SE SẮT
Đông sang lạnh lẽo có riêng mình
Thoảng mộng mị về trải giữa dinh
Có lẽ tâm hờn người chẳng nghĩa
Dường như dạ ghét kẻ không tình
Chán chường hai mặt giờ thành hận
Mệt mỏi đôi lòng hiện trở khinh
Ai dối gian cho tràn bể ái
Bốn mùa se sắt mãi hồn trinh
tnth
DỐI GIAN
"Ai dối gian cho tràn bể ái"
Hoa héo vàng sắc thái hồn trinh
Ai buông mật ngọt giỡn mình
Cho cung ủ rũ cho dinh lạnh sầu
Ai dối gian ai màu mè sự
Có thỏa lòng có tự biết khinh
Còn nhân còn nghĩa còn tình
Dối gian là tự dối mình khác đâu
langthi
hạuydi