Biết buồn từ cõi nào chăng? Còn gì? Tôi chẳng còn đâu
Nợ duyên thì đã qua cầu gió bay
Mai về vẫn trắng đôi tay
Lợi danh thôi hết cuồng say thuở nào
Rũ buồn thân xác xanh xao
Trái đời đắng chát đã ngao ngán rồi
Mắt nhìn con tạo dần xoay
Người thì hớn hở kẻ trôi vật vờ
Bao đêm lệ chảy thành thơ
Cửa lòng đã khép bao giờ lạnh băng
Biết buồn từ cõi nào chăng?
Mà xua mây xám bủa giăng khắp hồn!
Mai Kha