thoát khỏi cảnh vong nô
Thấy mọi người sống vui tình thân ái
Thấy cõi kia dang rộng cánh tay mừng ...!
Đặng Quang Chính
05.08.2020
Cho con Ô hay!... ai chẳng có thương con Nhưng không cho chúng một cái hòm Toàn vàng sáng chóe liếc mắt dòm Buông tay xài quá mất chẳng còn Nếu thương cho chúng gia tài mẹ Mảnh đất tang thương nên xới cày Đời cha bấy lâu nay lưu lạc Chỉ mong tái thiết nước non nhà!... Đặng Quang Chính 06.08.2021
Trăm năm cõi thế Lúc chúng ta sắp sinh ra chúng ta không biết gia đình nào chúng ta sẽ đến Cứ tưởng cuộc đời trên trần thế này lâu ơi quá là lâu!.. Cuộc hồng trần cứ như thế giới bao la khi ta còn trong cõi mông lung huyền hoặc Có ngờ đâu nơi ta đến đầy ái ố, sân si, hỉ nộ Có ngờ đâu nơi đây đầy yêu ghét, đau buồn Có những người vì lạc vào trầm luân như thế đã ra đi Có những người đạt những điều gần như mong muốn lại tự kết liễu đời mình dù đoạn đời còn lại vẫn còn dài. Có người, đời chẳng lắm phong ba, tự mình ngồi tính sổ cuộc đời Còn bao lâu?!... Ôi!...câu hỏi đó do tự bi quan, yếm thế hay đầy lạc quan, tích cực, sống vui những ngày còn lại ... vui vẻ ra đi khi đã trút hơi tàn Ôi!..ta cứ tưởng xuống trần trong chốc lát Có ai ngờ thắm thoát đã trăm năm!... Đặng Quang Chính 13.11.2016
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: