Em không biết mình có "sống đẹp với tình yêu" hay không, nhưng có điều chắc chắn rằng em đã luôn trung thực với những cảm xúc của lòng mình. Cuộc sống của em kể từ khi yêu anh đã thay đổi nhiều lắm, em đã dám nổi loạn, dám dấn thân để yêu anh và được anh yêu. Nhưng em chấp nhận như thế, em muốn bằng chính tình yêu của em đưa anh về bên em.Em có thể òa khóc bất cứ lúc nào khi nghĩ về anh. Em đã không muốn quan tâm đến anh thêm một giây phút nào nữa. Càng đẩy anh ra khỏi suy nghĩ thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn.Anh đã nói không muốn thấy em khóc, suy nghĩ nhiều và không tự chăm sóc cho bản thân. Nhưng anh có biết anh là tất cả lý do để em làm như thế. Em không buồn, không hối hận vì đã yêu anh bằng cả trái tim mình, nhưng tình yêu ấy vẫn không đủ mạnh để giúp anh cảm thấy mạnh mẽ hơn và thể hiện đúng vai trò của một người đàn ông khi ở bên cạnh người con gái yêu anh. Giờ đây em đang khắc khoải nhớ thương anh, chỉ cần biết anh được bình yên thôi là em cũng hạnh phúc lắm. Hạnh phúc của em chắt chiu từ những điều nhỏ nhặt khi bên anh, em gom góp kỉ niệm để thành niềm tin cho em bước tiếp. Con đường em đi còn rất xa, sẽ thế nào nếu như không có anh bên em??? Em đau đớn, quằn quại... có những lúc tưởng chừng như chấp nhận hiện thực nhưng có những lúc lại xót xa để nhận ra rằng hạnh phúc mà chúng ta theo đuổi cứ mãi vượt ra khỏi tầm tay.Gặp anh, rồi yêu anh như một định mệnh.Anh đau đớn khi nói rằng em như vì sao mà anh không thể nào với tới, còn em em lại nghĩ rằng em chỉ là sao băng lóe sáng một lần rồi vụt tắt. Cũng như cả cuộc đời, em chỉ một lần sống hết mình cho tình yêu. Em yêu anh, yêu anh, yêu như chưa từng được yêu... Nhưng dường như sự hiện diện của em chỉ mang lại cho anh những điều không may mắn. Vì em, anh đã đánh đổi rất nhiều thứ và em biết tình yêu anh dành cho em lớn lao biết nhường nào. Để rồi giờ đây anh đang phải chịu đựng bao đau khổ vì tình yêu đó.Em đã lang thang trên từng con phố nhỏ, cái nắng vàng gay gắt không đủ sưởi ấm trái tim tê tái khi nhớ tới anh. Mỗi góc phố, hàng cây, con đường đều khiến em gợi nhớ tới anh. Để rồi em chợt khóc... Giờ này anh có bình yên???Anh! Nếu như em không phải là giấc mơ, thì anh sẽ nắm tay em đi tới cuối con đường. Nếu như em không phải là giấc mơ, thì anh sẽ mãi ôm em khi em thấy rùng mình vì cơn gió lạnh. Nếu như em không phải là giấc mơ thì hạnh phúc sẽ trải dài trên lối ta đi. Và nếu như trong cuộc đời anh thiếu bóng em, thì anh có hạnh phúc vẹn tròn?Em sẽ vẫn chờ anh nơi đó, vẫn chờ anh anh nhé! Ánh mắt anh, nụ cười anh sẽ theo em trên mỗi bước em đi. Dẫu biết rằng con đường em đi sẽ gập ghềnh, khúc khuỷu. Em sẽ tự đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, tự lau khô giọt nước mắt em rơi khi nhớ anh khôn nguôi. Nhưng em biết, ở nơi xa đó trái tim anh vẫn nhớ hướng tới em. Như vậy cũng gọi là hạnh phúc, phải không anh?Có ai đó từng nói với em, đau đớn nhất là yêu một người mà người đó không yêu mình. Nhưng giờ em biết, đau đớn nhất là yêu nhau mà không được ở bên người mình yêu. Nỗi đau như hằn sâu vào da thịt...Anh! Ở nơi ấy anh hãy sống thật bình yên anh nhé. Hãy để cho nỗi đau được ngủ yên, để tình yêu của chúng ta đẹp mãi trong kí ức của mỗi người. Và hãy hạnh phúc từ những điều giản đơn anh nhé, khi nghĩ về anh, nghĩ về em, về những gì chúng ta đã có. Như bài hát mà anh vẫn thường gửi cho em nghe "chỉ cần được thấy em cười vui, thấy em bình yên là mọi buồn đau, mọi lo toan cuộc sống như dần tan biến..." Em sẽ cười vui để anh bình yên và hạnh phúc! Em sẽ không nói yêu anh mãi đâu, vì không có gì là mãi mãi cả, sự vật luôn biến đổi, anh và em cũng không thể nằm ngoài quy luật của cuộc đời được phải không anh. Trên đời này không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những phút giây vĩnh cửu trong tình yêu. Em sẽ giữ cho riêng mình những phút giây em đã có anh trong đời. Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là tình yêu, em yêu anh nhiều lắm…!!!