Giáng sinh sắp đến rồi. Trời mùa đông nên không có trăng, sao.
Một buổi sáng, bà cụ Ngà ngồi trên chiếc ghế tựa dài. Con mèo từ đâu nhảy phóc vào lòng bà cụ. Đó là con mèo hoang, đi lạc vào nhà bà cụ vào một ngày mưa gió cách đây ba tháng. Nó bị ướt nên rét run lẩy bẩy, giương đôi mắt to sợ hãi nhìn bà cụ như nhìn những người lạ khác. Bà cụ run run ôm nó vào lòng, lấy cái chăn mỏng quấn vào người nó, rồi vét ít cơm nguội, để khúc cá cho nó ăn.
Con cái bà cụ đều ở xa. Mỗi lần họ đến đều đi bằng ô tô. Bà cụ sống một mình chắc hẳn rất cô đơn. Con mèo nghĩ thế. Trong suốt thời gian nó ở đây, chỉ thấy một người giúp việc đi ra đi vào vào ban ngày. Vào sáng nay, thấy cụ ho nhiều, con mèo nghĩ chắc cụ đã bị bệnh rất nặng.
Tháng trước, bà cụ đã đi đến bệnh viện kiểm tra. Con mèo không biết đó là tờ xét nghiệm nên cứ thế đùa nghịch với tờ giấy để trên giường, thậm chí còn cào nát mất một ít. Bà cụ nhấc nhẹ con mèo ra, xoa đầu nó rồi bảo:
- Mèo ngoan, con đừng nghịch của ta nữa. Tờ giấy này ta còn phải đưa cho bác sỹ nữa đấy.
Bà cụ nhấc con mèo sang một bên, lại ho sù sụ. Mấy hôm nay, chân cụ lại đau, không thể đi đâu được. Chị giúp việc đã về sau khi nấu sớm bữa trưa và chiều mới trở lại.
- Trí nhớ của ta thật là tồi. Ta đã gửi quà Giáng sinh cho lũ trẻ nhưng lại quên không bỏ chiếc thiếp chúc mừng vào. Chiều tối chị giúp việc mới quay trở lại để gửi xe thì muộn mất. Hôm nay đã là Giáng sinh rồi.
Con mèo kêu meo meo. Hình như nó ra chiều muốn giúp đỡ. Bà cụ bảo:
- Con không giúp được gì cho ta đâu. Như thế sẽ rất nguy hiểm cho con. Chỉ là bọn trẻ sẽ rất buồn khi không có lời chúc của ta thôi. Điện thoại đã hỏng từ hôm qua. Nhưng hôm nay là thứ bẩy nên chẳng có ai đến sửa.
Con mèo cào cào vào áo bà cụ, càng lúc càng kêu meo meo nhiều hơn. Bà cụ vuốt vuốt đầu nó mãi, nó cũng không yên.
- Con thật sự muốn giúp ta sao? - Bà cụ hiểu ý, mỉm cười - Vậy được rồi. Ta sẽ đưa cho con chiếc thiếp, và viết vài dòng gửi cho chị giúp việc. Con gửi giúp ta nhé.
Nhà chị giúp việc ở cách đó không xa lắm. Con mèo nghịch ngợm, nên đã mấy lần trốn bà cụ, đi theo chị giúp việc về nhà, chơi với lũ trẻ con bên đó. Đường đi nó đã thuộc lòng rồi.
Bà cụ lấy tấm vải, buộc chiếc thiếp vào người con mèo. Trông con mèo cứ như được mặc chiếc áo màu hồng vậy, trông vô cùng đáng yêu.
Con mèo chạy ngay ra lỗ nhỏ ở ngoài cửa, theo con đường chạy đến chỗ nhà chị giúp việc. Nhưng hình như chị ấy đã đi đâu đó. Cửa khóa. Con mèo cào cào vào cánh cửa, kêu meo meo liên hồi mà trong nhà vẫn không có động tĩnh. Con mèo nằm ở ngoài đến gần trưa mà vẫn không thấy chị ấy đâu. Chắc là chị ấy có việc bận.
Một con mèo nhà hàng xóm chạy sang. Nó nói gì đó với chú mèo nhỏ.
“Chị chủ nhà đi về quê rồi, chiều mới lên” - Hình như nó muốn nói thế.
“Thế làm sao có thể gửi được thư đây. Tôi nên ra bến xe. Bến xe cũng ở ngay đây thôi nhỉ” - Con mèo chạy ngay ra con đường dẫn đến bến xe.
Thời gian đầu, bà cụ có đưa nó theo về nhà người con gái cả mấy lần. Nó vẫn nhớ người lái xe. Vì bà cụ chỉ đi một chiếc xe quen thôi. Con mèo ngó người lái xe một hồi, thấy quen mới nhảy phóc lên xe, dụi dụi đầu vào chân người tài xế. Chiếc xe chuẩn bị nổ máy. Anh phụ xe thấy con mèo liền bế nó xuống dưới, hỏi xem ai là chủ nhân. Con mèo liền kêu ầm lên.
Chẳng ai nhận con mèo là của mình cả. Nhưng lát sau, có một người đàn ông bước lên, trông dáng rất dữ tợn. Ông ta bỗng bảo:
- A, mèo, mày ở đây sao? Ta cứ tìm mày mãi. Mày còn biết lên xe trước cả ta nữa.
Ông ta bế lấy con mèo từ tay anh phụ xe. Chiếc xe đã nổ máy. Con mèo không thể xuống được nữa. Xe đi êm êm trên đường.
Người đàn ông lạ giữ chặt lấy chú mèo. Nó kêu thế nào ông ta cũng không buông ra.
“Phải làm cách nào đó thoát khỏi ông ta khi xuống xe” - Con mèo nghĩ.
Nhà người con gái cả của bà cụ ở gần bến xe. Nhưng người đàn ông lạ này lại xuống trước đó khá xa. Ông ta ôm con mèo xuống, hình như là sang đường để bước vào trong quán. Lúc ông ta qua đường, có một chiếc xe máy lao tới. Ông ta tránh chiếc xe, loạng choạng ngã vào bên vệ đường. Ông ta kêu ầm lên. Con mèo bị ngã ngửa ra đất, nhanh chóng chui ngay vào bụi rậm quanh đó. Người đàn ông vừa gọi vừa lùng sục:
- Nào, mèo ngoan, mày ở đâu vậy? Ra đây đi nào! Ra đây mau đi.
Ở nhà, bà cụ vẫn đợi con mèo về. Bà cụ lo lắng.
- Mèo ngoan, con đang ở đâu vậy? Sao con chưa về chứ? Lẽ ra ta không nên để con đi.
Về phía con mèo, có một con chó sủa ầm lên trước bụi rậm. Con mèo hoảng quá, lùi lại phía sau. May quá, người chủ quán đã bước ra, xách con chó về.
- Mích, mày làm gì thế hả? Chỉ có chạy lung tung là giỏi thôi... A, anh Bắc. Lâu rồi mới thấy anh. Anh vào quán em đi. Hôm nay có Tiểu Hổ ngon lắm.
- Ừ, chú mày chờ anh một lát. Vừa thấy con mèo ở đây, không biết nó lại chạy đi đâu rồi?
Con chó vẫn sủa ăng ẳng bên cạnh người chủ. Chủ quán bảo:
- Con mèo của anh hả? Anh định bán nó chứ gì? Nhưng nó mà đi mất thì không tìm lại được đâu. Anh cứ vào quán em đã. Trời lạnh thế này. Thua keo này thì ta bày keo khác vậy.
- Chú mày nói thế cũng phải. Trời lạnh thế này, phải uống vài ngụm rượu cho ấm bụng đã chứ? Meo meo... Meo meo...
Người đàn ông dữ tợn còn lùng sục một lát rồi mới chịu theo chủ quán vào trong.
Con mèo chạy ra khỏi bụi rậm sau đó. “Đây là đâu nhỉ?” - Con mèo kêu meo meo. Gặp một chú chó bị xích ở chiếc cột bên ngoài một cửa hàng, con mèo tuy sợ hãi nhưng vẫn mon men lại gần. Con chó này là cư dân ở đây. Chắc chắn nó sẽ biết đường.
Con chó trừng mắt nhìn con mèo.
- Này, người anh em. Ở đâu tới đây thế?
- Xin đừng cắn tôi! Xin đừng để họ bắt tôi! - Con mèo gầm gừ như muốn nói.
- Được rồi. Ta sẽ không cắn. Nhưng mà người anh em mang trên mình nhiệm vụ gì à?
- Tôi đến đây từ chỗ xa lắm. Tôi mang theo thư của bà gửi cho cháu ngoại. Tôi muốn giúp đỡ bà ấy. Anh có biết đường đi không?
- Ta chỉ quen mấy chỗ gần đây thôi. Ta không thuộc nhiều đường lắm. Hãy thử hỏi mấy con bồ câu hay bay đến đậu ở bờ tường ấy. Mấy con bồ câu ấy chắc biết nhiều đường hơn ta.
Lúc đó, bỗng có một chú bồ câu bay đến.
- Ô hô, áo hồng đẹp nhỉ! Anh mèo, ai mặc cho anh đấy?
Con mèo huơ huơ hai chân lên:
- Bồ câu à, cậu có biết đường đến bến xe không? Áo hồng là của bà mặc cho tôi đấy.
- Anh mèo, anh cứ chạy thẳng đường này là tới. Anh đến bến xe làm gì. Xa lắm! Ở đây với chúng tôi đi. Trời sắp tối rồi.
- Không được. Tôi phải đưa thư của bà cho cháu ngoại. Tôi đi đây.
Con mèo lại chạy đi. Trời đã nhá nhem tối. Một con chuột băng qua, gặm gặm khúc gỗ khô ở vệ đường. Trông thấy con mèo, con chuột hoảng hốt phi thẳng vào bụi.
Một xe tải chở gà đi ngang qua. Lũ gà kêu quang quác trong các sọt. Người lái xe dừng lại một lát, hút thuốc bên đường. Con mèo nhảy lên xe, hỏi lũ gà:
- Các chị gà ơi! Các chị có đi qua bến xe không? Bến xe xa lắm phải không?
- Có, chúng tôi đi vào gần bến xe đấy. Xa lắm!
- Vậy tôi trốn nhờ với, các chị nhé.
- Ừ, cẩn thận đấy. Đừng để ông ấy bắt được.
Xe đã tới nơi. Con mèo leo qua thành xe xuống. Nó không quên cảm ơn lũ gà:
- Cảm ơn các chị nhé.
- Cẩn thận đấy, người anh em mèo.
Trời đã tối thật rồi. Người ta đi bộ trên đường rất nhiều. Còn có cả ông già tuyết nữa. Con mèo đã mệt lử. Nó cào cào ngoài cổng. Một người đàn ông nghe thấy tiếng mèo, bước ra. Đó là chồng người con gái cả của bà cụ.
- Chà, con mèo ở đâu đến thế nhỉ? Cái vải hồng này thêu tên Mi mi trông rất quen. Tí à, Sún à, mấy đứa ra đây xem có phải Mimi nhà bà không các con?
Tí, Sún - hai đứa trẻ chạy vội ra.
- A, ba ơi. Mi mi! Mi mi! Đúng là Mi mi rồi! Sao nó lại đến đây được nhỉ?
Lũ trẻ ôm con mèo vào lòng:
- Mi mi, tao nhớ mày quá! Bà có khỏe không, Mi mi? Bà ơi! Bà ơi! - Lũ trẻ ra ngoài cổng, gọi ầm lên, sau đó thì khóc - Bà đâu rồi, Mi mi? Bà không đến với mày sao? Mày đến đây một mình à? Làm sao mà mày đến đây được thế?
Mãi một lúc, lũ trẻ mới phát hiện ra bức thiệp giấu bên trong lần vải hồng của con mèo Mi mi.
Thằng Tí khóc, nói:
- Ba ơi, con muốn về thăm bà. Bà gửi thiệp Giáng sinh cho chúng con. Con muốn đi ngay bây giờ. Đi ngay bây giờ cơ.
Cái Sún bế con mèo, cho nó ăn, cũng khóc:
- Con cũng thế. Ba à, chúng ta về đi nhé.
Mẹ của Tí, Sún cũng lau nước mắt, gật đầu với bố bọn trẻ:
- Mình à, chúng ta về luôn đi mình nhé. Lần này chúng ta sẽ đón bà lên ở hẳn với chúng ta. Sắp năm mới rồi, mẹ của chúng ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
- Ừ, mình nói cũng phải. Bà nội đã lên đây từ chiều rồi. Chúng ta sẽ về đón bà ngoại lên.
Con mèo nằm ngủ yên trên ghế. Đến nửa đêm, nó tỉnh dậy. Bên ngoài, hình như có tiếng chuông Giáng sinh. Bà cụ xoa đầu con mèo, bảo:
- Mèo ngoan, Mi mi ngoan, con đã làm cho ta một điều thật kỳ diệu. Con và lũ trẻ chính là niềm hạnh phúc nhất của ta trong cuộc đời này. Mi mi ngoan!
Mắt con mèo thì cứ díp xuống. Nó cũng cố gắng thức cùng mọi người đón Nô en nhưng không thể. Chà! Sau chiến công của nó hôm nay, thì lũ chuột chắc phải nể sợ lắm đấy. Nó phải ngủ thôi để lát nữa tỉnh dậy dè chừng lũ chuột khỏi phá phách mới được...