TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG

Tác giả Bài
thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 05.12.2011 16:40:34
0
BÀI THƠ TRỞ LẠI
Phạm Ngọc Phương
(Thân tặng người bạn lớn Trần Vân Tôn và các bạn hữu gần xa đã đọc,
ủng hộ và phổ biến bài thơ “Chú bé đánh giày”)
 
Tôi nhận được cánh mail
Từ bạn già tâm giao
“Gửi anh bài thơ nhé
Đọc xong rớm lệ trào”
 
Tò mò mở xem ngay
Bài thơ chuyển ngàn tay
Đi khắp cùng trời bể
Bài “Chú bé đánh giày”
 
Ôi bài thơ của tôi !
Viết đăng mạng đơn côi
Vài người thân góp ý
Hai năm ngỡ quên rồi
 
Thơ đi khắp trời xa
Khuyết tên người viết ra
Tựa, lời thơ, đổi chút
“Cậu bé đánh giày” mà
 
Lời thơ đâu có hay
Thật như kẻ rượu say
Về gương nghèo tự trọng
Chú bé anh, đánh giày
 
Thơ ca ngợi lòng nhân
Ông giàu có ân cần
Thương người nghèo trẻ khó
Cứu giúp đời lầm than
 
Đăng mạng treo mốc meo
Cả năm chẳng còm nghèo (Còm : comment)
Qua năm buồn đăng lại
Hai cái còm xanh xao
 
Cơm áo tiền nặng lo
Lương còm cõi chèo đò
Nuôi con thời bão giá
Lãng quên bài thơ xưa
 
Những tường người nhân gian
Ngụp bể tình tiền danh
Cuối thời suy mạt pháp
Ai rảnh động lòng nhân …
 
Đọc mail lòng tái tê
Cảm giác xưa tràn về
Lệ ấm môi khi viết
Bài thơ buồn ru quê
 
Cám ơn những bạn thân
Đã tôn quý lòng nhân
Chuyền tay nhau trân đọc
Bài thơ buồn quê hương

          PNP 22/5/2011
 
XIN GỬI CÁC BẠN ĐƯỜNG LINK BÀI THƠ “CHÚ BÉ ĐÁNH GIÀY” MÀ PNP ĐÃ ĐĂNG LẠI LẦN THỨ 2 VÀO NĂM 2010 ( Lần đầu đăng từ năm 2009)
http://vn.360plus.yahoo.com/thsngocphuong/article?mid=298



CHÚ BÉ ĐÁNH GIÀY
Phạm Ngọc Phương
 
Ông nhà giàu dạo bước
Trên phố quen hoàng hôn
Gặp chú đánh giày buồn
Lam lũ gầy khổ sở
 
Chú nhóc mời năn nỉ
Ông cho con đánh giày
Để kiếm vài đồng gầy
Mua cơm nuôi em nhỏ
 
Chạnh lòng thương trẻ khó
Ông lơ đãng gật đầu
Có đáng là bao nhiêu
Vài ba đồng tiền lẻ
 
Giày xong ông móc ví
Đưa tờ 20 đô
Chú bé cầm ngần ngừ
Ông chờ con đi đổi
 
2 đồng thôi ông hỡi
Đủ bữa tối hôm nay
Anh em con gặp may
Xin ông chờ một chút …
 
Đã qua 30 phút
Cậu bé không trở về
Ông lắc đầu : chán ghê
Trẻ nghèo hay gian lắm …
 
Cơm tối xong đứng ngắm
Trăng mới mọc gió hiu
Trong vườn hoa thơm nhiều
Quên bực mình trẻ gạt …
 
Chuông cửa reo, tiếng quát
Đi chỗ khác mà xin
Nghèo khổ biết phận mình
Lộn xộn tao bắt nhốt …
 
Ông thong thả cất bước
Thấy một nhóc gầy gò
Đang mếu máo co ro
Giống tên đánh giày nãy …
 
Có việc gì đấy cháu
Từ từ nói ta nghe
Anh bảo vệ yên nha
Đừng làm trẻ con sợ …
 
Thằng bé con ấp úng
Hồi chiều nay anh tôi
Cầm tiền của ông rồi
Băng qua đường đi đổi
Chẳng may bị xe cán
Gãy mất chân rồi ông
Đưa tôi 18 đồng
Bảo tìm ông trả lại
Anh tôi giờ nằm liệt
Chỉ muốn xin gặp ông …
 
Một lần nữa chạnh lòng
Rảo bước theo thằng bé
Đến ổ chuột xập xệ
Gặp thằng anh đang nằm
 
Mặt xanh tái như chàm
Thở ra tuồng hấp hối
Nói gấp hơi như vội
Xin ông thương em con …
 
Cha mẹ đã không còn
Con đánh giày nuôi nó …
Nay không may con khổ
Chỉ xin ông việc này ! …
 
Cho em con đánh giày
Mỗi ngày cho ông nhé …
Kiếm lấy vài đồng lẻ
Mua cơm sống mà thôi …
 
Chợt thằng anh duỗi tay
Hơi thở lịm như tắt …
Ông già trào nước mắt
Ta sẽ lo em con
 
Cho ăn học bình thường
Như bao đứa trẻ khác
Cứ bình tâm an lạc
Bệnh viện tiền ta cho …
 
Thằng anh đã xuội lơ
Hồn bay về thiên giới
Nhân cách nghèo cao vợi
Môi nhợt thoáng nụ cười
 
Nó sống trọn kiếp người
Dù nghèo nhưng tự trọng
Bao người giàu-danh vọng
Đã chắc gì bằng đâu ! …

PNP 15/10/2009







MẮT CHA YÊU
Phạm Ngọc Phương
(Viết lại bài cũ khổ thơ 4 chữ của PNP !
Dựa trên truyền thuyết Phật giáo mẹ cho con trai một mắt của mình)
 
 
Tôi lớn lên trong tình yêu chan chứa
Người cha hiền luôn vất vả ngày đêm
Cuộc đời tôi, hai điều rất ngạc nhiên
Điều thứ nhất, tôi có cha không mẹ
 
Cha ôm tôi những đêm đông lạnh giá
Ốm sài đẹn chỉ một mình cha chăm
Đêm sốt cao cha thức canh âm thầm
Thoáng hàng lệ hắt đèn khuya lóng lánh
 
Tôi mơ màng cơn đau như ai đánh
Cảm giọt mặn nóng ấm lệ cha rơi
Thấm môi khô nứt nẻ sốt kinh người
Rồi bệnh tật cũng lùi xa, tôi khỏe …
 
Điều thứ hai, cha tôi tốt đẹp thế
Mà tại sao mắt chỉ còn một con
Bạn bè tôi có đứa hay ác mồm
Độc nhãn long : gán cha tôi biệt hiệu
 
Như mọi trẻ, tính tôi sĩ, thích điệu
Rất ngại ngùng khi cha ghé trường thăm
Thường tránh né, đứng xa thôi, cằn nhằn
Cha đừng đến, nếu không quá cấp thiết
 
Cha buồn rầu nhìn tôi, hỏi tình thiệt
Tại vì sao con yêu ngại ngùng cha …
Thời gian trôi cứ thấm thoắt thoi đưa
Tôi lớn lên, giỏi giang giành học bổng
 
 
Trời châu Âu phiêu du nơi xa thẳm
Bao khó khăn đời vừa học vừa làm
Cố phấn đấu quyết giành lấy ưu bằng
Một cô bạn xứ người thầm yêu mến
 
Hai chúng tôi học giỏi cùng quyến luyến
Tình lớn lên theo những mùa tuyết rơi
Những đêm sâu lệ thầm mặn tìm môi
Nhớ cha lắm, nơi quê nhà nghèo khó
 
Cha đã già, vẫn thui thủi trong gió
Chạy xe ôm, Đông rét mướt đi về …
Trời châu Âu mưa tuyết bay tái tê
Đôi tim giá xích gần nhau sưởi ấm
 
Từ bao giờ, đã yêu nhau say đắm
Vội thành hôn khi chưa kịp học xong
Hai chúng tôi đã nhất trí đồng lòng
Đám cưới rồi, chọn trời Âu ở lại
 
Thẳm tâm hồn tôi vẫn lo ái ngại
Dấu vợ tôi, cha nghèo một mắt thôi
Ngày trôi nhanh thoáng tựa bóng con thoi
Hai con ngoan nâng tôi thành cha tốt …
 
Bẵng nhiều năm, không về thăm, cha khóc
Viết thư dài, than thở nhớ cháu con
Tôi ngần ngại, gia đình biết sẽ buồn
Khinh ông nghèo, lại chỉ còn một mắt
 
Cứ lần lữa, thời gian trôi hiu hắt
Lòng ngổn ngang, ôi trăm mối buồn tình…
Chiều mưa tuyết, tôi nhận được hung tin
Cha bệnh nặng, lòng càng đau tan nát
 
Đêm mất ngủ lòng phân vân ray rứt
Về thăm không ? nhưng vẫn ngại vợ con
Ông nghèo chột, họ khinh, hay hãi hùng
Lòng như sôi, ruột gan quặn lửa đốt …
 
Cơn lốc tuyết chiều nay, kèm tin dữ cha mất
Vội thu xếp cả gia đình về ngay
Bay đến quê đã chôn xong mấy ngày
Đều nhờ tay của bà con chòm xóm
 
Họ đưa tôi hộp quà cha gửi gấm
Biết gì đây, bồi hồi mở ra xem …
Một phong thư, viết vội nét chữ quen
Con yêu ơi ! đừng giận cha, con nhé !
 
Bao năm qua, làm khổ con quá tệ
Đời người ta, ai chẳng muốn vuông tròn
Đến phút cuối, nào mấy ai toại lòng
Mẹ con xưa bao lần từng ao ước
 
Khoác vai con, trên đường tự hào bước
Rằng con mình, khôi ngô rất đẹp trai …
Đời biển động, sóng ngầm nào ai hay
Bị xe tông, cả nhà mình văng hết !
 
Mẹ của con, bị nặng nhất, đã chết
Vì cố ôm, giữ chặt con trong lòng
Con bật văng, lăn ra phía lề đường
Vướng gì đó, bị dập hư một mắt
 
Cha ngã quăng, bất tỉnh, gãy tay mặt
Phải bó bột mấy tháng trời mới lành
Cuộc đời con cả một tương lai xanh
Lẽ nào đâu chịu khổ đau bị chột
 
Phúc vẫn còn, may gặp được thầy-thuốc
Một bác sỹ giải phẫu mắt đại tài
Đoàn làm việc từ thiện của nước ngoài
Nghề rất giỏi có thể phẫu thay mắt
 
Nhưng than ôi, hoàn cảnh lại quá ngặt
Tìm đâu ra, mắt chịu nhóm máu đây
Cha quyết định, cho con một mắt này
Mừng cho con hôm nay, người thành đạt
 
Cha chết rồi, thân tan hồn phiêu dạt
Nhưng còn đó một con mắt trong con
Sẽ dõi bước, theo con khắp nẻo mòn
Trên cuộc đời, sầu luân hồi nhân thế …
 
Tôi choáng váng, dưới chân sụp như thể
Cơn địa chấn ầm ầm tan đất trời
Vợ và con, đứng gần vội đỡ tôi
Gục ngất đi trong bàng hoàng hối hận …
 
Bừng tỉnh lại tiếng hai con khóc ngặt
Cha ơi cha, mắt nữa của nội đâu
Lệ sầu tuôn mà tan nát lòng đau
Tôi ngẹn ngào, chính là mắt cha đó !
 
Nội thương cha, sợ đời xanh khốn khổ
Cha thương con, lo các con buồn rầu
Ôi tình đời, kiếp nhân thế bể dâu
 Lệ chảy xuôi, … tháng năm … thành ... biển mặn !

PNP25/12/09



MẮT CHA YÊU
Phạm Ngọc Phương (Thơ 4 chữ)
 
Tôi đã lớn lên
Trong tình yêu dấu
Cha hiền nhân hậu
Vất vả ngày đêm
 
Hai điều ngạc nhiên
Một, tôi không mẹ
Đêm đông lạnh giá
Cha nằm ôm tôi
 
Thứ hai, cha tôi
Chỉ còn một mắt
Bạn bè ác miệng
Gọi độc nhãn long
 
Xấu hổ vô cùng
Tôi thường tránh mặt
Mỗi khi có việc
Cha đến trường tôi
 
Phải đứng xa thôi
Dặn cha đừng ghé
Cha buồn hỏi khẽ
Vì sao ngại cha ? …
 
Thời gian thoi đưa
Tôi lớn học giỏi
Giành được học bổng
Nước ngoài phiêu du …
 
Đã mấy mùa thu
Nhớ cha buồn bã
Xứ người xa lạ
Vừa học vừa làm
 
Quyết giật ưu bằng …
Tình yêu tìm đến
Cô bạn hiền đẹp
Bản xứ học chung
 
Hai đứa thuận cùng
Cưới xong ở lại
Thẳm sâu ái ngại
Cha già cô đơn
 
Ở quê xa buồn
Một mình thui thủi
Lệ sầu buồn tủi
Nhiều đêm tuôn rơi
 
Che dấu vợ tôi
Cha nghèo một mắt …
Vợ chồng tương đắc
Cả hai con ngoan
 
Lòng tôi lo toan
Cháu khinh ông chột
Nên vẫn né suốt
Đưa cháu về thăm  …
 
Bẵng đi nhiều năm
Không về cha nhớ
Viết thư nức nở
Khóc nhớ cháu con …
 
Một chiều mùa Đông
Tin cha bệnh nặng
Lòng tôi tan nát
Nhưng vẫn ngại ngùng
Vợ con hãi hùng
Ông nghèo một mắt …
 
Ngày trôi hiu hắt
Lòng tôi buồn rầu
Chợt tin bể dâu
Cha tôi đã mất …
 
Vội vàng thu xếp
Gia đình về ngay
Đến nơi mấy ngày
Đã xong chôn cất
 
Hàng xóm tất bật
Lo toan cho cha
Còn giữ hộp quà
Cha trao tôi nữa …
 
Sợ tôi buồn khổ
Vợ con động viên
Cha đã quy tiên
Lá vàng phải rụng …
 
Bồi hồi mở hộp
Cha đã gửi cho
Chỉ một phong thư
Nét quen viết vội …
 
… cho cha xin lỗi
Đã làm khổ con
Mong đời vuông tròn
Nào mấy ai được
 
Xưa mẹ con ước
Đi cùng con trai
Tự hào khoác vai
Con mình đẹp lắm
 
Sóng ngầm biển lặng
Ai đoán được không
Tai nạn xe tông
Cả nhà văng hết
 
Mẹ con nặng nhất
Liền đó tử vong
Con ôm trong lòng
Té hư một mắt
 
Cha gãy tay mặt
Mấy tháng mới lành
Đời con còn xanh
Lẽ đâu bị chột
 
May gặp thầy-thuốc
Bác sỹ nước ngoài
Giải phẫu đại tài
Có thể thay mắt
 
Chết nỗi rất ngặt
Mắt lấy đâu ra
Chịu nhóm máu là
Vô cùng khó kiếm
 
Cha đã quyết định
Lấy mắt cho con
Tâm nguyện đã tròn
Mừng con thành đạt
 
Hồn cha phiêu dạt
Khi thân xác tan
Còn trên thế gian
Con, hậu thân đó
 
Mắt cha vẫn ngó
Dõi bước theo con
Trên khắp nẻo mòn
Luân hồi nhân thế …
 
Tôi choáng như thể
Đất sụt dưới chân
Vợ con đứng gần
Vội đưa tay đỡ …
 
Con tôi nức nở
Một mắt Nội đâu ?
Tôi khóc hối sầu
Là mắt cha đó
 
Ông thương cha khổ
Cha sợ con buồn
Lệ đời vẫn tuôn
Chảy xuôi nhân thế
 
Tình trần dâu bể
Phụ tử tình thâm
Cha mẹ thương con
Muôn đời chẳng đổi ! …

PNP08/2008
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2012 23:02:55 bởi diên vỹ >

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 21.12.2011 19:22:29
0
 
Mùa Hoa Lim

Phạm Ngọc Phương
 
Chiều Đông đường Duy Tân
Gió lộng vàng lá đổ
Hàng Lim già trăm năm
Trầm ngâm buồn nức nở
 
Ngôi trường xưa còn đó
Người nay biết về đâu
Đã bao mùa lá đổ
Niềm thương nhớ còn sâu
 
Mùa hoa Lim năm nào
Trưa giảng đường thơm ngái
Hương tóc mùi hoa Lim
Ru hồn yêu khờ dại
 
Hoa Lim vàng nắng mới
Hay nắng màu hoa Lim
Tình đầu anh nào biết
Đã dại khờ yêu em
 
Hoa Lim ngát môi mềm
Hay môi thơm hoa nở
Anh đâu biết ngày sau
Ôm tình sầu dang dở
 
Lá lim vàng xoay gió
Ta cuốn theo dòng đời
Hai mươi năm còn hỏi
Yêu anh hay đùa vui ?
 
Thả nỗi nhớ về trời

      buồn
               rơi
                    ngập
                            đất
 
Ru tình xưa ngậm ngùi
Chiều
         Đông
                  sầu
                            lá
                                hát …
       PNP04/01/11

:: Bài thơ đưa vào TV ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2012 22:10:54 bởi Viet duong nhan >

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 03.01.2012 12:53:27
0
RU EM MộNG ĐiệP THU VàNG *
Phạm Ngọc Phương

Ngủ ngoan mộng điệp thu vàng
Hồn bên nhau dạo đường loang tím chiều
Kề vai Thu hết cô liêu
Tình đôi bướm nhỏ thung chiều vờn bay
Ngủ đi em, mộng đẹp ngài
Địa đàng hoa nở trời mai tươi hồng
Tình ta lửa ấm mùa Đông
Nhành thiên thu tặng môi hồng chờ nhau
Ngủ đi em, thắm mộng sâu
Kìa đôi bướm nhỏ qua cầu trường miên

PNP15/12/11
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.01.2012 12:55:05 bởi thsngocphuong >

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 04.11.2012 23:42:58
0
Mẹ Già Bán Rau
Phạm Ngọc Phương
(Cảm tác khi xem câu chuyện “Bà cụ bán rau muống ...” trên mạng ! )

Kìa mẹ già gầy ốm
Bán rau bên vệ đường
Chỏng trơ vài vạt Muống
Héo như đời vất vương

Tóc bạc nhăn đoạn trường
Chồng chiến binh tử trận
Ở vậy nuôi đàn con
Chúng nghèo, thân khổ hạnh

Mắt đã mờ chân chậm
Đâu tranh nổi người ta
Đi sớm, xa, giành lựa
Có rau tươi mượt mà

Run giọng mời người qua
“Mua rau đi em - cháu !”
Mải bận ai hoài tâm
Rau ế nằm ngủ dậu

Có kẻ còn bẳn giọng
“Rau héo bán cho ma
Đem về nuôi heo lợn...”
Mấy ai thương cảnh già

Tình người nay ngán quá
Kẻ tiền quyền sướng vua
Con quá nghèo nhạt hiếu
Đời già mưa nắng lùa ...

Chen chúc trong dòng người
Một chàng nhân viên trẻ
Thương má già, dừng mua
10 ngàn 5 bó rẻ

Độc thân mua nhiều thế
Gửi má chiều con qua
Mẹ già mừng khấp khởi
Thêm đồng rau cháo nhà

Việc bù đầu chàng ta
Quên bẵng chuyện rau gởi
Vài ngày nhớ tạt qua
Chỗ má già trống trải

Hỏi thăm người ta nói
Mấy chiều trước ngồi đây
Rau khách mua chẳng bán
Chờ ai dưới mưa dày

Chắc già yếu bệnh rồi
Đã qua đời hôm trước
Hàng xóm góp tiền thiêu
Con cái nghèo cơ cực

Rưng thở dài não nuột
Anh cất bước âu sầu
Mưa râm ran phố nhỏ
Rơi buồn kiếp thương đau
PNP15
/7/2012

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 04.11.2012 23:52:22
0
Tình Đau Muống Biển
Phạm Ngọc Phương


Tôi kể bạn nghe
Tình đau Muống Biển
Chuyện tình ngày nay
Loạn thời dâu bể

Chàng trai tên Biển
Sống nơi làng chài
Lớn cùng sóng bể
Theo đàn cá bơi

Chàng yêu một người
Chân quê thôn dã
Nàng tươi hiền hòa
Muống tên nghe lạ

Về từ biển cả
Thường hẹn hò nhau
Ngắm bình minh đỏ
Mơ tình dài lâu

Biển cố gắng câu
Vài khoang cá lớn
Đủ tiền mối mai
Về xin cưới Muống

Dù rằng biển động
Tàu cướp hoành hành
Cấm ngăn biển lộng
Vẫn dấn khơi xanh

Muống tiễn Biển đi
Cầm tay bịn rịn
Anh sớm về nghe
Em chờ duyên phận

Hoàng hôn đỏ thắm
Màu máu chân trời
Biển đi gió lộng
Phơi phới hồn trai

Trời theo lòng người
Cho luồng cá lớn
Biển câu miệt mài
Ngờ đâu cướp đến

Tàu to súng ống
Ngang ngược hung hăng
Cướp đoạt cá lưới
Biển giận sung thiên

Dân tao lành hiền
Nhưng đâu sợ cướp
Trong biển trời tao
Đừng hòng ngang ngược

Lời Biển chưa dứt
Súng đã nổ rền
Ngực xanh máu đỏ
Rực màu oan khiên ...

Mắt Biển trừng thiên
Hồn oan lẫm liệt
Tàu lạ giặc quen
Ngàn năm cướp đoạt

Dân làng thương tiếc
Đem Biển về chôn
Mắt hờn chỉ nhắm
Muống vuốt lệ tuôn

Màu hoa tím buồn
Muống trồng lên mộ
Muống Biển ngàn thu
Nằm nghe sóng vỗ

Biển thương biển nhớ
Ta còn nợ duyên
Biển mất tình tan
Hẹn rồi tao ngộ

PNP12/7/2012

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 07.11.2012 20:50:41
0
Chuyện Tình Hoa Đỗ Quyên
Phạm Ngọc Phương

Giàn hoa tim tím
Cánh mỏng gầy hao
Nàng môi chum chím
Ngây thơ má đào

Mình đứng bên rào
Nhìn hoa mơ mộng
Mong tình ngày sau
Đẹp bền ước vọng

Cuộc đời biển động
Ai biết trước không
Ra đi chiến trận
Đời trai tang bồng

Trong giấc mơ hồng
Bóng em vẫn hiện
Tím mỏng thanh tao
Thời gian biền biệt

Nhớ nàng da diết
Chiều tím gọi tên
Nàng ơi có biết
Yêu chỉ mình em

Nàng vẫn buông rèm
Chờ anh trở lại
Nhung nhớ ngày đêm
Tương tư khờ dại

Sức mòn suy mãi
Chàng đâu bóng hình
Bên giàn hoa tím
Rưng lệ chiều nghiêng

Mấy mùa tuyết sương
Đợi chờ hoang hoải
Một chiều hoa rơi
Hồn lìa tê tái

Dân làng thương quá
Chôn bên hoa giàn
Hồn yêu hoa tím
Vương hoài chẳng tan ...

Đỗ Quyên Đỗ Quyên
Chàng về khóc gọi
Tên nàng thuở xưa
Thành màu hoa dại

Từ nay mãi mãi
Ta đã mất nhau
Đỗ Quyên cánh mỏng
Muôn đời thương yêu

Tình đẹp dang dở
Tươi hoài tim nhau

PNP25/5/2012
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 09.11.2012 00:02:32
0
TÌNH CHUỒN XÓT XA
Phạm Ngọc Phương
Phóng tác theo truyện ngắn “Có cánh chuồn nào trên vai em không ?” của 1 tác giả Đài Loan-dịch giả Trang Hạ

Có đôi tình nhân
Yêu thương nồng thắm
Những chiều nhạt nắng
Đan tay đi về

Cùng nhau hẹn thề
Cuối năm đám cưới
Trời xanh bắt tội
Cô gái đụng xe

Bất tỉnh hôn mê
Tháng trời như ngủ
Chàng trai đau khổ
Túc trực chăm lo

Nàng chẳng tỉnh cho
Tim anh tan nát
Giáo đường tìm đến
Nguyện cầu hằng đêm

Thấu đến trời xanh
Xin nàng hồi tỉnh
Thượng đế đành hiện
“Nàng chẳng tỉnh đâu ! ”

Chàng xin phép màu
Cứu cho tỉnh lại
Dù phải đánh đổi
Mọi thứ của mình

Thượng đế thương tình
Chấp nhận đổi trao
3 năm gian lao
Làm chuồn cánh mỏng

Tình yêu cháy bỏng
Chàng đã gật đầu …
Nàng tỉnh tìm đâu
Bóng người yêu cũ

Chỉ có Bác Sỹ
Một chàng bảnh trai
Chăm sóc ngày dài
Lửa gần rơm bén

Ruột đau như cắt
Chuồn chuồn vẩn vơ
Quanh nàng lượn lờ
Nàng đâu có biết

Người yêu đi biệt
Mịt mù âm tin
Bác sỹ ở bên
Giúp nàng khuây khỏa

Nhiều khi nhớ quá
Liều đậu bờ vai
Chuồn chuồn khóc dài
Nàng nào hay biết

Thời gian khắc nghiệt
Lặng lẽ trôi qua
Kỷ niệm tình xưa
Trôi vào dĩ vãng

Chu đáo lãng mạn
Bác Sỹ hôm nay
Tình cảm tháng ngày
Càng thêm sâu đậm

Họ hôn nồng thắm
Chuồn tan nát lòng …
Lại đến mùa Đông
3 năm hết hạn

Cũng là đến lúc
Nàng lên giáo đường
Làm lễ thành hôn
Cùng chàng Bác Sỹ

Chuồn chuồn rơi lệ
Lần cuối đậu vai
Mai Ta xa rời
Chúc em hạnh phúc ! …

Thượng đế chợt hiện
Này chuồn chuồn kia
Đã hết hạn kỳ
Trở thành người nhé

Hãy mau nhanh lẹ
Giành lại người yêu
Trước khi cha đạo
Tuyên lời phán quyết

Chuồn ngấn lệ huyết
Nàng hạnh phúc rồi
Con xin đơn côi
Làm chuồn mãi mãi …

Chiều buồn hoang dại
Cánh chuồn chơi vơi
Chuông nhà thờ rơi
Như lời than khóc …

Chập chờn cánh mỏng
Chiều tím dần buông
Sợi khói lam buồn
Về đâu Chuồn hỡi …

PNP17/8/09
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 10.11.2012 12:11:48
0
DIỀU THẮM TIM ANH
Phạm Ngọc Phương

Chiều Đông hoàng hôn Bến Ninh Kiều
Thuyền trôi gió lộng hồn cô liêu
Nhớ người em gái ngày xưa ấy
Tóc dài da trắng dáng thanh tao …

Ngày ấy vô tư như cánh bướm
Dập dìu vườn xuân Tôi ngây thơ
Cùng Em thong thả dạo Bãi Cát
Thả hồn bay bổng theo cánh diều

Anh ước đôi mình như diều thắm
Căng gió vi vu giữa trời xanh
Anh là cánh diều Em dây chắc
Khắng khít bên nhau đời mộng thanh

Em cười hiền lành mắt sao mai
Tay mềm níu Tôi, vén tóc dài
Anh ơi Em muốn bên Anh mãi !
Dây bền nối chắc cánh diều say

Đất nước ngày ấy còn gian truân
Đi chơi đạp xe chẳng có khăn
Tay áo quệt ngang mồ hôi trán
Nhoẻn cười hai đứa tình đang xanh …

Rồi Tôi thi đỗ đi học xa
Mãi nơi thành phố, buồn nhớ nhà
Trong mơ chập chờn con diều thắm
Nhớ quê nhớ mẹ nhớ Em xa …

4 năm Đại học bao khó khăn
Học hành thi cử ôi nhọc nhằn
Làm thêm kiếm tiền trả nợ tháng
Dành riêng một khoản ... quà cho Em ...

Ngày ấy đường về đi lâu lắm
Qua hai phà đông, Tiền-Hậu Giang
Tất tả ra bến xe buổi sáng
Buổi Chiều mới từ sông Hậu sang

Tiền còm chắt chiu nên về ít
Nhớ không chịu nổi mới thăm thôi
Dồn hết yêu thương trang thư giấy
Nhoè bao con chữ mặn môi người

Nàng hay đau yếu Tôi lo lắm
Mỗi lúc hay tin Em bệnh rồi
Trăn trở đêm thâu lời cầu nguyện
Mong nàng khoẻ lại cháy lòng sôi !

Rồi Tôi ra trường, em yếu thêm
Đi làm Tôi dành tiền thuốc thang
Chỉ đợi sức em tươi trở lại
Mình sánh uyên ương đắp mộng vàng

Việc làm ngay quê hương rất khó
Đành gạt nước mắt đi làm xa
Tư nhân nước ngoài tôi bất chấp
Mong kiếm được tiền giúp người xa

Nhưng luật đời kia đâu dễ ăn
Lương cao phải khắt khe thời gian
Nhiều khi Nàng bệnh không về được
Lệ rơi thổn thức giấc mơ màng ...

Sét đánh ngang tai sáng mùa Đông
Em đang hấp hối ! Tôi lên đường
Bỏ mặc công việc, Sếp chửi mắng
Phóng ra xe khách dạ bàng hoàng !

Đường về hôm ấy sao quá lâu
Lòng đốt lửa thiêu nhưng lệ sầu
Tràn ngập trong tim không dập nổi
Cháy bỏng ruột gan hồn đớn đau !

Lao vào bệnh viện thôi muộn quá
Em đã đi rồi ! ôi ! xót xa !
Tay mềm Nàng nắm như níu giữ
Cánh diều tươi thắm tình đôi ta !

Vô hồn chân bước ra Bãi Cát
Mờ mịt mưa sầu chiều tái tê
Mưa táp ngập lòng, ôi trời thảm
Tử biệt chiều Đông, ước … đang mê ! ...

Bao mùa Đông buồn đã trôi qua
Đời tôi phiêu lãng hay xa nhà
Vùi đầu công việc quên chuyện cũ
Cánh diều tươi thắm tình đôi ta !

Chiều nay hoàng hôn Bến Ninh Kiều
Thuyền trôi gió lộng hồn cô liêu
Nhớ người em gái ngày xưa ấy
Cánh diều tươi thắm mãi tim Anh !

PNP11/6/2009
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 13.11.2012 21:39:59
0
ChuyệN TìNH HoA Cỏ MaY
Phạm Ngọc Phương

Có chàng tuấn tú tên Mây
Nhà nghèo tốt bụng dáng gầy thanh tao
Gần bên hàng xóm cô Đào
Nhà giàu xinh đẹp ước ao bao người
Mây-Đào cùng lứa học vui
Tình yêu trúc mã xanh ngời lớn lên
Cha mẹ Đào chê Mây hèn
Quyết không chịu gả nhiều phen ép dồn
Chân tình lý lẽ thiệt hơn
Chẳng hề lay động tâm hồn mẹ cha
Đào -Mây đành trốn quê nhà
Phương xa tự lập tình ta trọn đời
Đôi bàn tay trắng đầy vơi
Tạo nên cuộc sống hai người trần thân
Tiểu thư khuê các phong trần
Nắng mưa nếm trải bạc thân sắc nhòa
Thương vợ sương gió đời hoa
Chàng Mây quyết chí xa nhà làm ăn
Hẹn nàng đi có một năm
Để lo cho vợ được bằng người ta
Nàng gạt nước mắt chan hòa
Tiễn chồng cất bước trời sa mưa buồn
Sự đời ai biết dại khôn
Cầu mong hạnh phúc mưa nguồn chớp ran
Người ta ai cũng cầu toàn
Biết đâu bể khổ đời oan trả đầy
Người đi mờ mịt chân mây
Cầu mong Trời Phật mau ngày đoàn viên
Thêm mùa lá rụng bên thềm
Bóng chim biền biệt người quên chẳng về
Thương chồng nàng cất bước đi
Hỏi thăm tin tức Mây thì phương nao
Dặm trường thân gái ba đào
Tim ngời đuốc lửa tình cao soi đường
Ba năm gội gió nằm sương
Tiểu thư sức yếu đoạn trường tàn hơi
Gặp ai cũng hỏi “Mây ... ời” ...
Thương thay lực kiệt rụng rơi thân gầy
Lời cùng yếu ớt … May … May …
Trời cao cảm động thương này tình chung
Cho hồn làm kiếp cỏ hồng
Hạt vương vạt áo người mong hỏi tìm
Cỏ May mộ chí hồn thiêng
Dân gian truyền tụng trăm miền thành tên

Trăm năm thành quách đổi tên
Ngàn năm lưu tiếng tình bền Cỏ May

PNP30/11/11
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 17.11.2012 10:21:30
0
TÌNH GIÀY-CHÂN
Phạm Ngọc Phương

Chuyện tình đôi ta như giày-chân
Thề mãi bên nhau suốt đường trần
Chân mà không giày bật ứa máu
Giày vắng chân rồi khô héo thân

Từ ấy giày luôn ôm ấp chân
Lên rừng xuống bể lúc thăng trầm
Đôi ta khăng khít vui ngày tháng
Nào có ngờ đâu chân lớn lên

Càng trải cuộc đời lắm phong ba
Dặm dài va chạm chốn ta bà
Giày mòn năm tháng càng héo hắt
Ngược đời chân lại lớn to ra

Khổ lắm bên nhau chịu đựng nhau
Giày căng hết cỡ nhức rêm đầu
Chân thì đau đớn sưng mọng nước
Mỗi lần bước đi cực hình đeo

Bỏ giày đi đất sợ người chê
Nới cũ có mới, khổ ê chề
Cố gắng mang giày, ôi hành xác
Cả chân lẫn giày đau tái tê

Người ơi bây giờ biết làm sao
Gắn bó đã lâu ai nỡ nào
Quẳng giày bên đường kiếm đôi khác
Cố mang cực hình thấu trời cao

Hay là xách giày đi chân không
Nếu gặp người quen xỏ cầm chừng
Người ta đi khuất cầm tay tiếp
Liệu có ổn không? gai đứt chân

Giày năn nỉ chân, hãy buông em
Khổ sướng trần ai ta hết thèm
Đường xa chân giày không êm ái
Giải thoát cho anh là cho em

Chân quan trọng lắm, tim thứ hai
Người ta còn thở mãi đập hoài
Đố kẻ đang sống không đi lại
Tim căng máu nóng đừng yêu ai

Lỗi tại giày-chân lớn khác nhau
Trên cuộc đời kia sóng ba đào
Bỏ đi không nỡ, vương thì tội
Thở dài … não nuột …đêm …trăng sao ! …

PNP12/8/2009
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 22.11.2012 16:57:06
0
MÀU NẮNG HOA LIM
Phạm Ngọc Phương

Tháng ba mùa hoa Lim
Ngái thơm trưa oi ả
Anh ngồi thả tâm hồn
Qua giảng đường khung cửa

Nhà xa đi về khó
Em ở lại như anh
Siêng năng ngồi nhẩm đọc
Ngoài kia lá Lim xanh

Buông lơi thơm mùi tóc
Hay là mùi hoa Lim ?
Anh cũng không biết chắc
Chỉ thấy hồn bay lên

Cửa sổ giấc trưa quen
in bóng hình hai đứa
Anh nhìn màu nắng lụa
Hòa điệp màu hoa Lim

Em bên trang vở nghiêng
Nghĩ gì mà cười mỉm
Má bầu như con nít
Mắt mơ làn tóc tiên

Màu nắng hay hoa Lim
Mùi tóc mùi hoa Lim
Anh cũng không biết nữa
Liệu mình có yêu em

Mình ra trường chia nửa
Phương trời rồi cách xa
Ngày chia tay bịn rịn
Chợt lòng buồn xót xa

Bao năm dài đã qua
Em yên bề gia thất
Trong mơ anh vẫn hiện
Mùi tóc mùi hoa Lim

Liệu mình có yêu em
Anh cũng không biết chắc
Chỉ nhớ nàng dịu đậm …
Tôi ơi hãy ngủ quên !

Cho trái tim muộn phiền
Đừng nhớ mãi một tên
Trưa tháng ba Sài Gòn
Thơm màu nắng hoa Lim …

PNP16/3/2009
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 26.11.2012 20:19:13
0
Tình hoa Nữ Hoàng
Phạm Ngọc Phương

Ngày xưa nàng yêu hoa nữ hoàng
Màu hoa vàng nắng giấc mơ hoang
Ước sau anh làm chàng hoàng tử
Cánh buồm đỏ tươi qua đón nàng

Bẻ chùm hoa tươi sắc nắng vàng
Kết thành vương miện em kiêu sang
Mắt môi tỏa ánh hồng hoa nắng
Hoa nắng hồng môi Nữ Hoàng xinh

Kiếm sống ly hương mấy thu xanh
Anh trở về đây mang lụa tình
Lụa đỏ máu tim trao người cũ
May cánh buồm tươi giấc mộng xanh

Đến bên vườn xưa cây Nữ Hoàng
Phất đuôi diều trắng vắt khăn tang
Anh nghe chết đứng, tin em mất
Đắm đò chiều qua, lũ sông ngang

Trời khóc hoa vàng rực đớn đau
Nắng quái chiều hôm mắt lệ sầu
Lụa thắm em cười hồng di ảnh
Áo trắng buồm tang, ta mất nhau

Anh sẽ vì em kiếp chèo đò
Đào tạo nhân tài biết âu lo
Dựng xây quê hương mình tươi đẹp
Bắc cầu thay bến lũ ngày mưa

Để bao trai gái khỏi ly hương
Bao chuyện tình duyên chẳng kết buồn
Bao cánh buồm đỏ tươi áo cưới
Hết già khóc trẻ chết bi thương

Gạt lệ sầu cay, quay bước đi
Buồm thắm lửa tim, gác xuân thì
Em nữ hoàng anh, hoài ký ức
Hoa nắng vàng đau ...
khúc ...
chia ly !

Gió cuốn chiều nghiêng rơi cánh hoa
Rụng vàng tim sâu, khóe mắt nhòa
Hồn nàng theo anh vàng chân bước
Vàng tiếng dặt dìu ...
ru ...
xót xa ! ...

Ầu ơ ! ....
Nữ hoàng hoa nắng buông dài
Lấy nhau chẳng đặng ...
thương hoài ...
ngàn năm ! ...

PNP26/3/2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2012 20:21:40 bởi thsngocphuong >
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 29.11.2012 18:34:52
0
HƯƠNG NGƯỜI
Phạm Ngọc Phương

Hôm qua người mặc áo mình
Đêm nay mình ngắm trăng xanh nhớ người
Áo đây người đã xa xôi
Trăng tròn đơn lẻ giữa trời cô đơn
Người đi thương nhớ ngập hồn
Ngọc Lan thơm tỏa ngọt hôn nồng nàn
Hương người, dạ lý tỏa lan
Vườn đêm rạo rực chan vàng ánh trăng
Vắng người trăng cũng cô đơn
Côn trùng rên rỉ ca buồn nhớ ai

PNP20/11/2012
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 30.11.2012 08:09:33
0
HỒN VỌNG CỐ HƯƠNG
Phạm Ngọc Phương
(Cảm tác từ câu chuyện thật)

Con sinh nơi miền Tây
Vựa lúa vàng, tôm cá
Cha mẹ lấm mặt tay
Làm nuôi con vất vả

Tuổi xuân như cây mạ
Ngát xanh thơm trên đồng
Gái nghèo mơ cũng nhỏ
Có chồng giàu cậy trông

Ti vi chiếu từng đêm
Bao chuyện tình đẹp mộng
Phim Tàu - Hàn - Đài Loan
Cuộc sống giàu, sang trọng

Quê con nghèo đua sống
Làm chai tay trắng tay
Học dở dang khó việc
Làm nông nắng khô mày

Rồi môi giới bu đầy
Rót tai lời đường mật
Con sẽ đổi đời ngay
Giúp mẹ cha bớt cực

Làm dâu xứ Hàn Quốc
Cuộc sống sướng như phim
Nhà đẹp xe hơi mới
Bao gái nghèo mơ đêm

Cha mẹ cũng muộn phiền
Khi con nhận lời lấy
Chồng môi giới phương xa
Tình bán mua che đậy

Tiền bạc nào dễ lấy
Cũng ẩn chứa bất tường
Tuổi đôi mươi nghĩ cạn
Con đâu ngờ tai ương …

Người chồng con vũ phu
Cha mẹ chồng khắc nghiệt
Thực tế trời vực xa
Nhớ quê hương biền biệt

Từng đêm con khóc miết
Ngày cơm chan lệ bồi
Hầu người già, con nhỏ
Tủi nhục đời xa xôi

Ôm hai con rối bời
Chịu đòn roi uất hận
Bỏ về con trả người
Sợ chúng đời khổ tận

Đớn đau dồn chất ngất
Mấy năm dài lắt lay
Trốn về, cha mẹ nhục
Với làng quê héo gầy

Chỉ còn con đường này
Cùng chết theo con cái …
Hai con theo mẹ đây !
Lên lầu mười xem mái …

Lạy mẹ cha ba lạy
Con nợ công sinh thành
Chưa trả ơn dưỡng dục
Nay lá vàng khóc xanh

Hỡi trời cao xót đưa
Hồn con về xa vợi
Nơi đó quê hương con
Vẫn bốn mùa xanh rợi …

PNP29/11/2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2012 21:19:49 bởi thsngocphuong >
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 03.12.2012 22:05:43
0
TÌNH VÉ SỐ
Phạm Ngọc Phương

Có chàng trai nghèo
Tha hương kiếm sống
Thợ hồ cực nhọc
Khô áo ráo tiền

Vẫn mơ giấc tiên
Ngày kia giàu có
Sáng xôi còn đói
Trà đá ung dung
Ước người tương phùng
Nhớ nhà nhớ mẹ …

Có cô vé số
Đi bán vận may
Ngày lại qua ngày
Rảo chân mỏi mệt
Thấy chàng tình thiệt
Mặt mũi khôi ngô
Mời anh mua cho
Sáng giờ số ế
Thiếu đừng câu nệ
Trúng trả gấp đôi

Chàng trai tươi cười
Thiếu lấy gì trả
Mắc nợ nhiều quá
Làm chồng trừ nha
Vé số cười xòa
Thôi thì cũng được

Anh chưa có vợ
Em chưa có chồng
Lỡ sinh con đông
Đi ăn mày quá
Chúng mình vất vả
Chưa đủ cơm ăn

Chi tiêu tiện tằn
Trả tiền vé số
Cho anh thiếu nợ
Tình cảm vui thôi
Trúng độc đắc rồi
Anh cưới vợ đẹp
Giàu sang vinh hiển
Nhớ gì đến em …

Chàng trai ngạc nhiên
Người đâu tốt vậy
Tiếc em thật đấy
Nhìn cũng xinh ghê
Vất vả chân quê
Lam lũ mai một
Em diện đồ mốt
Người mẫu kém gì …

Nàng cười mỉm chi
Đưa 2 tờ số
Tuần sau em ghé
Ráng trả tiền nha …

Một tuần trôi qua
Không thấy nàng lại
Anh hỏi thăm mãi
Ra nàng bị thương

Xe tông gãy xương
Nằm chịu bó bột
Ôi trời tội nghiệp
Anh liền đến thăm

Cô nàng đang nằm
Treo chân trắng toát
Cười tươi linh hoạt
Anh có biết không
Đã nghèo còn dông (xui)
Nằm nhà cả tháng
May mà còn mạng
Cũng cám ơn trời
Không thì toi đời
Chồng con gì nữa

Chàng trai lần lữa
Mỗi ngày ghé thăm
Tình cảm dần tăng
Hai tuần trôi vụt

Cả hai quên tuốt
Vé số hôm nào
Đại lý xôn xao
Có người độc đắc ...

Nhắn ai vắng mặt
Mau nhận giải trao
Chàng nàng biết đâu
Trời xanh ưu ái …

Một tỷ hai vé
Bao người hằng mơ
Nào có ai ngờ
Cả hai té ngất …

Cúng chùa một ít
Trả tiền thuốc thang
Giúp người cô đơn
Còn đâu làm vốn

Chàng trai khiêm tốn
Ngỏ lời cầu hôn
Cô Nàng lành chân
Vui sao đám cưới

Cuộc đời thay đổi
Nhưng tình mãi xanh
Cả em và anh
Cùng nhau làm phước

Mở một quán nước
Bán cơm bình dân
Giúp người lỡ chân
Đường xa khốn khó

Mình từng như họ
Cùng khổ giúp nhau
Cuộc đời bể dâu
Tu nhân tích đức

Mua thêm miếng đất
Nho nhỏ ở xa
Để nữa cất nhà
Vợ chồng ấm cúng

Anh chồng vẫn sống
Sáng trà đá-xôi
Phụ vợ nước nôi
Kiếm tiền cắc củm

Một trai kháu khỉnh
Rồi một gái xinh
Đủ một gia đình
Nghèo mà hạnh phúc

Ai cũng kính phục
Vợ chồng nhà quê
Người giàu còn mê
Chuyện tình vé số ! …

PNP15/8/2009
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 10.12.2012 16:30:56
0
Điệp vàng Xuân
Phạm Ngọc Phương

Trời Xuân hoa Điệp vàng màu nắng
Nắng thắm hoa Điệp hờn môi em
Lá Điệp tươi xanh ghen mắt biếc
Thềm xưa hai đứa từng mơ duyên

Mắt em lóng lánh nắng Xuân sang
Mong tình đôi ta thắm duyên vàng
Anh đắm mắt em vàng hoa nắng
Mơ đường tình ta mãi thênh thang

Nào ai biết trước chuyện ngày sau
Anh mải bôn ba, em qua cầu
Em đi Điệp vàng rơi mấy độ
Mấy độ xác hoa xót hồn nhau

Ngắm hoa Điệp vàng chiều nắng Xuân
Ngậm ngùi nhớ xưa chuyện đôi mình
Vàng cánh hoa rơi cánh nắng rụng
Xác hoa hay xác ngày Xuân xanh ?
PNP23/02/2010

Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 11.12.2012 11:06:53
0
HOA PHố
Phạm Ngọc Phương


Chờ em trên phố hoa
Gót hồng thon dáng ngà
Gió xuân lay cành biếc
Rơi mưa hồng quanh ta

Cơn mưa hồng cánh hoa
Thơm làn da trăng ngà
Thơm môi mềm tươi thắm
Thơm hương tình đôi ta

Anh chờ đã bao lâu
Hoa rực thắm trên đầu
Mưa hồng thơm vương tóc
Tơ trời ràng tim nhau

Em đến bừng phố hoa
Xuân xanh níu tay ngà
Xuân hồng tươi ánh mắt
Thơm môi mềm đôi ta

Anh chờ có lâu không?
Nũng nịu đóa môi hồng
Trên thảm hoa xác pháo
Vết chân buồn hoa không

Em đền nhé, cho anh
Thơm ngát nụ môi tình
Hoa trời thơm vương tóc
Tóc thơm trời hoa xinh

Đôi tim hồng phố hoa
Tình hương môi chan hòa
Hồn dâng lên mi khép
Thiên thu nhành xuân ca

PNP01/6/2011
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 11.12.2012 12:15:54
0
[image]

SầU THiÊN THƠ
Phạm Ngọc Phương

Nụ hôn mơ ngày ấy
Chín ngọt môi bây giờ
Tóc huyền hương bưởi trắng
Vương mái sầu thiên thơ

Yêu người biết mong chờ
Giận hờn ghen hy vọng
Tình cuồn cuộn dung nham
Hỏa sơn ngầm biển lặng

Mắt kiêu nhìn xa vắng
Ánh đằm thắm dịu dàng
Xa người màu đêm trắng
Thiên thơ sầu mênh mang

Treo nỗi nhớ thuyền trăng
Mắt sao trời trằn trọc
Trôi ngân hà thênh thang
Lãng du đời trần tục

Thi vị đời bất túc
Lãng mạn giữa chợ đời
Vòng tay môi nồng thắm
Thiên thơ sầu sao rơi
PNP16/3/2011

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2012 12:20:19 bởi thsngocphuong >
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 13.12.2012 19:23:24
0
CHA KỂ CON NGHE
Phạm Ngọc Phương

Tay phải cầm dao chặt trái tay
Tay nào đau hơn, tay nào tài?
Tham sân si người mà bung khởi
Một chốc say cuồng tai ách bay

Cha kể con nghe chuyện nhà bên
Mạt phúc đệ huynh hám lợi quyền
Kiện thưa đánh nhau tranh vườn tược
Mảnh đất lưu truyền ngót năm thiên

Ác nhân hà hơi khoét hận sâu
Xúi bẩy đệ huynh búa đập đầu
Anh em liềm dao lao cắt cổ
Kẻ thắng người thua cũng thua đau

Kẻ thắng, con nghèo, kéo tha phương
Làm thuê bán thân lụy Mán Mường
Cha con thua sầu, đi biệt xứ
Chẳng hẹn quay về nơi cố hương

Mấy chục Đông buồn trông tuyết bay
Biền biệt tha phương kiếp lưu đày
Ngoảnh tìm quê hương xưa nắng ấm
Biển lấn dân nghèo lang sói vây

Tay phải cầm dao chặt trái tay
Tay nào đau hơn, tay nào tài?
Con yêu hãy nhớ, tâm tài thấp
Mộng lớn tham cuồng tai ách bay

PNP23/11/2012
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 17.12.2012 15:05:15
0
EM VỀ

Em đi thơ hóa thuyền trăng
Chở anh xuôi bến sông Hằng mộng mơ
Em về vườn cũ sao chờ
Thuyền trăng ôm bến nước xưa ngọt ngào

PNP10/12/2012
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 03.03.2013 11:15:07
0
MÀU NẮNG HOA MÔI
Phạm Ngọc Phương

Trời màu xanh, mây màu trắng
Có anh chàng, trông xa vắng
Nhìn màu nắng, hoa trời xanh
Nhớ cô nàng, xưa rất xinh

Nàng đùa vui, bên chàng ngốc
Thích mê nàng, im như thóc
Chàng còn ngốc, cô đà khôn
Tóc hương nàng, vương giấc thơm

Nàng đùa anh, xin tìm hái
Cánh hoa trời, tươi nắng mới
Tội chàng ngốc, trông ngẩn ngơ
Búp hoa trời, đang ước mơ

Màu trời xanh, như màu mắt
Nắng tươi hồng, như môi hát
Da lụa trắng, như màu mây
Anh hóa khờ, ngây ngất say

Dòng thời gian, như dòng nước
Ta ra trường, chia đôi bước
Chàng học tiếp, bao mùa thi
Em lấy chồng, anh khóc si

Tiền tài danh, nay đã có
Anh trở về, nơi xưa đó
Kỷ niệm cũ, dâng tràn tim
Nhớ suốt đời, môi mắt em

Anh ước về, ngây thơ ấy
Anh sẽ tìm, hoa môi cháy
Anh sẽ nói, yêu mình em
Mang suốt đời, hoa nắng êm

PNP-SG03/3/2013
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !

thsngocphuong
  • Số bài : 26
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.11.2011
RE: TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG - 26.07.2013 12:15:06
0
LỆ TÍM BẰNG LĂNG
Phạm Ngọc Phương
 
Thuở ấy tình ta quyến luyến nhau
Đường trưa tan học bước qua cầu
Gió cuốn Bằng Lăng hoa tím biếc
Rải mặt sông hình đôi chim Câu
 
Anh ước tình ta mãi mãi xanh
Như màu Bằng Lăng tím chung tình
Mắt cười sông nắng em ghi tạc
Mực tím Bằng Lăng sẽ không phai
 
Kiếp người Việt sao lắm gian nan
Tắt lửa chiến tranh họa xảy đàn
Cha anh vô rừng đi “học tập”
Con em bỏ học, kiếm miếng ăn
 
Đôi trẻ chuồi lăn theo dòng đời
Miếng cơm manh áo tảo ngược xuôi
Thương nhớ về nhau, gửi thư chữ
Mực bích nhòe đen giấy trắng tay
 
Gian truân đói khổ đổ vượt biên
Đôi lần chưa xong, tù, mất tiền
Chỉ có ba đường, sao chẳng sợ
Nuôi cá, nuôi má, má nuôi thêm
 
Đã là đi trốn, vốn khi nao
Cùng căp đi đôi, ôi nặng sầu
Bị lừa, gài bắt, anh tù tội
Địa ngục trần gian, vẫn chờ nhau
 
Bao người bỏ thây đây sóng cồn
Trời cho em thoát, phát tai ương
Hải tặc Thái Lan chặn tàu cướp
Hiếp, lấy tiền vàng, bắt em luôn
 
Biền biệt tin nhau mấy Thu rồi
Một lần vận may anh thoát nơi
Qua đến trời xa, lăn cày cuốc
Gửi về nuôi má, kiếm tin em
 
Đất nước dài lâu cũng đổi thay
Dân có cơm ăn quên những ngày
Đói khổ trần ai xưa bỏ trốn
Anh về, Việt kiều, đô ấm tay
 
Khấm khá anh nào quên tình xưa
Hỏi người cùng đi chuyến em giờ
Người ta chỉ biết em cướp bắt
Số phận rủi may biết sao mơ
 
Anh lần qua Thái, kiếm đảo hoang
Hỏi dấu tin em, lá trên ngàn
Một ngày trong mơ em chợt hiện
Chỉ dẫn đường anh tới mồ hoang
 
Bia ngả tên em rêu phủ mờ
Chôn tình hoa tím những ngày thơ
Thẫn thờ gió hú như hồn gọi
Vĩnh biệt tình anh, mối tình xưa
 
Lệ tím hoàng hôn tím Bằng Lăng
Biết trách trời cao? Trách nhân quần?
Bởi đâu chinh chiến tràn máu lửa?
 Nhiều triệu sinh linh thác hồn oan
 
Mẹ mất, vài năm anh lại về
Đi qua cầu cũ, ngắm sông quê
Bằng Lăng vẫn nở hoa tím ngắt
Màu tím thủy chung mãi không phai
 
Gió cuốn hoa rơi như tuyết bay
Lệ tím Bằng lăng thoáng em cười
Bất giác tay anh quờ chạm phải
Tà áo người xưa thoáng vụt bay
PNP-SG25/7/2013
 
Thơ là hồn đêm về thỏa mơ mộng.
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao !