CHỢT NHIÊN ...
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 15 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 224 bài trong đề mục
dang son 04.07.2012 12:09:37 (permalink)


______________


Cám ơn MưaP.N đã gửi hình ảnh đẹp vào đây cho những bài viết về Bb.

... Sẽ còn những chuyện ngắn về những Bb

Chúc vui.


nđs.




----
#61
    dang son 30.07.2012 01:03:42 (permalink)
    .










    .





    KHÔNG PHẢI

    mà Chợt Nhiên -







    Ngày nghỉ hè vừa qua.

    Đi đây,đi đó thì phải có chuyện để kể.Đi một chốc ,sẽ có thêm một vài điều để viết.Cái khó là viết gì,kể gì ? Và bắt đầu từ đâu ?



    ---




    Bắt đầu bằng buổi sáng.Mới tinh như giấy lụa.
    Cái làng nhỏ ven biển chỉ vừa tỉnh thức khi ánh nắng đầu tiên tìm đến điểm hẹn trên vách tường đầy lá xanh.Sự im lìm có thể được " nghe thấy " từ một nỗi yên lặng.Chỉ có ly cà phê là được quyền nói bằng tiếng nhỏ giọt.Những bản tin mới nằm ì trên tờ báo tên Provence chẳng có gì có vẻ hấp dẫn : Vài hình ảnh dân tài tử xuống miệt Địa Trung Hải,leo lên mấy cái du thuyền khoe cảnh tượng thừa mứa.Vài mẫu tin xe cán chó,chó cán xe theo kiểu feuilleton của loại báo lá cải ( Hình như khi ra trường,ký giả luôn luôn có một đề tài để trám đầy chỗ cho những cột báo ... )

    Vậy thì,bỏ cái đĩa có bài Hello cũ mèm của chàng Lionie Richie vào máy,nghe chàng nỉ non ,Tự thoáng,tự dưng lại nhớ đến một người ngày ấy đã say mê bài hát này.

    Khi nghĩ đến- tự dưng thèm viếtt lại 1 version mơí cho bài hát để cho L. Richie về vườn đuổi gà cho vợ .


    LỜI CHÀO BUỔI SÁNG -



    Hello - Anh chào em buổi sáng

    Khi em vừa thức dậy

    Ngơ ngác như con mèo vừa tỉnh thức khi trời vừa sáng

    Hello

    Hello

    Anh tưởng tượng thấy nụ em cười

    Tươi hơn giọt nắng tươi

    Tươi và ngọt hơn ly cà phê em sẽ uống

    ( Cho dù tình yêu có khi đắng ngắt )

    ( Cho dù tình yêu có khi là giọt lệ mặn giữa biển xanh )

    Hello - Bonjour em

    Hãy giữ nụ cười êm

    Như bàn tay ngày nào em vừa đưa anh nắm

    Như lời tỏ tình ở ngày xưa cũ

    Từ một nửa trang thư tình

    Để vừa bắt đầu chuyện của mình

    Chuyện em lạc đường gặp anh
    Chuyện thiên đường và cánh cổng vừa kịp hé mở

    Ở chỗ vừa vặn cho ánh mắt em lọt vào

    Ở một góc kẹt nơi tim anh

    Anh của một khoảng đời nào rất cũ

    Anh tưởng cửa tim anh đã hoen rỉ

    Và Hello - em....Em đến

    Em mang theo vị hương biển

    Em pha sắc xanh vào màu vàng của bãi cát

    Em ngó anh,hai con mắt tròn xoe như hai hạt ngọc

    Em ném cho anh nụ cười điếng hồn

    Và từ ngày ấy

    Những ngày mơí là những lần anh tỏ tình

    Tỏ tình bằng những dòng viết tưởng như không thật tình cho lắm

    Ngơ ngác,bàng hoàng như kẻ đã ngủ quên cả một thế kỷ dài

    Em đánh thức anh

    Bằng tiếng chào buổi sáng

    Hello

    Hello

    Và anh biết từ lúc đó ( anh yêu em )

    Như bài hát tỏ tình của chàng ca sĩ có màu da thiếu ánh sáng
    Hello

    - anh chào em buổi sáng của em

    Để em đẹp,em dịu êm

    Thêm một lần nữa, nhé em

    Hello - Hello...








    đăng sơn.fr






    Ngày nghỉ hè vừa qua.

    Đi đây,đi đó thì phải có chuyện để kể.Đi một chốc ,sẽ có thêm một vài điều để viết.Cái khó là viết gì,kể gì ? Và bắt đầu từ đâu ?



    ---



    #62
      Ct.Ly 30.07.2012 01:16:17 (permalink)
      #63
        dang son 30.07.2012 15:18:54 (permalink)
        .






        Cám ơn Nàng Công Tử Lỳ đã ghé thăm.


        < Riêng CtLy phải đi hơn 200 bậc thang để viếng thăm nhà thờ Montmartre <

        Note : Leo hơn 200 bậc thang như thế thì cặp giò sẽ thon thẻ và sẽ " rơi bớt cái Lì " há ?
        Hãy cám ơn những bậc thang cao như thế - Không phải điều gì cũng chợt nhiên.



        Chúc CôngTử ngoan và bớt lì .



        nđs.





        --

        #64
          dang son 21.08.2012 13:22:13 (permalink)
          .







          VIẾT ĐỂ
          trả lời Người Ta....












          Thường thì khi gửi thư,ở đầu cái phong bì thư,nơi góc tay trái,người ta đề tên mình - người gửi -

          Thường thì khi ai gõ cửa nhà mình,mình mở cửa xem là ai.Và như thế,mỗi người có một khuôn mặt,một hình dáng dính vào cái tên ( tên gì cũng được,miễn là một cái tên )

          Vậy mà,như mọi năm,mỗi chiều,mỗi đêm ngày sinh nhật,tôi hay nhận được những lời nhắn ở điện thoại di động.Chỉ có tiếng vi vu của gió,chỉ có tiếng động của một đoạn ồn ào từ máy tv hoặc đài phát thanh...

          Người ta có lòng gọi chỉ vì trí nhớ còn tốt cho dù năm tháng vùn vụt qua đi.Thời gian nào cũng có một loại bụi ( ở những bài thơ cũ,xưa,tôi hay viết về loại bụi tên là bụi thời gian ) Bụi mưa cũng là một thứ bụi.Mưa có một thể cách riêng như lúc đứng ở một góc phố mà thấy hờn dỗi trong lòng.Sự hờn dỗi của những đứa trẻ đòi kẹo mà không được để dậm chân mà khóc ...
          Nhắc đến hình ảnh đứa bé ,tôi nhớ có lần thấy một con bé chừng 7.8 tuổi đứng khóc ròng ngoài chợ vì bị mẹ nó đánh,tôi chẳng biết nói gì để dỗ dành con bé người dưng ấy,đành móc trong túi,chìa cho nó cục kẹo ngọt.Con bé chúm chím ngưng khóc và trông nó đẹp như một thiên thần áo trắng. Còn em thì sao ?

          Em cũng giận hờn kiểu phụng phịu vì bụi bay vào mắt.Tôi không phải là bụi và cũng không phải có cái tên là Thời Gian.Tôi chỉ viết những điều mà mình đã đi qua,nhìn thấy,cảm nhận và có thể diễn đạt.Tôi biết rất rõ là từ một ngày nào đó ở thời xa xăm,em ( hoặc một ai đó ) đã để chữ của tôi thành bụi bay vào mắt.


          Để không còn hờn dỗi một điều gì đó thì cứ gọi tôi là " bụi " bây giờ cũng được .Bụi mờ ở góc đời rồi quay đi,quên bụi vướng vào mắt.Ở cái trần gian oái oăm này có nhiều thứ bụi và sẽ có rất nhiều người biết làm bụi bay vào cửa mắt.Tôi chẳng là của em ( hay là của một ai đó )


          Hãy xem tôi là bụi.
          .Ừ - Em - Bụi kỷ niệm.Kỷ niệm nằm trong một ngăn tủ im lìm để sẽ thành sự lãng quên.Người ta đã nhiều lần bỏ rơi tôi ngay trên những dòng chữ viết.Lâu lắm rồi,tôi cũng thấy mình quen đi...



          Buổi sáng nay,sau ngày sinh nhật,tôi cầu chúc em có nhiều sự lặng tĩnh để quên.









          đăng sơn.fr






          if you really want to touch someone, send them a letter
          #65
            dang son 24.08.2012 20:22:04 (permalink)
            ..


            Bài viết ở Mientaongo.net





            Lặngtĩnh











            .
            When I look into your eyes
            It's like watching the night sky
            Or a beautiful sunrise
            Well, there's so much they hold

            < I W o n ' t G i v e U p

            Jason Mraz



            .





            Ở trên là ca từ của một bài hát mà DấuLặng đã tải lên từ CàPhêDấuLặng.

            Chỉ tiếc là những sáng tác của DấuLặng mà tôi chưa nghe được từ máy pc của mình. Tôi luôn yêu quý những người sáng tác về nhạc.

            Ngày xưa,xách guitar đi học ở một người thầy rất trẻ.Ở một accord kiểu LêHựuHà,NguyễnTrungCang,thầy ngừng đàn,hỏi tôi :

            " Tại sao ,còn quá trẻ mà em hay viết ca từ về đời và tình đời ? "

            Ngày đó,17,18 tuổi,tôi thấy mình còn trẻ,non nớt.Tuổi của lá me bay trên những đốm nắng,tuổi ấy quá đẹp như mỗi lần ngơ ngẩn trên lối đến trường của cô nhỏ tóc dài mặc áo dài trắng.Tuổi của những bài thơ vừa kịp rụng trên môi người....


            Vậy mà,tôi chưa kịp vui thì đã là người lớn khi cha mình mất đi.Những bài thơ đầu đời của tôi trên báo ,cha mình vừa mơí kịp đọc và đã mất trong một giấc ngủ ngắn.Tôi vừa học,vừa ra đời để làm một thứ trái non bị ép chín.Các bạn tôi thì vẫn áo trắng tinh vô tư.Cuộc đời đã không như là mơ....


            Mỗi lần có dịp đi nghe nhạc,tôi thấy mình nhớ cha mình...Nhớ ngày nào theo cha vào phòng ghi âm,im lìm nhìn cha tập nhạc vơí các nhạc sĩ,nhớ ngày nào đứng ở đầu ô cửa sổ,lắng nghe cha chơi một đoạn saxo jazz,blue.


            Nhớ để mà nhớ.



            Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi.Tôi đang nhớ đến ông.Tôi nhớ ánh mắt nghiêm nghị của cha khi trình cho cha tờ phiếu điểm hàng tháng có những điểm " phải chăng " yếu kém...Cha nghiêm và cha buồn khi con mình không siêng học.

            - Con muốn làm gì sau này,con ? Hay là cha cho con vào chủng viện để đi tu ?

            Thằng con lắc đầu, cúi mặt.


            Cha tống thằng con vào trường Lasan vơí các ông sư huynh nghiêm khắc.Thằng con sợ hãi ,học hành chăm chỉ hơn và luôn nài nỉ cha mỗi lần bị lỡ có những con số không.Cha thông cảm hơn,cha nói tìm chỗ cho con vào ngành điện ảnh và đừng làm nhạc sĩ như cha.Thằng con ngần ngừ,ngần ngừ...Và cha nó đi mất.Vĩnh viễn....


            Và nó buồn,nhớ cha,nó khóc bằng những giọt nước mắt của một thứ trái cây chưa kịp chín...


            Bao nhiêu năm qua rồi,mỗi lần sinh nhật nó,nó nhớ đến cha.Người thầy đầu tiên.


            Ngày hôm nay là ngày giỗ cha.Thời gian trôi,trôi.Con nhớ cha khi viết những dòng này.Con chưa đủ tài để viết một bản nhạc nào cho cha.




            _______________________




            Dấu lặng ơi ! Đó cũng là một dấu lặng đến từ tôi . Khi viết nhạc,bạn ra sao,nghĩ gì ?






            đăng sơn.fr


            ......




            #66
              Nguyệt Hạ 26.08.2012 13:36:53 (permalink)


              Trích đoạn: dang son

              ..


              Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi.


              Bao nhiêu năm qua rồi,mỗi lần sinh nhật nó,nó nhớ đến cha.Người thầy đầu tiên.



              đăng sơn.fr


              ......







              Anh Đăng Sơn thân mên,

              Hôm nay Nguyệt Hạ mới biết ngày sinh nhật anh cũng như ngày giỗ của thân phụ anh.

              Tuy đã qua nhưng NH cũng xin chúc anh thêm một năm tuổi mới nhiều thứ "mới" hơn.

              Và xin anh cho NH được gởi những đoá hồng trắng cùng những lời kinh cầu cho linh hồn người đã qua đời.


              Nguyệt Hạ vẫn còn nhớ bài viết này của anh, để vào đây cùng đọc lại nhé.







              VIẾT ĐỂ NHỚ ĐẾN CHA.







              Ngày một,tháng mười một là ngày lễ Các Thánh ở Pháp.Ngày đi tảo mộ để nhớ đến ngưòi thân yêu đã khuất bóng.Hoa được bày bán khắp ngả đường và ngoài cửa các nghĩa địa….

              Cha ơi ! Nơi chôn cất cha ở bên quê nhà.Con không đến nghĩa trang để thăm cha. Đường về quá xa.Cha hiểu không ?
              Những vòng hoa cho cha con vẫn để trong trí nhớ đó chứ.

              Đã bao nhiêu năm rồi.Làm sao con quên được người thầy đầu đời của mình ?
              Hãy để con nhớ đến cha và biết cách nói chuyện với cha ở một khoảng đời con đang sống.

              1.

              Nghĩ đến cha là con nghĩ đến khuôn mặt chữ điền và ánh nhìn nghiêm khắc. Mà cha nghiêm nghị với riêng con cũng phải thôi..Vì con đã làm nhiều điều mà cha không đồng ý lúc con còn bé dại.

              Con còn nhớ những tháng năm mặc quần ngắn ở tiểu học . Con khoảng 7,8 tuổi gì đó,con đã đứng khóc ngoài cửa trường vì bị lũ bạn bắt nạt,chúng đã xúm vào tụt quần con .

              Cha đến đón thấy vậy đã mắng con một trận khi vừa về đến cửa nhà :
              - Con trai hư ! Cấm hèn như thế.Cấm khóc.Phải tìm mọi cách để chống lại chúng.

              Thế là cha xách cổ con vào trường học võ để biết cách chống lại cái hèn bé tí tẹo.

              Con còn nhớ cái lần con xém chết khi tinh nghịch leo lên nệm trước của chiếc xe hơi đầu tiên của cha,loay hoay thế nào để chiếc xe tụt dốc lao xuống bờ sông trước mặt ,may mà xe đâm vào gốc cây để con được nghe cha mắng một trận nên thân.


              Vậy mà đi đâu,cha vẫn dắt con đi theo như cái bóng. Đi nhổ răng,con đã vùng vằng đóng kịch khóc ầm ĩ,cha đã phải dụ khị mua súng nước,mua xe hơi bằng nhựa và cha dỗ dành….

              Con biết rõ cha là ngưòi kiên nhẫn và muốn toàn thiện ( perfecsionniste ) khi cha một mình tập kịch trong bóng đêm.Ngày đó ngoài nghề chơi nhạc ở các đài phát thanh,Tv ,thâu băng đĩa ,cha còn nghề diễn kịch trên sân khấu.

              Lúc ấy,còn bé tí,con chẳng biết cha diễn vai gì nhưng cứ mỗi đêm cha cầm bản kịch đi tới đi lui trên sân vườn .Con đã rời phòng đứng sau cách cửa hé,rình nhìn cha lẩm bẩm.


              Ngày diễn trên sân khấu, đi với mẹ,ngồi ở hàng dưới thấy cha bị người đàn ông cầm ghế phang vào đầu,con đã hét lên và khóc nức nở .


              Mẹ đã ôm lấy con để trấn an ;
              - Con ! Bố đóng kịch mà.Không sao đâu.Nín !

              Thế ư ? Làm sao con biết được trong bộ óc non nớt ?

              Có lần cha bị ngưòi ta chen lấn đè lên người khi dắt con đi xem một trận đá banh,cha đã vòng tay che chở con và con biết cha đau và sợ lắm.Cả đêm ấy,con đã khó ngủ vì cảnh tượng họ dẫm lên ngưòi cha.

              Con nhớ cha nhiều lắm,nhất là những lần đứng thẩn thờ chờ cha đến đón ngày cuối tuần ở trường nội trú ( Ngày đó,con hay phá phách,ngỗ nghịch và cha đã gửi vào trường dòng các Sœurs để thuần tính ! )

              Mỗi lần cha đến là con run lên vì biết sắp được về với gia đình.Và mỗi lần như thế là con hứa sẽ ngoan.Ngoan như những hòn bi trong túi quần.Cha biết không ? Những hòn bi ấy là nguồn an ủi mỗi khi đứng chờ cha rất lâu .Chỉ sợ cha quên không đến đón con…


              Cha ơi ! Mỗi lần như thế,con sung sướng ngồi đằng sau xe để áp má lên bờ lưng rộng của cha và hít ngửi mùi cha thương yêu.

              Mỗi ngày con mỗi lớn để đi theo cha đến các phòng thâu nhạc.Con ngồi yên ngắm cha bận rộn bên các bạn nhạc sĩ,ngắm hình tượng kiên nhẫn tập đi tập lại một bản nhạc.Và cha làm con mê nhạc và cái thế giới dìu dặt đó .
              Từ sân quay của đài truyền hình đến các sàn nhảy của các phòng trà mà cha chơi nhạc.Con bắt chước cha mê say âm nhạc nhưng con đã không chịu nổi tiếng kèn saxo của cha mỗi khi cha tập những bản jazz mới …

              Con đã bỏ ra vườn bắn bi,bán ná và chơi những trò chơi khác của trẻ con. …



              Thế giới nghệ thuật của cha đã có nhiều cái lạ để thu hút thằng bé.Nó như một chú chó nhỏ tò mò theo sát chủ.Nó đã bắt chước cha nằm bò ra đất để ngắm nghía những tấm ảnh đen trắng mà cha thực hiện cho các nghệ sĩ thời ấy ..Nó vẫn còn nhớ những tấm chân dung của Thanh Lan ,Ngọc Minh,Giao Linh,Thẩm Thúy Hằng…mà cha nó đã chụp với tất cả góc cạnh của đam mê.

              Thế giới riêng của cha đã có tiếng hát của những bạn bè ca nhạc sĩ..Mỗi lần thâu xong một băng đĩa cho Nhật Trường,Phạm Duy ,Duy Khánh,Khánh Ly …là cha lại vác về ngồi yên thưởng thức hàng giờ ,con cũng yên lặng ngồi yên nghe và nhìn ngắm cha.Con cũng từ từ hiểu được thế nào là cách hòa âm để cứu vớt một giọng hát còn non nớt.

              Con đã rình nghe cha bàn thảo cung cách hòa âm với chú Văn Phụng ( người mà cha cho rằng có trình độ hòa âm và viết nhạc rất tây phương thời ấy ) Con chiêm ngưỡng cha lúc cha say sưa chơi nhạc với một Nguyễn Ánh 9 ( ngưòi mà cha nói là tay pianist tuyệt hảo,thần tượng và cũng là Xếp ban nhạc của cha ở phòng trà )


              Cha nói với con :
              - Lớn lên ,cấm con làm nhạc sĩ !
              - Thế Ba muốn con làm gì ?
              - Con sẽ là Linh Mục

              Con đã nhăn như bị và đã phản đối kịch liệt.
              Con quên cả cái sợ ông thầy đầu tiên khi nói :
              - Con thích làm ca nhạc giống cha,hoặc làm phim ảnh…..con thích văn nghệ giống ba !

              Cha phì cười,giả giọng nghiêm nghị :
              - Thế giới của nghệ sĩ hư hỏng lắm.Ba sợ….

              Con không hiểu cha sợ cái gì ? Cha đã không hư hỏng rượu chè,nghiện ngập giống bao người lỡ bộ khác. Cha không uống rượu,nợ nần ,chỉ có cái tật xấu là hút thuốc….

              Những lần sau đó,cha dắt con đi dự những buổi thâu băng dĩa và nghe nhạc ở các phòng nhà dancing thường hơn.16,17 tuổi của con,cha vẫn nghiêm nghị,cứng rắn để uốn nắn con.Cứng rắn đến độ cho con một cái bợp tai nên thân khi con bị ông Sư Huynh quở mắng ngổ nghịch ở bậc trung học.

              Cha tát con truớc mặt Sư huynh Lasan và dọa :
              - Miễn theo cha vào phòng trà cuối tuần….

              Ấy chết ! Điệu này thi đời buồn quá !

              Con vẫn nghĩ cách làm cha xuôi lòng để quên điều cha hăm dọa.Con rửa xe,con thay dầu nhớt xe,con đấm bóp cho cha mỗi lần cha mệt mỏi người . (Luồn cúi cha để đạt điều mình thích đâu có gì là xấu ! )

              Theo sư phụ đã lâu ,con học được cách nói thẳng những điều mình nghĩ và cách luồn lách để làm điều mình muốn thực hiện.Học thêm cách đứng thẳng người khi đối dầu với nghịch cảnh,với trách nhiệm.



              Cha ơi ! Thầy ơi !

              Con chỉ tiếc một điều là cha mất quá sớm để con có thể rình mò học thêm nhiều điều ở cha.
              Cha làm việc quá nhiều, lo lắng quá nhiều với chứng bệnh hyper tention và giấc ngủ đã lấy mất cha đi.

              Con đã đứng ở cuối giường nhà thương để mân mê bàn chân cha khi bác sĩ lắc đầu chịu thua. Con khóc và thấy nóng bừng mặt mũi trước một thế giới sụp đổ.Cha đã chưa nói lời sau cùng với con .Và con chưa học hết bài bản của cha mà.

              Làm sao con có thể vững trãi và làm người lớn với năm con 18 tuổi ?


              18 tuổi để mỗi ngày ra mộ cha ngồi yên.
              Mỗi lần như thế,con đã viết cho cha . Viết như nói một mình.Viết xong rồi con bật lửa đốt trụi lá thư với những dòng nước mắt.


              Viết mà không thấy phản ứng vui buồn của cha như ngày nào cha bật cười khi đọc bài thơ,bài văn đăng báo lần thứ nhất của con.
              Viết mà không có sự hồi âm góp ý của cha.


              Nhưng con biết.Cha vẫn sống,vẫn hiện diện trong con đấy chứ.Mỗi ngày,khi con nghe nhạc.Khi con đọc sách và mỗi khi con nghĩ đến cha như thế này.





              đăng sơn.fr

              …à toi Nguyễn Đăng Hà.Père.Mon héro.Mon Idole.







              #67
                dang son 27.08.2012 00:37:59 (permalink)
                ____________


                Ghé và thấy chữ của Nguyệt Hạ ,đọc nhiều lần để thấy mình cảm động ?


                Cô Nếu nè.Đố cô,anh sẽ viết thêm điều gì ở đây ?


                Sáng nay,có tí thì giờ rảnh,đang viết về PhốNúi và những cảm nghĩ riêng.Có thể khi viết xong sẽ gửi cho Nếu một bản copy nếu cô Nếu ngoan.



                thân ái





                đăng sơn.fr
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2012 00:39:14 bởi dang son >
                #68
                  SuongAnh 27.08.2012 03:28:31 (permalink)

                  Trích đoạn: dang son

                  ..



                  Lặngtĩnh



                  Vậy mà,tôi chưa kịp vui thì đã là người lớn khi cha mình mất đi.Những bài thơ đầu đời của tôi trên báo ,cha mình vừa mơí kịp đọc và đã mất trong một giấc ngủ ngắn.Tôi vừa học,vừa ra đời để làm một thứ trái non bị ép chín.Các bạn tôi thì vẫn áo trắng tinh vô tư.Cuộc đời đã không như là mơ....


                  Nhớ để mà nhớ.



                  Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi.Tôi đang nhớ đến ông.


                  Bao nhiêu năm qua rồi,mỗi lần sinh nhật nó,nó nhớ đến cha.Người thầy đầu tiên.


                  Ngày hôm nay là ngày giỗ cha.Thời gian trôi,trôi.Con nhớ cha khi viết những dòng này.Con chưa đủ tài để viết một bản nhạc nào cho cha.



                  đăng sơn.fr


                  ......



                  Chợt nhiên... mà ghé đến để biết về một điều rất thật... mà cũng rất buồn... Suonganh.fr  xin chân thành chia sẻ nỗi buồn nhớ cha cùng với dangson.fr nhé!
                   
                  CHỢT NHIÊN...
                   
                  Chợt nhiên mà ghé đến
                  Để biết về một điều
                  Bạn mình đang cố nén
                  Giọt lệ nhớ cha yêu

                  .....

                   
                  Biết bao nhiêu kỷ niệm
                  Theo ngày tháng trôi qua
                  Nhưng một điều duy nhất
                  Tình cha khó nhạt nhoà...

                   
                  Dòng sông hoài trôi chảy
                  Như nhịp thở thời gian
                  Riêng tình cha còn mãi
                  Đọng tim ta chẳng tàn

                   
                  Chỉ là những dòng chữ
                  Rất đơn sơ bình thường
                  Sao thấy hồn rưng rức
                  Vỡ oà...giọt lệ thương

                   
                  Hiểu rồi ngày sinh nhật
                  Cuả " nó " là ngày cha
                  Lần chia tay đi mất
                  Nghìn thu lánh ta bà

                   
                  Bao năm qua vẫn thế
                  Mỗi khi đến ngày này
                  Quên ư? đâu có thể!
                  Vui & Buồn làm mắt cay


                  .....
                   
                  Khi ngang qua nhà bạn
                  Vô tình đọc những dòng
                  Lưu đôi câu chia sẻ
                  Chợt nhiên quá!... phải không??

                   
                  Suonganh.fr


                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2012 03:46:23 bởi SuongAnh >
                  #69
                    dang son 27.08.2012 16:02:32 (permalink)
                    ..





                    Rất vui
                    và cảm động khi có chữ đến từ SươngAnh của Paris.

                    Sẽ ghé thăm suonganh.fr ở chủ đề thơ Paris mùa hạ.

                    tình thân.


                    nđs.




                    --
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2012 16:14:24 bởi dang son >
                    #70
                      dang son 27.08.2012 16:04:23 (permalink)
                      .






                      PHỐNÚI trời gần .








                      Nghĩ gì về phố núi cũng được,con phố nào cũng có những góc cạnh đẹp riêng,miễn là từ cái nhìn riêng tư của mình.



                      Tôi không đang nghĩ ngợi mà đang ngồi ở một hàng hiên để nhìn ngắm phố núi.Trời thả nắng là đà dịu dàng trên những lùm cây để tạo thành những đốm lá trên mặt lề đường,những cửa hàng mọc leo lẽo trên từng triền dốc lúc thưa,lúc đông khách sau khi làm khách mỏi chân.

                      Ly cà phê đã thấy trời còn sớm,tôi cũng thấy mình còn sớm để thèm nghe lại bản nhạc thời ấy :

                      ... Phố núi cao,phố núi đầy sương...

                      Thời nhỏ ấy,có câu bài thơ phổ nhạc làm mình động lòng.

                      ... anh khách lạ,đi lên đi xuống..Một buổi chiều gần..May mà có em,đời còn dễ thương.....


                      Chẳng biết dễ thương như thế để được gì ? Nhưng tại sao mình không đễ thương dể được người ta thương ?
                      ( không phải là thương.... hại ! ) Dễ thương hay không là chuyện của người thơ đã viết,tôi đang ở trong những ngày nghỉ hè để có thể lang thang đây đó và lơ lửng bắt hình ảnh vào cái memory card.

                      Tôi đang ở khu phố núi có nhiều sương mù buổi sớm,có nắng xanh lơ nhả bóng trời trên dòng sông uốn mình dưới cây cầu đầy hàng quán. Ở đây,không phải là vùng phố núi đất đỏ của Pleiku nên quán không để nhạc có bài May mà có em,có cô gái nho nhỏ má đỏ môi hồng như trái mận ĐàLạt.
                      Thời áo trắng của ô mai dễ nhớ,dễ nựng,thời thơ thẩn ngẩn ngơ tập vở trên vòng xe đạp đã qua.Tất cả đã đều dễ thương,dễ nhớ như nỗi bâng khuâng khi đợi ai đó tan lớp ra cổng trường,để có những ngày hồi hộp lúng túng đi theo trong nỗi lặng thầm....


                      Sáng hôm nay,ngồi nhâm nhi ngụm cà phê,ngó phố núi,chợt nhiên nhớ lại tên của cái blog của nhỏ bạn mang tên Trường cũ PhốNúi ,thế nên viết vài hàng,ngắn thôi,nhẹ thôi.

                      Như một tình khúc cho ngày cũ.







                      đăng sơn.fr


                      ( viết ở cà phê PhốNúi - Mientaongo.net )
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2012 16:05:58 bởi dang son >
                      #71
                        dang son 07.09.2012 16:42:20 (permalink)
                        .






                        MỞ CỬA _



                        ____________________________





                        Có khi nào bạn đi ngang một cái tiệm và bạn thấy cửa đóng kín mít ?

                        Chữ " Đóng cửa " tòn teng trên cái bảng chỉ là chữ.Đóng cửa vì chưa đến giờ mở cửa. Còn ,nếu đọc được thêm chữ :
                        " Vĩnh Viễn " = Đóng Cửa Vĩnh Viễn - thì bạn nghĩ gì ?


                        Không biết bạn nghĩ gì để có câu trả lời riêng,nhưng tôi đã có lần đứng sựng lại theo câu chuyện nhỏ như sau :



                        " .... Đó là một buổi trưa mùa đông năm trước.Khi tuyết đã tan dần trên vỉa hè sau hơn một tuần lễ băng giá,tôi rời chỗ làm,ghé tiệm bán sách báo gần đó để mua vài tờ báo và tạp chí. Ngẩn người khi thấy cửa đóng kín bưng,tấm màn sắt kéo kín,trên cửa có tấm bảng to : " Đóng Cửa Vĩnh Viễn " _

                        Thấy lạnh.Và buồn.

                        Mới tuần trước,khuôn mặt của bà chủ tiệm ( trẻ,tròn trĩnh,xinh gái ) vẫn tươi rói.Nụ cười của bà luôn tỏ sự thoải mái thân tình.Bạn có thể ghé mua một cây bút,một con tem hoặc một món đồ nào đó nhỏ nhặt nhất nhưng lúc nào bà ấy cũng tặng thêm cho bạn một nụ cười tươi tắn,rạng rỡ ( nụ cười và tia nhìn ấy có khả năng làm tan những phiến băng đá cóng lạnh trong lòng bạn ).


                        Tôi nhớ có lần bà xông xáo lục tìm cho tôi một quyển sách nói về philo dù khách đang sắp hàng đứng đợi ở quầy rất đông.Vẫn nụ cười khả ái,bà đuà vui :

                        - Hôm nay là ngày hên của bạn.Tôi tử tế hơn mọi ngày đó nhé.

                        - Tôi muốn bầu cho bạn là người có nụ cười vui nhất thế giơí.Nghĩ sao ?

                        Không biết bà nghĩ gì từ một lời khen tặng.Tôi luôn ghé lại để trở thành một người khách trung thành.


                        Tấm bảng mang chữ Đóng Cửa ấy đã làm tôi ngơ ngác,buồn rầu như đánh mất đi một cái gì hiếm quý.Rời tiệm,tôi vào nhà thờ,đốt một ngọn nến và cầu nguyện. Chẳng biết tôi nên và phải cầu nguyện theo kiểu nào ? Vì đã từ lâu,tôi không vào nhà thờ ,đi lễ ngày chủ nhật. Cái nhà nguyện duy nhất,kín đáo nhất là nỗi thầm lặng ở bên trái của trí óc. Tôi mất đi những niềm tin ư ?

                        Từ lúc nào ? Có phải vì những bài báo,những quyển sách đã tiết lộ những chuyện động trời,động đất của những bậc mặc áo thụng và làm bậy ? Tôi có đủ vững niềm tin vào đạo giáo khi mà những người ( bao nhiêu phần trăm ? ) hướng dẫn tinh thần đã lỡ tay;lỡ hồn sằng bậy và vẫn bám trụ dậm chân ?

                        Bạn tôi,linh mục ở cái chỗ tôi đang lặng thinh cầu nguyện đã rời nhà thờ vì nghe đâu có vụ thuyên chuyển sau một vụ ái tình lẩm cẩm nào đó. Bạn tôi,người ôm đàn đã hát vơí tôi ở ngày cũ...

                        " Em như một nụ hồng,
                        cầu mong chẳng lạnh lùng ... "

                        Bạn tôi không phải là người lạnh lùng vì cái thể cách đậm đà trong lời ăn tiếng nói.Hắn đi tu theo tiếng gọi của ơn trên.Năm trước,tôi đọc tờ báo nói về ơn kêu gọi có đăng hình của bạn tôi.Hắn nói về ơn kêu gọi và nhiệm vụ ,tinh thần dấn thân để phục vụ ( Hắn cắt cho tôi bài báo để dành )


                        " Em như một nụ hồng,
                        cầu mong chẳng lạnh lùng ... "


                        Tôi ngồi nghĩ ngợi trong nhà thờ khá lâu , nghĩ về bà bán sách đóng cửa,nghĩ về hắn và lời bài hát nửa đêm hôm nào.Hắn thích nhạc và ca từ của Ngô Thụy Miên. ... Tôi nghĩ về lời của những người thuật câu chuyện của hắn như truyện phim xưa.

                        " Cái cô bé ấy đã là một nụ hồng và nàng không biết lạnh lùng,nàng mở cửa trái tim không đúng lúc và phải lúc - Tôi không trách bạn tôi khi đặt mình vào trường hợp của hắn : Phải làm cách nào để ĐÓNG CỬA - đóng thật chặt trái tim của mình ?


                        Lúc tôi đứng lên rời hàng ghế nhà thờ thì dàn orgue của nhà thờ trổi lên bài thánh ca.Bản nhạc này không có tên là
                        " Đóng cửa " hoặc tên là Tình Khúc Buồn.

                        Buồn thì ở đâu cũng có.Buồn nằm sẵn trên tấm bảng " đóng cửa vĩnh viễn " treo lủng lẳng trên mặt cửa tiệm sách báo.


                        Vậy thôi.

                        Khi viết những hàng chữ không được vui này,trái tim tôi không có tấm bảng đóng cửa.Tôi mở hồn tôi bằng những ngón tay.



                        đăng sơn.fr

                        #72
                          dang son 12.09.2012 13:10:30 (permalink)
                          .







                          MUỘN _




                          Anh đến rất muộn.Mọi người đã dần dần kéo nhau rời buổi tiệc.Có người đứng lại,tỏ ý trách khéo :

                          - Sao đến trễ như thế ? Cuộc chơi đã tàn rồi.


                          Ai nói là đã tàn ? Trên bục gỗ giữa phòng ,cạnh dàn mixage,có cô ca sĩ tóc ngang vai đang hát bài Khúc Thụy Du,dăm ba người vẫn còn ngồi lại nghe cô hát.Cô bé hát không có một chút nào cảm xúc.

                          " hãy nói về cuộc đời
                          khi tôi không còn nữa...

                          Em là chim bói cá
                          Tôi là.... "



                          Người ta rót cho anh ly vang ở cái chai gần cạn. Chợt im,nghe bài hát,nghe ca từ thơ phổ nhạc của Du Tử Lê,anh thấy tội nghiệp cho ông nhà thơ .Và tội cả cho cô bé ca sĩ không chuyên nghiệp ấy.

                          Nếu là một kẻ thẳng thắn cực độ,anh sẽ khều nhỏ cô bé và nói như sau :

                          - Nhỏ nè.Lần này thôi nhé. Anh biết nhỏ có giọng tốt,khá tốt dù hơi yếu chỗ lấy hơi.Giọng của nhỏ trong trẻo,hồn nhiên lắm nên nhỏ chưa đủ sức diễn đạt lời bài hát.Anh nghe nhỏ hát,anh cứ trơ trơ,anh đành khoanh tay đứng ngắm mái tóc lòa xoà của nhỏ,anh ngắm đôi mắt nhỏ có nụ cười khá tươi.

                          Trời mẹ ơi ! Sao mắt nhỏ cười khi nhỏ hát bài tình khúc bất hủ đó ? Bé có thấy con bói cá đi tìm ánh trăng ngà trên mặt hồ ra sao chưa ? Để thấy,để biết thì nhỏ cần trải qua nhiều mối tình và dăm ba sự ly biệt.

                          Trời mẹ ơi ơi ! Nhỏ cần thất tình đôi ba lần để lội bộ dươí những cơn mưa lạnh - rất lạnh - và biết nếm thứ mặn pha mưa trên đôi má của mình.Như thế,ở đêm thâu khuya khoắt,nhỏ trở về nhà,ngồi thu mình trong góc tối,vặn nhạc,nghe thật kỹ lại bài Khúc Thụy Du ( Đừng nghe Lưu Bích hát ,vì cô ta cũng chưa đủ cái độ sâu trong chất giọng khi hát.... )

                          Khi hát là diễn đạt , là thì thầm vơí chính mình.Hát nhạc buồn thì phải thật buồn bã để người nghe có thể run người,lặng người đi khi một kỷ niệm cũ nào đó chạy về...


                          ______________



                          Nghe xong bài hát,cô bé tử tế,lịch sự cúi đầu chào và cám ơn những tiếng vỗ tay.Anh không vỗ tay,anh mắc bận vơí cái ý tưởng đang trách móc cô bé.

                          Sau bài hát,đèn tắt,bàn ghế được sắp xếp lại.Cô nhỏ khoác vai chàng trai có mái tóc nhuộm vàng khè,ra cửa.Đứng nhìn họ,cặp tình nhân trẻ rời bãi đậu xe,anh chợt hiểu tại sao cô bé chưa đủ sức làm anh buồn bã ở một Khúc Thụy Du.


                          Bóng đêm rơi xuống.Ở một góc phố.Muộn







                          đăng sơn.fr
                          #73
                            dang son 24.09.2012 00:07:00 (permalink)
                            .





                            CHIỀU ĐANG MƯA


                            ____________________________





                            Buổi chiều nơi tôi ở đang có những hạt mưa.Sáng nay trời nắng,xám và xanh.

                            Tôi đi làm,ngang xe ở quãng công viên còn ngập sương đầu thu... Tôi thấy mấy cái tượng đá lạnh câm ,buồn thảm...Tôi nghĩ đến bài hát mang tên " Linh hồn Tượng Đá " ngày xưa,và đôi lần bây giờ đã nghe...


                            Tôi và cái thực thể của tôi vẫn không bao giờ tin là tượng đá có linh hồn.Bởi lẽ.... :

                            Chỉ có người tạc tượng là có linh hồn mà thôi.Nghệ nhân đặt trọn trí tuệ và nỗi nhạy cảm để tạo thành những tác phẩm.

                            Người nhạc sĩ ,khi viết nhạc, đặt tâm hồn mình vào khung nhạc để tác phẩm có hồn và đi vào lòng người.

                            Ai nói gì gì nói.Tôi không cảm nhận được linh hồn của tượng đá trong công viên hoặc ở giữa một quảng trường.

                            Mưa đang rơi nơi tôi ở.

                            Mưa rủ rả từng hạt thầm.Mưa có nỗi buồn sâu lắng của mưa.Mưa có linh hồn vì mang theo một nỗi lặng thầm nào đó.Còn tượng đá thì không.







                            đăng sơn.fr



                            _____________________________

                            #74
                              dang son 02.10.2012 13:00:41 (permalink)
                              .







                              KHUYA_


                              ______________________________________








                              Khi đêm chìm sâu,tất cả trở nên yên tĩnh.Mở cửa buớc ra khi vườn sau,nghe tiếng gió lan man trên những cành lá,ngửi mùi sương khuya lành lạnh,thấy và nghe lòng mình yên ả lạ lùng.Cái cảm giác một mình,một bóng lúc nào cũng trở lại để chấm dứt một ngày.

                              Ngày mai là chuyện của ngày mai.Điểm nối liền liên tục của khuya hôm nay và ngày mai chẳng có một giới hạn.Con người có những vòng kim đồng hồ,có sự chuyển động của thời gian trong đầu óc.Cứ thế,con người sống...


                              Khuya !

                              Ngồi xuống chiếc ghế,nhìn ngọn đèn tỏa ánh sáng từ cửa kính căn phòng khách : những chiếc ghế của cái bàn ăn,những tấm tranh treo trên tường,những bậc thang màu gỗ gụ dẫn lên các phòng ngủ.... Tất cả đều ngoan ngoãn im lìm.


                              Khuya,chợt tỉnh táo và cũng chợt muốn trở lại giường ngủ,ngủ một giấc dài,sâu để có thể nằm mơ.Những giấc mơ chẳng khi nào giống nhau.Trong một góc mơ nào đó bằng màu sắc,thấy mình đứng đón một buổi sáng mơí tinh......Xanh,xanh....





                              đăng sơn.fr


                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 15 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 224 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9