Một Người điên
luomden 09.12.2011 00:15:57 (permalink)
Giả thuyết ba

“Đi đi! Nhanh lên ! ra biển!
Biển đang gọi ! Tiếng gào va vào đá, tung sóng trắng xóa. Đi đi ! ra biển ! đi đi !”
Cứ thế, theo tiếng gọi của tôi, tôi đi ra biển. Bằng cách nào? không rõ. Lái xe? Đi bộ? không rõ. Tôi chỉ biết là tôi đã đến, đúng hẹn. Theo tiếng gọi của tôi. Tôi hẹn tôi để cùng ra biển. Tôi gọi tôi. Tôi đi cùng tôi. Bằng cách nào? Không rõ. Và cứ thế tôi đi, cùng với tôi.
A ha! Biển đó! Tôi ơi! Nào cùng đến với biển. Nhắm mắt lại! mở lòng ra! Biển đó! Biển xanh! Xanh như cái mũi thò lò của thằng tôi con nít. Xanh quá! Xanh như những giấc mơ không ướt chiếu. Xanh như cái lá dâu che chắn cửa trinh nguyên.
Kìa tôi! Sao tôi khóc? Vui mà ! có gì đâu? Đời có gì đâu? Tôi có gì đâu? Tôi chỉ có tôi. Kìa tôi ! đừng khóc! Để tôi lau mắt cho tôi nghe! Như hồi tôi còn bên tôi. Đừng khóc! Tôi ơi! Tôi đã về với tôi rồi!.
Nào nắm tay! Tôi cùng tôi đi vào biển! Biển nổi sóng cầu vồng. Biển mở cỗng ra chào đón tôi và tôi. “ “Thiêng đàng địa ngục hai bên
Ai khôn thì dại ai dại thì khôn…”
A ha! Biển mở khóa rồi! Cánh cửa cầu vồng. Nhanh lên! Đừng do dự tôi ơi! Vào đi ! ấm áp. Yêu thương! Vào đi! Tôi cùng tôi, tạm biệt nhé đời ơi! Tôi tìm thấy tôi rồi! không cô độc nữa. Tôi đi cùng tôi. Đi đi ! nhanh lên! Biển chờ tôi. Tạm biệt nhé đời ơi! Đừng buồn! tôi đi ! tôi cùng tôi đi vào biển”
Sáng nay, tại một bãi biển thuộc thành phố Santa Cruz, người ta tìm thấy thi thể một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi gốc châu á…
Một

“Tôi biết anh ta! Ngày nào cũng đến mua đúng mỗi cái bánh big mac và một ly coke. Năm giờ chiều. Đúng ca của tôi . Rất đúng giờ. Tôi biết anh ta mà! Không bao giờ trả tiền bằng thẻ tín dụng. Chỉ trả tiền mặt, những đồng tiền một đồng nhăn nhúm như bộ quần áo anh ta đang mặc. Không bao giờ chuyện trò với bất cứ ai. Chỉ lặng lẽ ăn uống. Lấy thêm một lần nước ngọt , đúng một lần không hơn. Ăn xong rồi đi cũng lặng lẽ như lúc đến. Lúc sáu giờ chiều, trước khi tôi nghỉ giải lao một tiếng đồng hồ. Đúng như vậy! Sáu giờ là anh ta rời khỏi tiệm”
“Anh nầy hả? Bạn tôi mà! Đêm nào mà anh ta không đến cầu cảng để xem tôi câu cá? Lúc nào cũng đúng giờ! Lúc tám giờ tối. Chắc chắn rồi! Giờ đó đậu xe khỏi cần trả tiền. Tôi đi dời xe thì anh ta đến. Chổ ngồi của anh ta là cái băng ghế gỗ nầy đây! Không bao giờ ngồi chổ khác, chỉ chổ nầy thôi! Chắc chắn rồi! Anh ta hút thuốc, chắc chắn rồi ! thuốc ba số năm. Loại thuốc mà dân Việt hay hút đó mà! Có lần hết thuốc lá tôi có xin anh ta một điếu! Ôi thượng đế! Loại thuốc gì mà nặng thế? Lại khét lẹt! Chắc chấn rồi! Không ngạc nhiên khi mấy dân Việt Nam răng vàng xỉn! chắc chắn rồi! Thuốc lá nặng quá mà! Lại còn khét lẹt”
“Hả ? Cái gì? Thằng nầy hả? Nó ngủ chổ nầy nè ! Kế chổ tôi nằm. Đêm nào cũng vậy! Cái túi ngủ của nó đây mà! Cái túi màu đỏ. Cái quái quỷ gì vậy? Dân châu Á thường thích màu đỏ mà! Thằng nầy hả? Quỷ quái! Nó phát âm lúc nào cũng có chữ S ở sau đuôi. Số nhiều hay số ít cũng giống nhau, cũng có chữ S ở sau đuôi! Thằng nầy hả? thằng “ da ! da! “ mà ! Cái quái quỷ gì vậy? hỏi cái gì nó cũng trả lời “ da ! da!” Mẹ kiếp! Không biết nó có hiểu mình nói gì không? “ Cứ “ da ! da!” cứt bò !
Một người đàn ông chết đuối. Xác chết đã trương phình lên hôi thối. Xác chết cao khoảng năm bộ năm. Chiều cao trung bình của dân châu Á.

Biển!..!
Trời đất thánh thần thiên địa ơi! Biển kìa! Trước mặt nó! Cha sanh mẹ đẻ đến giờ nó mới lần đầu nhìn thấy biển. Thật ra nó cũng đã thấy biển trong truyền hình. Nhưng biển màu xám mà ! ừ màu xám! Vì truyền hình trắng đen thì biển màu xám là đúng quá rồi! Biển thật khác xa với tưởng tượng của nó. Xanh biếc! A ha! Xanh biếc xanh hơn cả bầu trời. Những làn sóng bạc đầu vỗ rì rầm vào bãi cát vàng, cuốn theo đó vô số những vỏ sò vỏ ốc lẫn lộn cùng đám rong biển. Lát nữa hai thằng mình đi tìm ngọc trai nghe! Coi phim “ Người cá” tao thấy người ta tìm được ngọc trai trong vỏ sò á! Vừa đẹp vừa quý! Giàu có như chơi! Nó hít thật sâu vào lồng ngực hẹp của thằng trai mười lăm tuổi cái hương mằn mặn của gió biển, vừa mặn vừa tanh, mùi nước mắm!
Thằng Út Nhị nhe hàm răng hô cười đắc ý! Tao nói với mầy rồi! Biển đẹp lắm! Tao thấy một lần là mê tít thò lò luôn! Bởi vậy tao mới rủ mầy đi Vũng Tàu lần nầy! Đã mắt chưa con?
Đã quá! Nó không có thì giờ để trả lời câu hỏi của thằng Út Nhị vì mãi mê ngắm biển. Biển rộng quá! vượt xa tầm mắt nhìn của nó. Xanh đến tận chân trời. Xanh quá! Màu xanh vô tội của biển khiến nó quên mất cảm giác dằng vặt vì lần đầu nói dối. Nỗi dằng vặt cứ canh cánh trong lòng suốt chuyến đi. Chưa bao giờ nó dối má nó điều gì. Duy chỉ lần nầy, vì thằng Út Nhị rủ rê. Nó bảo Vũng Tàu đẹp lắm! không đi một lần là uổng phí cả đời. Thế là nó đành dối mẹ nó là nó đi cắm trại ở Thanh Đa với chi đội thiếu niên trong trường. Hai thằng đã có mặt ở bến xe Văn Thánh lúc bốn giờ sáng. Mua hai vé xe đò đi Vũng Tàu. Và bây giờ, sau gần ba tiếng đồng hồ vật vã trong chiếc xe đò nhỏ chạy bằng than đá. Mặt mũi đầy bụi đất cùng bụi than, hai thằng nhỏ cũng đến nơi. Từ ngã ba giếng nước vô tới bãi sau lại phải mất thêm hai ngàn đồng cho ông tài xế xe ôm nữa. Nhưng những vất vả ấy coi như được đền bù. Vì bây giờ hai thằng đã đứng tại đây, đối diện với biển.
Không kịp cởi áo, hai đứa đã nhảy ầm xuống biển. Sóng biển đánh thẳng vào lồng ngực đau nhói. Hai thằng té ngã chúi nhũi trong dòng nước. Nước biển tràn vào cổ họng, tràn vào lỗ mũi mặn chát, cay xè. A ha! Biển đâu có hiền từ như trong bài học thuộc lòng? Đâu có bao dung như trong sách giáo khoa đâu? Biển cũng mạnh mẽ và dữ dội lắm! Vậy mà nói “ lòng mẹ bao la như biển Thái Bình “ ha ha! Biến cũng đâu có già cỗi gì đâu! Biển trẻ khỏe thí mồ! Không thấy biển đang đập tao với mầy một trận nhớ đời hay sao? Nè ! Tại mầy mới đi biển lần đầu nên hỏng biết. Để tao chỉ cho! Đồ ngu. Mỗi lần sóng biển tràn vô là phải nhảy lên như vậy nè! Thấy chưa? Một, hai nhảy! Thấy chưa tao có kinh nghiệm mà! Đò ngu!
Ừ! Ngu thiệt! Chỉ cần nhảy lên khi sóng biển đánh tới là không bị đau rồi! Phải nhảy lên! Phải cao hơn nó thì mới thắng được nó! Muốn chế ngự nó thì phải ở trên cao mà đạp xuống. Thấy chưa ? Bây giờ thì mình chiến thắng được biển rồi!
Sóng biển ầm ào, lúc giận dữ lúc thân thiện. Những đợt sóng cao ngang tầm ngực lúc xô đẩy lúc lôi cuốn. Chẳng mấy chốc hai thằng nhỏ đã đi dần xa bờ. Chẳng mấy chốc hai thằng đã chạm phải cột cờ đen. Những cột cờ đen hình tam giác rít lên từng hồi theo sức cuốn của gió biển. Những cột cờ đen hình tam giác vuông đang hăm he, đe dọa. Đâu biết mấy cái cờ đen đó là gì đâu? Ai mà biết! Bởi vậy hai đứa tui đâu có sợ. Biển hiền thí mồ! đẹp thí mồ! Cớ gì mà sợ!
Những lá cờ đen hình tam giác vuông. Lá cờ đen! Lá cờ đen!

o Có người chết đuối kìa! Đi! Đi coi hông?
o Thôi ! Đừng, coi chừng tối nay khỏi ngủ luôn á!
o Mầy nhát quá! Đi thử coi ! hồi đó tới giờ tao chưa thấy người chết đuối!
o Sao ổng tắm biển mà hỏng chịu cởi trần mậy? mặc đò kiểu vậy hèn chi chết đuối.
o Nghe nói xác người vượt biên mà! Chết đâu ngoài khơi kia kìa! Sóng đánh tấp vô bờ!
o Đừng dòm! Ghê quá! Đi ra khỏi đây đi mầy ơi!
o Mầy nhát như con gái á! Xác chết chứ có cái gì đâu mà sợ dữ vậy?
o Ủa ! Nằm chết kiểu gì kỳ vậy ta?
o Ừ! Đàn ông mà chết đuối là nằm sấp, còn đàn bà thì nằm ngửa ra.
o Sao vậy?
o Tao cũng hỏng biết nữa! Người ta nói lúc “chơi” người ta nằm kiểu nào thì chết đuối cũng nằm kiểu vậy!
o Chơi/ chơi là cái gì?
o Mầy ngu quá đi!
Chúng nôn thốc nôn tháo ra bãi cát. Hai ổ bánh mì chan là buổi điểm tâm hồi sáng bây giờ là hai bãi hỗn hợp đen đen, nhớt nhợt.
Thằng Út Nhị vỗ vỗ vào lưng bạn nó như cách của mẹ nó làm mỗi khi nó bị nôn mữa. Ừ! Ói nữa đi! Phải ói cho hết mới không còn đâu bụng.
Thằng Lượm đen thì vẫn cong lưng trợn mát ra mà ói. Nhưng ngững gì mà nó nôn ra lúc nầy thì chỉ toàn là nước và chất nhờn nhờ xám ngoét. Bao nhiêu thức ăn trong bụng bây giờ đã tuôn ra hết bên ngoài rồi còn gì! Nó nhìn bạn nó bằng cặp mắt đỏ hoe nhòe nước.
Tao đã nói là đừng ăn cái thứ trái cây đó mà mầy hỏng tin tao! Nhản lồng! Ừ ! Nhản lồng ái củ thìu biu á! Mầy tưởng trái cây rừng nào cũng ăn được chắc? Cũng hên là chỉ ói thôi nghe con! Chưa mà đi cầu nữa là chết mẹ luôn! Mầy nghe nói đến thổ tả lần nào chưa?
Thằng Út Nhị nhe hàm răng hô ra không biết đang cười hay đang mếu. Ừ ! mình liều thiệt! Nhưng đúng là nhản lồng mà ta! Sao mà lộn đươc? Cái trái cây màu đỏ nhỏ nhỏ bằng ngón chân cái nằm trong hai cái lá xanh xanh như bàn tay ôm hỏng kêu là nhãn lồng thì là cái quỷ gì? Mà tức thiệt! Nếu mà tao với mầy hỏng ăn nhầm mấy thứ trái cây đó thì bây giờ chắc cũng đã leo tới bức tượng chúa đang dang tay trên kia rồi! Nghe người ta nói ai mà leo lên được tới đó là có thể nhìn thấy cả thế giới luôn! Đứng được trên bàn tay dang ra của bức tượng đó là có thể nhìn thấy bờ bên kia của đại dương á! Ừ ! ước gì hai thằng mình được nhìn thấy bờ bên kia nhỉ? Thằng Út Nhị lại nhe hàm răng hô ra không biết đang cười hay đang mếu.
Thăng Lườm đen đã thôi không mửa nữa . Nó mệt mõi lấy tay quẹt ngang miệng rồi cũng mơ màng nhìn ra ngoài khơi xa kia. Nó đang tưởng tượng về bờ bên kia đại dương nơi mà mọi người kháo nhau rằng là những xứ sở giàu có và hiện đại. Nước Mỹ, nước Ca na đa nước gì gì nữa mà nó nhớ không hết. Những đất nước không có người ăn xin, không có người nghèo khổ. Nghe nói ở những xứ đó người ta hỏng cần xài tiền luôn! Mỗi người có một cái thẻ nhỏ bỏ trong bóp. Ai cũng giữ cái thẻ đó kỹ càng như bên nầy mình giữ gìn sổ gạo vậy! Mỗi lần muốn mua thứ gì thì chỉ cần lấy cái thẻ đó ra cà. Trái bôm, trái nho, thịt bò thịt gà..gì cũng có hết. Chất đầy một xe, khỏi trả giá luôn! Chỉ cần cà thẻ thôi! Đi làm cuối tháng trả tiên. Sướng quá!

Bây giờ chỉ còn anh với biển.Đêm nay là đêm đầu tiên trong đời anh được ngủ cùng biển. Thằng Út Nhị hả? nó ngủ rồi ! kế bên, trên cái ghế bố của nó, cười như mếu. Nó ngủ rồi! Làm sao mà nó biết được biển đang đến với anh. Út Nhị hả? cái thằng vô tư lự. Nó đâu biết được điều bí mật nầy. Anh yêu biển. Anh đang làm tình với biển, rã rời, mê say. Biển ôm anh trong vòng tay sóng gió. Biển vuốt ve khắp thân hình anh bằng những ngón tay mềm ấm đam mê. Những ngón tay trượt dài trên vòng ngực mười sáu, mơn trớn những sợi lông non dưới rốn. Những ngón tay trượt dài xuống, lần mò đến vùng trai tơ, vùng hoang mạc chưa có dấu tay nào khác chạm đến ngoài biển. Biển yêu anh bằng tình yêu sóng gió. Biển khám phá anh bằng sự đói khát nhục dục. Anh buông thả mình theo nhịp đập của sóng biển. Anh tình nguyện trao hết sức sống trổ mã nầy cho biển. Anh trao hết cho biển dòng sinh lực mười sáu sục sôi. Anh yêu biển bằng một mối tình đầu ngây dại. Yêu anh đi! Làm tình cùng anh đi! Chết cùng anh đi!
Sao thế? Sao anh lại nghĩ đến cái chết lúc nầy? Vào cái giây phút trao thân si mê cuồng dại nầy? Anh không biết! Vã chăng khi con người ta đạt đến tột cùng của hạnh phúc là những ám ảnh chết chóc lại xuất hiện. Vã chăng cái chết là điểm tột cùng của khoái lạc? Anh không biết!
Sao thế? Đêm nay là đêm tuyệt vời nhất trong đời con trai mười sáu của anh. Những vì sao lấp lánh trên bầu trời đen úp chảo. Những mỏm đá rong rêu nhơn nhớt dấu vết hoan lạc. Bãi cát dài khoe thân trần truồng trong đêm tối không trăng. Bầy hải âu ngủ gục hay đã chết đứng vì chứng kiến phút yêu đương cuồng bạo của chúng mình. Sao thế? Sao thế nhỉ? Toàn thân anh đông cứng vì gió lạnh hay là vì đã kiệt sức sau trận mây mưa cùng biển? Sao thế? Sao thế nhỉ? Thần chết đang khua cái lưỡi hái sáng lấp lánh bên cạnh nơi anh nằm. Thần chết đang kiên nhẫn chờ đợi giây phút thăng hoa của dòng sinh lực mười sáu. Tấm thân trần truồng của anh giờ đang buông xuôi phó mặc. Biển mang anh đi! Biển yêu anh đi! Tột cùng của sự hạnh phúc là chết chóc. Anh hiểu rồi! Anh chạm được hạnh phúc rồi! Anh đến gần với cái chết rồi! Không luyến tiếc, không đắn đo…
Ba người dân phòng đi tuần tra ngang qua bãi biển. Họ trông thấy hai thằng bé đang nằm co ro trong hai chiếc ghế bố. Hai túi xách đựng quần áo lăn lông lốc trên bãi cát. Một thằng thì trùm chăn kín mít không thấy mặt. Còn đứa kia thì cứ trần truồng tênh hênh mà ngủ. Những người dân phòng định đánh thức hai đứa giải về đồn để điều tra hoặc ít ra cũng cho chúng mượn trụ sở dân phòng để ngủ tạm. Nhưng sau đó lại thôi. Chắc là hai thằng nhóc trốn nhà tập tành bụi đời chứ gì? Mà muốn biết thì chỉ cần vào cái lều của ông chủ cho thuê ghế bố thì biết thôi. Sau một hồi chuyện trò qua lại, ba người quyết định đến nơi ông già cho thuê ghế bố để hỏi chuyện.
Đêm ấy không ai biết bí mật nầy. Không ai biết được rằng tại bãi biển nầy đã xảy ra một sự kiện diệu kỳ. Một sự kết giao giửa biển và một thằng thiếu niên mười sáu tuổi. Không ai biết. Chỉ có những vì sao trên vòm trời úp chão, những mõm đá rong rêu, những con chim chết đứng và bãi cát trần truồng là những nhân chứng. Họ đã mục kích, đã đồng lõa, đã tiếp sức cho mối tình đầu kỳ diệu nầy. Họ đã chúc phúc cho mối tình nầy rồi bí mật mang cả câu chuyện chôn vùi vào đáy sâu của biển cã…
Hai
Chiếc ghe đánh cá có hai con mắt to bằng hai cái nắp nồi kho giờ vỡ tan tành Những tấm ván ghép trôi lềnh bềnh bên cạnh những vật dụng đi biển khác cùng những quần áo những đôi dép nhựa và thùng can nhựa. Vết dầu máy loang ra đen kịt lẫn trong màu đỏ của máu và màu xanh của nước biển. Người chết khắp mọi nơi. Những xác chết nằm úp và nằm ngữa. Cả những xác chết trong những tư thế quái dị nhất mà trước khi ra đi người ta có thể làm được để giành giật lấy sự sống. Có xác chết dang hai tay ra như đang bơi ngữa. Có xác chết chắp hai tay lại như đang nguyện cầu. Những xác chết đang tạo dáng trong vũ điêu ba lê bên cạnh những xác chết co rúm lại như đang bó gối mặc nhiên. Tất cả đều trần truồng như thuở khai kỷ. Tất cả đều mở mắt như đang sống, đang sinh hoạt, đang chuyện trò.
Thằng Lượm đen nằm úp mặt lên tấm ván vẽ hình con mắt đang mở của chiếc thuyền. Bên cạnh nó là thằng Út Nhị đang bị trói chặt vào một tấm ván hình con mắt thứ hai. Thằng Lượm mở mắt, Thằng út Nhị cũng mở mắt. Nhưng thằng Lượm đen vẫn thở dù yếu ớt còn thằng Út Nhị thì không. Bên khóe miệng không biết đang cười hay mếu của nó có một vết máu chạy dài xuống cổ giờ đã khô lại.
Út ơi! Ráng một chút nữa thôi! Sắp tới bờ rồi! Tao đã ngửi thấy mùi khói bếp của nhà ai đang làm buổi cơm chiều. Ráng một chút nữa thôi! Sắp thoát rồi! Tao đã thấy hàng dừa nước xa xa cuối chân trời kia rồi! Nhớ đừng buông tay, đừng xuôi tay nghe Út .
Mẹ nó! Tụi Thái Lan chỉ có 4 thằng. Vũ khí thì không có gì ngoài mấy con dao, mấy cây gậy. Trên tàu thì có đến gần hai chục mạng đàn ông con trai. Thế mà không ai dám ra tay kháng cự. Ai cũng mệt mõi, ai cũng kiệt sức. Đành đứng như trời trồng nhìn lũ người dã man kia cướp bóc. Mầy hay quá ha! Muốn làm anh hùng hả con! Hay mầy không đành lòng nhìn mấy đàn bà con gái bị bọn chúng giải sang tàu của bọn chúng? Bọn nó đánh mầy dã man quá! Tao thì lại không thể nào bỏ mặc cho mầy chết. “Đàn ông đi biển có đôi”. Nhưng sức tao với mầy làm sao mà chịu nổi những ngón đòn của bọn chúng? Giả chết ! giả chết đi! Tao kêu mầy giả chết mà mầy không nghe tao! Mầy giỏi quá ha! Kháng cự làm chi vậy! nếu muốn chống lại thì cả đám phải đồng lòng. Chứ một mình mầy thì sao chịu nổi?
Tụi nó bắt mọi người cởi đồ cho bọn chúng khám xét. Mấy thằng Thái dã man! Bọn nó vơ vét hết tất cả những vì quý giá. Cả thuyền đều trần truồng chẳng khác gì những con thú! Nhục nhã quá mầy ơi! Vậy mà không ai kháng cự, ai cũng hèn nhác, cũng kiệt sức. Mầy đã gục xuống rồi làm sao nhìn thấy cảnh tượng đó? Bọn chúng vơ vét hết, cả cái máy tàu cũng bị gở lấy.
Rồi bọn chúng bắt tất cả đàn bà con gái đem qua tàu của chúng. Con nít chúng cũng không tha. Tiếng kêu van, tiếng la hét thất thanh của những người vợ người mẹ, người con nghe đứt ruột đứt gan. Vậy mà những người chồng, người con, người cha vẫn đứng cúi mặt như bị trời trồng. Không ai dám kháng cự.Tất cả như đang hóa thành tượng đá mất rồi. Tao không hiểu! Tao không hiểu nổi Út ơi! Rồi chuyện gì xảy ra nữa? Tao không biết! Tao chỉ dòm thấy vậy rồi ngất đi. Trận đòn ban nãy làm mắt tao mờ đi như có khói.
Tao không biết gì nữa. Tao nhắm mắt lại thì đã thấy bóng mầy xa xa ở cuối đường hầm tối tăm. Tao chạy theo mầy. Tao gọi mầy mà mầy không nghe thấy. Mầy không quay lại nhìn nhưng tao biết chắc đó là mầy mà! Tao cố sức đuổi theo mầy nhưng không kịp. Sóng thần cuồn cuộn đang dâng trào phía sau lưng tao. Con đường hầm ngập nước biển. Tao cố sức đuổi theo mầy, nhưng bóng mầy đã khuất xa đến cuối đường hầm. Mầy thoát được rồi! Vui quá! Tao thấy một luồng ánh sáng chói chang từ phía cuối con đường hầm chiếu thẳng vào mắt tao khi mầy vừa thoát. Nhưng tao không theo kịp mầy rồi! Sóng thần cuồn cuộn đã cuốn tao theo chiều ngược lại. Tao bị ngọn sóng thần lôi ra khỏi đường hầm, rồi nhấn tao chìm xuống đáy biển. Tao cố sức vùng vẫy để thoát khỏi sức cuốn mãnh liệt ấy nhưng không thể. Tao đã buông tay.”Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo” Tao buông tay. Tao ngã vào vòng tay của biển. A ha ! Biển ! Biển ! biển ôm tao trong vòng tay. Biển che chở tao. biển nâng tao lên, lên mãi, lên mãi…Tao đã xuôi tay. Tao tin vào biển, niềm tin tuyệt đối. Tao yêu biển. Biển không phụ tao đâu! A ha! Biển! Biển! Anh giao phó bản thân mình cho Biển. Biển đón lấy, nâng anh lên, lên mãi, lên mãi, lên mãi…
Hai tấm ván có hai con mắt to như hai cái nắp nồi trôi dạt vào bãi cát rồi bị những dây rong rêu dưới mặt nước biển quấn chặt. Nằm úp mặt và được cột chặt vào hai tấm ván ấy là hai thân thể trần truồng bất động. Một người nhắm mắt một người mở mắt. Ngườì nhắm mắt thì vẫn còn thở. Còn người đang mở mắt thì không. Miệng há rộng ra không biết đang cười hay mếu.
Giả thuyết một

Hải uể oải mở mắt khi tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc reo vang. Anh thò tay khỏi chiếc chăn mỏng chụp lấy cái máy áp vào tai. Đầu dây bên kia không có tiếng nói mà chỉ là tiếng rì rào như tiếng của sóng biển rổi im bặt.
Lại thằng Út Nhị chứ ai vô đây? Gọi chi mà sớm quá trời! Chắc mới lượm được một cái vỏ sò lạ nữa chứ gì? Cái thằng ba trợn! Rãnh ghê! Bộ hôm nay không ra khơi hay sao mà…
Hải chợt nhớ bên khí tượng thông báo là hôm nay có bão. Anh tung chăn bước ra ngoài cửa sổ. Bãi biển bên ngoài vắng ngắt. Còn sớm! Giờ nầy mọi người chắc vẫn đang ngủ nướng sau một đêm tiệc tùng khiêu vũ. Có tiệc kỷ niệm ngày cưới của một cặp khách du lich tối qua. Anh không nhớ rõ mình đã về nhà bằng cách nào. Cả đoàn đều đã say mèm. Cái chai rượu XO của ông khách người Mỹ lợi hại thiệt! Mới vô có ba ly nhỏ thôi mà đã khiến anh mất trí luôn! Ông ba Trụ mà có mặt ở đó chắc đã đuổi việc anh mất! Nhân viên du lịch thì không được uống rượu trong giờ làm việc. Anh cười một mình. Làm cái nghề nầy khách mời rượu mà không uống thì bị cho là không thân thiện. Nhưng tối qua là ngoài giờ làm việc mà! Anh lại bật cười khi nhớ đến màn khiêu vũ “chicken dance” của hai vợ chồng nọ. Bọn tây vô tư thiệt! Chơi đùa cứ như con nít vậy!
Hải áp mặt vào bồn nước màu xanh tráng men. Nước ấm làm anh tỉnh táo. Hơi thở nhè nhẹ làm cho những bong bóng từ hai lỗ mũi Hải nổi lên mặt nước lăn tăn. Thằng Út Nhị dạy anh cách hồi sức nầy. Hắn bảo đây là cách của dân thợ lặn thường làm mỗi khi mệt mõi. Cứ úp mặt vào nước mà thở nhẹ khoảng bốn năm lần là thấy khỏe lại ngay. Không biết cách ấy có công hiệu thật không? nhưng đúng là thoải mái thật!
Chuông điện thoại lại reo vang. Hải vơ vội cái khăn to quấn ngang bụng rồi chạy đến bàn làm việc. Tiếng chuông im bặt. Cái thằng khùng! Gọi chi mà chập một. Cái đám thủy thủ lười biếng! Hể hôm nào có bão là vui mừng.Khỏi phải ra khơi. Hèn gì mà rảnh rỗi gọi điện cho mình sớm dữ vậy!
Chuông điện thoại lại một lần nữa reo vang. Lần nầy như thúc giục hơn. Hải lại xô cửa phòng tắm chạy vội đến bên bàn làm việc. Toàn thân Hải ướt nước. Anh đã quên khóa vòi sen. Vừa áp tai vào ống nghe anh vừa đưa bản tay vuốt mái tóc đẫm ướt. Anh đã quên khóa vòi sen. Đầu dây bên kia có tiếng của sóng biển ầm ào lẫn trong tiếng cười của Út Nhị. A lô! Ê! Thằng kia! Mầy tính phá đám hả mậy? Gọi liền mấy cuộc mà không chịu lên tiếng hả? Tiếng cười bất ngờ im bặt. Thay vào đó là tiếng sóng biển như rõ ràng hơn cùng với tiếng la hét ồn ào của nhiều người. Lẫn trong tiếng ồn ào đó, Hải nghe như có cả tiếng khóc của nhiều trẻ nhỏ. Những tiếng động nghe như đang xảy ra một vụ đắm thuyền hay cướp bóc gì đấy. Vòi sen vẫn quên khóa nước. Thằng nầy giởn dai ghê á! Bật TV lên để hù dọa mình hay sao vậy? Ê! Không trả lời là tao cúp máy nghe! Tao không rảnh để giởn với mầy đâu! Chút nữa tao phải đi làm rồi! Những tiếng động kỳ lạ bên kia đầu dây lại một lần nữa im bặt. Nước tràn ra sàn nhà. Điên! Hải gác máy. Chuông điện thoại lại đổ dồn. Nhưng lần nầy anh quyết định không tham gia vào trò đùa của thằng bạn thân quái đản nữa. Anh đang vội. Hải quay lưng bước về phía phòng tắm. Bất thần anh bị trượt ngã, Toàn thân anh đổ ập lên chiếc bàn làm việc khiến cái máy điện thoại cùng các vật dụng khác rơi xuống sàn nhà đang ngập nước. Hải chống tay đứng lên. Bàn tay anh vô tình chạm vào nút speaker của máy điện thoại. Tiếng ồn kỳ lại bên kia đầu dây lại vang lên. Lần nầy là tiếng sấm sét xen lẫn với tiếng sóng biển đập vào vách đá. Hải lồm cồm bò đến bên chiếc máy. Bất giác, anh nghe như lẫn trong những tiếng động ấy là tiếng gọi của Út Việt: Đi đi! Đi ra biển! Đi đi! Nhanh lên! Ra biển…ra biển... Hải đứng lên như người mất hồn. Anh từ từ tiến đến mở toang cánh cửa phòng, rồi bước thẳng ra biển.
A lô! Lượm đen! Có nhà không mậy? Ê! Ngủ gì mà ghê vậy? Tao gọi hoài mà không chịu bắt máy? Mầy nghe rõ không? Ê! ừ! Tao đang trên thuyền đánh cá. Bão lớn lắm mầy ơi! Tàu của tao đang kiếm chổ lánh bão. Nghe rõ không thằng quỷ? Thôi! Tao nói chuyện với mầy sau nghe! Điện thoại sắp hêt pin rồi!!! A lô! A lô…..
Giả thuyết hai

Trăng sáng quá! Trăng tròn quá! Tròn như khuôn ngực độn của phụ nữ tây phương. Cái khuôn tròn lỏa lồ không có áng mây e ấp như trăng Việt Nam. Ánh sáng vàng võ chiếu thẳng xuống biển, nhuộm vàng cả hòn đảo, nhuộm vàng bãi cát. Waikiki trông giống Nha Trang nếu không kể đến những tòa khách sạn cao ngất mọc đầy bên bờ biển. Những tòa khách sạn sừng sững hiện đại và tiện nghi khiến cả hòn đảo trông giống như một cô gái thổ dân diện lên mình chiếc áo khoác hàng hiệu sặc sỡ. Cũng may là vẫn còn nhiều hòn đảo khác vẫn giử nét nguyên sơ hoang dã trong quần đảo Hawaii nầy. Nếu không thì chắc nó đã không trở thành khu du lịch nổi tiếng trên toàn thế giới.
Đã quá nửa khuya mà trên bãi vẫn còn khá đông người. “Waikiki không ngủ” Không ai muốn đi ngủ. Ai cũng muốn tận hưởng từng giây từng phút những ngày nghỉ hiếm hoi trên vùng biển nổi tiếng nầy. Dọc bờ biển, ở trên đường phố, mọi người trong những trang phục thiếu vải nhất vẫn thong dong đi lại, ung dung vui đùa. Thời gian như không còn hiện hửu ở nơi đây.
Andy đi bộ lững thững trên bãi biển. Sáng mai anh lại phải trở về Colorado, nơi mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo. Vì thế mà cũng như mọi người, anh cũng muốn tận hưởng nốt đêm cuối cùng sau một tuần lễ nghỉ mát trên đảo. Cũng như mọi người, anh cũng không thể chợp mắt nổi trong cái đêm trăng vàng vọt đến lóa mắt nầy.
Sóng biển rì rào đánh nhẹ vào đôi chân trần, khiến đôi ống quần của anh ướt đẩm. Mùi tanh tanh, nồng nồng của cơn gió biển khiến anh sửng người lại đến nổi không thể nào cất bước đi tiếp. Có một chút gì đó rất quen rất gần trong mùi tanh nồng của gió biển. Mùi tanh nồng ấy như đánh thức những ký ức xa xăm trong con người anh. Khiến tâm trí anh đột nhiên như trôi hẳn về quá khứ mà từ lâu như bị vùi lấp trong những hỗn độn, những bộn bề của đời sống. Nhưng quá khứ ấy là những gì thì anh cũng không nhớ rõ. Anh cảm nhận được có sự gắn bó nào đó giửa mình và biển, nhưng anh lại không hiểu tại sao.
Anh lớn lên thì đã thấy gia đình mình định cư ở Denver Colorado từ lâu rồi. Bố mẹ của anh đều là Mỹ trắng sinh ra và gầy dựng sự nghiệp ở vùng đất lạnh lẽo ấy. Từ lúc nhỏ đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên anh đặt chân đến Hawaii. Biển thì anh đã đến nhiều lần. New York, San Fransisco, Los Angles đều có biển. Nhưng biển ở những nơi đó thì bốn mùa lạnh lẽo chứ không ấm áp và rực rỡ như ở Hawaii nầy. Bố mẹ anh, thực chất là bố mẹ nuôi. Ngay cả điều nầy anh cũng chỉ biết được khi anh đã mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi anh mới nhận ra có sự khác biệt về màu da về mái tóc giửa anh và bố mẹ. Mười sáu tuổi anh mới nhận ra mình chính là người Mỹ gốc châu Á, chính là người Việt Nam. Mười sáu tuổi anh mới nhận thức được cuộc sống một cách rõ ràng mà trước đó anh không hề hay biết. Trước sinh nhật thứ mười sáu vài tháng thì anh ngã bệnh rất nặng. Thật ra cũng chỉ là cảm cúm xoàng mà cứ mỗi năm lại xuất hiện vào mùa đông nhưng lại khiến anh nằm lỳ trên giường suốt cả tuần lễ. Thức dậy sau cơn bệnh anh bỗng trở nên như một con người khác hẳn. Bắt đầu ý thức được sự khác biệt giữa mình và những người bản xứ xung quanh. Cũng sau cơn bệnh kỳ lạ ấy thì những ký ức về thời gian trước đó như mờ nhạt lắm! Đến nổi chính anh cũng không còn nhớ được mười sáu năm trở về trước mình đã như thế nào, đã sống ra sao? Anh có đem chuyện nầy ra hỏi bố mẹ thì luôn nhận được những nụ cười bí hiểm thay cho những lời giải thích. Mỗi ngày thì những ký ức tuổi thơ ấy mỗi nhạt dần theo thời gian, cho đến bây giờ khi đã hai mươi lăm tuổi thì những gì đã xảy đến với anh trước năm mười sáu như bị xóa sạch khỏi bộ nhớ. Anh cũng không còn thắc mắc, cũng không buồn hạch hỏi bố mẹ nữa. Nhưng những khác biệt về hình dạng về màu da giữa anh và mọi người xung quanh thì càng ngày càng thấy rõ. Anh ý thức được mình là người châu Á, là người Việt Nam!. Tôi là ai? Tại sao tôi có mặt ở đây? Trong gia đình nầy, trên đất nước xa lạ nầy? Những câu hỏi ấy luôn luôn canh cánh trong lòng anh, khiến anh nhiều đêm mất ngủ.
- Hello! Andy?
- Yes! I’m speaking! Neil? Hey khỏe không?
- Khỏe! Đang làm gì đó! Sáng mai bay hả?
- Vâng! Sáng mai! Hawaiian airlines. Nhớ ra đón mình nghe! 5 giờ chiều, ok?
-Sure! Thôi làm gì thì làm tiếp đi! Mình gọi lại sau!
Neil, người bạn thân nhất của anh, cũng da vàng, người Việt Nam. Quen nhau từ năm đầu tiên trung học. Anh gặp Neil đúng sau ngày sinh nhật thứ mười sáu một tháng. Mới gặp đã thân nhau như hai người bạn thuở nhỏ. Có lẻ vì Neil là người châu Á duy nhất trong lớp, là người Việt Nam duy nhất trong trường. Cũng như anh, Neil lớn lên trong trại mồ côi, không biết nguồn gốc, không biết cha mẹ là ai? Không có tuổi thơ. Chỉ có tuổi mười sáu! Neil! Cũng da vàng, cũng mũi tẹt giống anh. Chỉ khác là hắn có thêm hàm răng niền kim loại mà khi cười hay lúc mếu đều trông chẳng khác gì nhau. Có lẻ vì cùng là người Việt Nam nên hai người hợp ý nhau lắm! Đôi khi người nầy như đọc được suy nghĩ của người kia mà không cần ngôn ngữ. Thứ ngôn ngữ mà giúp họ hiểu nhau có lẻ là vì họ cùng chung một tính cách Việt. Có lẻ văn hóa, phong tục Việt đã ngấm vào người, đã ăn sâu vào máu của họ từ bao giờ mà chính họ cũng không nhận ra. Và cũng có thể chính vì những yếu tố đó mà họ cũng cảm thấy mình khác biệt với các bạn học bản xứ.
Biển! Biển lại thổi lên mặt anh hơi thở nồng nồng, tanh tanh. Andy lại dừng bước. Anh nhắm mắt lại hít thật sâu vào lồng ngực cái hương vị tanh nồng ấy. Làn hương quen thuộc ấy trôi tuột vào buồng phổi, ngấm vào trong máu làm bịt tắt các giác quan trong con người anh. Nó khiến cho hiện tại đóng lại, đẩy lùi anh về lại quá khứ. Làm bừng tỉnh trong anh một nỗi nhớ xa xăm nào đó mà từ lâu đã chôn kín trong lòng. Như có một luồng sáng chói chang đang chiếu thẳng vào anh, khiến trong lúc nhắm mắt mà anh vẫn như đang nhìn thấy. Anh trông thấy cũng bãi biển trước mặt, cũng những đợt sóng tung tăng giữa đêm khuya. Nhưng những người xung quanh và những khách sạn, những tòa cao ốc như biến mất, như bị xóa sạch bởi làn gió tanh nồng kia. Xung quanh anh một cảnh tượng khác đang mở ra. Bải biển giờ đây trống hoắc với những chiếc dù màu xanh rêu đang cụp lại giơ dáng thô thiển và mốc meo. Những chiếc ghế bố cũ kỹ nằm không theo một trât tự nào cả thì đang rít lên cọt kẹt khi cơn gió mạnh thổi qua. Qua ánh sáng lu lu của những vì sao đêm rọi thẳng vào mặt nước, anh nhìn thấy một thằng thiếu niên trần truồng đang tiến dần về phía biển. Sóng biển nhiều lần đánh bật vào người làm toàn thân hắn loạng choạng chợt ngã. Tuy thế, sóng biển cũng không làm nó sợ hải. Nó đang đi dần vào biển. Ban đầu thì nước chỉ ngập qua đâu gối. Dần dần đến thắt lưng. Rồi nước biển đã bắt đầu dâng lên đến ngực. Thoáng chốc nó đã tiến dần đến những lá cờ đen hình tam giác giăng ngang khu vực nước xoáy. Thằng bé như không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần. Nó vẫn bước đi, hai tay giang ra đón biển.
Lá cờ đen! Lá cờ đen !Ê! thằng nhỏ dừng lại đi ! lá cờ đen! Lá cờ đen kìa! Quay lại mau!
Thằng bé từ từ quay mặt lại nhìn anh. Andy giật thót mình khi nhìn thấy gương mặt thằng bé. Một gương mặt quen thuộc! Rất quen thuộc! Mà anh không nhớ là đã gặp nó vào lúc nào. Nhưng chắc chắn là anh đã gặp nó ít nhất cũng một lần. Không ! phải là nhiều lần lắm nên anh không thể nào quên được. Thằng bé quay mặt lại nhìn anh một lúc rồi nhoẻn miệng cười. Nụ cười vô cảm.
Quay lại đi ! Coi chừng bị chết đuối! Nghe rõ không hả? Quay lại đi!
Đi không? Có muốn đi không? Nhanh lên đi! Biển đang gọi anh kìa! Thằng bé trả lời anh mà đôi môi không hề mấp máy.
Andy như bị thôi miên bởi ánh nhìn của thằng bé. Hai chân anh như thoát khỏi sự kiềm chế của thần kinh, Anh chầm chậm bước theo. Dòng nước biển lạnh buốt làm anh chợt như tỉnh giấc mê man. Anh muốn quay lại bờ, nhưng anh không cách nào điều khiển được đôi chân của mình.
Nhanh lên ! biển đang gọi anh kìa ! đi đi ! đi đi!
Thằng bé lại thúc giục. Anh lại chầm chậm đi theo nó. Nước đã ngập ngang ngực. Toàn thân anh lạnh cóng. Anh bắt đầu thấy sợ. Nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ đi theo đứa bé.
Reng ! reng!!! A lô a lô! !
Andy móc túi lấy ra cái điện thoại cầm tay. Nước biển làm cho chiếc điện thoại tắt ngúm. Nhưng anh vẫn áp tai vào nghe.
A lô ! Lượm ! mầy hả? tao nè ! Út Nhị nè ! Mầy nghe rõ không? A lô!
Andy giật mình đánh rơi chiếc điện thoại xuống biển. Rõ ràng tiếng nói đầu bên kia là của Neil. Đúng rồi ! Hắn vừa gọi cho anh. Đúng rồi! Nhưng sao lại là Lượm? Lượm là ai?
Là em đó ! là chính anh đó! Là chúng mình đó! Em và anh!
Thằng bé trả lời . Đôi môi vẫn không mấp máy. Andy nhìn kỹ gương mặt đứa bé. Anh chợt nhận ra chính mình trong hình dáng đứa nhỏ. Đúng rồi! chính là nó! Thằng Lượm đen! Chính là nó! Tôi của ngày xưa. Anh lao về phía đứa bé. Anh muốn ôm chầm lấy nó. Anh muốn ôm chầm lấy anh.
Đi đi! Tôi ơi! Đi cùng tôi! Đi với tôi! Tôi và tôi cùng đi vào biển… Kìa! Biển gọi tôi! Biển gọi cả tôi nữa! Tôi hôm qua, tôi hôm nay, tôi ngày mai! Biển gọi tôi kìa! Đừng ngần ngại nữa! Đi đi!
Thế là chúng tôi đi ! nắm tay nhau cùng đi! Tôi và tôi! Biển mở rộng vòng tay đón lấy chúng tôi. Biển đưa đón chúng tôi vào lòng, mãi mãi, mãi mãi….
A spokesman for the Santa Cruz County District Attorney's office said there were no signs of "blood or foul play" at the scene where a body was discovered early Wednesday morning on Beach
"The remains are those of an Asian male who appears to be in his 40s," said Tony Jefferson, spokesman for Santa Cruz County District
Attorney Daniel. " ... Investigators have made a tentative identification, based on documents found on the body."
Tony said detectives were trying to contact the family to confirm the identification.
(Một phát ngôn viên của văn phòng Quận Hạt Santa Cruz của Luật sư cho biết không có dấu hiệu của "máu hay bạo lực" tại hiện trường nơi cơ thể được phát hiện sớm vào sáng thứ Tư tại bãi biển "Phần thi thể là của một nam giới châu Á ở độ tuổi 40 " ông Tony Jefferson, phát ngôn viên của Quận Hạt Santa Cruz tiết lộ.
Theo Luật sư Daniel thì "... Các nhà điều tra đã thực hiện nhận dạng tử thi, dựa trên các dấu vết tìm thấy trên cơ thể."
Tony nói rằng các thám tử đã cố gắng liên hệ với gia đình để xác nhận việc nhận dạng.)
Sáng hôm ấy, người ta tìm thấy thi thể của một người đàn ông gốc châu Á…
Hết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2011 00:23:41 bởi luomden >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9