BÓNG NHẠN
Em hỡi ! yêu em tự thuở nào
Ta từng hỏi hết các Vì Sao
Thiên Tiên Nhật Nguyệt ta đều đến
Vậy chứ bây giờ em chốn nao ?
Em biết ? lòng ta như sóng gào
Nhớ em hờn giận cả trăng sao
Gió mưa đẫm ướt niềm tâm sự
Nước lũ tuôn tràn lệ khát khao !
Ta mãi tìm em trong nghẹn ngào
Bền đường hoa lá đã xanh xao
Mùa Xuân lại sắp trỡ về nữa
Em biết ? ta buồn nhớ xiết bao !
Ta nhớ mùa Xuân một thuở nào
Tình ta tha thiết vút lên cao
Trời xanh trong sáng vui mừng đón
Em khẽ thì thầm"thỏa ước ao" !
Từ đó đôi đường ta biệt ly
Xa xôi đánh mất tuổi Xuân Thì
Em ơi ! Xuân đến lòng ta lạnh
Ta nhớ về em ngây ngất đi !
Ta vẫn âm thầm thương nhớ em
Mỗi khi gió nhẹ lén qua rèm
Cô đơn ta khẫn cầu xin gió
Cho gỡi hồn ta đến viếng em
Một thuở yêu em đã muộn màng
Lòng ta say đắm nát tâm can
Trời xanh có thấu cho chăng nhỉ ?
Sao nỡ bắt ta lắm phũ phàng !
motthoi