Tản mạn buổi sáng
Buổi sáng nay có nhiều ý nghĩ đến không kịp ghi xuống, và không biết nên viết về điều gì trước.
Đang nghĩ về thái độ sống như hôm qua nói chuyện với anh, thì nhớ đến vụ tornado ở mấy tiểu bang vùng midwest. Nghe tin bạn yên lành tôi tự nhủ, không hiểu nếu mình không nghe tin anh và chuyện không may xảy ra thì tôi sẽ nghĩ được gì và làm được gì...
Đang viết vài hàng tôi muốn nghe nhạc Giáng sinh, qua nhiều playlist không vừa ý, mắt tôi thấy Frank Sinatra, click vào ra bài My Way. Tôi muốn đọc lại lời bài nhạc, đi tim lại thấy bài Comme d'habitude của Claude Francois. Đây là bài nhạc mà Paul Anka mượn điệu nhạc viết lời cho bài My Way. Nghe lại để thấy mình trở về một vùng trời xa xưa, tràn đầy kỷ niệm.
Tôi đang học năm cuối tiểu học, lớp năm. Ở nhà nghe nhạc Pháp rất nhiều bên cạnh nhạc tiền chiến Việt Nam. Sáng mở mắt ra là có nhạc cho đến khi tối lên giường trùm chăn vẫn còn nhạc. Nhiều đêm trăng sáng, Thầy tôi mang máy ra sân mở nhạc cho các con nghe và người lớn uống trà nói chuyện ... Tôi lớn lên như thế, âm nhạc và sách báo chung quanh, cùng những lời giảng dạy của Thầy tôi về tất cả mọi vấn đề. Tự nhiên, âm nhạc thấm vào tôi như những điều bình thường. Nhà có máy hát đĩa 33 tour, nhiều khi các chị hấp tấp để đĩa nhạc vào và làm trầy cây kim thế là bài nhạc bị rè rè và cà lăm ... Lúc đó, tôi là người thay kim đĩa hát, hình như chỉ có tôi có đủ sự cẩn thận để được tin tưởng giao cho việc ấy. Sau này có thêm chiếc cassette nhỏ chạy bằng pile và có thể cắm điện. Tôi nghe đi nghe lại những băng nhạc Việt và Anna selection cho đến lúc băng nhão ra vì quá nóng khi chạy tới chạy lui nhiều lần.
Chín mười tuổi tôi đã thuộc lòng nhiều bài nhạc tình lãng mạn của Việt nam cũng như nhạc Pháp. Ngày xưa, nghe và hiểu lời nhạc, hiểu là hiểu nghĩa của từng chữ và cũng chẳng thắc mắc gì hơn. Có lẽ thời gian đó, nghe nhạc như một điều hiển nhiên hàng ngày, vậy thôi.
Bây giờ lớn quá rồi, nghe lại bài nhạc Comme d'habitude để thấy rằng, cuộc sống giữa mọi người nói chung, hai người nói riêng, bạn và tôi, hay là anh và em ... lúc nào cũng tràn đầy những sự giả tạo, giả vờ, màu mè, làm bộ, (còn chữ gì nữa nhỉ?) để che dấu đi cáì sự thật ai cũng chán ngấy nhưng không có đủ can đảm (gut) nói ra. Đó cũng chính là một trong những thái độ sống, mọi người ai cũng thấy được nhưng vì những ràng buộc, những nể nang, những mất lòng, những này nọ vv và vv, không ai muốn phá bỏ.
Cũng không ai muốn làm người tiên phong đi đầu trong việc nói lên sự thật. Người Việt mình có câu, "thuốc đắng đã tật, sự thật mất lòng". Biết thế nhưng không ai muốn làm mất lòng người khác, không chỉ đối với người thân quen, mà còn với người lạ nữa.
Rồi cũng có câu, "mất lòng trước được lòng sau", trường hợp này tôi thường thấy thiên hạ áp dụng nhiều nhất trong việc cho "mượn", tiền hay xe cộ hay đồ nghề, thậm chí áo quần, giày dép... Không muốn cho mượn, sợ món tiền hay vật dụng của mình đi luôn không ngày trở lại thì cứ viện ra đủ lý do và chẳng thà "mất lòng" bây giờ còn hơn tình bạn bị sứt mẻ sau này. Khi đụng chạm đến vật chất của "mình" thì người ta không còn sợ mất lòng nữa. Nhưng cũng còn dính dáng một chút nể nang, mà không bao giờ nói ra lý do thật sự, chỉ toàn vòng vo tam quốc tìm cớ để từ chối.
Tôi có tật hay nói thẳng. Có lẽ học được từ Thầy tôi, người hay nói thẳng nói thật những gì trái tai gai mắt. Không biết tôi có học được gì từ cái chuyện hay nói thẳng nếu thấy việc không đúng, nhưng tôi biết đã làm mất lòng vài người... Kể lại một chuyện xưa. Cách đây khoảng hai mươi năm, chị tôi có một bà cô bên chồng thích làm bánh ngọt và gửi cho chúng tôi vào mỗi dịp lễ Giáng sinh. Lúc đó, ai cũng bị lên cân và đang tránh ăn ngọt tối đa. Bánh bà làm rất ngọt và ngon. Chúng tôi nhận bánh vài lần, phải cám ơn, nhưng để đó không ai đụng đến. Vất đi tôi không dám vì sợ phí của ăn. Thế là cứ phải mang đi cho người khác. Vài năm như thế, tôi đành phải nói thật với chị. Chị tôi cả nể bà cô chồng, không dám nói gì, và bà cứ tưởng chúng tôi thích bánh, năm nào cũng làm và gửi biếu. Đến lúc tôi chịu hết được, một lần gửi thiệp cám ơn và chúc Giáng sinh cho bà, tôi phải viết vài hàng, nói bà đừng gửi bánh nữa. Có lẽ điều đó chạm tự ái lắm nên từ đó tôi không còn nhận được thiệp chúc cũng như bánh trái gì từ bà. Tôi biết để làm bánh, bà phải tốn công tốn của mua vật liệu và bỏ thời giờ ra làm, rồi gói ghém và gửi đi. Nhưng chẳng thà nói ra để bà ngừng lại còn hơn để bà phải mất công mất sức như vậy và chúng tôi phải mang ơn mà trong lòng không vui vẻ tí nào.
Tôi biết cái tính tình ngang ngược bướng bỉnh của tôi không hay gì nhưng ít ra, nó cũng giúp cho tôi được thoải mái với chính mình, một khi đã nói ra những gì làm tôi khó chịu. Lúc này tôi thấy lời của bài hát My Way (Paul Anka) - Frank Sinatra, thấm thía lắm,
The right to say the things he feels and not the words of one who kneels
The record shows I took the blows and did it my way!
Và như thế, tôi đã lan man hết buổi sáng của mình từ lúc nghe lại hai bài hát xưa xưa. Thôi thế cũng được. Coi như chuyện phiếm của tôi vậy. Có mất lòng ai thì ... sorry.
Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Nov 19, 2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2014 03:42:37 bởi Nguyệt Hạ >