Black Life
-
02.01.2012 13:33:22
Bước vào lớp học với quyễn sổ điểm danh trên tay và cái miệng lúc nào cũng đi kèm 1 làn khói thuốc.Hắn luôn đến sớm , là học sinh duy nhất lại là lớp trưởng hắn hút thuốc ngay tại trong trường học, thái độ thì đầy kiêu ngạo nhưng trong trường trong lớp không ai không biết hắn và không ai không yêu mến hắn ta.Đơn giản vì một con người tuy đầy những vẽ ngoài kiêu ngạo bán bổ tất cả nhưng hắn ta lại rất biết quan tâm, giúp đỡ mọi người và luôn là tâm điểm của những trò vui những tiếng cười của lớp, tuy nhiên chiện bất ngờ nhất là hắn học giỏi, cách mà hắn giúp các ban chung lớp học lại còn dễ hiểu hơn cả các thầy cô. Vẫn như mọi khi bà thím ở quán canteen nhìn hắn với nụ cười theo cái vẽ mà chúng ta vẫn gọi là bó tay.Hắn nghiện thuốc lá thích hòa mình theo làn khói thuốc,nhưng cái vẽ hút thuốc của hắn ta không làm người khác khó chiu mà lại rất được sự thu hút ,thích thú từ người khác.Đây là điếu thứ 2 ,màu trắng của khói thuốc và điếu marllboro làm nổi bật cái đáng hắn đứng trong làn khói đó.
“ Sebastian, lai hút thuốc nữa ah” cô giáo tâm lý kinh doanh với cái nhìn đầy lo lắng đầy wen thuộc
“ hihih…. Quen rồi cô ah, em vào lớp ngay cô ah” làn khói tiếp tục lan ra theo dòng suy nghĩ của hắn.
Buổi học kết thúc hắn giúp cô điểm danh..cái giọng nói khàn khàn khó nghe được phát âm theo lối giễu cợt và tiếu lâm cất lên.Từng bạn bè trong lớp hô toán “có” nhưng câu trả lời tùy theo cái lối giễu người của hắn ta. Kết thúc tất cả cô giáo kêu hắn ở lại dặn dò tí việc. Thì ra là bài thuyết trình của hắn quá hoàn hảo từ nội dung đến hình thức nên cô giáo muốn lưu lại phần thuyết trình của hắn và nhờ hắn trợ giảng cho bà cô 1 ngày vì bà cô có buổi trainning cho nhân viên của Red D
“okay cô, khi nào cần thì fone e trước nhe” Hắn lũi bước ra về .
Đang suy nghĩ vu vơ về chuyện mà cô giáo nhờ buổi chiều hắn đăm chiêu suy nghĩ thì khúc nhạc We belong together (bigbang) vang lên, liếc sơ wa dt thì hắn bất ngờ đó là cái sdt mà hắn ko bao giờ muốn thấy nhưng lúc nào cũng dạy dột nghe máy. Là người con gái mà hắn hết lòng yêu thương nhưng đối với hắn thì nàng giống như là mũi thương phản bội chúa ngày nào…
“alo” giọng hắn lúc này khàn đi nhiều so với thường ngày
1 tiếng nấc sau đó vỡ òa thành những tiếng khóc vang vọng vào không trung như những mũi tên gậm vào tim vào cõi lòng hắn ta… Chỉ có nàng ta mới làm hắn mất bình tĩnh như vậy…liên tục là những tiếng hỏi thăm hối hả nơi hắn nhưng bên kia đầu dây vẫn là những tiếng nấc nghẹn ngào.
“em muốn gặp anh, chỗ cũ nhé” chỉ bao nhiêu chữ thui mà làm hắn như điên cuồng giờ đây sự ngạo mạng bất cần đời trong hắn tan biến đâu mất…. Mấy ai nhận được hắn ta trong phút giây này,không biết đây là lần thứ mấy hắn phải chịu nổi đau như vậy nhưng hắn không quan tâm với hắn nàng mới là tất cả.Rất nhanh giờ đây trước mặt hắn là cái quán Bar quen thuộc, 1 khung cảnh tuyệt vời với sân vườn nhỏ và cái suối nhân tạo ,âm thanh ti tách của dòng nước 1 không gian vô cùng diễm lệ hòa cùng những âm thanh trầm lắng nhẹ nhàng. Nàng ngồi 1 góc phía cuối quầy bar, ánh mắt man mắc buồn thơ thẫn cùng dòng suối, giọt lệ ngấn mi khiến người khác mê đắm muốn che chỡ ,bảo vệ.
“Cạnh” tiếng ghế như phá tan sự thẫn thơ trong nàng, hắn đã ngồi đối diện nàng trong sâu thẳm nơi ánh mắt sự lo âu trải dài ra…
“em ổn chứ”
“không sao đâu anh ah”
“sao lai không sao chứ” giọng hắn đều đều nhưng sự lo âu thoáng nét bi thương trải dài theo ánh mắt ấy.
Tách tách mưa bắt đầu rơi và những giọt nước mắt rơi xuống như ngàn mũi tên đâm sâu vào tim hắn.Sự im lặng đến nghẹt thỡ giủa 2 trái tim,vì khi mỗi lần nàng khóc trước mặt, hắn ta không bao giớ nói gì cả cho đến khi giọt nước mắt cuối cùng.
“Em trai vẫn dùng như mọi khi chứ, anh giúp được gì cho em không..sebastian”
Hắn nhìn anh bồi bàn trong lòng thầm cảm ơn vì đã giải nguy cho hắn thoát cơn nghẹt thỡ này….
“không em muốn 1 ly gin fizz và 1 manhattan cho cô ấy”….anh chàng bartender bất ngờ phút chốt và 1 nụ cười tinh quái xuất hiện….
“đây là mahattan nữ hoàng cocktail nó giống như em vậy đó cô bé, gin pizz của e đây” cái nháy mắt dành cho sebastian đầy ngụ ý
“ em àh uống 1 tí di thật chậm và cảm nhận” cách nàng uống trông thật quyến rũ và hiền dịu….ngay lúc này âm thanh du dương của kiss the rain vang lên, những âm địu nhẹ nhàng mà đầy ma thuật xoa dịu nỗi đau.
“mahattan là nữa hoàng cocktail em cũng vậy đã là nữ hoàng thì đừng khóc nữa nhé,manh mẽ len em nhé”…….” mọi chiện rồi cũng sẽ qua thôi” chất giòng khàn dục đầy nghẹn ngào, dù nàng không nói nhưng hắn ta quá hiểu nàng rồi chỉ 1 cơn giận dỗi đã làm con tim nàng ngấn lệ trong đau khổ …. Hắn ta nỡ 1 nụ cười diu dàng ấm áp như tia vàng vot dịu hiền của ánh nến…hắn cầm chiếc khăn giấy nhẹ nhàng lau những giọt lệ còn ngấn lại trên khuôn mật kiều diễm của nàng
“ em đây rồi… anh tìm em mãi …anh ..anh xin lỗi em ….Gia hân em tha thứ cho anh nhé” chất giọng đứt quãng có lẽ do tìm kiếm ai đó khắp nơi,1 anh chàng ướt sũng nhưng cơn mưa không hề xóa đi sự cao quý tinh khôi của anh ta… Hắn bất giác cau mày nhưng vẽ mặt không thay đổi nhiều lắm bàn tay rụt về 1 cách dứt khoát…không ai biết hắn nghĩ gì trong đầu, và nụ cười trở lại nhưng không phải ơ gia hân mà là hắn…. Lịch sự từ tốn đầy tao nhã hắn mời người con trai kìa ngồi xuống…
“ Ngốc ah…lần sau đừng vậy nữa nhé” Gia hân thõ thẽ ...họ trò chuyện ít câu nhưng đa phần là sự chào hỏi giới thiệu qua loa …cuối cùng hắn ta biết được cái tên lịch lãm đáng thương kia là Lâm Kính Phong…cũng không còn sớm phong và hân ra về nụ cười xuất hiện trên cả 3 gương mặt nhưng mấy ai biết được hắn cười vì lẽ gì?
Khi mà cặp đôi kia ra về khá lâu hắn qua quầy bartender ngồi ung dung và trở về cái phong thái ngạo nghễ vốn có thường ngày, tinh nghịch chọc phá ông anh bartender của hắn…
“em trai thôi nào có gì muốn nói với ông anh này không…hay là cứ muốn làm đồ ngốc như vậy hoài ah”
“em không biết Vinh ah…nhưng biết làm gì hơn chỉ cần cô ấy vui và nụ cười ấy là tất cả với em “
Họ tranh luận nhưng không sôi nổi 1 sự hòa nhã im ắng giữa 2 người đàn ông , 1 người muốn đứa em khách hàng ra khỏi cái biển tình đầy đau khổ mà nó lênh đênh 5 năm rồi, còn hắn ta thì lênh đênh mãi mãi dắm chìm trên cái biển tình mà anh hắn gọi là bể khổ ….
Đưa ly tequila lên ngắm nhìn trong ánh đèn mờ ảo thanh tịnh,bao suy nghĩ mênh mang trong hắn. Bất chợt ai đó lao vào hắn ly rượu văng tung tóe…hắn càu mày nhìn qua thì là 1 cô gái…chưa hết bất ngờ thì 1 toán người lăm le vũ khí có vẽ cô gái là mục tiêu theo đuổi của bọn chúng.1 tên trong bọn chúng lăm le vút vũ khí chỉ thẳng vào cô gái “để tao xem lần này mày có chạy đằng trời”
Đất ẩm dính trên thanh kiếm nhật kia theo cái vút đã mang đất bụi ẩm ướt dính vào khuôn mặt và đầu tóc của hắn.
“cạnh” hắn đã tuôn 1 hơi sạch ly rượu từ từ quay sang cái bon lưu manh kia nhìn khuôn mặt sợ sệch, lem luốt của cô gái…nụ cười khẩy trên gương mặt hắn danh cho cái bon lưu manh…chưa kip mở bất kì lời nào tên lưu manh kia đã bị hắn cho 1 trận tơi tả… đâu ai biết rằng cha hắn chính là tư lênh quân đội do được rèn luyên từ nhỏ nên cả đám lưu manh dù có khí giới nhưng vẫn không phải là đối thủ của hắn…nhưng lúc hắn đánh nhau trông hắn như 1 con dã thú đòn nào cũng là nhắm vào yếu điểm đối phương không gục ngã thì cũng gãy xương….Bọn lưu manh rút lui kèm theo những tiếng chửi rũ hâm dọa…
Quán xá trở lại sự tỉnh lăng và gọn gàng sau khi được hắn và Vinh dọn dẹp…2 người quay sang cô bé lúc nãy.ánh mắt chạm nhau cái nhìn lạnh lùng của hắn làm cô bé khó chịu
“cảm ơn, ngươi đã cứu ta”
“không cần, cô nên cám ơn cái lũ ngu si kia quấy rối lúc ta uống rượu lại còn..” hắn lấy cái khắn mà anh vinh để sẳn lau sạch khuôn mặt…Vốn dĩ hắn không thích rối rắm với mấy chiện đánh nhau vì ba hắn là 1 người cực kì khó tính với lại hắn không thích mấy chiện mà dân gian hay gọi là anh hùng cứu mĩ nhân…nhưng mấy ai biết chính yếu là đám lưu manh kia đã phạm phải điều tối kị nơi hắn, khuôn mặt đó mái tóc đó hắn không cho phép bất cứ ai chạm vào, nó chỉ dành cho người mẹ thiêng liêng hắn luôn tôn sùng…
“ta không thích mang ơn người khác nhất là cái loại người như ngươi…”
Hắn lại cười khẩy trong đời lần đâu tiên hắn gặp loại con gái đáng ghét như vậy, nhưng phải nói là lúc này sau khi lau sạch khuôn mặt lắm lem, lúc này nàng đẹp vô cùng nêu so với gia hân thì …cả 2 điều là giai nhân hoa ghen liễu hờn.
1 nhóm người lại xông vào nhưng ai nấy cũng ăn mặc lịch sự nhưng nhìn thì không giống doanh nhân .
“Cô tự lo liệu đi nhé” 1 tràng cười ngạo nghễ của hắn ta vang vọng
1 người đàn ông trạc tuổi Vinh bar bước tới.. 1 tia mắt léo ngang Sebastian.
“cô chủ không sao chứ” giọng điệu kính cẩn từ người đàn ông
“về thôi, ah khi nào ngươi nghĩ ra cái mình muốn hãy đến và ta sẽ giúp ngươi coi như hòa nhau…ta sẽ tạm giữ cái này coi như làm tin….nhớ đấy ta không thích mang nợ ai đâu nhé nên ngươi phải suy nghĩ cho nhanh nhé”
Hắn ta hoàn toàn chết đứng vì món đồ cô gái ấy đang nắm giữ,cô gái ấy ra về sau lời nói cao ngạo, những lời nói trẽ con đó làm hắn ta khó chịu và đôi chút hứng thú…thì ra là trong lúc hổn chiến hắn làm chiếc nhẫn…bất giác hắn đuổi theo thì cô gái đã đi mất hút theo dòng người…Vừa quay lại vào quán bar thì gương mặt hắn biển đổi 1 cách phức tạp sự hân hoan sau đó lại thoáng nét lo âu kèm chút phẩn hận,là ai mà có thể khiến hắn như vậy…
1 người đàn ông trung niên ngồi ở quầy lúc nào không biết…khuôn mặt góc cạnh, đôi mày và cặp mắt đầy uy thế..dáng vẽ ông ta mang đến cho người khác sự nễ sự đến kinh người.
“ con trai ,về nhà được rồi chứ ,có vẽ con mới làm 1 trận oanh liệt hả?” 1 tràng cười đầy ngụ ý nơi ông ta. Tức thì 4 người mặc vest đen thân hình vạm vỡ theo hắn ra xe…lúc này hắn ngoan ngoãn như 1 chú cún con….
Quán lúc này chỉ còn lại người đàn ông đầy phẩm chất khí phách ngất trời kia và Vinh không gian căng ra như sợi dây đàn sắp đứt…
“cậu định để ông già này ngồi không ah...”
Thoát nét u sầu từ phía vinh, vinh quay lại việc mà bartender cần làm nhưng động tác của anh tác lúc này không như thường ngày….
“ Cha ….Tiểu….Tiểu Vũ khỏe không……” câu nói đầy khó nhọc mỗi chữ thốt ra như lấy đi tất cả sinh lực của vinh, vẽ bi thương làm cho khuôn mặt vinh lúc này trông khó coi vô cùng….cơn mưa tí tách vẫn tiếp đọng không 1 ai biết 2 người đàn ông trong đó dang nói gì? ………
-------------What___is********Life_-*