Một thời để nhớ
Thay đổi trang: << < 78 > | Trang 7 của 8 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 119 bài trong đề mục
Nguyệt Hạ 16.09.2015 11:54:06 (permalink)
 
Em cám ơn Công Tử Hào Hoa nhiều nhiều,
Chúc Công Tử luôn luôn hào hoa nhé
#91
    Nguyệt Hạ 24.09.2015 23:41:51 (permalink)
     
     





    Hình: Internet



    "Let us remember the Golden Rule. Do unto others as you would have them do unto you. ...
    Let us seek for others the same possibilities which we seek for ourselves.
    Let us help others to grow, as we would like to be helped ourselves."


    Trích từ bài diễn văn của Pope Francis tại Quốc Hội Hoa Kỳ
    Sept 24, 2015
     
     
     
    #92
      Nguyệt Hạ 30.10.2015 22:55:17 (permalink)
       
       
       
      HOA SỨ


       
       
       
      Tuần qua cây sứ thứ hai của nhà ra hoa. Hình như trong những năm qua, cây sứ này không được happy cho lắm nên sống rất èo ọt, không hoa, không lá. Năm nay tự dưng lên mạnh, cao, nhiều lá, nhiều hoa. Khi tôi mua chỉ là một khúc dài chừng gang tay, người ta cắt từng khúc từ thân cây sứ, và bán ở Aboretum. Người bán - là những người tình nguyện đến giúp - cũng không biết hoa màu gì. Tôi mua khoảng 7, 8 năm rồi, tuần vừa qua mới có hoa đẹp như thế này. 

      Hoa sứ này thật đặc biệt, dưới mỗi cánh hoa, có viền hồng thật đẹp và lạ.





       
      Hương hoa sứ này hơi sắc hơn hương hoa sứ loại kia. 




      Nhà vẫn có hoa sứ này, vẫn đẹp nhưng bây giờ có loại viền hồng nên xuống chức một bậc:





       
       
      Nguyệt Hạ
      Tháng mười 2015
       
       
       
      #93
        Nguyệt Hạ 03.11.2015 05:16:19 (permalink)
         
         
         
         

         
         
         
        Sân Ga
         
        Cuối tuần, tôi rời sân ga ...
        Vài phút ngồi trong toa xe nhìn ra ngoài, tàu chưa chạy, bỗng dưng nghĩ đến một hình ảnh tiễn đưa. Hai người lưu luyến, bịn rịn không muốn rời, hai cánh tay buông ra, rồi một người đứng yên vẫy tay, người bước đi chân cất lên nhưng hình như lòng muốn quay lại... Hình ảnh một vòng tay ôm, một nụ hôn trước khi từ giã, hình ảnh không những đẹp mà còn ấm lòng. Lại lẩn thẩn tự hỏi, nụ hôn từ giã ấm lòng hay đau lòng? chia tay làm sao vui, làm sao ấm? dứt rời nhau, lòng sẽ đau đớn phải chăng? Có ai hiểu được tâm trạng người chia tay? hiểu chứ nhưng làm sao diễn tả cho người khác hiểu mình?

        Tiếng còi tàu, từ bên trong nghe không lớn lắm nhưng người đứng lại có thể gọi đó là một âm thanh xé lòng vì đánh dấu giờ phút xa rời. Bánh xe từ từ lăn, nhiều cánh tay đưa lên vẫy vẫy, làm sao giữ lại nụ hôn vừa gửi gấm, làm sao cô đọng lại giây phút vừa đánh mất... Từng khuôn cửa sổ vụt qua, cảnh vật bên ngoài trôi nhanh, nhanh hơn, nhanh hơn và mất hút. Cảm giác vẫn chưa rời người trong toa tàu, có gì trong đầu người đúng lại sân ga lúc này? Chắc chắn là buồn, là hụt hẫng, là trống vắng...

        Tôi thích những chuyến tàu, tôi yêu những chuyến đi, tôi không muốn chia lìa, tôi không lạ gì cảnh chia tay và tôi vẫn đi về...

        Nguyệt Hạ
        Tháng mười một 2015
         
         


        #94
          Nguyệt Hạ 04.12.2015 13:19:11 (permalink)
           





           

          Thay Mùa

          Những tuần cuối tháng mười một ở đây trời đã trở lạnh. Cơn gió buổi chiều không còn gây gây nữa mà cho mình cái lạnh se sắt, xuýt xoa....

          Mấy ngày qua, trời lại mưa dầm. Từ sáng sớm tinh mơ, mưa đã gõ nhịp đều đều trên mái nhà và chảy thành giòng trước hàng hiên. Suốt cả ngày, trời u ám, mây mù giăng đầy.... Thời tiết thay đổi lẹ quá làm mình như hụt hẫng trước mùa thu ngắn ngủi và mùa đông đến vội nơi này.

          Những tấm màn cửa sổ mới vừa được treo lên tháng trước khi mùa thu chớm về, lại phải lấy xuống và thay bằng màn cửa mùa đông. Trời lạnh, nhiệt độ xuống thấp bên ngoài, hơi lạnh từ cửa sổ thấm vào, những tấm màn cửa đỏng đảnh của mùa thu sẽ không chịu nổi. Thôi thì đành chào từ giã mùa thu hiu hiu sương khói vậy nhé, mình phải đón chào muà đông đến sớm, nếu không chàng sẽ giận và làm cho mình bị lạnh lẽo mà đau ốm thì không cầm cự được....

          Chỉ thương cho những bông hoa sứ ngoài kia. Trời lạnh, cây khô, lá rơi rụng phủ đầy gốc nhưng hoa vẫn còn. Màu vàng nhạt nỗi bật giữa những đám cây bắt đầu úa tàn. Có lẽ hết đợt hoa này cây sẽ ngủ mùa đông.


          Thời gian trôi qua thật nhanh. Cây maple rụng lá đỏ vàng đầy khắp sân vườn, rồi đây sẽ có loạt lá mới khi mùa đông qua đi. Từng mùa từng tháng năm trôi qua. Mình cũng có phần thay đổi như cây như lá, phải chăng những ý nghĩ "già" dần theo năm tháng? Nhưng khi mùa mới đến, những ý nghĩ có tươi xanh trở lại như chồi non hoa lá mùa xuân? hay vẫn là mình với nguyên si tâm hồn cũ kỹ?


          Nguyệt Hạ
          Dec 1, 2015
           
           


          #95
            Nguyệt Hạ 30.01.2016 05:49:40 (permalink)
             
             
             

            NỮ TRUNG HỌC ĐOÀN THỊ ĐIỂM


            Sau mùa hè đỏ lửa tôi lưu lạc xuống miền Tây. Khi các trường đã khai giảng được hơn một tháng tôi xin vào học tại trường Nữ Trung Học Đoàn Thị Điểm, Cần Thơ. Tôi chưa hoàn thành năm học trước, trong học bạ có ghi "gián đoạn vì chiến cuộc", bây giờ lại vào trường sau mọi người. Người đưa đến trường xin học là anh rễ tôi. Bà hiệu trưởng chần chừ không muốn nhận học trò vào trễ, anh tôi ca bài con cá sống vì nước, nạn nhân chiến cuộc, di tản chiến thuật, vân vân và vân vân.  Lúc đó trên đường đi làm nên anh mang nguyên bộ quân phục mũ nón boot de sault nhìn rất oai, có lẽ nhờ vậy đã thuyết phục được bà hiệu trưởng cho tôi vào trường sau khi đóng đủ các thứ tiền niên liễm ...


            Tôi còn nhỏ, từ xứ đất đỏ mưa bùn gió bụi, thấy mọi thứ nơi miền Tây lạ lẫm, mới mẻ. Đối với tôi, trường đẹp quá, trong sân có những hàng cây cổ thụ toả bóng mát rượi. Trường lớp là những dãy lầu đồ sộ với lối kiến trúc xưa rất đẹp và cổ kính. Lớp tôi học trên lầu ba, giờ ra chơi tôi chưa có bạn, thường đứng trên lầu nhìn xuống. Nơi tôi đi học khi trước, trường không có lầu, không có cây lớn toả bóng mát trong sân, lớp học chỉ là những phòng học đơn giản xây trên ngọn đồi đất đỏ. Bây giờ đi học nơi đây thật là một trời một vực. Ngày đến trường xin học anh chở bằng xe jeep, trưa về tôi phải tự đi bằng xe lam và xe lôi, một loại xe phía sau giống như xe xích lô nhưng phía trước kéo bằng xe gắn máy, leo lên ngồi trên cao chứ không thấp như xe xích lô. Tôi nhớ rõ từ trường ra tôi đón xe lam ở chợ gần bến Ninh Kiều đi về, đến trạm cuối cùng xe lam không đi nữa, tôi phải đón xe lôi đi một mình vào vùng ngoại ô, để về cư xá nhà anh chị. Ngày nào đi học cũng như vậy, sáng chiều bốn chuyến xe. Lúc đó, sao mà thanh bình, yên ổn. Một đứa con gái nhỏ, áo dài trắng ngồi xe lam, xe lôi trên đoạn đường vắng vẻ, xuống xe còn đi bộ một khúc thật xa từ đường cái vào nhà vì xe lôi không chở vào tận nơi. Vậy mà không sao, không có chuyện bắt cóc, không có chuyện cướp giật. Sau buổi học tôi còn đi học thêm Anh văn ở Hội Việt Mỹ nên giờ về mặt trời đã tắt.


            Mỗi ngày khi tan học, tôi theo người bạn mới quen tên Mai đi ra chợ gần bến Ninh Kiều. Ngôi chợ sầm uất và đông đảo. Hàng quán nào cũng náo nhiệt người mua kẻ bán. Tôi vẫn nhớ rõ món ăn tôi thích là bánh cống chiên. Mùi vị đặc biệt của chiếc bánh cống có tôm tươi chiên dòn, đậu xanh bùi bùi, thịt băm béo béo, cùng nước chấm chua ngọt ăn với rau sống các loại, tất cả hoà đồng để lại vị ngon khó quên. Hình như chỉ có ở chợ Ninh Kiều* mới có món bánh cống ngon như vậy. Không những chỉ một món ngon, chợ Ninh Kiều* còn rất nhiều món ăn mặn ngọt, món nào cũng ngon cũng hấp dẫn. Tan trường tôi ăn tạm ở chợ để chiều học tiếp lớp Anh văn đến tối về ăn cơm nhà. Mai là người bạn duy nhất tôi nhớ tên và nhớ rõ chữ viết của Mai rất đẹp. Tôi vào học sau hai tháng nên phải mượn vở của bạn về chép bài học để theo kịp lớp. Chưa hết một năm học, tôi bắt đầu quen bạn quen thầy thì đột ngột phải nghỉ học ở trường Đoàn Thị Điểm. Bỗng dưng chị cả đưa tôi về quê cũ, tôi đành phải rời trường và rời Cần thơ. Anh rễ và chị hai ngạc nhiên nhưng cũng không cản chị cả được, dù tôi phản đối. Cho đến bây giờ tôi vẫn tiếc, phải chi đừng có chuyện ấy, tôi được tiếp tục học ở đây cho xong bậc trung học.


            Quả đất tròn và nhỏ. Mấy mươi năm qua, bây giờ tôi được gặp một người đã dạy ở ngôi trường tôi yêu mến, dù không học với anh, nhưng chúng tôi đều đã có mặt tại một nơi chốn trong cùng một khoảng thời gian. Không quen biết lúc còn đi học, đi dạy nhưng bây giờ nơi xứ sở xa lạ này gặp người có liên quan đến ngôi trường cũ cũng là niềm vui khó tìm thấy. Tôi vẫn mong sao có ngày được trở về thăm trường. Dù chỉ học một thời gian ngắn, nhưng tôi vẫn có thể gọi là trường cũ của mình.


            Nguyệt Hạ

            (Lt - TD)
            Jan 28, 2016


            *** Chợ gần bến Ninh Kiều nên tôi quen gọi là chợ Ninh Kiều.
             
             
            #96
              Nguyệt Hạ 31.03.2016 02:28:13 (permalink)





              Trời đang gió nhiều và tuyết bắt đầu rơi khi chụp tấm hình này, mờ mờ.





              MAMMOTH LAKES, CALIFORNIA


              Kỳ nghỉ mùa Xuân vừa qua, chúng tôi lái xe đi chơi ở Mammoth Lakes. Hết 5 giờ lái xe, nghỉ dọc đường và đổ xăng tốn thêm gần 30 phút nữa. Ngày đi, trời tạnh nắng ráo, đường đi thong thả. Lên núi độ cao trên 11000 ft nhưng đường đi rất dễ, chạy thẳng và lên những con dốc lài lài chứ không phải quanh co vòng vèo như các đường đèo khác.
               

              Đến nơi khoảng hơn 4 giờ chiều, trời lạnh cắt da dù nắng vẫn còn. Ngồi trong xe ấm, nhìn ra ngoài thấy người ta mũ áo bao tay đầy đủ, mở cửa xuống xe mới biết lạnh tái tê, khi ấy khoảng 40 độ F. Chỗ tôi chọn ở lần này họ gọi là ski in ski out, mình có thể ra khỏi khách sạn đi vài chục thước là vào chỗ ski ngay, không cần phải lái xe đến chỗ ski hay phải ngồi lên cái gọi là gondola kéo mình lên núi. Đang ski nếu muốn, mình về phòng và trở lại ski thoải mái. Có locker để cất đồ ski miễn phí. Có thể mướn đồ ski và mua vé ngay tại khách sạn. Trong mỗi phòng có bếp và đầy đủ nồi niêu chén bát, lò nướng, tủ lạnh vv.. mình chuẩn bị sẵn các thứ, có thể nấu ăn không cần đi ra ngoài.


              MAMMOTH VILLAGE


              Chỗ đến chỉ có núi tuyết là nhiều, phố xá nhỏ tí xíu. Chạy vòng chừng năm phút là hết. Một nơi gọi là Mammoth Village, chỉ có một vài tiệm bán đồ kỷ niệm, tạp hoá, vài tiệm ăn, một tiệm kem, một Starbuck và nơi cho người ta đi gondola lên núi. Ở khu Village đó có parking trả hai đồng cho hai giờ, đi vòng vòng nếu không vào tiệm ăn uống cũng không hết một giờ... Không có gì lạ, chỉ có chỗ hai mẹ con gấu để chụp hình cho vui.









              Có một khu phố khác, có vẻ đông đúc sầm uất hơn, nhiều tiệm quán, có cả nhà thờ. Góc phố ấy có Domino pizza, có McDonald, Carl's Jr, vv.... Có chợ và nhiều tiệm quán nhỏ bán áo quần kỷ niệm, có tiệm bán đồ thể thao...

              Ngày hôm sau, dự báo thời tiết nói sẽ mưa khoảng trưa và sẽ có tuyết khoảng hai giờ chiều đến sáng. Chờ mãi không thấy mưa, cũng chưa thấy tuyết, hơi thất vọng. Buổi chiều khoảng năm giờ, tuyết bắt đầu rơi và gió thổi mạnh. Nhiệt độ giảm xuống còn 30 độ F. Chúng tôi lấy máy chụp hình tuyết rơi, theo từng cơn gió, tuyết mù mịt...

              Hình này chụp từ phòng nhìn ra, khi chưa có tuyết rơi, (tuyết cũ rất nhiều)



              Hai tấm hình dưới đây chụp cách nhau 15 phút,

              Khi bắt đầu có tuyết:




              15 phút sau, tuyết phủ đầy lan can ngoài patio:





              Sáng hôm sau, nghe nói đã có 8 inches tuyết rơi tối qua. Khắp nơi trắng xoá. Đến chỗ ski, lạnh khoảng 25 độ F. Tuyết và mặt trời cộng lại làm ánh sáng chói chan. Mở mắt kiếng hay goggle ra là không thấy gì cả. Mất hết 10 phút ngồi trên chair lift, nhìn xuống thấy đoạn trail quá dốc, quá dài cũng hơi ngán. Lúc này lớn tuổi rồi, đã chùn chân mỏi gối...

              Tấm hình này chỉ là một phần của trail. Con xem đồng hồ cho biết mất hết 15 phút để ski xuống đoạn trail này. Còn sớm nên chưa đông người lắm.




              Không hiểu sao, đoạn cuối của trail này rất dốc, tôi cảm thấy gần như dựng đứng, nhìn là sợ. Tôi cứ tưởng tượng lao xuống sẽ ngã lăn quay, có lẽ tuổi tác làm mình nhát gan, gì cũng sợ vì nghĩ xa nghĩ gần. Tiếc là không có tấm hình nào.


              Ngày hôm sau, ski tiếp. Đàn bà con gái nên thay đổi áo quần màu mè. Bộ màu xanh này kỷ niệm đặc biệt với tôi. Lúc mới đến Mỹ, lần đầu tiên chị đưa tôi đi ski, cũng ở núi Mammoth này, chị cho tôi ba bộ áo, và bộ màu xanh này là một. Đã 28 năm qua tôi vẫn còn mặc vừa. Lên đến đỉnh núi, chỗ có tấm trails map, nhớ lại giây phút khi xưa nơi đây, tôi bồi hồi xúc động. Cũng tấm bảng trails map, cũng băng ghế phủ tuyết trắng, cũng có người chụp hình chuyên nghiệp. Tôi có một tấm hình do thợ chụp lần đầu tiên đi ski ngay chỗ này, hôm nào tìm thấy sẽ mang vào khoe với bạn. Thời gian dù có lâu dài, tôi vẫn còn những cảm xúc nguyên vẹn như xưa.









              Đã gần cuối mùa ski, có thể sẽ có tuyết rơi thêm bất chợt nhưng không chắc lắm. Ai cũng thích đi ski ở đây, đoạn trail dài đáng công, đáng của. Mấy chỗ ski gần nhà, đi đường dưới hai giờ nhưng trail ngắn, và đông người. Vừa xếp hàng lên chair lift mất thì giờ, ski cái vèo xuống ngay, lại xếp hàng tiếp. Đôi khi số giờ kẹt xe và xếp hàng nhiều gấp hai, gấp ba lần số giờ ski thật sự. Ở đây, họ kéo mình lên thật cao, thật xa, mất 10 phút ngồi trên chair lift không phải ít. Và đoạn trail ski xuống mất 15 phút, rất dài, đối với tôi bây giờ. Đó là chưa kể những đoạn trail khó hơn, dài hơn dành cho những người ski "pro". Thời liều lĩnh đã qua, bây giờ sắp sửa về vườn, còn đi ski được ngày nào là quý lắm.

              Trước hết, mừng vì ski xong, bình an vô sự, không ai bị té bổ gì. Vậy là vui rồi.


              Nguyệt Hạ
              (Lt - TD)
              Mar 2016

               
               


              <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2016 09:14:39 bởi Nguyệt Hạ >
              #97
                Nguyệt Hạ 09.06.2016 07:22:21 (permalink)
                 
                 
                Truyện ngắn
                 
                 
                Nơi Dừng Chân

                Chiếc xe đò ngừng lại ngủ đêm ở một chỗ nào đó trên con đường đi. Trời đã tối nên tôi không biết được đây là đâu. Mọi người lục tục xuống xe đi tìm chỗ ăn và ngủ. Tôi chưa bao giờ phải ngủ đêm dọc đường nên thấy hơi sợ. Cũng chưa bao giờ vào tiệm quán nào ăn một mình nói chi đến tìm chỗ ngủ...

                Khu đất trống cho những chiếc xe đò đậu lại qua đêm đã có nhiều xe ngừng từ trước. Hai bên đường cũng có nhiều tiệm quán. Người người ồn ào tấp nập chia nhau ra vào những cái quán đông đảo. Tôi còn ngồi trên xe nhìn quanh quẩn, không biết mình phải vào quán nào. Ngó sang bên kia đường có một cái quán nhỏ, vắng nhưng đèn Néon sáng trưng, tôi nghĩ trong bụng, mình sẽ đến quán đó vì vắng người, không phải đụng chạm với ai. Bước xuống xe, băng qua đưòng tôi bước vào quán. Trong đó, thật sơ sài với một hai chiếc bàn thấp và vài cái ghế nhỏ. Chị chủ quán ngủ gà gật trên chiếc võng sau lưng cái sạp nhỏ có nồi cơm và các nồi thức ăn. Tự nhiên một cái cảm giác lạ lạ đến với tôi. Nhìn chị còn trẻ, hơn tôi độ vài tuổi hay có thể không hơn mà vì cuộc sống nắng mưa đã làm chị nhìn già dặn đi ...Trong tay chị còn có một em bé khoảng vài tháng. Nhìn hai mẹ con ngủ ngon lành tôi không dám lên tiếng sợ phá giấc ngủ của chị và cháu. Khẽ kéo một chiếc ghế nhỏ tôi ngồi xuống cố không gây tiếng động. Không biết phải làm gì trong lúc này. Tôi cũng không đói lắm chưa cần phải ăn, cũng chưa cần phải ngủ vì tôi đã ngủ trên xe. Tôi ngồi yên như vậy trong một lúc khá lâu thì có hai người đàn ông ồn ào đi vào quán. Chị chủ quán giật mình thức dậy, đon đả chào khách. Lúc này chị vẫn chưa thấy tôi ngồi trong góc. Chờ chị mang thức ăn thức uống cho hai người kia xong tôi đến gần và hỏi thăm về chỗ trọ đêm nay. Chị vui vẻ bảo tôi cứ đi thắng ra phía sau, có giường ngủ và nước để tắm rửa... Chị nói cứ tự nhiên chọn chiếc giường nào chưa có ai thì ngủ !

                Bên hông nhà có lối đi. Ngay sau lưng quán ăn là một căn phòng dài trong đó có vài chiếc giường đủ cỡ lớn, nhỏ và vài chiếc phản. Có chiếc đã giăng màn sẵn sàng. Tôi đoán có người ngủ trong đó. Ngọn đèn vàng trên trần nhà cũng đủ sáng để thấy rõ mọi thứ. Tôi đi ra phía sau thì thấy có một cái giếng nước. Mọi thứ đều sạch sẽ, không đến nỗi kinh khủng như tôi tưởng tượng.

                Lại đi vòng ra phía trước, bây giờ tôi nghĩ cần phải ăn cái gì đó trước khi đi ngủ. Chị dọn cho tôi một đĩa cơm với thịt kho trứng, và một bát canh rau cùng một ly trà nhỏ. Tuy cơm nấu đã lâu  nhưng vẫn còn ấm nên ăn cũng được không đến nỗi nào. Tôi đoán nước trà này đã cho thêm nước sôi vào bao nhiêu lần từ buổi sáng  nên có uống cũng không mất ngủ. Vừa ăn vừa hỏi thăm, được biết chị còn có một cháu gái năm tuổi nữa. Chồng chị đi dạy học trong thị xã nên tối chị để anh ngủ, chị thức đêm trông quán một mình. Cháu bé mới được ba tháng nên chị mang cháu bên cạnh... Tôi hỏi thêm, làm sao mà chị trông được hàng quán, chợ búa, nấu nướng và trông con, bao nhiêu thứ cùng một lúc? Chị cười, với một vẻ an phận,
                -Rồi cũng quen thôi cô à, sáng sớm mai khi vắng xe thì tôi đi chợ về nấu ăn, khi nào vắng khách thì ngủ một chút....

                Nghe chị nói một cách thản nhiên, tôi thầm nghĩ sao có người giỏi chịu đựng thế? Đời sống và sự mưu sinh đã khiến một người phụ nữ yếu đuối thể xác như vậy mà có sự chịu đựng dẻo dai đến thế sao? Chỉ khoảng hơn kém tôi vài tuổi, tôi còn rong chơi, ăn chưa no lo chưa tới mà chị đã phải lo lắng và quán xuyến cho cả gia đình, con cái, hàng quán.

                Buổi sáng thức dậy, tôi đi ra sau giếng nước thấy một em bé gái nhỏ tí teo, đoán chừng đây là con gái chị. Bé nói,
                - Má nói con xách nước cho cô rửa mặt.
                Nghĩ thầm, ai nỡ nào để một em bé tí tẹo như vậy xách nước cho mình rửa mặt, tôi bảo em,
                - Con đi lên phía trước phụ má, cô tự lấy nước được.
                - Con còn phải đổ nước cho đầy mấy cái lu trong kia nữa cô à.
                Nhìn quanh, có vài cái lu nhỏ để sẵn cho khách trọ có nước tắm rửa. Tôi lắc đầu, không hiểu nỗi làm sao mà em bé 5 tuổi có thể làm được việc này. Nói dại, chẳng may em té xuống giếng thì đến khi nào mẹ em mới hay?

                Chào từ giã chị chủ quán khi xe sắp chuyển bánh.  Trọn chuyến đi còn lại, tôi không ngừng suy nghĩ đến chị. Tôi cảm thấy phục chị ghê lắm vì còn rất trẻ nhưng chị quá đảm đang lo lắng cho gia đình, chồng con và buôn bán. Tôi chỉ tiếc một điều, không hỏi tên tuổi chị, và tôi cũng không nhớ chỗ dừng chân đêm ấy là nơi đâu?  Mấy năm sau, mỗi lần ngồi xe đò đi trên đoạn đường ấy là tôi cứ hy vọng được nhìn thấy lại chiếc quán trọ nhỏ, vắng, sáng ánh đèn Néon ngày nào.


                Tôi không quên được chị. Mấy mươi năm qua, tôi luôn nghĩ về người phụ nữ ấy. Các cháu bé con chị nay đã lớn và chắc đã có gia đình riêng. Còn chị, tôi vẫn thắc mắc, đến bây giờ có lẽ chị đã thong thả hơn ngày nào chăng? Tôi luôn kể về chị cho bạn bè nghe và vẫn còn thắc mắc điều gì đã giúp chị có sức chiu đựng bền bỉ như vậy? Tình yêu với chồng con, hay tâm hồn của người phụ nữ Việt luôn nhận lấy trách nhiệm và bổn phận về mình để lo lắng cho gia đình?
                 
                Nguyệt Hạ
                (Lt - TD)
                 
                 
                 
                #98
                  NgụyXưa 15.06.2016 02:00:40 (permalink)
                  "Nơi Dừng Chân" đã được mang vào thư viện.
                   
                  Xin cám ơn NH, và chúc vui. 
                  #99
                    Nguyệt Hạ 15.06.2016 07:05:53 (permalink)
                    Cám ơn anh NX.
                    Em vẫn theo anh đi chơi đây đó bằng chữ, biết được nhiều nơi lạ, nhờ công anh không ít.
                    Chúc anh chị luôn khỏe để tiếp tục lãng du đều đều nhé.

                    Nguyệt Hạ
                    Nguyệt Hạ 23.07.2016 00:24:22 (permalink)
                     



                     

                     
                     
                    Tháng Bảy Mưa Ngâu


                    Những đêm hè oi bức của tháng Bảy, Hương thường ra sân đi thơ thẩn nhìn trời ngắm đất. Không khí ngoài sân thật thoáng mát nhất là những lúc có một vài ngọn gió nhẹ thổi qua. Mùi hương đêm ngai ngái trong cái nóng oi nồng của mùa hạ thật dễ chịu. Cảm giác quen thuộc ấy làm Hương ứa nước mắt mỗi khi được đứng một mình trong đêm. Ngày nào trời không có những cụm mây lãng đãng có thể nhìn thấy một rừng sao sáng lấp lánh trên nền đen thẳm, khi trời nhiều mây mờ vẫn đục thì chỉ là những chấm sáng li ti.


                    Nhớ lại những ngày đi lang thang với anh, anh dừng lại lưng chừng con dốc lên đồi nhìn lên trời và chỉ cho Hương hai vì sao Ngưu Lang và Chức Nữ. Hương cố nhìn theo hướng tay chỉ của anh nhưng vẫn chưa nhìn ra ngay hai ngôi sao anh nói. Anh giải thích, hai vì sao này không giống như những sao khác. Này nhé, chỉ có hai ngôi sao nhỏ bằng nhau, sáng bằng nhau và cách xa nhau một khoảng vừa phải.

                    Ngẩn đầu nhìn lên mỏi cả cổ, cuối cùng Hương cũng nhận ra hai cái chấm sáng mà anh bảo đó là Ngưu Lang và Chức Nữ. Anh kể theo truyền thuyết Ngưu Lang là vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng Thượng đế, vì say mê một tiên nữ phụ trách việc dệt vải tên là Chức Nữ nên chểnh mảng việc tr
                    ời. Chức Nữ cũng vì mê tiếng tiêu của Ngưu Lang nên lơ là bổn phận.

                    Ngọc Hoàng nổi giận, bắt hai người phải ở cách xa nhau, người đầu sông Ngân, kẻ cuối sông. Đó là giải Ngân hà chia cách hai vì sao Ngưu Lang và Chức nữ. Anh còn kể trong tháng Bảy có những cơn mưa ngâu, là nước mắt của hai người khóc khi xa nhau. Sau đó, Ngọc Hoàng thương tình nên ra ơn cho hai người mỗi năm được gặp nhau một lần vào đêm mùng bảy tháng Bảy âm lịch. Đàn quạ đen bắt cầu cho hai người đi sang gặp nhau, gọi là cầu Ô Thước. Từng đêm hai ngôi sao nhích lại gần nhau hơn một tí, rồi đến ngày gặp nhau và qua ngày mai là hai ngôi sao sẽ lại xa cách trở lại cho đến một năm sau.


                    Từ ngày không gặp anh nữa, hằng năm vào mùa hè Hương vẫn có thói quen ra sân ngắm nhìn trăng sao và nhớ đến ngày xa xưa ấy. Lần nào cũng vậy, Hương cố dõi mắt tìm hai vì sao nhỏ và sáng bằng nhau trên bầu trời rộng lớn với hằng hà sa số trăng sao.

                    Cái chữ ngày xưa, sao mà lúc nào cũng đẹp, sao mà lúc nào cũng thơ mộng. Hương không tài nào hiểu được tại sao chuyện tình với anh lại không thành khi hai người ai cũng bảo là thương yêu nhau. Mình không có duyên nợ với nhau hay tại không ai hứa hẹn gì với ai? hay có lẽ tại anh ví von chuyện mình như chuyện của Ngưu Lang và Chức Nữ trên trời? Vạ miệng đấy anh. Lúc nói ra điều đó chắc anh không nghĩ rằng mình sẽ ngàn đời cách biệt và không bao giờ gặp lại như bây giờ.

                    Tình yêu đến với anh và em như một sự tình cờ và ra đi quá đổi tự nhiên, mà bỗng dưng mình chấp nhận như một sự việc đã rồi. Có thể nói mình đầu hàng vô điều kiện, mình đã chia tay như một chuyện đương nhiên. Đến bây giờ Hương vẫn còn thắc mắc tại sao không ai tranh đấu hay cố gắng làm một cái gì đó để có nhau trong đời? Nhiều khi Hương nghi ngờ anh và chính mình. Có thật sự là yêu nhau không, khi cả hai đều buông xuôi theo số phận?


                    Như vậy đấy, anh ạ, em vẫn đang nhớ lại chuyện tình của mình ngày nào. Cái thưở xa xưa ấy nghĩ đến là em chảy nưóc mắt vì nhớ nhung, tiếc nuối. Giờ này anh ở đâu? có khi nào anh nhìn đến hai ngôi sao Ngưu Lang Chức Nữ mà nhớ đến ngày xưa? Sao anh chỉ cho em chuyện trăng sao trên trời làm gì và ví von như thế để giờ này mình mãi mãi xa cách nhau bằng một vòng trái đất hay bằng một giải ngân hà... Ngưu Lang và Chức Nữ còn được gặp nhau một năm một lần, anh và em thì đã xa cách ngàn trùng không bao giờ có dịp gặp lại.


                    Hương tự cho phép mình mỗi năm đến tháng Bảy mưa ngâu là ra sân để nhìn ngắm trăng sao và nhớ về quá khứ. Đôi khi Hương nghĩ thầm, hay tháng Bảy là ngày giỗ của mối tình ngày xưa đã chết. Không giải thích được, cũng không tìm cách đổi thay, Hương vẫn ra sân mỗi đêm hè oi ả và ngước nhìn lên trời để tìm kiếm hai vì sao và sống lại cảm giác xưa quen thuộc. Lòng vẫn ngậm ngùi và thương nhớ khi nghe lời nhạc, "... số kiếp hay sao, không cho bắt cầu
                    "…*

                    Vì gia đình, vì những người thân Hương sẽ không ... "xin sông nước để cho gần nhau"...*, nhưng trong lòng Hương vết thương sâu chắc không bao giờ chữa lành được. Trăng sao vẫn còn đó, dải ngân hà vẫn còn kia, chia cách không bao giờ gần lại thì Hương vẫn còn đây muôn đời gậm nhấm nỗi cô đơn một mình.


                    Nguyệt Hạ 

                    NHT - Mùa mưa ngâu



                    ** Nhạc phẩm Hẹn Hò, Phạm Duy







                    NgụyXưa 24.07.2016 01:26:22 (permalink)
                    "Tháy Bảy Mưa Ngâu", nhẹ nhàng nhưng tha thiết, đã được mang vào thư viện.
                     
                    Chúc vui, và xin cám ơn tác giả Nguyệt Hạ.
                    Nguyệt Hạ 25.07.2016 07:50:38 (permalink)
                    Dạ em cám ơn anh Ngụy Xưa.
                    Xin chúc anh chị luôn vui khỏe.
                    NH
                    Nguyệt Hạ 15.08.2016 13:12:56 (permalink)
                    Truyện ngắn
                     
                     
                       

                      KHI NÀO MÌNH GẶP LẠI NHAU ...


                    Đang mải mê trên phím đàn chợt thấy bóng người thấp thoáng trước cửa phòng tập, Dung ngừng lại mở cửa, Ed đứng bên ngoài, tươi cười chào hỏi,
                    - Hi Dung, can I come in?
                    Không hiểu Ed muốn vào làm gì nhưng lịch sự, Dung nhích sang một bên chừa lối. Vào bên trong Ed đưa Dung mấy bản nhạc,
                    - Today is my birthday and this is my birthday gift to you!
                    Rất ngạc nhiên vì món quà bất ngờ, Dung thấy vui và cảm động.
                    - Happy birthday to you. And you bought me a gift? Thanks so much.
                    - You are very welcome.

                    Ed, một người bạn trong lớp piano ở trường đại học Dung mới quen được vài tuần nay. Trong lớp mình Dung người Việt, còn lại toàn Mỹ trắng, và hai cô Nhật cùng ba cô Đại Hàn. Mấy cô này đã đi dạy piano ở nước họ, vào đây học để lấy credit dễ dàng. Dung học piano từ hồi còn ở quê nhà nhưng từ ngày đi đến nay chưa có dịp tập lại. Bây giờ có cơ hội lấy lớp học thêm vừa ôn lại vừa được tính điểm.

                    Tuần trước trong lớp có giờ kiểm tra, vài người Mỹ lên đàn những bài nhạc quen thuộc, thầy Vinh dạy Dung từ ngày đó. Dung cho Ed biết đó là những bài mình thích. Không ngờ Ed để ý và hôm nay mua tặng Dung. Một niềm vui nhẹ chợt đến trong tâm, ít ra nơi xứ sở này cũng có những niềm vui nhỏ đủ để mình cảm thấy không đến nỗi lẻ loi lắm. Bao lâu nay đi học, cứ một mình lủi thủi đi đi về về, không có một người Việt nào làm bạn, ngoại quốc thì cứ chào hỏi xã giao chứ chưa có ai thân thiện.
                    - You said today is your birthday, can I buy you lunch?
                    Ed hơi ngập ngừng,
                    - I didn't mean that, you don't have to.
                    - I don't have to but I want to. Let's celebrate your birthday.

                    Dung trả chìa khoá phòng tập cho văn phòng và chở Ed ra nhà hàng. Dung dành cho Ed quyền lựa chọn nơi Ed thích. Nói chuyện vài câu Dung biết Ed chỉ mới 19, từ tiểu bang Michigan sang Cali học đại học ngành âm nhạc. Ed vừa học vừa làm bán thời gian trong tiệm bán nhạc cụ và share phòng trong nhà một người đàn ông nọ. Ed không có xe và lấy xe bus đến trường hàng ngày. Dung cảm thấy bất mãn những bậc cha mẹ bên Mỹ này, con cái chỉ mới 18 tuổi đã ra khỏi nhà phải tự lo lấy, làm sao tránh được chuyện sa ngã, hư hỏng khi bị dụ dỗ và mua chuộc, rồi làm sao có được chỗ ăn chỗ ngủ đàng hoàng nếu chúng không có được việc làm ổn định?

                    Một tuần ba buổi học chung, Dung và Ed trở nên thân thiết. Lớn hơn Ed năm tuổi nên đôi khi Dung lo lắng cho Ed như người chị lo cho em, dù bề ngoài Ed cao lớn hơn Dung rất nhiều. Dung thường chở Ed đến nhà ăn cơm Việt nam, cũng có lần Ed lãnh lương nấu spaghetti đãi Dung. Lần đó, sau khi ăn xong, dọn dẹp bếp núc sạch sẽ cho chủ nhà, hai người vào phòng Ed nghe nhạc. Trong phòng vừa vặn chỗ cho một tấm nệm nhỏ đặt dưới đất. Hai người ngồi trên tấm nệm và tự nhiên cứ như nam châm hút lấy nhau. Cảm giác cháy bỏng chưa bao giờ có. Hai người quấn quít không rời, lần đầu tiên Dung thấy thân hình một người thanh niên đẹp như vậy. Người Ed cứ như tượng thần David. Dung nhìn ngắm không chớp mắt làm Ed ngượng ngùng... Quấn quít với nhau thật lâu, Dung hôn Ed và thì thầm,
                    - We have to stop here.
                    - Why, I love you, you love me. Why do you want to stop?
                    - Because I'm older than you. We don't want to do anything we might regret later.
                    - I will not be that way. I'm happy with you now, why do we worry about later?

                    Hai nền văn hóa khác biệt nhau nên khó giải thích cho Ed hiểu ý Dung. Đối với Ed, người Mỹ, trai gái yêu nhau thì cứ tự do. Còn Dung tuy còn trẻ nhưng đầu óc cổ hủ, cứ nghĩ phải để dành cho người mình sẽ thành vợ chồng sau này. Quả là xưa như trái đất. Dung dứt khoát đi về. Ed ngạc nhiên tưởng Dung có điều gì giận dỗi, Dung phải giải thích nhiều lần cho Ed hiểu người VN như vậy, chẳng có gì giận hờn cả.... Có lẽ Ed nghĩ Dung cao giá.

                    Hai người vẫn gặp nhau ở lớp và Dung tránh không đến nhà thăm Ed nữa. Dung cũng buồn nhưng tự nhủ thầm, Ed không phải của mình. Hãy để cho Ed có bạn gái ngang hàng. Mình lớn hơn Ed, có kéo dài tình bạn này rồi cũng không đi đến đâu. Mùa hè đến, Dung chuẩn bị đi xa thăm bà con, khi nghe tin Ed buồn bã nói,
                    - I know you will have good time with your cousin. I will be lonely here.
                    - I will call and come to visit you when I come back.

                    Trước ngày Dung đi, Ed mang đến một con gấu nhồi bông màu nâu thật lớn tặng Dung và một tấm thiệp thật đẹp, trong đó Ed viết tay nét chữ đẹp phóng khoáng,
                    - Hold the bear when you miss me, I will miss you when I'm alone here. Ed.

                    Thật là cảm động khi có người nghĩ đến mình trong lúc đi xa. Suốt chuyến đi Dung cũng nhớ và nghĩ đến Ed nhiều. Gần đến ngày nhập học Dung về lại thành phố, suy nghĩ mãi và quyết định chia tay với Ed. Dung hy vọng thời gian sẽ giúp cho hai người quên đi chuyện này. Ed còn quá trẻ, người thanh niên đó sẽ gặp người cùng trang lứa và cùng màu da. Dung không bao giờ muốn lập gia đình với người ngoại quốc, sợ những điều khác biệt sẽ ảnh hưởng đến đời sống gia đình sau này.

                    Trở lại trường, mỗi lần đến lớp Dung nhớ đến những kỷ niệm với Ed. Cố tình tránh mặt, Dung không lấy lớp piano nữa dù rằng rất thích học đàn. Đành chịu thôi, nếu lấy lớp đàn thì sẽ gặp Ed, làm sao mà chia tay được. Dung buồn bã và chịu đựng nỗi nhớ nhung day dứt hàng ngày. Từng buổi ăn trưa một mình, Dung nhớ lại khi có Ed, sau giờ học buổi sáng, hai người thường ăn với nhau và sau đó cả hai đi làm. Những ngày cuối tuần, đi park, đi biển, có khi đi cắm trại..., lúc nào cũng có Ed bên cạnh. Biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui. Ed chìu chuộng theo ý Dung, hiền lành và luôn làm Dung vui... Hai người chưa bao giờ cãi nhau lần nào. Nghĩ lại, Dung cũng tiếc, biết sau này mình có gặp được người hạp tánh như thế không?

                    Dung cố tìm quên trong việc học, lấy nhiều lớp hơn, cùng với công việc hầu như Dung không còn giờ để nghĩ ngợi. Mỗi lần tập nhạc với cây đàn organ, món kỷ niệm mua ở tiệm Ed làm từ ngày mới quen nhau, nỗi nhung nhớ vẫn thoáng hiện trong tâm trí. Thỉnh thoảng Dung chơi lại những bài nhạc Ed tặng, nốt nhạc nào cũng đượm âm hưởng của tình yêu lãng mạn ngày nào. Cặp mắt đen của con gấu bông màu nâu vẫn lặng lẽ nhìn Dung như hỏi thầm, khi nào mình gặp lại nhau...


                    Nguyệt Hạ
                    Mùa Hạ 1989


                     

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2018 23:39:57 bởi Nguyệt Hạ >
                    Nguyệt Hạ 05.10.2016 01:02:25 (permalink)
                    Truyện ngắn
                     
                     
                     

                      Có Phải Là Duyên Nợ ...

                    Dung làm ca hai từ 2 giờ chiều đến 10 giờ đêm. Buổi sáng vẫn đi học, có những ngày Dung đi thẳng từ trường đến sở làm. Vài ngày trong tuần Dung về sớm nấu cơm mang theo ăn ở sở. Việc làm quen thuộc, Dung làm giỏi được lên lương dần. Vui với gia đình bố mẹ, anh chị em và bạn bè trong chỗ làm, Dung quên dần chuyện cũ, lo làm lo học, và để dành tiền gửi về giúp người thân còn bên nhà. Vài năm như thế, năm học cuối Dung quen Hậu bạn học trong lớp,hai người hợp tính hợp nết và yêu nhau. Cả hai nghĩ đến chuyện cưới khi ra trường. Chỉ một trở ngại nhỏ. Hậu người ngoại đạo Dung thì đạo dòng. Dung không muốn ép buộc bạn trai của mình trong chuyện tín ngưỡng, nhưng Dung cũng không muốn lập gia đình với người ngoại.

                    Kéo dài gần nửa năm, hơi căng thẳng giữa hai người, đã có lúc Dung can đảm bàn đến chuyện chia tay. Hậu rất tha thiết muốn cưới Dung nhưng cũng không muốn theo đạo của vợ. Hai người thử chia tay một thời gian ngắn nhưng gặp lại vì không người nào chịu được cảnh chia xa. Cuối cùng Hậu chìu Dung và chịu khó đi học đạo cho đúng thủ tục làm phép cưới.


                    Thời gian này Dung hạnh phúc vô cùng. Chuẩn bị cho lễ cưới và thi ra trường. Bài vở tuy nhiều nhưng Dung chịu được nhờ có niềm vui khi thấy người yêu đã chìu theo ý mình để có thể làm bí tích hôn phối. Gần xong khóa học đạo, Hậu cần có người đỡ đầu khi chịu bí tích rửa tội ở nhà thờ. Không quen ai nên Dung nhờ anh lớn Dung làm người đỡ đầu cho Hậu. Sau lễ rửa tội hai người bàn đến lễ cưới. Dung và Hậu vào gặp cha xứ để xin làm phép vào ngày đã định.

                    Cha xứ hỏi,
                    - Ai là người đỡ đầu của chú rể?
                    - Thưa cha, anh của con ạ. Dung trả lời.
                    - Thế thì hai người là anh em thiêng liêng với nhau rồi, làm sao mà cưới nhau được?

                    Nghe cha nói, hai người sững sốt, không nói nên lời. Lúc cần có người đỡ đầu trong nghi thức rửa tội, không ai nói cho Dung biết anh ruột không làm được vì sẽ trở thành anh em thiêng liêng! Dung chết lặng và Hậu cũng nghẹn lời. Hai người về hỏi ý Bố Dung,

                    - Tùy các con. Chuyện đã xảy ra như vậy, bố cũng không biết nói sao. Nhưng cha sở đã nói vậy thì ngài sẽ không làm phép cưới.

                    Hậu về rồi, mẹ vào phòng ôm Dung thật chặt. Trên đôi mắt đẹp của mẹ hai giòng nước mắt từ từ rơi xuống mặt Dung. Mẹ con khóc với nhau thật lâu, Dung cảm được tình thương yêu của Mẹ dành cho mình thật vô bờ bến. Không cần lời lẽ nào, chỉ cần mẹ nắm tay là Dung thấy cả một trời yêu thương che chở quanh mình. Thật rối trí, Dung chẳng biết tính sao. Hậu chịu theo đạo để cưới Dung sao bây giờ lại xảy ra như vậy? Hậu để Dung quyết định vì tôn trọng tín ngưỡng của Dung. Bố để tùy ý con, mẹ cũng không bàn thêm. Cân nhắc suy nghĩ, cuối cùng Dung quyết định ngừng chuyện cưới hỏi. Cuộc đời sao có những chuyện oái ăm ...



                    Dung và Hậu không cưới nhau cũng không tiếp tục yêu nhau được khi tự nhiên trở thành anh em thiêng liêng! Chuyện tréo cẳng ngỗng tự nhiên xảy ra. Hai người ở trong tình huống dở khóc dở cười. Dung đau khổ vô cùng và Hậu cũng không kém. Một ngày nọ Dung nghĩ, hay mình đi lấy chồng để cho Hậu yên tâm lấy vợ, không lẽ cả hai ở vậy suốt đời? Ý nghĩ đó loay hoay trong đầu Dung hoài, chẳng biết tính sao. Dung không liên lạc với Hậu và cũng không biết làm sao để nói với Hậu ý muốn của mình.



                    *****


                    Ed cũng hoàn thành chương trình học cùng một lần với Dung. Lâu nay Dung tránh mặt, không liên lạc với Ed, bây giờ ra trường rồi, có việc làm đàng hoàng, Ed muốn gặp lại và có ý muốn cưới Dung. Trong lúc quá thất vọng, Dung nhận lời lập gia đình với Ed. Dung tự bào chữa cho quyết định của mình làm vậy để Hậu có thể tự do đi lấy vợ. Đám cưới Dung có gửi thiệp mời nhưng Hậu vắng mặt. Không cần phải nói, cô dâu chẳng có vui vẻ gì, chỉ tội cho chú rể, dưng không lấy một cô vợ có tâm sự buồn.

                    Ngày qua ngày, Dung trong cuộc sống mới mà tâm hồn bị chia đôi. Ed rất thương yêu chìu chuộng vợ con và Dung cũng hết lòng với chồng con. Hai người có một trai một gái xinh xắn ngoan ngoãn. Dung cố gắng làm tròn bổn phận làm vợ làm mẹ nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu nỗi niềm riêng. Cuối tuần, vợ chồng con cái đi nhà thờ, Dung vẫn thấy Hậu đứng ở hàng cuối. Hậu không lập gia đình, một mình tham dự thánh lễ không vắng mặt lần nào. Những lúc vô tình hai ánh mắt chạm nhau, Dung quay đi thật nhanh. Đã nhiều lần Dung không muốn đi lễ Việt Nam nữa nhưng không muốn có sự thay đổi nên vẫn kéo dài sự chịu đựng.


                    Ed đối xử với Dung rất tốt và tôn trọng nỗi đau buồn của vợ. Ed càng tế nhị bao nhiêu, cùng với sự im lặng của Hậu, Dung càng buồn bã bấy nhiêu. Mấy mươi năm qua, hàng đêm Dung vẫn cầu nguyện xin bình an cho chồng, cho các con và cho Hậu. Dù thế nào đi nữa, Hậu vẫn là một người thân trong đời Dung. Không ai có ý trách móc hay đổ tội, nhưng đôi khi Dung tự nghĩ, có phải mình đã quá hấp tấp từ chuyện tìm người đỡ đầu cho Hậu, đến chuyện ngừng đám cưới giữa hai người, hình như Dung chưa hỏi ý các cha cho đến nơi đến chốn mà tự quyết định một mình ...


                    Nguyệt Hạ
                    Mùa Thu 1989

                     
                     


                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2018 23:40:41 bởi Nguyệt Hạ >
                    Thay đổi trang: << < 78 > | Trang 7 của 8 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 119 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9