Tác giả - Tác phẩm
Huvo 08.12.2011 09:08:06 (permalink)
 
Thơ Hư Vô,
Ngọn Lửa Đang Cháy Bùng Trong Yên Lặng
           
              

Kiên Nguyễn


Hầu như về tất cả mọi phương diện, thế giới chúng ta sống ngày nay đã khác quá xa với thế giới đã được biểu lộ qua những dòng thơ của Hư Vô. Trong thơ của Hư Vô, Sàigòn là miền đất của những cặp tình nhân trẻ trung, yêu đời, yêu người. Thật vậy, tình yêu là một đề tài bất hủ khi ông viết về khoảng thời gian đó.


Tại em bước vội qua cầu,
Đâu hay ngọn tóc vướng vào vai anh…
(Người Tình Hư Vô)
 
Hoặc:
 
Nắng trong veo, thấu lụa là
Áo em mỏng quá lòng ta gập ghềnh
Dù là một thoáng lênh đênh
Đã nghe mùa hạ chảy trên phím đàn.
(Aó Hạ Vàng)
 
Đó là một thế giới tình yêu thật thà, đơn giản, thơ mộng, thủy chung, hiếm hoi và bất diệt dường như không còn thấy trong thế giới yêu đương thời hiện đại.
 
Đâu biết trước đời nhiều dâu bể
Chạy loanh quanh tóc đã hai màu
Tìm được lối về, trăng rơi xuống đất
Chúng mình mất hết, chỉ còn nhau
(Chúng Mình Mất Hết, Chỉ Còn Nhau)
 
Với phong cách phóng bút điêu luyện thơ tình của Hư Vô thủ thỉ với độc giả như những câu hò, lời ru tiếng hát không phải chỉ để tiêu khiển trong giây phút ngắn ngủi. Nó hàm chứa nhiều sự rung động của trái tim chan chứa tình yêu cùng thú đau thương tuyệt vời mà tác giả đã cho chúng ta cảm nhận được.
 
Cuồng say hơn rượu phạt
Uống cho đầy một hơi
Cạn ly chưa cạn cuộc
Bên môi xưa rã rời.

Em ơi, đừng bối rối
Đời còn có bao lâu
Chắc gì nụ hôn cuối
Hay chỉ mới bắt đầu.

(Lận Đận Tìm Môi Nhau)
 
Giống như những bài hát trữ tình, thơ của ông cô đọng được nhiều nỗi ngọt ngào cay đắng của một mối tình lãng mạn. Tình yêu là linh hồn của tác giả, trong mỗi bài thơ dường như là một hơi thở từ tâm linh giục giã gọi nhau về. Ông đã mở rộng lối để có thể quay đi hoặc bước tới trước ngưỡng cửa của tình yêu.


Sau cánh cửa là thiên đàng.
Mở ra. Lạ chỗ, bàng hoàng hương đêm,
Khép vào. Một cõi vô biên.
Giữa đường trăng mật còn thơm môi trần.

(Lạ Chỗ)
 
Mối tình mà ông mong đợi, như ẩn như hiện, mơ hồ ảo vọng, hình bóng “ai” như có như không, thoảng qua như bóng như vang, chốc đã trôi về phương trời biền biệt... xa thẳm…
 
Gửi em sợi nắng vô thường
Về phơi nhan sắc hoang đường bên song
Em hình như có. Như không
Ta nghiêng cổ xuống giữa thòng lọng cao…
(Như Không)
 
Hoặc:
 
Hồn phách chia lìa đêm lạnh cóng.
Thật có em, thật có ta không?
(Sắc Không)
 
Tác giả tâm sự với độc giả qua ngòi bút điêu luyện, mỗi câu thơ là một âm vang lên xuống nhịp nhàng, tha thiết, mối tình tuyệt đẹp đã từng đến và đi ngang qua cuộc đời - êm ả, cuồng bạo như một luồng gió mạnh cuồn cuộn qua một cánh đồng mênh mông rồi tan biến vào hư vô.


Tôi vo tròn sợi tóc em huyền tuyệt
Buộc lại trần ai mối gút thăng trầm
Lần mò mãi vuột tay vào vô tận
Níu áo em về một nhúm hư không!

(Valentine, Mùa Vàng Son Đã Mãn)



Nếu văn chương được thể hiện qua một cuốn tiểu thuyết dài thì độc giả có nhiều thì giờ để hiểu rõ về những nhân vật trong truyện. Người viết bỏ rất công phu để tô điểm cho những nhân vật chính trong truyện của họ. Nhưng trong một bài thơ ngắn ngủi văn chương rất là bị hạn chế bởi vì người viết cũng như người đọc chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là dành rất ít thời gian cho nhân vật trong thơ. Bởi vì sự hạn chế này thì làm sao có thể  bộc lộ được nỗi buồn vô hạn của một mối tình tuyệt vọng đã không còn nữa?
 
Đường đã cùng đã tận
Đâu còn chỗ rút chân
Lạnh tanh dòng trăng rụng
Nguyệt khuyết dấu lưng trần...

(Động Nguyệt)


Từ một cõi riêng của Hư Vô, với ngòi bút lão luyện và tâm hồn gắn bó trong văn chương ông đã chú trọng đến giá trị nghệ thuật văn học, vẻ đẹp gợi cảm, âm điệu nhịp nhàng, trang nhã và sang trọng của từ ngữ, cùng với những dòng thơ xúc tích ông đã gói ghém và trừu tượng hóa tình yêu của ông.  Những uẩn khúc của tác giả trong tình yêu đã giúp ông che đậy những vết thương lòng.
 
Cõng cùng cái nỗi buồn tôi
Chân chưa động đất đã còi cọc em

Đường xa lạ hoắc lạ quen
Đâu còn ai đợi mà chen chúc vào.

(Cõi Không Chân)
 
Những  dòng thơ càng ẩn dụ chừng nào thì từ ngữ trong thơ của ông dùng càng chính xác điêu luyện chừng đó và vì thế sự đớn đau mất mát càng sâu sắc và thâm thúy.  Vì những lý do đó vết thương của trái tim
tan vỡ đã được trang trải lên những bài thơ bằng những từ ngữ tượng hình, bóng bảy với âm điệu trữ tình lãng
mạn.
 
Hỏi ta hồn phách đong đưa
Nghiêng hai con mắt cho vừa vặn đau
Một đời chổng cẳng hư hao
Đợi trăm năm nữa có lâu lắc gì!


Ta ngồi giữa lúc ta đi
Đường trần riêng một lối về, đó em
Mất nhau chưa kịp gọi tên
Trăng khuya mãn nguyệt, miếu đền bỏ hoang…

(Đợi Trăng)
 
Những dòng thơ hợp lại với nhau thành một tập thơ đã kết tụ một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào tâm hồn của tác giả,  phản ảnh tình yêu của ông với một người
yêu độc nhất vô nhị -  người yêu trong thơ đã cùng với tác giả rong chơi đắm say trên con đường tình ái trầm luân nghiệt ngã.
 
Nói tóm lại tập thơ bất hủ này đã cho tác giả một giọng nói mãnh liệt, diễn đạt được những ý tưởng thầm kín, lột tả được từng chi tiết nhỏ nhất, sống động của một ngọn lửa tưởng chừng như đã nguội tàn nhưng vẫn còn âm ỹ cháy trong tâm hồn đau đớn của tác giả với người tình qua những tháng năm dài chia cách.
 
Nhưng bạn hãy coi đi, tình yêu thơ mộng tuyệt vời đau đớn này sẽ còn dư âm văng vẳng mãi đến bất tận.
 
Kiên Nguyễn
 
Introduction
 
In almost all respects, the world we now live is vastly different from the world that is reflected in Hu Vo’s body of work.  In Hu Vo’s poems, Saigon was a city for young lovers, indeed, love was perhaps his greatest story of the time.  It was an era of simplicity, of beauty, and of everlasting love – reverberating as the most loyal and sacred revere in his literature, which seemed no longer possible to discern in modern poetry.
In many ways, Hu Vo’s love poems have something in common with songs, not just the devoured-in-a-single-sitting aspect of them, but their distillation of emotion and circumstance, their fascination in exquisite pain. Like songs, his poems are all about a love gone tragic. This love represents his life and possibilities, spiritual entrances and exits, which are never within his reach but, as his words tell us, due to interesting, musical, and sorrowful particularities, pass by and away and without – like a long, gushing wind across a terrain.
If literature exists, as in a novel, where readers can spend time with characters a writer has committed a lot of time to develop, then a short poem would encounter a great deal of limitation when its author – as well as its readers – has only had one choice: to spend an abbreviated amount of time with its inhabitants. And because of this limitation, how would a poem accounts for such prevailing sadness of an unrequited love? As in Hu Vo’s case, an ardent linguophile, he has an interest in the value, beauty, and malarkey of words that can disguise and obscure his own understanding the nature of love – a psychological and profoundly dramatic emotion that shapes his own experiences.  That is how the wounds of his broken heart are best captured on the page: through the sounds and lyrics of his language.  When the poems are collected and put together in the assembling of a book, they shine a light upon the depth of the author’s soul – his knowledge of his singular character – the object of his affection.
In the end, the assortment of Hu Vo’s poems have rendered the author a chance to emerge as a strong voice, to express in clairvoyant, appalling details of the smoldering, heart-wrenching love affair between his own tormented, torturous spirit and the innocent, barely-of-age protagonist, and the decades that have been keeping them apart.
But look at what gloriously remains of this passion.
 
Kiên Nguyễn

 
 
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2018 08:05:22 bởi Huvo >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9