CHƯƠNG 15
AOMAME
Một cách vững chắc, giống như là neo cố định một quả bóng bay.
AOMAME đặc biệt rất chú ý đến chế độ ăn uống hàng ngày của mình. Những thức ăn chay, là những món chính cho các bữa ăn nàng chuẩn bị cho mình, có thêm vào chút ít hải sản, mà chủ yếu là cá trắng. Đôi khi có thêm thịt gà, là loại thịt mà nàng hay ăn. Nàng chỉ chọn nguyên liệu tươi, thêm gia vị ở mức tối thiểu, loại bỏ hoàn toàn các thành phần chất béo cao, và giữ cho lượng carbohydrate ở mức thấp. Rau salad nàng sẽ trộn với dầu ô liu, muối, nước chanh, và không bao giờ thêm nước sốt. Nàng không cần ăn nhiều các loại rau, vì nàng biết chi tiết các yếu tố dinh dưỡng của chúng, và chắc chắn rằng nàng đã ăn với một lựa chọn cân bằng. Nàng lập một kiểu thực đơn cho riêng mình, và sẽ chia sẻ nó cho các thành viên của Câu lạc bộ Thể thao khi được yêu cầu.
- Không bao giờ tăng cân. – Nàng sẽ luôn luôn tư vấn cho họ. - Một khi chị đã có kinh nghiệm cho việc lựa chọn các thành phần thích hợp, và ăn uống điều độ, chị không còn phải chú ý đến các số đo của mình.
Điều này không phải để nói rằng nàng sẽ bị ám ảnh, cứ phải bám vào thực đơn khổ hạnh của mình. Nếu nàng cảm thấy có một mong muốn mạnh mẽ cần phải ăn thịt, nàng sẽ nhảy ngay vào một nhà hàng, và yêu cầu một món bít tết thật to, hoặc món sườn cừu. Nàng tin rằng khi không thể chịu đựng nổi đối với một loại thực phẩm cụ thể, thì có nghĩa rằng, cơ thể đã gửi một tín hiệu thực sự cần thiết cho ta, và do đó, nàng sẽ tuân theo tiếng gọi của tự nhiên.
Nàng rất thích rượu vang, và rượu sake, nhưng nàng cho phép mình ba ngày một tuần sẽ không uống, để tránh việc lạm dụng rượu quá mức, như là một cách hiệu quả để bảo vệ gan của mình, đồng thời kiểm soát được lượng đường trong máu. Đối với Aomame, cơ thể của nàng là thiêng liêng, luôn được giữ sạch sẽ đến nỗi không thể có một vết bẩn, dù là nhỏ bám vào. Còn làm thế nào để được như vậy lại là một câu hỏi khác, sẽ đề cập đến sau.
Aomame đã không có chút mỡ dư thừa, cơ thể nàng chỉ toàn cơ bắp. Nàng sẽ kiểm tra điều này với bản thân một cách chi tiết mỗi ngày, bằng cách khỏa thân xem xét thật kỹ ở trước gương. Nàng thật không hài lòng khi nhìn thấy cơ thể của chính mình. Ngực của nàng không đủ lớn, và chúng không đối xứng. Lông mu của nàng, càng ngày càng giống những lối mòn trên cỏ, như đã bị chà đạp bởi một đội quân đi ngang qua. Nàng không thể ngăn chặn mình không nhăn, khi nhìn thấy cơ thể của chính mình, nhưng chẳng có cách gì để nàng có thể thay đổi.
Nàng sống một cách đạm bạc, chỉ có những bữa ăn của nàng là cơ hội duy nhất cho nàng cố tình tiêu tiền. Nàng không bao giờ thỏa hiệp về chất lượng hàng hóa của các cửa hàng tạp hóa, và chỉ uống rượu vang loại chất lượng tốt. Vào những dịp hiếm hoi khi ra ăn ở ngoài, nàng sẽ chọn nhà hàng có sự chuẩn bị thực phẩm với sự chăm sóc tốt nhất. Hầu như không có gì khác quan trọng với nàng - dù là quần áo, hay mỹ phẩm, hoặc trang sức. Quần Jean, và áo thể thao đã đủ cho nàng khi đi làm ở Câu lạc bộ Thể thao, và khi nàng đã ở đó, nàng sẽ trải qua một ngày trong bộ đồ thể thao chuyên dụng – tất nhiên, là không cần đeo đồ trang sức. Nàng hiếm khi đi ra ngoài, để có cơ hội mặc bộ trang phục mà mình ưa thích. Từ khi Tamaki Otsuka đi lấy chồng, nàng chẳng còn có bạn bè cùng giới nào để cùng đi ăn cơm trưa. Nàng sẽ trang điểm, và ăn diện thật đẹp mỗi lúc nàng tìm kiếm người tình một đêm, nhưng chuyện đó chỉ xảy ra mỗi tháng một lần, nên không cần đòi hỏi trong nhà một cái tủ quần áo rộng rãi.
Khi nào cần thiết, Aomame sẽ đảo một vòng quanh các cửa hàng thời trang ở Aoyama, để có được một ‘bộ đồ của kẻ giết người ‘, mua kèm thêm trang sức, hay là một đôi giày cao gót cho phù hợp. Đó là tất cả những gì nàng cần. Thông thường nàng hay để mặt mộc, và cột tóc theo kiểu đuôi ngựa. Nàng rửa mặt bằng xà phòng với nước, sau đó chỉ đánh thêm kem dưỡng ẩm, bao nhiêu đó cũng đủ làm cho khuôn mặt nàng trở nên sáng rực rỡ. Điều tối quan trọng đối với nàng, chính là phải có một cơ thể sạch sẽ, và khỏe mạnh.
Aomame sinh ra để sống một cuộc sống đơn giản, không tự làm đẹp mình từ khi còn bé. Sự từ chối làm đẹp, và kìm nén ham muốn của bản thân đã được nhồi vào đầu nàng từ rất sớm. Các đồ đạc trong nhà có được hoàn toàn từ sự cho không, từ "lãng phí" là từ được sử dụng phổ biến nhất ở trong nhà. Trong nhà nàng không có truyền hình, cũng không đăng ký mua bất kỳ một tờ báo nào. Thậm chí là cả những tin tức được xem là cần thiết cho gia đình, cũng chẳng ai quan tâm. Thịt, và cá, hiếm khi tìm thấy con đường của chúng đến bàn ăn của gia đình. Những buổi ăn trưa ở trường, là những bữa ăn chính cung cấp cho Aomame các chất dinh dưỡng cần thiết, để cho nàng có thể phát triển. Những đứa trẻ khác trong trường, thường hay phàn nàn về chất lượng của các bữa ăn trưa, nên chúng thường xuyên hay để lại phần thừa, và nàng đã ước rằng, nàng có thể ăn hết được tất cả những gì chúng đã lãng phí.
Nàng thường mặc đồ không đúng khổ. Các tín hữu tổ chức các buổi họp mặt định kỳ, và trong những lúc đó, họ sẽ trao đổi cho nhau những bộ quần áo mà họ không còn cần, do đó, kết quả là cha mẹ nàng hầu như chẳng bao giờ mua bất kỳ một bộ đồ mới nào cho nàng, chỉ có trường hợp ngoại lệ duy nhất là những bộ quần áo thể thao theo yêu cầu của nhà trường. Nàng không thể nhớ là vào lúc nào, nàng đã từng mặc quần áo, hoặc mang giày dép được đúng cỡ, và thường các thứ nàng mặc thì lại đầy màu sắc, và hoa văn lòe loẹt. Nếu gia đình nàng không đủ khả năng để có được một lối sống khá hơn, nàng sẽ ép mình đón nhận thực tế, nhưng gia đình của Aomame thì lại không nghèo. Cha nàng là một kỹ sư, có một thu nhập tương đối. Sở dĩ họ đã chọn lối sống cực kỳ tiết kiệm, là hoàn toàn vì niềm tin của họ.
Vì cuộc đời nàng đã được dẫn dắt rất khác với những trẻ em cùng trang lứa, nên trong một thời gian dài, Aomame không thể làm bạn với bất kỳ ai. Nàng không có quần áo phù hợp, cũng không có tiền để có thể cùng đi chơi với một người bạn. Nàng không bao giờ được cho tiền, ngay cả khi nàng được mời tham gia một bữa tiệc sinh nhật của một ai đó (cũng không biết là may, hay rủi, chưa bao giờ nàng được mời), và vì thế, nàng sẽ không thể mua được cho bạn mình một món quà nhỏ.
Do tất cả những điều trên, Aomame đã trở nên rất ghét cha mẹ, và khinh thường một cách sâu sắc cái thế giới mà họ tôn thờ, cùng với ý thức hệ của thế giới đó. Những gì nàng mong mỏi, chỉ là một cuộc sống bình thường như của mọi người khác. Không cần giàu sang: chỉ là có được một chút của cuộc sống hoàn toàn bình thường, không cần gì nhiều. Nàng mong muốn mình mau lớn, để nhanh chóng trở thành một người lớn, và nàng có thể rời khỏi cha mẹ, sống một mình - ăn những gì nàng muốn, sử dụng tiền trong ví của nàng theo bất kỳ cách nào mà nàng thích, mặc những bộ quần áo mới bằng sự lựa chọn của riêng nàng, mang đôi giày vừa cỡ với bàn chân, đi bất cứ nơi đâu nàng muốn đi, kết bạn với người nàng thấy hợp, và trao đổi những món quà được bọc ngoài đẹp đẽ cùng với họ.
Nhưng một khi nàng đã trưởng thành, Aomame lại phát hiện ra rằng nàng có thể sống thoải mái với một cuộc sống không cần làm đẹp, và tự tiết chế bản thân. Những gì nàng muốn nhất không phải là đi chơi cùng với một người nào đó trong một cách ăn bận đẹp đẽ, mà chính là trải qua thời gian một mình trong phòng trong bộ đồ chuyên dụng thể thao.
Sau khi Tamaki chết, Aomame bỏ việc ở Công ty Thức uống Thể thao, rời khỏi khu nhà của Công ty mà nàng đã từng sống, và chuyển tới sống trong một căn hộ có một phòng ngủ được cho thuê trong khu phố Jiyugaoka, cách xa trung tâm thành phố. Mặc dù nó không được rộng rãi, nhưng đối với nàng thì tạm ổn. Nàng giữ đồ đạc cho mình ở mức tối thiểu – chỉ trừ bộ sưu tập phong phú của đồ dùng nhà bếp. Nàng thích đọc sách, nhưng ngay khi nàng đọc xong chúng, nàng sẽ bán lại cho một cửa hàng mua sách cũ. Nàng thích nghe nhạc, nhưng lại không phải là một nhà sưu tập các loại đĩa. Nàng ghét phải nhìn thấy đồ đạc của nàng ngày càng chồng chất. Nàng cảm thấy có tội lỗi bất cứ khi nào nàng đã mua một món gì đó. Tôi không thực sự cần điều này, nàng sẽ tự nói với bản thân mình. Mỗi lần nhìn thấy quần áo, và đôi giày đẹp hơn nằm trong tủ quần áo của mình, sẽ làm cho nàng nhói lên một nỗi đau trong ngực, và thấy khó thở. Nó như gợi lên sự tự do, và sang trọng, một nghịch lý, nhắc nhở cho Aomame về thời thơ ấu khổ sở của mình.
Một người tự do có ý nghĩa như thế nào? Nàng thường hay hỏi bản thân mình. Ngay cả khi bạn đã thoát ra khỏi một cái lồng, thì không phải là lại ở trong một cái lồng khác lớn hơn sao?
Bất cứ khi nào Aomame đã gửi một người đàn ông được chỉ định vào một thế giới khác, bà góa quí tộc ở khu Azabu sẽ thanh toán cho nàng một khoản thù lao. Một tập tiền, được gói chặt trong tờ giấy trắng, sẽ được bỏ trong một hộp gởi đồ bưu điện. Aomame sẽ nhận chìa khóa từ tay Tamaru, lấy gói đồ trong hộp, và sau đó trả lại chìa khóa. Nàng không gỡ gói tiền ra, nàng sẽ ném nó vào hộp tiền gửi an toàn của ngân hàng, mà bây giờ trong hộp đó đã được chứa hai gói.
Aomame không sử dụng hết tiền lương hàng tháng của mình nhận ở Câu lạc bộ Thể thao, và thậm chí nàng còn có một chút ít tiền tiết kiệm trong ngân hàng. Nàng đã không có nhu cầu để xài đến tiền của bà góa quí tộc, nàng đã cố gắng giải thích cho bà khi lần đầu tiên nhận được thù lao.
- Đây chỉ là hình thức bên ngoài. - Bà nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. – Cháu hãy suy nghĩ về nó như là một loại thủ tục cần phải có - một sự đền đáp. Cháu cần thiết phải nhận nó. Nếu cháu không cần tiền, thì cháu không phải sử dụng nó. Nếu cháu ghét việc nhận nó, thì cháu có thể tặng nặc danh cho một số tổ chức từ thiện. Cháu có thể làm bất cứ điều gì cháu thích với nó. Nhưng nếu cháu hỏi bác, thì bác sẽ nói, điều tốt nhất là cháu hãy để cho nó nằm yên trong một thời gian, bằng cách cất nó ở một nơi nào đó.
- Cháu chỉ không thích nó như là một công việc được trả thù lao. - Aomame trả lời.
- Bác hiểu cháu cảm thấy như thế nào, nhưng hãy nhớ rằng: nhờ vào một thực tế là những người đàn ông khủng khiếp như vậy, đã tự loại bỏ mình ra khỏi cuộc sống của chúng ta, nên đã không cần thủ tục ly hôn, hay những thủ tục pháp lý kéo dài, và những người phụ nữ không phải sống trong lo sợ khi người chồng của họ có thể hiện ra trước mắt họ, và đánh bại họ trước khi họ kịp nhận ra. Bảo hiểm nhân thọ, và tiền trợ cấp hàng năm dành cho người sống đã được thanh toán. Hãy suy nghĩ về số tiền cháu nhận được chỉ là hình thức bên ngoài của lòng biết ơn của những người phụ nữ. Không nghi ngờ gì, việc cháu đã làm là đúng. Nhưng hành động đó của cháu cần phải được bù đắp bằng tiền. Cháu có hiểu tại sao không?
- Không, thực sự không. - Aomame trả lời một cách trung thực.
- Bởi vì cháu không phải một thiên thần, cũng không phải một vị thần. Bác hoàn toàn nhận thức được rằng hành động của cháu đã được thúc đẩy bởi một cảm giác hoàn toàn thanh khiết của cháu, bác hoàn toàn hiểu rằng, với lý do đó, cháu không muốn nhận tiền cho những gì cháu đã làm. Tuy nhiên, sự thanh khiết lại nguy hiểm theo cách riêng của nó. Không dễ dàng cho một con người có xác thịt, và máu tiếp tục sống với những cảm xúc như vậy. Đó là lý do tại sao, tiền là tối cần thiết để cháu có thể gắn chặt cảm xúc của cháu trong cuộc đời trần tục – một cách thật vững chắc, giống như ta neo cố định một quả bóng bay vào một vật. Tiền bỏ ra để làm điều đó. Để ngăn cản cháu có cảm giác rằng, cháu có thể làm bất cứ điều gì cháu muốn, miễn nó là lẽ phải, và cảm xúc của cháu thấy nó là trong sạch. Cháu có hiểu điều bác muốn nói?
Sau khi suy nghĩ về lời nói của bà một lúc, Aomame gật đầu.
- Cháu không thực sự hiểu lắm, nhưng cháu sẽ nghe lời bác.
Bà mỉm cười, và nhấp một ngụm trà thảo dược.
- Vì vậy, bác không ngớ ngẩn như là gởi nó vào trong tài khoản ngân hàng của cháu. Nếu người dân đóng thuế tìm thấy nó, họ sẽ có một thời gian tuyệt vời để tự hỏi là nó ở đâu ra. Chỉ cần đặt tiền mặt vào trong một cái hộp tiền gửi an toàn. Nó sẽ có ích vào một lúc nào đó.
Aomame đã nói nàng sẽ làm theo hướng dẫn của bà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2012 13:47:32 bởi Toctien1 >