Một thời để nhớ
NGÀY VUI CỦA CHÁU VÀ ĐẠI GIA ĐÌNH Tháng trước nhà có đám cưới cháu, con trai út của anh lớn. Hai tuần trước ngày cưới các chị chồng bảo tôi, lần này nhà mình phái nữ mang áo dài. Từ năm 2000 đến nay tôi không mặc áo dài, áo cũ thời ấy ngắn ngang đầu gối, bây giờ người ta mặc dài phết đất, phải may áo cho hợp thời trang.
Một năm trước cháu cho cả nhà biết sẽ tổ chức khoảng tháng này. Nhà có nhiều đàn bà con gái nên ai cũng lo nhịn ăn và tập thể dục. Hôm thử áo, sau mười sáu năm nhìn mình với chiếc áo dài, thấy lạ lạ và vui. Thì ra mình vẫn có dịp mang áo dài, tưởng rằng đã không còn cơ hội nữa vì cuộc sống bận bịu và viện đủ lý do. Nhà thờ cách nơi tôi khoảng nửa giờ lái xe, nhà hàng cách đó mười lăm phút. Chương trình đến nhà thờ sớm chụp hình chung cả nhà, chúng tôi rời nhà hai tiếng trước vì sợ kẹt xe, quả thật, freeway đông nghẹt, xe cộ nhúc nhích từ từ chậm rãi. Tôi không muốn mang áo dài ngồi trên xe nên mang theo, ngờ đâu gần đến giờ lễ mà vẫn kẹt trên đường. Đành phải thay áo trên xe và hầu như không trang điểm gì cả. Rẽ vào đường trong, chạy bán sống bán chết đến nhà thờ vừa đúng lúc phụ dâu phụ rể đi vào nên coi như chưa trễ. Buổi tối tại nhà hàng thật vui. Từ ngày tất cả các bạn cùng trang lứa lập gia đình hình như chúng tôi chưa dự một đám cưới nào vui thế. Đi dự những tiệc cưới kiểu Mỹ, không nhảy nhót ăn uống như Việt Nam nên đám nào cũng buồn thiu. Các cháu để nhạc của bọn trẻ thời nay nhưng thỉnh thoảng có những bài của thời 80-90. Chúng tôi dự định về sớm nhưng khi nghe điệu nhạc quen thuộc của bài "You're My Heart, You're My Soul" làm ngứa ngáy chân cẳng, nhịn hết được mấy anh em kéo nhau ra sàn. Những bản nhạc New wave, Disco lúc tôi mới qua đây rất thịnh hành, đi party ở đâu cũng có những bài này. Sàn nhảy chật cứng bạn bè của các cháu, gia đình chú rể cô dâu ai cũng kéo nhau ra sàn lắc lư. Hình ảnh chú rể với mẹ thật đẹp Mannequin challenge
Dự định sẽ cùng các chị trang điểm và chụp hình áo dài trong ngày cưới của cháu nhưng cuối cùng không được gì cả. Đến parking nhà thờ, nhảy xuống với giày cao gót, hình ảnh người mặc áo dài lượt thượt đi như chạy vào nhà thờ có lẽ là buồn cười lắm, nhưng tôi không còn giờ để yểu điệu thướt tha nữa, đành vậy. Chưa bao giờ đi dự lễ cưới mà không sửa soạn kỹ lưỡng như lần này, tôi cứ áy náy mãi. Em chồng chụp rất nhiều hình cho cả nhà, từ nhà thờ đến nhà hàng, hiếm khi thấy em ngồi yên. Cám ơn T, chúng tôi có những tấm hình đẹp. Đại gia đình đã có một ngày quá vui, cầu mong hai cháu hạnh phúc bền lâu.
Nguyệt Hạ Tháng mười một 2016
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2017 04:23:02 bởi Nguyệt Hạ >
Tấm hình cuối cùng văn hữu Nguyệt Hạ trông rất trẻ trung yêu đời.
Rực sáng nét điện ảnh.
Rạng rỡ như trong cảnh giới thượng lạc ngoài hành tinh.
Còn người con có phong thái của một VIP.
Chào anh Vo Bien Gioi, Cám ơn anh đã ghé vào trang này và có lời khen tặng. Xin chúc anh và gia đình một mùa lễ cuối năm thật vui và ấm cúng. Thân mến, Nguyệt Hạ
VBG cũng cầu chúc chị "Trăng Giáng Trần" tức chị Nguyệt Hạ cùng quý quyến luôn toả sáng khí thế thượng lưu.
HOA ĐÀO Theo dương lịch, hôm qua là ngày đầu tiên của mùa xuân, xin mời xem hình hoa Đào của Tết ta. Năm nay cây Đào nhà ra hoa muộn. Những năm trước khoảng rằm tháng chạp đã có hoa, có khi hoa nở hết trước giao thừa, năm mới chỉ còn lại xác hoa tàn dưới gốc. Có lẽ vì thời tiết thay đổi nhiều, cuối tháng chạp vừa qua vẫn chưa thấy gì, mùng một cũng không, mùng hai cũng không, mãi đến mùng ba mới có nụ đầu tiên hé nở giữa những chiếc lá xanh non lác đác trên cành.
Mùng năm, mùng sáu Tết hoa thi nhau khoe sắc:
Sáng sớm mờ sương, trời âm u, cánh hoa đọng những giọt nước li ti,
Qua một đêm mưa, những bông hoa đào sũng nước thật thương, Xin chúc các bạn một mùa Xuân vui tươi hạnh phúc.
Nguyệt Hạ
JO-ANN Đó là một người đàn bà đẹp và có nghị lực. Từ phút đầu gặp gỡ tôi đã thấy cảm mến người đàn bà gốc Ái Nhĩ Lan ấy. Lúc đến xin việc, tôi ngạc nhiên khi thấy một người đàn bà đứng tuổi, dáng vóc cao tóc bạc phơ nhưng vẫn còn trông coi một cơ sở lớn. Nói chuyện một lúc, tôi nhận ra không những bà là chủ mà còn là một người mẹ rất thương con. Khi nghe tôi ngỏ ý muốn về đón con từ trường mỗi ngày bà bằng lòng ngay và nói với tôi rằng, -Cô có thể mang con cô đến văn phòng vào những ngày trường nghỉ học. Chỉ cần nghe vậy tôi biết ngay đây làm một bà mẹ thật sự, hết lòng vì con cái, có như thế bà mới thông cảm cho trường hợp của những người mẹ khác. Nói chuyện khoảng 20 phút bà nhận tôi vào làm. Bà đưa tôi đi một vòng trong hãng, chỉ cho tôi nơi sẽ là văn phòng riêng, và giới thiệu tôi với vài người quanh đó. Khi về, bà đưa tôi ra tận cửa và chỉ chỗ đậu xe dành riêng. Thật là một người đàn bà chu đáo. Thời gian làm việc với bà Jo-Ann, nhiều lần bà cho người đi mua thức ăn trưa cho cả hãng. Những lúc ngồi ăn chung, bà không còn là bà chủ nữa mà là một người mẹ hiền của chúng tôi. Mùa lễ cuối năm là vui nhất, Jo-Ann chuẩn bị và giao cho tôi gói qùa cho từng người. Trước lễ Giáng Sinh bà đặt tiệc ở nhà hàng để mọi người chung vui với nhau. Trong giờ làm việc rất căng thẳng vì công việc nơi đây đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối và giờ giấc không thể thay đổi. Một trong những trách nhiệm của tôi liên quan đển việc lên danh sách cho hàng trăm người mà hãng sẽ gởi đi các nơi vào những ngày cuối tuần. Nhiều lúc sai sót một con số sẽ ảnh hưởng đến cả một chương trình của bao nhiêu người. Nghe tiếng bà quát tháo hàng ngày là chuyện thường tình. Bà rất nóng tính khi công việc không vừa ý. Jo-Ann là một người đàn bà thông minh, sắc sảo và tốt bụng. Nhiều lần tôi ở lại trễ vì chưa xong việc bà thường ngồi cạnh tôi nói chuyện. Chúng tôi nói đủ mọi chuyện trên đời. Bà kể cho tôi nghe, ngày xưa bà là một swimsuit model, một người mẫu áo tắm, gặp chồng bà một người nhạc sỹ, tài tử và ốm yếu. Bà kể chuyện nghe rất thương, khi chồng đau ốm, bà đã phải bế chồng chạy vào nhà thương. Bà nhấn mạnh với tôi điểm này. Bà nói, -Khi yêu không thấy thực tế là sau khi sống với nhau, tình yêu không thể nuôi sống được gia đình. Lúc tôi còn trẻ, tôi chẳng biết gì, chỉ nghĩ rằng yêu nhau, cưới nhau, là đủ để có một gia đình hạnh phúc. Tôi đã lầm. Chồng bà mất sớm, bà phải bương chải một mình với con gái còn nhỏ trên tay. Nghe bà tâm sự, tôi hiểu được sự mong manh yếu đuối của người mẹ trẻ, tâm trạng lo lắng không biết sẽ làm gì để nuôi được con. Dần dần bà đi lên từ một chân thư ký đến chức vụ manager rồi làm chủ cơ sở hiện nay. Tất cả mọi sự bà làm chỉ để dành cho con gái! Bà rất thương con dù hiện nay con gái bà đã ngoài 40, có sự nghiệp, có gia đình với ba cháu ngoại. Khi tôi tỏ ý thán phục về ý chí và nghị lực của bà, Jo-Ann cười buồn bảo tôi, -Cuộc đời sẽ dạy bạn tất cả một khi bạn không còn gì để bám víu vào nữa. Tự động bạn sẽ phải lo toan và tìm ra phương hướng để lo cho con và lo cho chính mình. Tôi nghĩ rằng bà Jo-Ann rất giỏi khi tự mình tạo được sự nghiệp vững vàng như vậy nhưng cũng có thêm sự may mắn nữa. Hiếm gì người cố gắng nhưng có biết bao kẻ đã thất bại. Thời gian tôi làm việc với Jo-Ann, bà đã 77 tuổi. Bà ra vào bệnh viện thường xuyên vì những bệnh hoạn gì đó bà không muốn nói ra. Nhiều lần bà đang ở trong bệnh viện từ những ngày cuối tuần, trưa thứ hai bà nằng nặc đòi về và lái xe đến hãng vì lo lắng cho công việc đang chờ đợi. Chung quanh bà không có một người thân tín nào có thể quản lý cơ sở của bà. Con gái có chồng và ở xa. Một mình bà làm để dành tiền cho con cháu và đối đầu với sức khỏe ngày càng suy sụp. Mùa lễ Tạ ơn năm đó, Jo-Ann vào nhà thương. Sau lễ chúng tôi trở lại văn phòng bà vắng mặt. Bà gọi điện thoại từ bệnh viện về dặn dò tôi những công việc cần thiết. Tôi ráng nói cho bà yên tâm để mau khỏe và trở về với chúng tôi. Dù sao nơi cơ sở này chúng tôi rất cần bà, cũng như những đứa con cần có mẹ. Thế mà Jo-Ann nằm bệnh viện luôn cho đến qua New Year, qua Tết Ta vào khoảng cuối tháng một, qua tháng hai. Một buổi sáng đang làm việc, tôi nhận được tin bà Jo-Ann qua đời. Thương tiếc nhưng không ngạc nhiên. Bà đau bệnh đã lâu nhưng vẫn cố gắng đi làm. Trước khi vào bệnh viện bà khoe với tôi đã trả hết nợ cho căn nhà, và rất vui khi nghĩ rằng bà có thể cho con gái ngôi nhà mà không phải nợ nần gì. Người ta có thể lên án bà Jo-Ann tham công tiếc việc cho đến lúc chết vẫn còn lo làm không lo cho sức khỏe của mình. Là một người mẹ, tôi hiểu được lòng của Jo-Ann. Bà đã trải qua cảnh lo sợ không nuôi được con gái, sợ rằng không có nhà cho con ở, không có cơm cho con ăn, khi người chồng mất đi. Bà tâm niệm rằng sẽ cố gắng hết sức để lo lắng cho con được đầy đủ. Và có lẽ khi nhắm mắt bà cũng vui lòng vì để lại cho con gái một gia tài khá lớn cùng với căn nhà đã trả xong nợ ngân hàng. Jo-Ann rất thương tôi từ phút đầu gặp và tôi cũng rất quý mến bà. Bà hơn mẹ tôi hai tuổi nên tôi xem bà như mẹ của mình. Hình ảnh một người đàn bà đầy nghị lực và ý chí cũng là một người mẹ hết mực thương yêu con mình, sẽ ở lại trong tôi mãi mãi. Nguyệt Hạ Mother's Day 2017
..
Ghé thăm em NH .
. đăng sơn .fr
.
HOA TRÁI MÙA THU
Tháng mười một, trời đất xám xịt, thỉnh thoảng có vài tia nắng yếu ớt sáng lên đôi phút rồi lại bị mây che đi. Vậy mà vườn nhà vẫn có hoa, có trái, màu sắc đậm đà trong khung cảnh ảm đạm buồn thiu.
Bên cạnh hoa hồng các thứ, còn có các loại hoa khác. Năm nay cúc vàng được mùa, rất nhiều, rất đẹp. Hoa không lên cao được nên lăn đùng ra đất nằm vạ. Thân cúc yếu dòn nên ngả nghiêng ngả ngửa... Chống đàng này cây ngả đàng kia, đành chịu thua, Thôi thì cho bọn cúc muốn dựa đâu thì dựa, muốn nằm ngồi đâu tùy ý.
Trong góc vườn có một cây xoài bị bỏ quên từ nhiều năm trước, vì hết đất trồng, nên vẫn để trong chậu. Mùa xuân vừa qua thấy tội nghiệp dù không chăm sóc cây vẫn vươn lên cao, không đủ nước nhưng cây vẫn sống, thế là mang ra hạ thổ. Vậy mà cây cho trái, mùa đầu nên chỉ vài trái, và có một trái rất lớn. Nhìn trái xoài khổng lồ treo cạnh mấy trái bình thường thật lạ mắt.
Năm nay ngoài hoa cúc có nhiều, cây ổi cũng có hàng trăm trái. Quá nhiều, có nhiều cành trĩu nặng và gãy ngang trước khi mình kê cây chống đỡ. Mình đã hái mấy thùng mang chia cho chị em và mang vào sở, vậy mà vẫn còn. Và giàn chanh dây vẫn sum suê hoa lá, trái không nhiều nhưng vẫn có lai rai, thích lắm. Thêm chục trái lựu lớn ngon ngọt từ cây nhà chị. Mùa này trời lạnh, lại được mùa trái cây và hoa. Hy vọng Tết này sẽ có hoa trái đẹp. Mang hình vào khoe thành tích của mình, làm vườn chăm bón và tưới cây trong mấy tháng qua.
Nguyệt Hạ Nov 16, 2017 ***************** Cám ơn anh Đăng Sơn đã vào thăm Nguyệt Hạ. Lâu quá không thấy anh, anh có khoẻ không? Mong mọi điều tốt đẹp bình an đến với anh và gia đình nhé.
Hoa Đào Đà Lạt
Đón Tết Nơi Xa
Vườn sau nhà tôi có một cây hoa đào, tôi mua ở chợ Tàu và trồng được khoảng mười lăm năm. Hàng năm đến gần Tết Việt Nam cây đào ra hoa. Có năm hoa rất nhiều, có năm hoa thưa thớt. Có năm hoa nở đúng ngày ba mươi, có năm hoa ra sớm một hai tuần. Năm nay hoa nở nhằm ngày rằm tháng chạp. Mùa xuân đến vội quá. Tự nhiên tôi lẩn thẩn với chính mình, với cái đà chạy nhanh của thời gian như thế này, tôi có chạy theo kịp hay sẽ bị bỏ lại sau lưng một mình....
Gần Tết tôi chuẩn bị đầy đủ không khác gì như khi còn ở quê nhà. Cũng chùi dọn nhà cửa sạch sẽ, cũng đưa ông Táo về trời ngày 23 tháng chạp. Cũng phơi rau củ để làm dưa chua, dưa món. Cũng không quên mua gừng non gừng già về làm mứt dẻo mứt khô. Vài năm trước tôi làm các loại bánh ngọt, có bánh đậu xanh vo viên tròn nho nhỏ, giấy bóng kính màu đỏ màu vàng cắt tua hai đầu, bọc chung quanh bánh và xoắn lại thành những viên bánh màu sắc đẹp mắt. Lúc sau này không ai muốn ăn ngọt nhiều nên đành phải bỏ qua. Những năm gần đây tôi nấu bánh chưng bánh tét nên không phải mua, vì người quen nấu bánh ngon để bán đã dọn đi nơi khác. Tôi không biết ai bán bánh ngon như ông ấy nữa. Nhiều lần mua bánh ở ngoài không vừa ý. Tôi gói bánh không đẹp nhân nhị không khéo nhưng yên tâm dùng cũng được vì không sợ có hoá chất độc hại. Cái Tết cuối cùng trước khi tôi đi xa, vợ của thầy Đoài đã chỉ cho tôi gói bánh với cô ấy mấy ngày trước giao thừa nay tôi mang ra áp dụng. Ngày ba mươi, trên bếp một nồi măng kho thịt heo bằng măng khô từ bên nhà gởi sang. Cái mùi măng khô rất nặng, đã làm tôi nhớ càng thêm nhớ quê nhà hơn nữa. Thêm vào đó, đĩa xôi gấc màu cam, đĩa xôi vò màu vàng, những chén chè đậu xanh, chè khoai tím lạ mắt, bên cạnh các loại trái cây đủ màu đủ sắc. Ba mươi tết là ngày tôi bận rộn, nấu nướng chuẩn bị cả ngày để dọn lên trước giờ giao thừa. Nhà có cây hoa đào nên lúc nào tối giao thừa tôi cũng có một bình hoa đào thật đẹp, thật tươi.
Vài phút trước khi đồng hồ chỉ mười hai giờ, tôi nấu nước pha trà. Tuy không còn ai muốn thức ngọt nữa nhưng cứ như một tục lệ bất di bất dịch, đón giao thừa là có nước trà và bánh mứt. Hình như đến giờ phút đó tôi mới thật sự ngừng tay và ngừng cả mọi suy nghĩ để chào đón "giờ phút giao niên" giữa năm cũ và năm mới. Sao mà thiêng liêng và đặc biệt, không có chữ nghĩa nào diễn tả được tâm trạng tôi. Hình như mọi thứ đang ngừng lại. Tôi thường đọc thấy câu :"thời gian lắng đọng", lúc ấy thật đúng nghĩa. Chúng tôi mở cửa bước ra ngoài, và có lẽ cả hai đều có cùng một cảm giác, thật tinh khiết, thật trọn vẹn của thời khắc "tân niên". Chính lúc này tôi thật sự cảm nhận được mùa Xuân đang đến chung quanh. Khí trời nửa đêm hơi lạnh, se sắt nhưng không làm mình rùng mình, cái lạnh thật tươi, thật mới, mọi thứ như trở lại tinh khôi, nguyên vẹn từ không gian cho đến cảm giác và ý nghĩ. Chúng tôi thường đi chậm rãi một đoạn ngắn và trở về đứng yên lặng trước sân để cho cảm xúc lan tràn trong tâm.
Hái lộc, chúng tôi tránh không dùng dao kéo mà chỉ hái bằng tay, một cành lá hay một cành hoa nào đó ngoài vườn. Trở vào nhà, chúng tôi uống chén trà nóng, nhâm nhi miếng mứt gừng và nghe một bản nhạc xuân... trong lòng thật thảnh thơi, nhẹ nhàng. Rất tiếc nơi đây Tết Việt Nam không được nghỉ nên các cháu bé không được thức khuya vì ngày mai còn phải đi học. Năm nào Tết vào đúng ngày cuối tuần thì các cháu được thức đón giao thừa và được lì xì bao đỏ.
Dù sao đi nữa, tôi cũng còn may mắn lắm khi có đầy đủ để đón Tết. Tôi không ở gần chợ Việt Nam, tuy phải đi xa khi cần mua sắm, nhưng chợ bán không thiếu một thức gì. Tất cả mọi thứ tôi làm hàng năm, lập đi lập lại nhưng vẫn thích làm và vẫn có sự nôn nao chờ đợi. Tôi vẫn nhớ và nhớ vô cùng những cái Tết quê nhà. Nơi đây có đầy đủ, mọi thứ còn xa hoa phù phiếm hơn xưa nhưng cái không khí rộn ràng của ngày cũ không thể nào có được. Làm sao để quay về thời cũ dù chốn xưa vẫn còn đó? Mỗi mùa Xuân đến cho tôi sống lại tâm trạng bùi ngùi tiếc nhớ những mùa Xuân xưa. Vẫn biết những gì đã qua không thể nào tìm lại được nhưng sao lòng vẫn ngậm ngùi. Hôm nay trời âm u và lạnh. Nhìn cây hoa đào nở gần hết nụ, tôi thấy hình như Tết đã gần hết, dù còn mười ngày nữa mới đến. Thời gian càng lúc càng trôi nhanh hay chỉ vì con người muốn níu kéo lại ngày tháng đã qua ...
Xin cầu chúc mọi người một cái Tết thật an lành và một năm mới vạn sự như ý.
Nguyệt Hạ (Lt-TD)
Có Phải Là Duyên Nợ ... và KHI NÀO MÌNH GẶP LẠI NHAU ...
Đã được mang vào thư viện.
Xin cám ơn tác giả.
Dạ em cám ơn anh Nguỵ Xưa rất nhiều.
Kính chúc anh chị luôn vui khoẻ để tiếp tục những chuyến hải hành.
Nguyệt Hạ
HAPPY THANKSGIVING
Có quá nhiều điều để Tạ Ơn trong cuộc sống hôm nay. Tôi nghĩ rằng nếu không có những ân sủng Trời ban có thể mình không hiện diện trên cuộc đời này. Và nếu không có Ơn Trên chắc gi mình đã được tồn tại đến ngày hôm nay.
Với tất cả những sự dữ đang xảy ra khắp nơi, xin Tạ Ơn về những gì chúng ta có được cho đến giờ phút nầy.
Thân chúc các bạn một mùa lễ Tạ Ơn thật bình an.
Nguyệt Hạ
Lễ Tạ Ơn 2018
LAKE ELSINORE
CALIFORNIA SUPER BLOOM
Năm nay tiểu bang California được mùa mưa nên cũng được mùa hoa dại, hoa nở tràn trề trên những cánh đồng mênh mông, người ta gọi là Super Bloom. Những vùng đất khô cạn của mấy năm trước bây giờ không những xanh tươi mà còn rộ lên màu sắc tươi mát của hoa. Có nhiều địa điểm để xem super bloom chung quanh miền nam tiểu bang Cali, đường đi gần và xa, khoảng một giờ lái xe hay ba bốn giờ cũng có. Hai năm trước chúng tôi đã xem cánh đồng hoa ở hướng bắc, năm nay chúng tôi đi xem ở phía đông nơi có hồ nước Elsinore, cách nơi tôi một giờ ba mươi phút lái xe. Đường đi rất tốt, không phải lên dốc xuống đèo quanh co gì cả. Trên đường vào thành phố Elsinore, nhìn bên trái thấy những ngọn đồi vàng rực màu hoa Poppy, loại hoa tiêu biểu của tiểu bang California. Thành phố Lake Elsinore dân số chỉ có khoảng trên 60 ngàn người. Người đi ngắm hoa rất nhiều, xe cộ đầy đường, có nhiều gia đình đến từ các tiểu bang khác. Số lượng khách thăm viếng quá lớn tạo nên cảnh kẹt xe trong đoạn đường đến cánh đồng hoa và tắt nghẽn trong thành phố. Hai tuần đầu của tháng ba, các tiệm quán trong phố Elsinore gặp phải trường hợp không chuẩn bị đầy đủ để phục vụ số thực khách quá đông. Cuối tuần khoảng hơn 100 ngàn người đến thăm tạo ra cảnh hỗn loạn và không giữ trật tự được. Cuối cùng nhà chức trách phải ra lệnh đóng đường vào cánh đồng hoa, tất cả phải đậu xe từ xa và đi xe bus đến xem, nếu đến vào cuối tuần. Chúng tôi đến vào ngày thứ hai, không đông nghẹt người nhưng cũng gọi là khá đông. Đường vào nơi có hoa vẫn đóng, chúng tôi phải đi vòng từ exit kế tiếp. Đến cánh đồng hoa có bãi đậu miễn phí, xe đậu đầy tràn. Vào xem hoa, đường đi lên dốc từ từ vòng quanh những ngọn đồi nhỏ. Rất nhiều người đi vào bãi hoa, nằm trên hoa để chụp hình, trên sườn đồi hay dưới thung lũng dù điều đó không nên vì dẫm lên hoa sẽ làm chết cây hoa và người đến sau không còn gì để xem nữa. Poppy mọc tràn trề khắp nơi, từ trên đỉnh sườn đồi xuống gần lối đi. Có một mặt đồi không cây cỏ hoa lá gì, ngồi lên bị tuột xuống từ từ, Nhìn quanh hoa bốn bề, chỗ nào cũng hoa, chỗ nào cũng đẹp. Chụp hình nơi này quay sang bên kia lại muốn chụp hình tiếp. Từng đồi hoa màu vàng cam xen kẽ với khoảng chưa ra hoa màu xanh nhạt, có chỗ xanh đậm, thật là một bức tranh hài hoà giữa khoảng trời trong xanh nắng vàng rực rỡ. Mùa xuân đến sau những ngày mưa bão dầm dề, trời tạnh ráo và nắng nhẹ nhưng không đến nỗi nóng, một ngày lý tưởng để đi xem cánh đồng hoa. Người ta nói rằng khoảng mười năm mới có một lần hoa dại nở rộ như thế, nhưng ở đây đã có một lần cách đây hai năm trước. Thời tiết thay đổi nên cỏ cây ảnh hưởng theo. Nguyệt Hạ Tháng ba 2019
Mùa Thu 2019 Ngày đầu tiên của mùa Thu năm 2019. Thời tiết bắt đầu dịu đi vào buổi chiều tối và sáng sớm. Buổi sáng thức giấc, trời hơi mờ mờ se se lạnh, có vẻ đúng nghĩa mùa Thu. Mờ mờ ảo ảo sương khói làm người ta thấy lười biếng hơn khi phải chui ra khỏi chăn làm bổn phận hàng ngày.
Mùa Thu với không khí dịu dàng thường là nguồn cảm hứng cho các nhà thi sĩ. Tôi có một người bạn, mùa Thu mới làm thơ, mùa Thu mới trở lại viết lách. (Này bạn ơi, tôi nhớ bạn lắm đó, mau mau trở lại nhé.) Tôi cũng muốn vậy nhưng không được. Lúc sau này có những chuyện bất ngờ đến dồn dập, bên cạnh những bận rộn thường nhật, tôi không còn thời giờ nào cho riêng mình, không còn giờ để nghỉ ngơi đừng nói đến thơ văn chữ nghĩa. Đôi lúc tôi chỉ muốn mở máy lên viết ngay những ý nghĩ đang đến trong đầu nhưng không tài nào có tí giờ rãnh rỗi để ngồi xuống được. Đã có ngày tôi quá mệt và stress đến mức tâm trí tôi đông cứng lại. Cũng làm được những việc theo bản năng như lái xe, nấu cơm làm thức ăn, giặt giũ, vv... nhưng ngoài ra tôi không nghĩ được gì hơn. Tôi ở trong cái thế phải hoàn thành những gì mình bắt đầu dù muốn dù không và như vậy tôi không được than phiền gì cả.
Tuần trước tôi có việc phải đi xa và lái xe về một mình buổi tối. Mấy mươi năm qua, đi đâu cũng có cháng đi cùng, chàng lái xe cho tôi, nếu tôi có lái xe cũng có chàng ngồi bên cạnh, có lái xe một mình cũng đi ban ngày. Đây là lần đầu tiên tôi phải lái xe một mình về buổi tối. Vừa mệt, vừa buồn ngủ, khoảng 10 giờ đêm, tôi lạng qua lạng lại trên freeway, nghe tiếng bánh xe cán lên những miếng tròn giữa hai lane lộp cộp lộc cộp, tôi biết nhưng vì buồn ngủ quá nên cứ vài mươi phút lại lạng qua lạng lại một lần. Đường về phải qua ba cái freeway khác nhau, mỗi lần chuyển đường thật nguy hiểm, đêm nhưng xe rất nhiều, xẹt qua xẹt lại không ai nhường ai. Chàng lái xe theo sau tôi, có khi bị xe khác chen vào giữa, khi bắt kịp xe tôi chàng phải nháy đèn cho tôi biết. Thật tình từ lúc lên xe đi trước, nhìn lại phía sau tôi không thể nào nhận ra xe chàng vì xe nào cũng giống xe nào vào buổi tối, chỉ thấy có hai chiếc đèn sáng thôi. Gần hai giờ đồng hồ trên đường, rồi cũng đến nơi, thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghĩ rằng chàng cưng tôi quá nên bây giờ mới có chuyện vậy. Xuống xe, bị chàng la cho, lái xe gì mà nguy hiểm quá, đi theo sau cứ sợ có gì ...
Đó là một chuyện lái xe, còn bao nhiêu thứ khác nữa trong vài tháng qua. Từ từ tôi sẽ kể bạn nghe. Hôm nay tôi gõ được vài hàng này, cũng cám ơn mùa Thu, nhờ trời đất dịu đi lòng người thanh thản hơn chăng? Mong rằng bạn sẽ có những ngày tháng êm đềm và bình an nhé. Nguyệt Hạ Sept 23, 2019
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: