TRANG THƠ PHẠM NGỌC PHƯƠNG
thsngocphuong 05.12.2011 16:40:34 (permalink)
0
BÀI THƠ TRỞ LẠI
Phạm Ngọc Phương
(Thân tặng người bạn lớn Trần Vân Tôn và các bạn hữu gần xa đã đọc,
ủng hộ và phổ biến bài thơ “Chú bé đánh giày”)
 
Tôi nhận được cánh mail
Từ bạn già tâm giao
“Gửi anh bài thơ nhé
Đọc xong rớm lệ trào”
 
Tò mò mở xem ngay
Bài thơ chuyển ngàn tay
Đi khắp cùng trời bể
Bài “Chú bé đánh giày”
 
Ôi bài thơ của tôi !
Viết đăng mạng đơn côi
Vài người thân góp ý
Hai năm ngỡ quên rồi
 
Thơ đi khắp trời xa
Khuyết tên người viết ra
Tựa, lời thơ, đổi chút
“Cậu bé đánh giày” mà
 
Lời thơ đâu có hay
Thật như kẻ rượu say
Về gương nghèo tự trọng
Chú bé anh, đánh giày
 
Thơ ca ngợi lòng nhân
Ông giàu có ân cần
Thương người nghèo trẻ khó
Cứu giúp đời lầm than
 
Đăng mạng treo mốc meo
Cả năm chẳng còm nghèo (Còm : comment)
Qua năm buồn đăng lại
Hai cái còm xanh xao
 
Cơm áo tiền nặng lo
Lương còm cõi chèo đò
Nuôi con thời bão giá
Lãng quên bài thơ xưa
 
Những tường người nhân gian
Ngụp bể tình tiền danh
Cuối thời suy mạt pháp
Ai rảnh động lòng nhân …
 
Đọc mail lòng tái tê
Cảm giác xưa tràn về
Lệ ấm môi khi viết
Bài thơ buồn ru quê
 
Cám ơn những bạn thân
Đã tôn quý lòng nhân
Chuyền tay nhau trân đọc
Bài thơ buồn quê hương

          PNP 22/5/2011
 
XIN GỬI CÁC BẠN ĐƯỜNG LINK BÀI THƠ “CHÚ BÉ ĐÁNH GIÀY” MÀ PNP ĐÃ ĐĂNG LẠI LẦN THỨ 2 VÀO NĂM 2010 ( Lần đầu đăng từ năm 2009)
http://vn.360plus.yahoo.com/thsngocphuong/article?mid=298



CHÚ BÉ ĐÁNH GIÀY
Phạm Ngọc Phương
 
Ông nhà giàu dạo bước
Trên phố quen hoàng hôn
Gặp chú đánh giày buồn
Lam lũ gầy khổ sở
 
Chú nhóc mời năn nỉ
Ông cho con đánh giày
Để kiếm vài đồng gầy
Mua cơm nuôi em nhỏ
 
Chạnh lòng thương trẻ khó
Ông lơ đãng gật đầu
Có đáng là bao nhiêu
Vài ba đồng tiền lẻ
 
Giày xong ông móc ví
Đưa tờ 20 đô
Chú bé cầm ngần ngừ
Ông chờ con đi đổi
 
2 đồng thôi ông hỡi
Đủ bữa tối hôm nay
Anh em con gặp may
Xin ông chờ một chút …
 
Đã qua 30 phút
Cậu bé không trở về
Ông lắc đầu : chán ghê
Trẻ nghèo hay gian lắm …
 
Cơm tối xong đứng ngắm
Trăng mới mọc gió hiu
Trong vườn hoa thơm nhiều
Quên bực mình trẻ gạt …
 
Chuông cửa reo, tiếng quát
Đi chỗ khác mà xin
Nghèo khổ biết phận mình
Lộn xộn tao bắt nhốt …
 
Ông thong thả cất bước
Thấy một nhóc gầy gò
Đang mếu máo co ro
Giống tên đánh giày nãy …
 
Có việc gì đấy cháu
Từ từ nói ta nghe
Anh bảo vệ yên nha
Đừng làm trẻ con sợ …
 
Thằng bé con ấp úng
Hồi chiều nay anh tôi
Cầm tiền của ông rồi
Băng qua đường đi đổi
Chẳng may bị xe cán
Gãy mất chân rồi ông
Đưa tôi 18 đồng
Bảo tìm ông trả lại
Anh tôi giờ nằm liệt
Chỉ muốn xin gặp ông …
 
Một lần nữa chạnh lòng
Rảo bước theo thằng bé
Đến ổ chuột xập xệ
Gặp thằng anh đang nằm
 
Mặt xanh tái như chàm
Thở ra tuồng hấp hối
Nói gấp hơi như vội
Xin ông thương em con …
 
Cha mẹ đã không còn
Con đánh giày nuôi nó …
Nay không may con khổ
Chỉ xin ông việc này ! …
 
Cho em con đánh giày
Mỗi ngày cho ông nhé …
Kiếm lấy vài đồng lẻ
Mua cơm sống mà thôi …
 
Chợt thằng anh duỗi tay
Hơi thở lịm như tắt …
Ông già trào nước mắt
Ta sẽ lo em con
 
Cho ăn học bình thường
Như bao đứa trẻ khác
Cứ bình tâm an lạc
Bệnh viện tiền ta cho …
 
Thằng anh đã xuội lơ
Hồn bay về thiên giới
Nhân cách nghèo cao vợi
Môi nhợt thoáng nụ cười
 
Nó sống trọn kiếp người
Dù nghèo nhưng tự trọng
Bao người giàu-danh vọng
Đã chắc gì bằng đâu ! …

PNP 15/10/2009







MẮT CHA YÊU
Phạm Ngọc Phương
(Viết lại bài cũ khổ thơ 4 chữ của PNP !
Dựa trên truyền thuyết Phật giáo mẹ cho con trai một mắt của mình)
 
 
Tôi lớn lên trong tình yêu chan chứa
Người cha hiền luôn vất vả ngày đêm
Cuộc đời tôi, hai điều rất ngạc nhiên
Điều thứ nhất, tôi có cha không mẹ
 
Cha ôm tôi những đêm đông lạnh giá
Ốm sài đẹn chỉ một mình cha chăm
Đêm sốt cao cha thức canh âm thầm
Thoáng hàng lệ hắt đèn khuya lóng lánh
 
Tôi mơ màng cơn đau như ai đánh
Cảm giọt mặn nóng ấm lệ cha rơi
Thấm môi khô nứt nẻ sốt kinh người
Rồi bệnh tật cũng lùi xa, tôi khỏe …
 
Điều thứ hai, cha tôi tốt đẹp thế
Mà tại sao mắt chỉ còn một con
Bạn bè tôi có đứa hay ác mồm
Độc nhãn long : gán cha tôi biệt hiệu
 
Như mọi trẻ, tính tôi sĩ, thích điệu
Rất ngại ngùng khi cha ghé trường thăm
Thường tránh né, đứng xa thôi, cằn nhằn
Cha đừng đến, nếu không quá cấp thiết
 
Cha buồn rầu nhìn tôi, hỏi tình thiệt
Tại vì sao con yêu ngại ngùng cha …
Thời gian trôi cứ thấm thoắt thoi đưa
Tôi lớn lên, giỏi giang giành học bổng
 
 
Trời châu Âu phiêu du nơi xa thẳm
Bao khó khăn đời vừa học vừa làm
Cố phấn đấu quyết giành lấy ưu bằng
Một cô bạn xứ người thầm yêu mến
 
Hai chúng tôi học giỏi cùng quyến luyến
Tình lớn lên theo những mùa tuyết rơi
Những đêm sâu lệ thầm mặn tìm môi
Nhớ cha lắm, nơi quê nhà nghèo khó
 
Cha đã già, vẫn thui thủi trong gió
Chạy xe ôm, Đông rét mướt đi về …
Trời châu Âu mưa tuyết bay tái tê
Đôi tim giá xích gần nhau sưởi ấm
 
Từ bao giờ, đã yêu nhau say đắm
Vội thành hôn khi chưa kịp học xong
Hai chúng tôi đã nhất trí đồng lòng
Đám cưới rồi, chọn trời Âu ở lại
 
Thẳm tâm hồn tôi vẫn lo ái ngại
Dấu vợ tôi, cha nghèo một mắt thôi
Ngày trôi nhanh thoáng tựa bóng con thoi
Hai con ngoan nâng tôi thành cha tốt …
 
Bẵng nhiều năm, không về thăm, cha khóc
Viết thư dài, than thở nhớ cháu con
Tôi ngần ngại, gia đình biết sẽ buồn
Khinh ông nghèo, lại chỉ còn một mắt
 
Cứ lần lữa, thời gian trôi hiu hắt
Lòng ngổn ngang, ôi trăm mối buồn tình…
Chiều mưa tuyết, tôi nhận được hung tin
Cha bệnh nặng, lòng càng đau tan nát
 
Đêm mất ngủ lòng phân vân ray rứt
Về thăm không ? nhưng vẫn ngại vợ con
Ông nghèo chột, họ khinh, hay hãi hùng
Lòng như sôi, ruột gan quặn lửa đốt …
 
Cơn lốc tuyết chiều nay, kèm tin dữ cha mất
Vội thu xếp cả gia đình về ngay
Bay đến quê đã chôn xong mấy ngày
Đều nhờ tay của bà con chòm xóm
 
Họ đưa tôi hộp quà cha gửi gấm
Biết gì đây, bồi hồi mở ra xem …
Một phong thư, viết vội nét chữ quen
Con yêu ơi ! đừng giận cha, con nhé !
 
Bao năm qua, làm khổ con quá tệ
Đời người ta, ai chẳng muốn vuông tròn
Đến phút cuối, nào mấy ai toại lòng
Mẹ con xưa bao lần từng ao ước
 
Khoác vai con, trên đường tự hào bước
Rằng con mình, khôi ngô rất đẹp trai …
Đời biển động, sóng ngầm nào ai hay
Bị xe tông, cả nhà mình văng hết !
 
Mẹ của con, bị nặng nhất, đã chết
Vì cố ôm, giữ chặt con trong lòng
Con bật văng, lăn ra phía lề đường
Vướng gì đó, bị dập hư một mắt
 
Cha ngã quăng, bất tỉnh, gãy tay mặt
Phải bó bột mấy tháng trời mới lành
Cuộc đời con cả một tương lai xanh
Lẽ nào đâu chịu khổ đau bị chột
 
Phúc vẫn còn, may gặp được thầy-thuốc
Một bác sỹ giải phẫu mắt đại tài
Đoàn làm việc từ thiện của nước ngoài
Nghề rất giỏi có thể phẫu thay mắt
 
Nhưng than ôi, hoàn cảnh lại quá ngặt
Tìm đâu ra, mắt chịu nhóm máu đây
Cha quyết định, cho con một mắt này
Mừng cho con hôm nay, người thành đạt
 
Cha chết rồi, thân tan hồn phiêu dạt
Nhưng còn đó một con mắt trong con
Sẽ dõi bước, theo con khắp nẻo mòn
Trên cuộc đời, sầu luân hồi nhân thế …
 
Tôi choáng váng, dưới chân sụp như thể
Cơn địa chấn ầm ầm tan đất trời
Vợ và con, đứng gần vội đỡ tôi
Gục ngất đi trong bàng hoàng hối hận …
 
Bừng tỉnh lại tiếng hai con khóc ngặt
Cha ơi cha, mắt nữa của nội đâu
Lệ sầu tuôn mà tan nát lòng đau
Tôi ngẹn ngào, chính là mắt cha đó !
 
Nội thương cha, sợ đời xanh khốn khổ
Cha thương con, lo các con buồn rầu
Ôi tình đời, kiếp nhân thế bể dâu
 Lệ chảy xuôi, … tháng năm … thành ... biển mặn !

PNP25/12/09



MẮT CHA YÊU
Phạm Ngọc Phương (Thơ 4 chữ)
 
Tôi đã lớn lên
Trong tình yêu dấu
Cha hiền nhân hậu
Vất vả ngày đêm
 
Hai điều ngạc nhiên
Một, tôi không mẹ
Đêm đông lạnh giá
Cha nằm ôm tôi
 
Thứ hai, cha tôi
Chỉ còn một mắt
Bạn bè ác miệng
Gọi độc nhãn long
 
Xấu hổ vô cùng
Tôi thường tránh mặt
Mỗi khi có việc
Cha đến trường tôi
 
Phải đứng xa thôi
Dặn cha đừng ghé
Cha buồn hỏi khẽ
Vì sao ngại cha ? …
 
Thời gian thoi đưa
Tôi lớn học giỏi
Giành được học bổng
Nước ngoài phiêu du …
 
Đã mấy mùa thu
Nhớ cha buồn bã
Xứ người xa lạ
Vừa học vừa làm
 
Quyết giật ưu bằng …
Tình yêu tìm đến
Cô bạn hiền đẹp
Bản xứ học chung
 
Hai đứa thuận cùng
Cưới xong ở lại
Thẳm sâu ái ngại
Cha già cô đơn
 
Ở quê xa buồn
Một mình thui thủi
Lệ sầu buồn tủi
Nhiều đêm tuôn rơi
 
Che dấu vợ tôi
Cha nghèo một mắt …
Vợ chồng tương đắc
Cả hai con ngoan
 
Lòng tôi lo toan
Cháu khinh ông chột
Nên vẫn né suốt
Đưa cháu về thăm  …
 
Bẵng đi nhiều năm
Không về cha nhớ
Viết thư nức nở
Khóc nhớ cháu con …
 
Một chiều mùa Đông
Tin cha bệnh nặng
Lòng tôi tan nát
Nhưng vẫn ngại ngùng
Vợ con hãi hùng
Ông nghèo một mắt …
 
Ngày trôi hiu hắt
Lòng tôi buồn rầu
Chợt tin bể dâu
Cha tôi đã mất …
 
Vội vàng thu xếp
Gia đình về ngay
Đến nơi mấy ngày
Đã xong chôn cất
 
Hàng xóm tất bật
Lo toan cho cha
Còn giữ hộp quà
Cha trao tôi nữa …
 
Sợ tôi buồn khổ
Vợ con động viên
Cha đã quy tiên
Lá vàng phải rụng …
 
Bồi hồi mở hộp
Cha đã gửi cho
Chỉ một phong thư
Nét quen viết vội …
 
… cho cha xin lỗi
Đã làm khổ con
Mong đời vuông tròn
Nào mấy ai được
 
Xưa mẹ con ước
Đi cùng con trai
Tự hào khoác vai
Con mình đẹp lắm
 
Sóng ngầm biển lặng
Ai đoán được không
Tai nạn xe tông
Cả nhà văng hết
 
Mẹ con nặng nhất
Liền đó tử vong
Con ôm trong lòng
Té hư một mắt
 
Cha gãy tay mặt
Mấy tháng mới lành
Đời con còn xanh
Lẽ đâu bị chột
 
May gặp thầy-thuốc
Bác sỹ nước ngoài
Giải phẫu đại tài
Có thể thay mắt
 
Chết nỗi rất ngặt
Mắt lấy đâu ra
Chịu nhóm máu là
Vô cùng khó kiếm
 
Cha đã quyết định
Lấy mắt cho con
Tâm nguyện đã tròn
Mừng con thành đạt
 
Hồn cha phiêu dạt
Khi thân xác tan
Còn trên thế gian
Con, hậu thân đó
 
Mắt cha vẫn ngó
Dõi bước theo con
Trên khắp nẻo mòn
Luân hồi nhân thế …
 
Tôi choáng như thể
Đất sụt dưới chân
Vợ con đứng gần
Vội đưa tay đỡ …
 
Con tôi nức nở
Một mắt Nội đâu ?
Tôi khóc hối sầu
Là mắt cha đó
 
Ông thương cha khổ
Cha sợ con buồn
Lệ đời vẫn tuôn
Chảy xuôi nhân thế
 
Tình trần dâu bể
Phụ tử tình thâm
Cha mẹ thương con
Muôn đời chẳng đổi ! …

PNP08/2008
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2012 23:02:55 bởi diên vỹ >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9