nguyễn thế duyên
-
Số bài
:
1176
- Điểm: 1
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 01.05.2008
- Nơi: Hà nội
|
Sợ!
-
03.12.2011 22:33:15
Sợ! Đã cố dứt mình khỏi suy nghĩ vẩn vơ Sao nỗi nhớ cứ leo loét cháy? Đã bao lần định bình bài thơ ấy Lại xóa đi trong nỗi sợ mơ hồ Ta sợ thời gian! Thời gian mang mầu đen Ta sợ em! Tinh khôi bông huệ trắng Một nỗi sợ mang muôn vàn sức nóng Ủ kín trong những lớp tro thời gian lớp lớp phủ trên đầu. Ôi! Ta muốn được là Thị Mầu Không biết sợ cứ tung hê tất cả Để nỗi nhớ cháy bùng lên thành lửa Ta đốt đời ta và đốt cả đời em Một nỗi sợ màu đen Nhấn chìm đời ta xuống "Bông huệ trắng và bức tường cũng trắng" "1" Còn màu đen là nỗi sợ đó em Một nỗi sợ màu đen Cho cuộc đời em trắng Hà nội 2--12--2011
Cảm nghĩ khi đọc một bài thơ "1" Bông huệ trắng, bức tường cũng trắng Sao bóng hoa trên tường lại đen? Thơ Bế kiến Quốc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2011 22:35:47 bởi nguyễn thế duyên >
|
|