(url) Nhà Thơ Xuân Diệu

Tác giả Bài
Ct.Ly

chinkin
  • Số bài : 178
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 14.01.2005
  • Nơi: bắc cực
RE: Nhà Thơ Xuân Diệu - 25.10.2005 02:22:16
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/5803/55E8C0BB80EA445DACAA5529BD06D243.jpg[/image]


NHÀ THƠ KHÔNG BAO GIỜ CÓ TUỔI


Lần ấy,Xuân Diệu bình thơ ở một huyện nhỏ thuộc tỉnh Vĩng Phú (nay thuộc Mê Linh, Hà Nội)
Ra hội trường,trong khi ban tổ chức đang kê lại bục diễn giả,sửa lại đèn bàn, cánh giáo viên vây lấy Xuân Diệu giữa hành lang.
Một cô giáo xinh đẹp hỏi:
-Thưa nhà thơ, năm nay nhà thơ bao nhiêu tuổi ạ?
Xuân Diệu giật mình, nét mặt ngơ ngác:
-Trời ơi, em, ai nỡ hỏi tuổi một nhà thơ. Nhà thơ không bao giờ có tuổi!
Một giáo viên nam vụng về:
-Thưa bác Xuân Diệu. Bố cháu đọc...
Xuân Diệu ngắt lời:
-Trời ơi, gọi nhà thơ bằng bác. Bác gì? Bác phó cối à...
Một giáo viên khác (chắc là đã rút kinh nghiệm):
-Thưa nhà thơ Xuân Diệu, nếu nhà thơ không vướng thời thơ lãng mạn thì bây giờ chắc chắn nhà thơ có vị trí thứ hai trên thi đàn sau nhà thơ Tố Hữu?
Xuân Diệu đốp chát:
-Cậu dạy môn gì?
-Dạ,cháu...cháu... em,em dạy môn sinh vật ạ!
-Phải rồi, thảo nào.Thế thì cậu chỉ biết dạy học sinh mổ ếch, mổ lươn chứ cậu biết gì về thơ mà bàn. Cậu phải biết rằng không có Xuân Diệu thời thơ Mới thì làm sao có Xuân Diệu bây giờ. Không có thời thơ mới thì cũng không có cả nhà thơ Tố Hữu nữa, cậu biết không?
-Dạ, vâng ạ!

(Theo "Giai thoại văn học")
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2006 03:41:08 bởi Ngọc Lý >
Attached Image(s)

chinkin
  • Số bài : 178
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 14.01.2005
  • Nơi: bắc cực
RE: Nhà Thơ Xuân Diệu - 29.11.2005 03:09:43
MÌNH ĐÃ THUỘC VỀ NHÂN LỌAI

Xuân Diệu là người cực đoan.Anh em quý anh vì anh là người nghệ sĩ thực thụ,yêu ghét rõ ràng,không lấy lòng ai.
Một hôm,Nguyễn Bùi Vợi ,cố tình đến kích Xuân Diệu:
-Anh à,tôi thấy người ta kêu thơ anh sau Cách Mạng không hay.Cán bộ tri thức,sinh viên ,nói chung là công chúng có học,mê thơ Chế Lan Viên hơn.
Xuân Diệu lắc đầu mắng luôn:
-Thơ là thậm khó!Cỡ các cậu khen cũng chưa biết khen,chê cũng chưa biết chê đâu! Chế Lan Viên"hù" được các cậu chứ không "hù" được tớ.Chế Lan Viên thì học hành đến đâu,bằng sao được tớ và Huy Cận.Huy Cận là inge'nieur agricole.Cậu có biết tiếng Pháp không?
-Dạ,có biết chút ít.Anh Huy Cận là kỹ sư nông học!
-Nếu nói bằng hình tượng thì thế này:Khi Chế Lan Viên còn đang loay hoay trên đỉnh núi chưa tìm ra đường xuống thì mình và Huy Cận đã ung dung khóac tay nhau đi trên cánh đồng thơ...
Thấy mặt Nguyễ Bùi Vợi vẫn tỉnh bơ,anh lại tủ sách lục tóat mồ hôi mới tìm được tập thơ "Điêu tàn"của Chế Lan Viên tặng năm 1937.
Anh hào hứng:
-Cậu xem lời đề tặng của Chế đây:" Kính dâng anh Xuân Diệu tập thơ đầu của em đây-HOAN.
Tôi cười:
-Tại vì lúc ấy.Thế Lữ và anh đã nổi tiếng trong làngh thơ Mới.Anh lại hơn anh Chế 3,4 tuổi.Đề tặng như thế là phải.Có ai lại đi tự hào vì mình sinh trước người khác?
Xuân Diệu dí tay vào trán Nguyễn Bùi Vợi:
-Cậu bướng lắm.Được,tớ sẽ đánh ại cậu!
Rồi anh cởi cả áo sơ mi và quần dài,mặc may ô và quần xà lỏn lục tìm trong tủ sách.Anh vứt ra trước mặt tôi tạp chí Châu Âu hớn hở như trẻ con:
-Đây,tạp chí "Ơ-rốp"vừa in thành phụ trang 15 bài thơ tình của mình.
Anh lim dim mắt say sưa:
- Ấy là lần đầu tiên nước Nam ta xuất cảng thơ tình?
Nguyễn Bùi Vợi vẫn cãi bướng:
- Có phải chỉ mình anh được dịch đâu.Tố Hữu,Chế Lan Viên,Trần Đăng Khoa,Xuân Quỳnh ,Bằng Việt , Ngô Văn Phú...khối người được dịch!
Anh lại đi lục tìm một chồng tạp chí Châu Âu khác quẳng ra trước mặt tôi:
- Dịch cũng trăm cách dịch.Đây thơ Chế Lan Viên ở "Ơ-rốp"dưới tên tác giả có chữ Việt Nam trong ngoặc đơn.Còn dưới tên mình: Xuân Diệu ,là trắng trơn.Cậu có biết vì sao không?
Tôi chưa biết trả lời thế nào ,thì anh đã nói như reo:
- Vì-mình-đã-thuộc-về-nhân-lọai!
Nguyễn Bùi Vợi thấy mình đã hơi quá trớn ,sợ mất hay nên gật đầu đồng tình:
- Chịu anh!
Xuân Diệu cười hồn nhiên.
Ra về,Nguyễn Bùi Vợi nghĩ bụng:"Có thể anh ấy còn rất trẻ,cũng có thể là anh ấy đã bắt đầu già!"
(Theo Nguyễn Bùi Vợi-Giai thọai văn học"