.
ĐÊM LẶNG -
chừng như buổi tối rơi xuống muộn
chừng như trống vắng khoảng đòi trôi
rượu đời chưa cạn vì đang uống
lặng thinh lời như nói một mình thôi @nguyênsơn
XA
xa nhau một thuở tình ai
ai đi có nhớ những ngày xưa kia ?
sầu buông mành cửa đêm ghì
bóng trăng chìm xuống từ khi tình buồn
Trần.K.Sơn CHUYỆN
không là cổ tích _
_________________________
Tôi muốn kể em nghe
Một câu chuyện không phải là chuyện cổ tích
Thời này làm gì còn câu chuyện loại cổ tích ( ? )
Kể cho em nghe như thế
Hồn cái ông Steve Jobs của Apple sẽ sống lại
Sẽ thấy tội tình thêm một lần có tội
Câu chuyện tôi kể đơn giản lắm :
" Chuyện những ngày mưa nắng
Chuyện em ngày đó còn áo trắng
Ngày ngày hai buổi ngang trường
Tập vở ép trên ngực
Hồng hồng ở môi mắt
Y hệt bức tranh vẽ
Ta bắt gặp ánh mắt nhau
Cửa sổ linh hồn là cửa mắt
Ánh nhìn nâu nâu trông nhỏ nhoi (và có lẽ tội tình )
Một buổi mưa về như thế
Khi mình xoè bàn tay mà đếm
Là thêm một buổi trời mưa
Con đường có cái tên mà sao tôi không nhớ
Vì chỉ nhớ kịp một màu tóc và màu mắt
Rồi mình làm quen nhau
Tự nhiên,chợt nhiên ..... và bao nhiêu thứ để chợt nhiên như thế
Nụ cười em - mắc cỡ - mà tự nhiên
Trái tim tôi cứ vậy mà chợt nhiên
Em mở hé cửa tâm hồn em bé bỏng
Tôi lách mình bước vào
Đặt tên mình thành tên quán nước ở tim em
Thấy mình an nhiên,mềm dịu
Tất cả mọi thứ nơi em đều ngọt lịm
Một nụ hôn ngòn ngọt
Một vành môi ngon ngọt
Một trong những ngón tay cầm bút viết bao điều dịu ngọt !
Và như thế
Chúng ta trở thành những thứ mà thời gian là kẻ sáng tác ra chất bụi
Cho đến khi mình rời nhau - xa nhau
Những con đường đổi tên bắt bụi
Những lá thư tình của mình bám bụi thành kỷ niệm vàng vọt
Bây giờ thì...
Những cơn mưa nơi tôi ở vào những buổi chiều rơi tối
Rơi rơi kiểu lặng thinh - lặng thầm
Nghe lại một bài hát cũ
Bắt gặp lại nỗi rung động nào đó lạ kỳ
Chợt nghĩ về em và một hương vị dĩ vãng
Vẫn một điều vừa đắng,vừa ngọt
Đắng vì một cõi thời gian xa nhau - Đắng !
Ngọt vì nụ hôn ngày đó dươí cơn mưa ngòn ngọt
Và tôi thấy mình lạnh vơí mình hơn chút nữa
Khi ngồi vào bàn giấy
Nghe khoảng khắc im lặng giữa tiếng mưa rơi buổi tối
Thử viết một bài thơ tồi tệ nhất thế kỷ
Thử gọi lại tên em ( ngòn ngọt - Ơi ! Ngòn ngọt )
Và biết rằng mình vĩnh viễn xa nhau
đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2013 13:07:32 bởi dang son >