CHỢT NHIÊN ...
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 224 bài trong đề mục
dang son 09.02.2012 04:29:36 (permalink)







MỘT NGÀY BÌNH THUỜNG
( Và không bình thường )





______________________________





Vậy mà thấy cũng hết một ngày.

Cóng ! Lạnh và đẹp trời ! Nhìn những đứa trẻ chùm kín mặt mày đi học,băng qua đường chờ xe bus,mặt mày chùm kín thấy mà thương.

Chợ búa vắng tanh - Đường trơn trượt đá,những tảng tuyết trắng vẫn còn bám đầy trên các lề đường vỉa hè.Ra chợ mua ba cái lặt vặt,nói dăm ba câu chuyện với những người bạn hàng ế khách đứng co ro.Tìm cái quán cà phê,ngồi sát góc cửa kính nhìn ra đường.Vớ tờ nhật trình,tôi gọi ly cà phê đọc lai rai vài bản tin nói về thời tiết băng giá,đọc vài trang đầy đặc chữ đề cập về chuyện kinh tế và những khủng hoảng bấp bênh bao quanh ,tự nhiên lại không muốn đọc nữa.

Ngẩng mặt,rời tờ báo,thấy ông chủ quán tiến lại bàn.Ông tên là Charles.Tướng tá phốp pháp tròn trịa ,khuôn mặt đầy nét vui tính.Ông không có mặt thường xuyên ở cái nhà hàng ăn kiêm quán cà phê này.

Charles kéo ghế ngồi.Ánh mắt đầy hơi ấm :

- Bữa nay không làm việc sao ông ? Có gì vui ?

Thế là chúng tôi nói chuyện với nhau.Đến nửa chừng câu chuyện,mắt Charles chạm phải cuốn sách mang tên : "Nghệ Thuật Khiêu Dụ " của tôi nằm trên bàn,ông chụp cuốn sách,hăm hở đọc vài đoạn về phương cách suy nghĩ về sự điều khiển và quyền hành của chủ nhân và những thủ thuật để hoà hoãn trong công việc.....


Ông cười dụ dỗ :

- Chừng nào đọc xong,ông cho tôi mượn nhé.

Tôi lắc đầu nói chữ Không :

- Này ông.Trong sách này có chỉ dẫn cách nói chữ KHÔNG. Và tôi áp dụng.Hãy bỏ ra 6.70 euro để mua.Tôi muốn tác giả bán được thêm một quyển sách.Nhất là khi mình làm một ông chủ,mình nên chịu khó sài tiền...

Ông chủ tiệm phì cười vui vẻ và kể cho tôi chuyện đối phó làm ăn qua biết bao thời kỳ tranh đấu của ông.Tôi thấy ông là người dễ thương.Khuôn mặt tròn và cái đầu mũi nở rộng đã nói cho tôi biết một phần nào cái nhân tính của ông.

Charles rời bàn từ giã nói lời hẹn gặp lại với cái bắt tay rất chặt chẽ.Hai người,ai cũng thấy vui.



* Trên con đường về trở lại văn phòng,tôi thấy vài chiếc xe lọt hố nằm tênh hênh trên tuyết.Muà đông năm trước,tôi cũng bị trượt tuyết băng đá trên một con dốc và húc vào đít xe của một bà đầm.Bà lết xuống xe và đã khóc inh ỏi vì bị chấn động sợ hãi.Có vài người đàn ông ở mấy nhà gần đó xúm lại bênh bà và định bắt nạt tôi theo kiểu phủ bênh phủ ,huyện bênh huyện.Tôi nổi cơn dữ,cắn lại bằng lời nói - Thế là xong.Chuyện gì ra chuyện đó,ở đời này chữ chắc là đa số thắng thiểu số.Miễn là .....




* Lựa cho mình vài chốc lát yên tĩnh sau một ngày làm việc.Mở trang Web sinh hoạt.Nhận thấy có một người bạn viết lâu quá mới trở lại chủ đề của mình.

Cô viết :

" Hôm nay về thăm lại mái nhà xưa...nhện giăng,bụi bám chút hoang tàn...người xưa đâu ? Mong mọi người hạnh phúc ,an lành và nhiều sức khỏe.Thân mến. "



Lời viết của cô đã nhắc lại cho tôi về những ngày cũ trong chủ đề thân thương của cô.Ngày ấy rất vui vẻ nhộn nhịp ,kẻ ra người vào với biết bao nhiêu câu chuyện tâm tình sẻ chia.Vui đã rất vui.

Thời gian trôi - Những người bạn viết cùng một chủ đề biến mất,bặt tin.Tan loãng- Rời xa.


Thời gian có tên là bụi.

Thời gian cũng có nghĩa là tàn phai.Có gì mà vĩnh viễn.Cuộc vui nào cũng có lúc chấm dứt.Có đôi khi vì tiếc nuối,tôi ngồi đọc lại những dòng chữ thân thương của những người bạn hữu ấy.


Chợt nhiên tôi thấy mình lẻ loi như một kẻ tìm về chốn xưa.Quay đi,quay lại chỉ thấy mình.







đăng sơn.fr -
#31
    dang son 12.02.2012 12:37:35 (permalink)



    ...



    Có điều gì mà CHỢT NHIÊN ?


    ________________________________________



    @ - Whitney Houston est morte, samedi, à Los Angeles, d'une cause encore non déterminée. Star interplanétaire des années 90, elle n'aura pas su gérer son succès, et encore moins sa fortune.




    I Will Always Love You
    Whitney Houston





    If I should stay
    I would only be in your way
    So I'll go, but I know
    I'll think of you every step of the way

    And I will always love you
    I will always love you
    You, my darling you, hmm

    Bittersweet memories
    That is all I'm taking with me
    So goodbye, please, don't cry
    We both know I'm not what you, you need

    And I will always love you
    I will always love you



    I hope life treats you kind
    And I hope you have all you've dreamed of
    And I wish to you joy and happiness
    But above all this I wish you love

    And I will always love you
    I will always love you
    I will always love you
    I will always love you
    I will always love you
    I, I will always love you

    You, darling I love you
    Ooh, I'll always, I'll always love you
    .



    _______________________________________
    #32
      mưa phố núi 12.02.2012 18:04:12 (permalink)
      I Will Always Love You
      Whitney Houston

      If I should stay
      I would only be in your way
      So I'll go, but I know
      I'll think of you every step of the way

      And I will always love you
      I will always love you
      You, my darling you, hmm

      Bittersweet memories
      That is all I'm taking with me
      So goodbye, please, don't cry
      We both know I'm not what you, you need

      And I will always love you
      I will always love you

      I hope life treats you kind
      And I hope you have all you've dreamed of
      And I wish to you joy and happiness
      But above all this I wish you love

      And I will always love you
      I will always love you
      I will always love you
      I will always love you
      I will always love you
      I, I will always love you

      You, darling I love you
      Ooh, I'll always, I'll always love you
      .

      Whitney Houston




      The voice of generation passes away at age 48

      I Will Always Love You
      Whitney Houston

      Mời bấm vào link dẫn để nghe lại bản nhạc

      http://www.youtube.com/watch?v=14ivtcelIo0

      Mãi mãi tình anh
      Mưa phố núi chuyển ngữ

      Giá mà em có thể
      dọ theo bước chân anh .
      Theo anh không cần biết
      Cứ tin anh mà bước ...

      Và em sẽ yêu anh
      dẫu đời mòn muôn lối
      anh là của riêng em .

      Mật đắng chát đầu môi
      chẳng thể buông lời dối
      Ừ thôi chia tay vội
      Chẳng còn gì giữ nhau .

      Em vẫn mãi trọn lòng
      sẽ yêu anh yêu mãi

      Mong đời anh nhẹ cất
      khát vọng gói độc hành
      Ứơc mong anh hạnh phúc
      Trong lòng em có anh .

      Và em sẽ mãi yêu anh
      chỉ yêu anh
      luôn yêu anh
      vẫn là anh
      mỗi bóng anh
      Sẽ yêu anh trọn kiếp .

      Hỡi người tình muôn thuở
      Chỉ yêu anh mà thôi - mãi mãi .

      ---mpn--


      #33
        dang son 12.02.2012 21:25:32 (permalink)

        .


        W.H



        _________________________




        * Whitney Houston : la déchéance d’une princesse de la soul et du R’n’B :




        ---

        Cette fois, pas de bodyguard pour prendre Whitney Houston dans ses bras et la protéger… d’elle-même. Retrouvée morte à 48 ans dans une chambre d’hôtel de Beverly Hills, la chanteuse avait été happée depuis nombre d’années dans une spirale infernale où la drogue comme l’alcool ont accompagné ses chutes artistique et personnelle.

        Une dégringolade qui n’a cessé depuis la fin de son règne sur les années 80, celles de sa gloire absolue où sa voix comme son physique l’avaient conduite à des sommets de popularité, avec de gros succès à l’écran ("The Bodyguard", en 1992, où elle jouait au côté de Kevin Costner) et sur disques (dont justement la B.O. du film), en particulier. Elle en a vendu plus de 450 millions, selon certaines estimations.

        La chute

        La chute n’en fut que plus dure. Après une désaffection de ses fans au fil des années 90, Whitney Houston a trouvé une autre source de griserie dans la cocaïne, la marijuana et les médicaments, accélérant sa vertigineuse descente aux enfers. Hormis un comeback en demi-teinte voilà cinq ans, c’est par ses frasques que l’ex-fantasme masculin, qui fut aussi mannequin, a réussi à survivre médiatiquement.

        Psychisme

        Un comportement pathétique qui désolait ou prêtait aux sarcasmes selon les circonstances et qui n’a cessé de détériorer son image publique au même rythme que Whitney détruisait son corps comme son psychisme.

        Ainsi, après des débuts fracassants (en 1983), les années 90 seront son purgatoire et elle entrera dans le XXIe siècle comme en enfer avec une interpellation à l'aéroport de Hawaï. Motif : possession de haschich, un produit que son époux Bobby Brown aurait fait entrer dans sa vie. Un homme qui constituera avec elle un couple explosif, violent et marqué par les infidélités de monsieur. Publiée par le "National Enquirer" en 2006, une photo de la salle de bain de la star-d’une saleté repoussante, où trônaient une pipe à crack et d’autres indices d’une consommation de drogues effrénée- finit de l’assimiler à une épave.

        Jusqu’au divorce, en 2007, la saisie de ses biens pour dettes impayées et des pensions alimentaires "oubliées" par Bobby… Quant à Whitney elle-même, elle multiplie les esclandres, la voix de toute façon cassée par les excès.

        Le 25 avril 2011, surexcitée, elle était montée sur scène pour chanter avec son idole, Prince, et a offert une prestation ridicule, visiblement dans un état second. Au point que le petit géant de Minneapolis l’avait quasiment poussée hors de vue des spectateurs. Avant de la blacklister de l’ensemble de ses concerts.





        Cures

        Un épisode parmi des cures de désintoxication à répétition, visiblement peu probantes, le refus d’attacher sa ceinture dans un avion en octobre 2011, un scandale dans un aéroport australien pour le retard de 2 minutes d’une limousine qui devait la conduire à son hôtel... On en passe, et des pires.

        Mais souvenons-nous tout de même que l’an dernier, un ex-boyfriend de la jeune femme avait vendu à un tabloïde des images de la fille de Whitney, Bobbi Cristina, de toute évidence en train de sniffer de la cocaïne. La fortune de sa mère est partie en fumée, mais son héritage est lourd. C’est cette même Bobbi que les policiers ont dû contenir, criant de douleur, devant l’hôtel de Berverly Hills où sa mère venait de trépasser, finissant sa chute en silence dans une salle de bain du quatrième étage.





        Par Jean-Frédéric Tronche
        Le Nouvel Observateur - Paris.

        12.02.2012
        _____________


        #34
          dang son 16.02.2012 21:40:54 (permalink)




          -



          CHÚT VUI NHO NHỎ
          GIỮA BUổI CHIỀU của nhau…..
          ___________________________________________




          Nắng ngập trên bải lá .
          Nắng ngập trên đồi cỏ và những bước chân thả bộ….
          Mùa đông còn lại sự nhẹ nhàng và những cơn gió rười rượi.

          Buổi chiều…
          Gặp em rồi đó.Gặp không bằng ánh mắt nhưng bằng một khoảng cách không gần,không ngắn.
          Nói gì với nhau ? Nói gì cho nhau vui để những gì đã viết, đã đọc không là ảo,thứ ảo giác như không khí giữa trời đất….?
          Dường như giọng nói em ngượng ngập ngại ngùng …Lạ quá phải không ?!
          Đã nói với em rằng :’’ Tôi không ảo mà là thật’’.Thật từ những dòng chữ đã viết từ những ngày qua.
          Hỏi thăm nhau vài điều về đời sống này. Đời sống thường lệ từ những bến bờ và những thông lệ.

          Tự nhiên thấy vui trong lòng và muốn cảm ơn sự thông minh của loài người.Chỉ cần những nút bấm trên phím và dòng sóng vô hình,con người được gần gũi với nhau và chia sẻ được với nhau một vài điều. Điều nên nói và đã không nói.Cười và nghe tiếng cười…

          Cám ơn em đã đến với tôi .Cám ơn em đã có lòng thăm hỏi và can đảm chia sẻ những cảm nghĩ riêng của mình ngoài chữ viết.
          Viết vài hàng ở đây với một niềm vui nho nhỏ và để cám ơn nhau.
          Được không ?






          đăng sơn.fr
          Viết từ một đường dây gọi từ xa… GIỮA BUổI CHIỀU của nhau…..
          ___________________________________________



          #35
            dang son 23.02.2012 23:59:19 (permalink)




            .




            VIẾT CHO MỘT NGÀY ĐANG TRÔI.



            ______________________________________________





            @ - Em nhỏ .

            Ngày tháng qua nhanh thật !
            Lắm khi tưởng như mình nằm mơ,thoắt cái là đã từ sáng đến chiều.Và hễ
            mà ánh sáng chênh chếch bò về phía nam là thấy gần cạn buổi chiều để
            bóng tối trờ xuống .Cứ thế - cứ thế...

            Hãy nói về buổi sáng có nhiều ánh nắng trời xanh - Anh cũng đã có
            những buổi sáng hây hây lạnh và khá đẹp đó chứ.Gặp được một số người
            có những nụ cười tươi tắn ở ánh nhìn vui đùa rạng rỡ.

            Có lẽ em cũng đã thấy những mẫu người tươi tắn như thế.Tươi ở một
            mẫu chuyện khôi hài dí dỏm,nhiều người có biệt tài kể chuyện,những câu
            chuyện ngắn của họ khiến ta thấy nhẹ nhỏm yêu đời.Sự khả ái của mỗi
            người nằm rõ trên những cử chỉ dáng điệu.Ở họ,ta không thấy thời gian
            qua nhanh.

            Anh vừa gặp một anh chàng trẻ tuổi như thế.Anh ta nói chuyện nhỏ
            nhẹ và trên môi luôn điểm một nụ cười.Cách nói chuyện và cách lắng
            nghe chuyện của anh ta làm người khác dễ mến.

            Tính anh thì hay thích trêu để đùa - Anh nói :

            - Bạn có biết một người đồng phái chinh phục nhau ra sao không ?


            Anh chàng giả vờ thảng thốt và lùi lại một bước :

            - Úi trời,trời ! Bạn đừng làm tôi phải sợ hãi ...

            - Tôi đoán bạn đang nghĩ gì ? Đừng lo,may cho bạn vì tôi là
            một đàn ông chính cống

            - Nếu không thì sao ?

            - Thì tôi sẽ " cua " bạn vì tôi yêu nét khả ái quyến rũ vô cùng của bạn.

            Mấy cô bạn đúng cạnh phá ra cười vì họ biết anh sửa soạn diễn
            tuồng ái nam,ái nữ để thử sức anh chàng kia.

            Một cô bạn khều anh,vẻ tinh nghịch bậm trợn :

            - Nè ! Nghe người ta đang đồn là bạn đang có chiều hướng đổi hệ ?

            Anh gật bừa - Thì sao ? Gặp đàn ông đẹp thì tôi thích ngắm và khen
            tặng họ.Đàn ông cũng biết thưởng thức cái đẹp,cái duyên dáng ở một
            người đàn ông khác chứ há ?

            Thế là cái đề tài Séduction quyến rũ được cả đám xúm lại bàn
            bạc.Trong cuộc nói chuyện,anh kín đáo quan sát anh chàng khả ái ấy thì
            biết rõ anh ta là một người rất thu hút phái nữ.Bây giờ thì đã yên bề
            gia thất và mới có một đứa con nhỏ,anh đang tập sự hiền lành để tu
            tỉnh.


            Khi cả bọn phải chia tay nhau để ai nấy về chỗ làm việc nấy thì anh thấy
            một người thanh niên trẻ đang hì hục với chiếc xe hơi đang trở chứng
            mất điện không đề máy được ở bãi đậu xe.

            Sẵn cái trớn đang vui vẻ,anh nổi cơn từ bi bất tử, đứng lại để ngỏ ý :

            - Xe ông mất điện ? Nếu cần thì tôi có dây cáp để câu bình điện giúp ông ?

            Gã thanh niên lắc đầu - Mặt lạnh như tiền khi quay đi và không có
            lấy một lời cám ơn.

            Cũng chẳng sao,anh đã quen với những thái độ như thế ở những người
            dưng rất dưng.Họ sống và suy nghĩ theo cách riêng và ha ytỏ thái độ
            bất cần ,lạnh lùng trong cái thế giới rất lạnh và riêng biệt của
            họ.Anh đã từng đứng lại giữ cánh cửa cho một bà cụ đầm khi rời một cửa
            tiệm,thay vì ngỏ ý cám ơn hoặc bằng một nụ cười thân thiện,bà ta ngó
            anh trừng trừng như đang bị làm phiền.

            Đời sống và con người là muôn hình muôn mặt.Biết làm sao mà
            lường.Thôi thì,đời trôi cứ trôi,người xoay chuyển thì cứ thế mà xoay.


            Buổi sáng qua đi.Buổi trưa kéo đến.Cứ vậy mà bóng thời gian trôi
            - Trôi....


            Bây giờ là buổi chiều.Cơn uể oải đang kéo đến xâm chiếm anh.Anh
            đang thử đấu với nó trên những dòng chữ này để gửi đến em như lời thăm
            hỏi.

            Buổi sáng ,buổi chiều và chiều tối cộng lại thành một ngày.Một ngày
            mới của em ra sao ?






            đăng sơn.fr
            #36
              dang son 24.02.2012 17:05:25 (permalink)
              -



              * TRUYỆN NGẮN.
              ---------------------




              _______________________________________________________



              MỘT THOÁNG MƠ XA

              @nguyênhạ





              Cô cảm thấy mỏi lưng và nặng trĩu ở đầu óc.Rời đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn giấy,cô đến sát cửa sổ ngó ra dãy công viên.Cảnh vật êm đềm dưới dãy nắng sớm làm cô tìm lại vài cảm giác dễ chịu.Tự dưng cô có cái ao ước được rời việc làm để lang thang đến một cái quán nước,để thơ thẩn nhìn thiên hạ qua góc phố .Ngồi uống ly cà phê ,ngắm cảnh trời đông là một cái thú.

              Tiếng gõ cửa văn phòng và tiếng nói vang lên làm cô quay lại :

              - Nè Jenny ! Làm xong cái bảng lương và mấy món khác cho tôi ký chưa ?

              - Sắp xong rồi,anh... Cho em một giờ nữa.Được không ?

              - Hãy đúng giờ.Nếu không tôi sẽ trừng trị cô.


              Người đàn ông biến mất sau cánh cửa kính dầy cộm.Đúng ra cô phải gọi ông chủ của cô bằng ông.Thưa
              " Ông " một cách trịnh trọng.Nói về cái ông này thì không biết bao nhiêu lời lẽ trên trang giấy cho đủ.Lúc thì ông ta nghiêm nghị như một cái tượng gỗ,lúc thì ông nhẹ nhàng,khôi hài như một gã hề ở gánh xiếc.

              Có lần ,ông nói như thật như đùa :

              - Cô ráng mà giữ việc làm trong cái tổ hợp phòng mạch này.Cứ tà tà mơ mộng thì thằng bạn của tôi sẽ đuổi cô.Dạo này kinh tế khó khăn,thất nghiệp nhiều.Cẩn thận.

              - Ông đang doạ em ?

              Ông chủ lắc đầu,vẻ mặt hơi nhăn nhó :

              - Thằng bạn tôi cũng là một ông chủ của tôi.Nó hay nói tôi là người việt thì hay bênh vực người việt.Nó bị stress vì việc làm.


              Thế là Jenny có vẻ sợ hãi sau lời dặn dò bất ổn ấy.Cô làm việc nhanh nhẹn hơn dù có có tật hay lừ đừ mỗi sáng thứ hai.Từ hai năm nay cô làm việc cho cái tổ hợp phòng mạnh nhỏ này,cô thấy mình chỉ thật sự thoải mái khi nói chuyện với ông chủ người việt.Cái lão chủ tây kia thì lúc nào cũng vội vã như chạy và ít khi thấy lão có được một nụ cười.Hình như bệnh nhân của lão đã làm lão bị lây căn bệnh stress .



              Buổi chiều xuống nhanh hơn mọi khi vì trời đang chuyển mưa.Gió làm người gây gây lạnh ,Jenny kéo cái khăn quàng kín cổ khi mở cửa xe.Chiếc xe không ho được một tiếng nào khi cô đề máy.Cô lạnh cóng và thấy mình đang muốn khóc vì tức bực.Từ bao nhiêu ngày nay với cái hàn thử biểu xuống dưới 5 độ,cái bình điện đang bắt đầu kiệt quệ.


              Ngó quann quẩn,vừa thấy ông xếp của mình đang mở cửa xe từ phía bên lề kia,Jenny quýnh quáng kêu inh ỏi :

              - Xếp nè ! Xếp nè ! Cứu em.


              An quay đầu,lại gần cô :

              - Tôi là xếp của em ở trong hãng.Ở ngoài đường,đừng gọi tôi là xếp.Kỳ lắm !

              Cô chỉ chỉ tay vào cái đầu xe và chùm chià khoá xe.An hiểu ngay :

              - Mất điện ? Tôi không có dây cáp đề máy.Tôi chở cô đi mua bình điện khác.


              Hai người chui vào lòng xe.An phóng xe đến thương xá.Miệng huýt sáo nho nhỏ bài Sunny,sunny.

              Jenny tò mò :

              - Thấy em bị mất điện,ông vui lắm hay sao ?

              - Chẳng mắc mớ gì đến tôi.Chuyện của em và tôi khác nhau.Xe bị mất điện chứ em không mất điện.Điện của em còn đầy đủ sau một ngày là việc.

              Jenny thấy thèm ly cà phê nóng,cô rủ :

              - Ông có muốn uống một cái gì cho ấm rồi về parking thay bình điện cho em không ?

              An nhìn đồng hồ tay.Trời chưa kịp tối .Giọng vui vẻ :

              - Cũng được.Nếu em mời tôi để trả công.


              Hai người chọn cái bàn sát cửa kính.Vài ánh mắt đang nhìn hai người làm cô có cảm tưởng mình đang ngồi với một người tình.Dáng của An lúc nào cũng tự nhiên.Kể cả lúc ông vô tình để ý đến vùng áo hơi hở ngực của cô nhân viên.

              An bóc cho cô cái vỏ giấy bọc viên đường trắng tinh :

              - Nè.Tôi dặn.Lần sau đi làm,đừng chọn cái áo hở ngực.Nhức mắt lắm đối với thân chủ.Nhất là với tôi.

              - Ai kêu ông nhìn làm chi ?

              - Tôi ghét loại phụ nữ khiêu khích.

              - Vợ ông thì sao ?

              - Bà ấy kín đáo hơn cô nhiều.

              - Em cứ tưởng...


              Jenny bỏ lững câu nói khi thấy ánh nhìn của người đàn ông quay đi chỗ khác.Trong tia mắt kiểu biết nói chuyện ấy,Jenny biết rõ là mình đang thấy một đời sống lứa đôi toàn vẹn của một hạng đàn ông biết chung thuỷ .Trong tia mắt nhìn xuống những ngón tay đang run rẫy của mình,cô biết rõ là mình có một cảm giác bất an .

              Từ hai năm nay,khi gặp mặt và làm việc với người đàn ông vững trãi này,cô cảm thấy lòng mình bất an - Dù chỉ một thoáng.






              _______________________________

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2012 17:13:01 bởi dang son >
              #37
                dang son 29.02.2012 01:54:47 (permalink)
                .


                TRỐNG VẮNG MỘT BUỔI CHIỀU





                Có những ngày đầy ngập nắng,lòng thấy vui.
                Rồi cũng có những ngày chẳng nắng,chẳng mưa.Xám đục,xanh xanh rồi lại xám nhàn nhạt lưng lửng ở đám mây.
                Vậy đó, đang đi dạo trên con phố đầy ấp người.Rồi bỗng dưng thấy nhớ đến những người bạn cũ.Thấy lòng không vui vì đã mất biệt dấu tích của nhau.

                Phải chi giờ này gặp lại họ,rủ nhau ngồi ở hàng hiên một quán nước.Nhỏ to với nhau những câu chuyện về ngày cũ và ngày mới.

                Nói phải chi,phải chi như thế mà thôi.Hy vọng chỉ là hy vọng.

                Một ngày,một tháng và những năm dài trôi đi.

                Chiều nay,chợt thèm gặp lại bạn cũ.Quay đi quay lại thấy cái góc quán,kéo ghế ngồi xuống nhìn tờ báo đầy chữ mà thấy làm như chẳng có gì để đọc.

                Chợt nhiên thèm có một ai đó ngồi trước mặt.Để nghe và nói với nhau - ( Ta vẫn còn chuyện để kể cho nhau nghe đấy chứ .... )





                đăng sơn.fr
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.02.2012 01:57:04 bởi dang son >
                #38
                  dang son 01.03.2012 13:03:10 (permalink)




                  Thế giới của MÀU SẮC và Nỗi tịnh yên của ÂM THANH








                  1. Chỗ nghỉ chân ( tạm thời ) để viết vài hàng


                  Đời sống là một vòng quay.Tròn lẳng.Sống nhanh quá,vội quá sẽ rất mệt và có thể bị đứng tim.

                  Làm sao đây ? Ngoài đường,ai cũng phóng xe như chạy giặc.Ngoài đường đầy tiếng động của những sự vận chuyển.Sống trong một cõi tân tiến đầy tiện nghi vật chất và phải bon chen dành giật để chạy theo vật ,theo người thì...


                  Càng ngày,con người tiến bộ,tân tiến càng bị stress ! Có cách nào chữa không ?

                  - Có chứ.Dễ và đơn giản lắm,ta nên đi dạo sau một ngày vật lộn với công việc,ta nghêu ngao thả bộ ngắm cảnh vật thiên nhiên.Ai chạy,cứ việc chạy.Kệ họ.Đường mình; mình tà tà đi.Ngắm cây cối,ngắm đường xá,ngắm cả những cặp nhân tình đang yêu nhau.Nếu họ hôn nhau đắm đuối,mình hãy quay mặt đi chỗ khác để tình yêu được tự nhiên.

                  Đừng dại gì mà đưa máy ảnh lên mắt để chụp họ.Cấm.Triệt để " cấm "" !

                  Tình yêu đôi lứa tự nó đã đẹp và diệu kỳ ! Chỉ có tình yêu với thiên nhiên thì mới cần phải ghi vào ảnh để có thể giữ lại trong bộ nhớ hao mòn theo bóng thời gian của mình.

                  Ta chụp gì khi thấy gì và chụp được thì sẽ ra sao ? Ta có đặt tất cả tâm hồn mình vào tấm ảnh chụp không ? Nếu không thì sao ?

                  Ghi nhận cảnh trí theo một góc độ nào đó vào máy đòi hỏi một sự nhận thức và SỐNG hoàn toàn với thực tại . Ici et Maintenant !

                  Muốn chụp ảnh thì phải đứng lại.Nghỉ chân.
                  Muốn viết vài hàng thì phải tìm chỗ ngồi xuống.Lặng tĩnh để suy ngẫm và viết.Hóa ra câu hỏi " Viết để làm gì " cũng có thể biến đổi thành " Đọc Để Làm Gì " ?


                  Vậy đó - Viết ở một chỗ nghỉ chân !




                  2. Chỗ Ẩn Dật qua Một Dòng Sông .


                  Sống qua từng mùa để yêu được cả 4 mùa.Mỗi mùa có một màu sắc riêng biệt.

                  Mùa xuân ở trên phố núi cao vẫn còn tuyết.Tuyết biến ngày thành sự trinh nguyên.Tuyết đánh đổi đêm bằng hơi lạnh để cần một hơi thở ấm của nguòi tình.Người biết thương người để giữ Hạnh Phúc cho nhau...

                  Mùa hạ có những màu hoa vàng rực chạy thoai thoải qua triền thung lũng.Những cách đồng bát ngát như muốn ôm trọn lấy một khoảng trời ngát xanh.Môi người đã rực hồng khi cùng nhau đi dạo qua những con ngõ vắng.Vắng để ta chỉ còn lại ta.

                  Đi mãi cũng cũng thấy mỏi chân trên triền dốc lốm đốm nắng.Thôi.Tìm chỗ ngừng lại bên quán nước.Đứng trước quán nước,nghe và ngửi thấy mùi cà phê ngây ngất.Ngất ngây như khi được ghé môi hôn nhau.

                  - Mệt chưa em ? ...Khát nước chưa anh ?

                  Ư.. ư../ Dạ ,dạ.ừ ừ.
                  Kéo ghế ngồi xuống gọi cà phê có mùi núi,gọi nước uống có mùi biển.Cùng yên lặng xem lại mấy tấm ảnh đã chụp và cùng nhau ngó ra con dốc có Hoa Vàng Mấy Độ.Đẹp ! Chừng ấy đã đủ đẹp như một bài thơ xưa.


                  Rồi thế nào cũng xảy đến.Chuyện gì đến sẽ đến.Nói về lá vàng thu đó mà.Có gì là lạ đâu.Gió thổi cho lá lìa cành.Buồn chút xíu thôi .Man mác khi nhìn khu vườn lả chả lấm tấm có vương vài giọt nắng cuối.Nắng thu nhẹ lắm ! Tơ lắm ! Khu vườn ngồi khóc vì đã vào thu để trời đông gió buốt ập đến.

                  Mùa đông ở đây dài lắm.,lê thê lạnh giá và cô đơn như bài hát cũ : Giờ này,em làm gì bên ấy ? Trời vào đông cho buổi tối rơi nhanh ngoài sân.Thềm xưa vời vợi sương trắng và đục .Ngồi yên,tựa dầu vào trang sách nghe lòng mình tự dưng thổn thức,nghe lòng mình dồn dập sóng như lời viết : Về nhau tiếng sóng.Sóng ơi ! Sóng ở lòng ta đang vỗ về để tìm dấu chân nguời trên một vùng trắng tuyết.

                  Tuyết rơi.Rơi.Lòng ta rơi.Và ống kính của ta mệt nhoài khi bị bắt làm việc một cách quá độ.Cái gì quá độ đều không tốt.

                  Vậy ư.Thế đó.Viết để thấy mình đã quá độ.Vậy thì tạm ngừng viết ở chỗ này.






                  đăng sơn.fr


                  #39
                    dang son 26.03.2012 01:04:26 (permalink)
                    -




                    NHƯ
                    MỘT CHỖ NGHỈ CHÂN



                    ________________________________









                    Tôi đã có một ít thì giờ và tôi đang nghe bài hát tên là Hương Ngọc Lan của ca sĩ Mỹ Linh do Adam của cô ấy viết.

                    Mỗi Eva có một Adam riêng của mình theo một truyền thuyết. Tình cờ ,tôi đọc một bài viết về chuyện của Adam và Eva thời mới ( Thời của Net )của một người viết..

                    Chuyện kể từ một bãi biển.Adam đi lang thang trên một bờ biển,mắt nhìn thấy một bóng dáng đàn bà đang ngơ ngẫn dạo trên bãi cát.Bãi cát ấy có thoang thoảng bài hát của một thời khi Joe Dassin - người Mỹ - hát tiếng pháp bài L'été Indien.Từ câu hát ấy, bãi biển luôn có lời thì thầm mằn mặn của cát,của gió...


                    Chuyện giản dị mà thôi.Chuyện có lời đối thoại không đầu đuôi.Cô đàn bà biết chàng ta là người ở xa đến - Như một tình cờ của buổi chiều ngơ ngẩn trên bãi cát.Chẳng ai biết ai là ai.Nụ cười cũng rất xa lạ.Hai người chia tay.

                    Mỗi người lại trở về đời sống với nhũng tất bật riêng của mình.

                    Vài buổi chiều sau đó,người đàn ông trở lại bãi biển.Hình như để tìm kiếm một điều gì đó chẳng rõ.Một ánh mắt,một nụ cười ? Một mùi hương của tóc ? Hay là thêm một lần gặp gỡ ?


                    Chẳng ai gặp lại ai - Gió vẫn vi vu trên bãi nắng chiều nhấp nhô sóng - Sóng vẫn cứ là sóng.

                    Người đàn ông quay lưng về phía bãi biển.


                    Người đàn bà có vóc dáng và nụ cười trẻ con đã đến muộn - Chẳng ai gặp lại ai.


                    Bài hát Hương Ngọc Lan thoảng hương muồn muộn trong mùi gió biển.Biển dậy sóng theo cánh chim hải âu.

                    Chim bay bay. Gió và sóng biển vỗ về trên dấu chân ở cát lịm màu hoàng hôn.

                    Rồi là như thế.Một thoáng mong manh.Một buổi chiều trên biển.Sóng ,gió,cát.

                    Rồi là như thế.Chợt nhiên như một chủ đề mang tên Chợt Nhiên.





                    ----------------------

                    đăng sơn.fr
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2012 01:08:15 bởi dang son >
                    #40
                      dang son 28.03.2012 12:54:15 (permalink)





                      - Ở buổi chiều mưa bay -


                      _______________________________________________






                      Ở buổi chiều mưa bay !

                      Đó không phải là cái tựa mới của một bài thơ cho mưa.Đó chỉ là câu dẫn mở đầu cho một bài viết. Chiều nay trời xập xùi - không mưa như lúc sáng sớm.Đã nói rồi,chỉ sụt sùi làm điệu thế mà thôi.


                      Mỗi một nơi trên các thành phố,có những vỉa hè,những quán nước. Mỗi lần trời nắng thì bàn ghế của hàng quán nở rộ.Thiên hạ của xứ lạnh thích kéo nhau ra đường ,chọn bàn ngồi quán để tắm nắng và đấu hót...

                      Mỗi lần trời đổ mưa hắt hiu thì dĩ nhiên là phải vào trong để gọi một ly gì đó âm ấm,nghe nhạc ,ngồi nhìn ra đường.Những hạt mưa hay làm thay đổi cả một sắc màu trên ngã đường,khu phố.

                      Ai đi uống quán có hai ba người thì cứ việc chụm đầu vào nhau chuyện trò.Những cặp tình nhân thì lại thấy ấm lòng hơn bao giờ khác.Họ nhìn nhau và rủ rỉ,rù rì...Có người nắm nhẹ bàn tay nhau,có người hôn nhau khi nói vơí nhau bằng ánh mắt...

                      Cái đáng sợ nhất là phải ngồi một mình ên.Nói chuyện với ly cà phê hoặc ly nước thấy nản lắm ! Cô đơn lắm.Sự cô đơn nào cũng có cái hay riêng rẻ vì có một chút buồn,một chút ẩm ướt từ một thoáng nghĩ ngợi.Cô đơn một thoáng chốc là điều cần thiết để có thể trực diện vơí mình.Cô đơn nhiều quá thì chỉ còn cách ngồi làm vài bài thơ để tỉ tê.

                      Bởi thế nên mơí có chủ đề mang tên " Những Buổi Chiều Còn Mưa " ( dù lắm khi trời không mưa ) -







                      đăng sơn.fr

                      #41
                        dang son 29.03.2012 12:41:31 (permalink)


                        .





                        KHOẢNG LẶNG THẦM -



                        ________________________________

                        Trần K.Sơn & đăng sơn.fr






                        Có một bài hát.Nghe cái tên thấy hay hay : " Âm thanh của niềm yên lặng "

                        Lạ quá ! Sự lặng thinh mà cũng có tiếng động của nó hay sao ? Khi yên lặng,người ta có thể lắng nghe ý nghĩ của mình.Và ý nghĩ thì làm gì có tiếng động ?

                        Quay đi,ngoảnh lại thì thấy cũng có khi đúng - Tiếng động đó đến từ nét hờn dỗi mỗi lần có việc gì để giận ai đó. Khi cáu,giận thì người ta yên lặng để biết tìm cái mà ghét nhau.

                        Thỉnh thoảng,đi ngang một quán nước,tạt vào,gọi ly nước ngồi ngó thiên hạ,rồi thấy hai người con gái,con trai ngồi trước mặt nhau.Mặt họ sưng và chù ụ, chẳng nghe ai nói vơí ai tiếng nào. ( Thế thì biết họ đang giận nhau ) Im như thế một lúc,người con gái xô ghế bỏ đi.Người con trai ngồi lại bên ly nước,mặt buồn hiu.

                        Nỗi yên lặng khi một mình như thế nặng nề và dài lắm.Trong nỗi lặng thinh,ta có thể nghe tiếng tích tắc của đồng hồ.Hình như tiếng tích tắc nói là thời gian dài hẳn hơn bình thường...


                        Người bạn đang ngồi trước mặt tôi cũng đang có một nỗi buồn gì đó.Mặt lặng câm.Ánh mắt nhìn loanh quanh trên trần nhà.Mỗi lần buồn chuyện gì,anh tìm đến tôi.Tôi để anh yên lặng và tôi biết giữ sự lặng thinh cần thiết để nghe bạn mình tâm tình.


                        Người ta,ai cũng cần có bạn khi buồn ,khi vui.Tôi hiểu là như thế.Nếu bạn cần kể lể tâm sự thì bạn cứ nói.Tôi biết lắng nghe.

                        Trong khi chờ đợi bạn nói,tôi nghe tiếng im lặng của bạn mình.Để làm nhẹ đi nỗi lặng thinh như thế,tôi hòa vào sự im lặng một vài bản nhạc nhẹ nhàng từ máy hát.Biết đâu những bản nhạc buồn thảm sẽ làm bạn tôi thấm thêm một nỗi buồn hơn thường lệ.

                        Từ nỗi buồn ấy,bạn tôi sẽ biết cách phá vỡ đi một nỗi lặng thầm - Thế thôi .



                        _________
                        #42
                          dang son 29.03.2012 23:31:46 (permalink)






                          NGHE GÌ Ở BẢN NHẠC BUỒN ?
                          __________________________






                          - " Nghe gì ở bản nhạc buồn ? "



                          Đúng ra thì câu hỏi này thấy có vẻ vô lý lắm ? Hỏi chi mà kỳ cục ? !
                          Tự trong câu hỏi đã có câu trả lời rồi. Khi buồn mà nghe bản nhạc buồn thì thấy buồn hơn.Nỗi buồn nó lạ lắm,càng buồn bã thì mình càng buồn hơn.
                          Nhạc buồn thì có nhiều lời lẽ để buồn : Nhớ nhà,nhớ nước non mà nghe những bản nhạc nói về tình hoài hương có cây đa bến cũ,có bờ sông nhìn lục bình trôi ,có tiếng hò ru con man mác thì....
                          Đang vui,đang ngon lành trong một tình yêu mà bị lỡ trớn ngã lăn quay ,mở máy nghe rỉ rả thêm mấy bài tình ca thảm não thì...

                          Sau những chữ " thì " và mấy cái dấu chấm,chấm như thế thì cứ để con buồn nó tự động điền vào chỗ trống.
                          Chẳng biết tại sao những tình khúc lại hay có những ca từ buồn đau ,buồn sót ? - Đa số nhạc tình đều buồn bã.Có phải là khi nói về tình yêu thì sẽ có sự chia ly để hoài niệm tiếc nuối ? Hay tự trong bản thân của tình yêu đã là một nỗi buồn ? Nói như thế,người ta yêu nhau để làm gì ?

                          Chẳng có một câu trả lời nào rõ rệt cho câu hỏi " tại sao - tại sao " - Đành là như thế.Đành nghĩ rằng tình yêu lúc nào cũng cần những ca khúc rất buồn.

                          Tội nghiệp cho tình yêu,thật thà mà tội nghiệp.





                          đăng sơn.fr

                          ---------------

                          #43
                            dang son 30.03.2012 13:20:08 (permalink)


                            - MỘT NỬA Ở NHAU -




                            ______________________________




                            Đọc được ở Net.
                            Có một truyện ngắn của Trần Mộng Tú.Thấm lắm và hay lắm :



                            Một Nửa Người Đàn Ông
                            - Trần Mộng Tú





                            Cô chăm chú sửa lại bản thảo của cuốn tiểu thuyết một lần chót, trước khi mang sang nhà in. Làm công việc sửa đổi văn chương bản thảo cho nhà xuất bản, không lúc nào mà cô rảnh rỗi được. Trong tháng này có 5 cuốn truyện dài sẽ được in, cả 5 cuốn đều là sách của tác giả có sách xuất bản lần đầu.
                            Cô nghe tiếng gõ cửa, rồi chiếc đầu của người tùy phái ló vào.

                            “Thưa cô, có một bà muốn gặp cô”
                            “Ai vậy, ông có hỏi tên hộ tôi không? “
                            “Tôi có hỏi, bà âý nói tên là Lan”.

                            Cô cố nhớ tên của các tác giả mới trong đầu. Không có ai là Lan cả, họ đều là phái nam. Cô nói với người tùy phái;
                            “Ông mời hộ bà Lan vào văn phòng ngoài đó, tôi sẽ ra. Cũng sắp đến giờ tôi đi ăn trưa rồi.”

                            Đợi cho người tùy phái khuất sau cánh cửa, cô quay điện thoại gọi anh.

                            “Hôm nay em muốn đi ăn mì ở Hải Ninh, em sẽ đến đó độ 20 phút nữa, em có một người khách đang chờ. Nhưng em sẽ tiếp họ 5 phút thôi.”

                            Người đàn bà khỏang ngoài 40 tuổi, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự, nét mặt khô nhưng trí thức. Bà ta ngồi yên không đứng lên khi cô xuất hiện. Cặp chân mày hơi cau lại một chút, bà chờ cô tự giới thiệu trước.

                            Cô hơi khựng lại một giây,nhưng tự chủ được ngay, cô quen với những người đến gặp cô để nhờ vả, nên cô hỏi với giọng không được vồn vã lắm:

                            “Tôi là Tâm, bà cần gặp tôi có việc gì?”

                            Người đàn bà nhìn thẳng vào mặt cô, nói chậm và ngắn.

                            “Tôi là vợ của ông Minh.”

                            Cô đứng lặng, nghe như có một đường nước mưa lạnh vừa chẩy từ cổ áo xuống lưng. Cô biết chuyện này rồi thế nào cũng đến, nhưng cô không thể đoán trước là nó đến vào buổi trưa hôm nay. Cô biết rất rõ mình phải nói gì với bà Lan. Cô lấy lại bình tĩnh, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với vợ của người yêu mình (hay người mình yêu, cũng thế.)

                            Cô ngồi yên, thở một hơi thật sâu, quan sát một bà vợ. Vợ của người đàn ông mình đang liên hệ. Cô muốn biết chắc người đàn bà này sẽ hiểu những điều mình sắp nói.

                            Cô đi thẳng vào vấn đề hộ người đàn bà.

                            “ Chắc bà đến đây để cho tôi biết là anh Minh đã có gia đình. Thưa bà, tôi biết điều này đã lâu. Và không bao giờ tôi có ý định kéo anh Minh ra khỏi gia đình của anh ấy.” Cô nói luôn một hơi dài.

                            Người đàn bà ngạc nhiên về sự bình tĩnh của cô, bà ngẩn ra một lúc ngắm tình địch của mình. Trước mặt bà là một phụ nữ trẻ( chắc chỉ lớn hơn con gái lớn của bà bốn, năm tuổi.) Hai con mắt sáng trên một khuôn mặt nhỏ, cắt tóc ngắn, mặt không phấn chỉ thoa một chút son mầu san hô nhạt, cùng mầu với chiếc sơ mi , chiếc quần jeans đen sát vào người, cô hơi gầy. Cả người cô toát ra vẻ vừa thông minh vừa bướng bỉnh. Bà tự hỏi. “Cái vẻ nào của người con gái này đã quyến rũ chồng mình?” Bà hỏi lại với giọng hơi ngập ngừng.

                            “ Cô không bao giờ có ý định kéo anh Minh ra khỏi gia đình của anh ấy thì tại sao cô đi lại với anh ấy cả hai năm nay, có điều gì bảo đảm là cô sẽ không lấy anh ấy một ngày gần đây?”

                            Cô điềm đạm:

                            “Thưa bà đã hai năm nay, từ khi anh Minh có liên hệ với tôi, ngày nào anh Minh cũng có mặt ở nhà một bữa ăn. Hôm thì về ăn trưa, hôm thì ăn cơm chiều. Buổi tối, anh Minh ngủ ở nhà, lương đem về không thiếu một đồng. Như thế không chứng tỏ được là tôi sẽ chẳng bao giờ muốn chiếm đọat anh ấy của bà hay sao?”

                            Người đàn bà ngẩn ra vài giây trước lý luận lạ lùng của cô. Bà ta chưa biết phải nói gì thì cô đã tiếp, cô nói như cô đang tâm sự với một người bạn thân hay có thể côâ đang viết một trang tiểu thuyết thì cũng thế.

                            “ Xin bà cứ an tâm. Anh Minh kết bạn với tôi là một sự an toàn cho hạnh phúc gia đình của bà. Thú thực với bà, tôi đã hơn 30 tuổi.

                            Nhưng không bao giờ tôi có tư tưởng muốn lệ thuộc, hay muốn làm sở hữu chủ nguyên một người đàn ông. Tôi xin lỗi bà khi phải nói điều này. Tôi không hiểu được tại sao phần đông những người đàn bà trên mặt đất này lại có thể đặt mình lệ thuộc vào một người đàn ông nguyên một ngày, rồi những ngày đó kéo ra cả suốt đời mình. Hay có người đàn bà muốn làm chủ một người đàn ông như làm chủ một ngôi nhà, một cái thuyền, một chiếc xe. Rồi khi không ưng ý cũng không làm sao mà đem cầm, đem bán đi được như cái xe, như ngôi nhà. Đành đợi đến ngày họ chết mới đem chôn xuống đất.

                            Tôi chỉ có thể ăn một bữa trưa với anh Minh, hoặc một bữa chiều, gặp mặt vài tiếng trong một ngày. Nếu bây giờ anh Minh đòi hỏi tôi phải là của anh ấy 24 giờ trong một ngày, phải buộc vào một tờ văn tự như giấy chủ quyền động sản, hay bất động sản, thì chắc chắn là tôi sẽ chấm dứt sự liên hệ lập tức.

                            Bà không mất mát gì cả. Anh Minh là người đàn ông đào hoa, anh ấy không có tôi, anh ấy sẽ đi với người khác. Lúc đó bà mới nên lo ngại. Nếu tôi không có anh Minh, dĩ nhiên cũng rất nhiều người đàn ông khác muốn đến làm bạn với tôi. Vì họ biết tôi không bắt họ cưới hỏi, không lệ thuộc vào họ, cũng không muốn làm chủ họ, tôi không nhận quà tặng, khi đi ăn, đi chơi thì tôi cũng thay phiên trả tiền.

                            Người đàn bà ngắt lời cô bằng một cái khoát tay, trước khi nói.

                            “ Thế cô cho là cô chỉ gặp anh Minh có mấy tiếng một ngày, không phải là chiếm đoạt hay sao ?”

                            “Thưa bà, tôi xin hỏi lại. Trong một ngày của bà, bà nghĩ đến bà bao nhiêu tiếng? Bà nghĩ đến anh Minh bao nhiêu tiếng? Chúng ta, ai cũng có thế giới riêng của mình, và ai trong một lúc nào đó chắc cũng muốn người khác để cho mình được yên thân. Những lúc bà không cần có anh Minh bên cạnh, thì việc anh ấy đi đâu và làm gì có quan trọng lắm không?

                            Tôi biết bà đang nghĩ gì trong đầu. Chắc bà cho tôi là một người mất thăng bằng. Hay có thể là bà cho tôi đang tìm cách lừa bà, để một ngày nào đó tôi sẽ chiếm đoạt nguyên cả anh Minh.

                            Không, không bao giờ tôi cần nguyên một người đàn ông cả, tôi chỉ cần một nửa thôi. Có nhiều người phải uống nguyên một ly trà mới thấy vị ngon, phải ăn nguyên một trái táo mới hài lòng, phải đến được chân núi, hay trèo lên đỉnh núi để thưởng thức thì mới mãn nguyện, sông thì phải đi hết dòng mới thỏa chí, phải được lấy nguyên một ông chồng và được gọi là vợ thì mới cho là sung sướng. Tôi thì trà uống một ngụm, táo cắn một miếng, núi nhìn một góc, sông yêu một khúc, đàn ông hưởng một nửa. Suốt đời chỉ là người tình thì cũng đã thấy mình dư thừa hạnh phúc. Bà cứ an lòng ra về.

                            Người đàn kéo ghế đứng lên, bà thấy không cần phải nghe thêm nữa. Bà biết có nói gì cũng vô ích. Minh sẽ không bao giờ buông được người con gái đầy quyến rũ lạ lùng mà không ai phải cưu mang này. Và cô ta là người sống với những sản phẩm của tưởng tượng đó thì cũng sẽ chẳng bao giờ muốn thế chỗ của bà. Bà ra về. Họ không chào nhau. Nhưng người tình đứng nhìn theo cho đến lúc cái bóng của người vợ khuất ở một ngã rẽ.

                            Bà không an lòng chút nào như lời khuyên của cô. Bà vừa đi vừa nghĩ về những câu nói của tình địch, bà phân vân tự hỏi. Cô ta là nhà văn, cô làm việc cả ngày với chữ, là những tưởng tượng của riêng cô và của thiên hạ trộn chung vào với nhau. Những điều cô nói ra là mặt thật của đời sống, hay chỉ là một chương sách cô vừa đọc hoặc cô sắp viết? Nhưng thật hay không, đời sống hay tiểu thuyết. Những lời đó làm bà phải lưu ý. Gần hai chục năm nay taị sao bà lại để mình lệ thuộc vào nguyên một người đàn ông như thế? Nếu bà biết sớm suy nghĩ như cô ta, chỉ cần giữ một nửa thôi, thì cuộc sống sẽ thanh thản biết bao !

                            Cô đổi ý định ra ngoài ăn trưa, cô nhờ người tùy phái ra mua thức ăn đem về sở. Cô gác ống điện thọai ra ngoài. Một nửa người đàn ông hôm nay cô cũng không thấy hấp dẫn nữa.



                            Truyện của Trần Mộng Tú .




                            __________________________



                            * Đọc xong,tự hứa vơí mình sẽ đọc lại một lần nữa phần lý luận của người đàn bà tình nhân trẻ.Cô có cách nhìn về tình yêu để sống vơí cung cách suy nghĩ của mình.

                            Còn người đàn bà trong vị trí người vợ kia.Bà ta đã sống đời hạnh phúc lứa đôi ra sao ? Bà làm gì để hình ảnh một người tình đã mất đi trong bà ? Tình yêu có phải là một điều mong manh dễ vỡ không ?






                            đăng sơn.fr
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2012 13:23:21 bởi dang son >
                            #44
                              mưa phố núi 30.03.2012 14:10:57 (permalink)
                              "...Người đàn bà ngắt lời cô bằng một cái khoát tay, trước khi nói.

                              “ Thế cô cho là cô chỉ gặp anh Minh có mấy tiếng một ngày, không phải là chiếm đoạt hay sao ?”

                              “Thưa bà, tôi xin hỏi lại. Trong một ngày của bà, bà nghĩ đến bà bao nhiêu tiếng? Bà nghĩ đến anh Minh bao nhiêu tiếng? Chúng ta, ai cũng có thế giới riêng của mình, và ai trong một lúc nào đó chắc cũng muốn người khác để cho mình được yên thân. Những lúc bà không cần có anh Minh bên cạnh, thì việc anh ấy đi đâu và làm gì có quan trọng lắm không?

                              Tôi biết bà đang nghĩ gì trong đầu. Chắc bà cho tôi là một người mất thăng bằng. Hay có thể là bà cho tôi đang tìm cách lừa bà, để một ngày nào đó tôi sẽ chiếm đoạt nguyên cả anh Minh... "
                              (Trích Trần mộng Tú )

                              ************

                              Thưa chú ! Mpn xưa nay rất mê Trần Mộng Tú , nhưng câu chuện này mới quá Mpn chưa đọc. Nó rất khác với tư tưởng TMT trước đây , một thể nghiệm mới của chị chăng ? Dù sao thì cũng mừng là chị đã thay đổi phong cách. Nên lắm chứ , viết mãi theo một quan niệm cũ kỷ, như một lối mòn khó mà chinh phục đọc giả.

                              Theo kinh nghiệm của mpn đối với một ông chú mà mình từng quen biết , cháu đoán là chú thích sự suy nghĩ táo bạo của cô nhân tình và có khuynh hướng thiên về cô ta.

                              Còn đối với TMT theo sự hiểu biết của MPN chị chỉ làm vai trò kể chuyện một cách công bằng không thiên vị.

                              Ông Minh chỉ là một kẻ đào hoa , MPN đoán được ý đồ của chị TMT. Chị hé cho ta thấy một điều , cô nhân tình và ông cũng chỉ là một mối quan hệ tình dục...không hơn. Đây chính là điểm trượt của người Mỹ.

                              Còn cô gái đã cancel cái hẹn đi ăn trưa với ông...cũng có nghĩa là sẽ bỏ rơi ông.

                              Giả sử bây giờ Chú Đăng Sơn viết ra một câu truyện khác cũng là nhan đề Vợ và người tình. Nhưng chú hay biến người đàn ông chính thành một kẻ học thức , đẹp lão. Và hoán đổi vị trí của hai người đàn bà. Người vợ trẻ đẹp , còn người tình thì hơi cao tuổi hơn. Lúc đó cuộc chiến sẽ cân sức hơn thưa chú !
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 224 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9