Nhá Của Mẹ
chutamvn 06.01.2012 05:16:08 (permalink)
Người ta thường nói: "Người mẹ hiền quá hay có con hư". Điều này nói lên tình yêu thương đa số những bà mẹ dành cho con thì không gì có thể sánh được, nhưng đôi khi vì nuông chiều con một cách thái quá mà một số bà mẹ lại vô tình làm con hư.
Hồi còn nhỏ, tôi sống ở nhà trên rạch, dưới sàn nhà tôi thấy rác rưởi nổi lều bều trên dòng nước đen ngòm, bốc lên mùi hôi thối. Tôi đã học hai năm bậc tiểu học mà không đọc được chữ.Tôi ít khi ở nhà, thích sống ngoài đường, thường hay đánh nhau. Mỗi khi tôi về nhà, mẹ hay nhắc nhở: “Con ăn cơm rồi hãy đi". Mẹ tôi không tỏ ra buồn bực hay trách mắng bằng những lời nói nặng về chuyện tôi lêu lổng lười học. Có một lần tôi đi bộ trên đường Cao thắng về đêm, tôi thấy một bóng người lấp ló ngoài hiên một cửa hàng bán gạo, tới gần mới biết là mẹ tôi. Tôi hỏi mẹ tôi: "sao mẹ ờ đây?". Bà ta trả lời: "Ba mày mắng tao". Tôi cảm thấy xót xa trong lòng trước cảnh người mẹ rất hiền ở đây. Bước ngoặt này đã thay đổi cuộc đời tôi. Sau đêm hôm đó, tôi nhờ mẹ dạy cho tôi tập đọc trong thời gian nghỉ hè. Hàng ngày, Tôi nhìn vào nét chữ, rồi nhờ mẹ tôi đọc từng chữ để tiếp thu từng chữ, sau đó từng câu hiểu từng câu, tôi có khả năng ghi nhớ mặt chữ rất tốt, rốt cuộc tôi đọc được từng chữ, từng câu. Tôi đã được mẹ dạy biết đọc chữ mất hơn một tuần. Tôi đã nhận ra và biết được suốt từ sáng đến tối mẹ nấu nướng, đi chợ, chăm con nhỏ, dọn dẹp, lau chùi giặt giũ...việc nhà nhiều vô kể. Do đó tôi phụ một tay với mẹ cho việc làm chóng xong.
Lúc tôi bước chân vào trung học, tôi siêng năng học hành và tránh xa bọn trẻ chưa ngoan. Từ khi mẹ tôi có hiệu sách, việc làm ăn cũng đỡ vất vả hơn trước. Chúng tôi quản lý hiệu sách, mẹ chỉ lo nấu nướng và đi chợ. Ngày tháng trôi đi mau chóng, tôi đã trở thành sinh viên. Sau 1975, hiệu sách của chúng tôi bị đóng cửa vì sách cấm. Tôi vẫn nhớ mẹ còn nợ số tiền hụi, hóa đơn tiền điện, nước, sẽ phải trả, vì thế hoàn cảnh kinh tế của mẹ khó khăn. Tôi làm việc lao động chân tay ở chợ Cầu Muối và Cầu Ông Lãnh, các em tôi gánh hàng ra chợ từ sáng sớm về buổi trưa, rồi đi học. Mẹ thức khuya, dậy sớm, chỉ lo cho các con có bữa cơm, và công việc nhà. Ban đầu chúng tôi đã trải qua nhiều khó khăn vừa học vừa làm, sau đó đã thích nghi trong thời bao cấp. tôi chưa bao giờ nghe mẹ phàn nàn về cuộc sống khó khăn thời kỳ này, có lẽ mẹ nhìn thấy nhiều người khác còn khổ cực hơn mình. Chúng tôi chăm chỉ học hành và tốt nghiệp ra trường, mẹ hài lòng. Tôi tin rằng chỉ có tình mẹ yêu con mới cảm hoá được chúng tôi. Mẹ là người phúc hậu có tiếng trong xóm, Mẹ không hề chửi ai bao giờ, sống trong khổ cực vẫn không than thở oán trách cho nên chúng tôi hãnh diện có bà mẹ hiền.
Tôi chịu ảnh hưởng của mẹ về lòng tốt, tính chịu đựng một cách kiên nhẫn, cho nên tôi không những tự biết kiềm chế, làm bớt đi tính nóng mà lại còn phát triển sức mạnh bản thân. Ðối với tôi, mẹ là tất cả. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào đi nữa, tôi nguyện quan tâm, săn sóc mẹ suốt đời. Từ khi tôi chăm sóc mẹ, tôi biết mẹ bệnh mắt, bướu cổ, tim, đau bao tử, thấp khớp. Tôi dùng nghệ với mật ong để điều trị bệnh đau dạ dày và lá lốt, ngải cứu giã nát, thêm giấm đun nóng, đắp lên đầu gối chữa thấp khớp. Tôi khuyến khích mẹ đi bộ giúp loại bỏ bệnh tim và dạ dày. Sau một thời gian chữa bệnh, sức khỏe của mẹ tốt hơn so với một năm trước đây.
Một bước quyết định khác của cuộc đời, lúc tôi ngồi xổm, thình lình ngã lăn ra bất tỉnh, linh hồn của tôi rời khỏi cơ thể, tôi đã gặp một người đang đợi tôi. Ông ta định dẫn tôi đến một nơi nào đó nhưng tôi không muốn rời đi đâu vì mẹ hiền. Tỉnh lại mới biết là mình còn sống. Cái gì mà chính mình đã từng trải, kinh nghiệm. lập đi lập lại và nhận là đúng thì cái đó tôi mới tin. Chúng ta dùng kính hiển vi mới thấy vi trùng hình que, hình dấu phẩy, dùng giác quan thứ sáu mới thấy thế giới vô hình. Chính điều này, tôi đã nghiên cứu về thế giới vô hình. Tôi ngủ mà tôi thấy người hàng xóm đang đi vào nhà bếp. Tôi giật mình choàng dậy và đi đến nhà bếp thì gặp bà ta. Tôi tự hỏi: "Tại sao mình ngủ lại thấy những điều có thật", thể xác nằm trên giường, hồn của tôi thì thấy bà ta, vì vậy tôi cố gắng tập kiểm soát được phần hồn của tôi. Linh hồn tôi có thể nhào xuống vực sâu, bay trên trời, gặp những sinh vật thuộc thế giới hữu hình, vô hình, có khả năng vượt qua được giới hạn không gian, thời gian. Giác quan thứ sáu của tôi có khả năng nghe được những âm thanh lẫn tiếng nói , nhìn thấy được những vật thể từ một nơi khác mà không cần dùng đến tai, mắt. Nó giúp tôi nhận thức số phận của tôi như những cuộn phim từ lúc trước khi sinh ra cho tới khi chết, nhưng khó mà thay đổi được số mệnh. Giác quan này báo cho tôi biết trước nhiều biến cố nhưng tôi không thay đổi được chúng. Tôi đi tìm Thượng Đế để sửa đổi số mệnh của tôi. Tôi đã tìm được Ngài và đã thay đổi số phận của tôi. Giác quan thứ sáu báo cho tôi biết trước ra nước ngoàì để sinh sống, tôi quyết định đưa mẹ sang Mỹ để chữa bệnh. Qua Mỹ, Học gì? Làm những gì? Sống ra sao? Tôi cần phải bàn bạc kỹ vấn đề này với các em trước khi chúng đưa ra ý kiến. Chúng không bằng lòng với chuyện đi ra nước ngoài vì việc đó không thể làm được và đời sống được ổn định tại đây. Khi nào chúng tự ý nghỉ việc và nhận được giấy nhập cảnh của chính phủ Mỹ, tôi mới nộp đơn xin hộ chiếu. Việc gì đến, tất sẽ đến. Các em đã bất đồng ý kiến với cấp trên cho nên chúng xin nghỉ việc. Chúng tôi đã nhận được giấy nhập cảnh của chính phủ Mỹ. Khi chúng tôi gửi đơn xin hộ chiếu, cuộc sống khó khăn hơn thời bao cấp. Mẹ tôi không buồn rầu hay chán nản, nhưng kiên nhẫn chịu đựng, cố gắng động viên chúng tôi vượt qua những ngày khó khăn. Khoảng thời gian này, chúng tôi kiếm sống bằng cách bán sách cũ.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, chúng tôi đã di cư đến Mỹ năm 1993. Lúc ấy mẹ tôi đã sáu mươi bảy tuổi, bà sung sướng khi các con bên cạnh. Tôi thầm cảm ơn Thượng Đế đã giúp mẹ sang đây chữa bệnh. Các em tôi vừa học vừa làm. Tôi chăm lo sức khỏe, giúp việc cho mẹ và đi học. Chúng tôi dễ thích nghi với đời sống ở Mỹ bời vì chúng tôi đã chịu đựng nhiều gian khổ bên quê nhà. Do gặp bác sĩ giỏi, trang thiết bị tân tiến, thuốc hay, mẹ hầu như khỏi bệnh. Mẹ sống một cuộc đời hạnh phúc trong khoảng mười năm đầu trên đất Mỹ. Những ngày nghỉ, chúng tôi thường ngồi quây quần bên mâm cơm để thưởng thức những món ngon do bà nấu. Hạnh phúc của mẹ là như vậy đó.
Sức khỏe của mẹ tốt cho nên tôi đã dành toàn bộ thời gian cho việc đi học. Tôi trạc ngũ tuần, lớp tôi có nhiều sinh viên trên sáu mươi tuổi. Cứ đúng giờ chờ đợi trạm xe buýt bên kia đường, mẹ thường trông qua cửa sổ, nhìn ra đường xem con đón xe buýt. khi tôi ngồi xe, thấy bà nhìn theo xe. Vào lớp, tôi mở ba lô tìm sách vở, thấy gói thức ăn do mẹ lén bỏ vào túi mà tôi không biết. Tôi phải đi bộ một giờ đồng hồ không một bóng người và đón xe buýt khoảng gần 12 giờ đêm mới về nhà trong sự lạnh lẽo của mùa đông, tôi liên tưởng đến người mẹ chờ cơm. Khi tôi nghĩ đến điều đó, thấm thía tình mẹ thương tôi. Từ năm 1998, tôi thường xuyên sử dụng liên mạng (internet) để tìm tòi môn học. Tôi quyết định học thương mại điện tử (E-commerce) vì nó thích hợp với khả năng của tôi, với sự phát triển của xã hội, làm việc tại nhà, có nhiều thời gian chăm sóc mẹ đã cao tuổi.
Năm 2003, mẹ bị tai biến mạch máu não, phải nằm bệnh viện trong ba tháng để điều trị , chúng tôi bao giờ cũng có mặt thay phiên chăm sóc mẹ. Khi mẹ xuất viện về nhà, ngồi xe lăn, phải nằm trên giường, gặp phải khó khăn khi tự mình thay đổi tư thế của cơ thể, chúng tôi phải chăm sóc cho mẹ như: bữa ăn, các công việc vệ sinh....Trước khi mẹ làm công việc này, chúng tôi thường cho mẹ hát một bài hát làm cho mọi người vui sướng cho nên chúng tôi cảm thấy việc làm thoải mái. Chúng tôi đã săn sóc mẹ liệt giường trong sáu năm trời. Hình như mẹ biết trước ngày mất, mẹ gọi tôi: "Chú Nhá của mẹ", bà kể về cuộc đời của bà mà trước đây tôi chưa bao giờ nghe mẹ nói đến làm kinh ngạc trước sự nhận thức của tôi. Tôi càng tỏ lòng cảm phục mẹ. Bà dặn dò mọi chuyện trong gia đình, làm đám tang cho mẹ trước khi qua đời. Các em tôi cũng mơ thấy mẹ mất trước một tháng.
Mẹ già thì con cũng già, chúng tôi làm công việc vệ sinh cho mẹ, tôi không nâng mẹ được tới nhà vệ sinh. Khi nhìn vào mắt mẹ như tóe lửa, muốn ăn tươi nuốt sống khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, tôi có cảm giác như mắt của một người nào đó. Tôi nhận ra và hiểu được sinh, lão, bệnh, tử là con đường mà mẹ đi qua, không ai thoát khỏi số phận. Đợi một lúc sau, chúng tôi cho mẹ uống nước nhưng không được. Em tôi hỏi mẹ: "Con đưa mẹ đi bệnh viện nhé!", mẹ biết sắp chết và gật đầu tỏ ý thuận. Em tôi phải gọi ngay xe cứu thương đến. Mẹ tôi được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ khám, phát hiện thấy bị bệnh teo não. Chúng tôi biết mẹ đang gần kề cái chết, em tôi từ Canada đã về kịp có mặt bên mẹ vào buổi tối thì sáng mai mẹ mất.
Mặc dù mẹ qua đời, chúng tôi có cảm giác bà luôn đi theo để giúp đỡ chúng tôi lúc gặp tình thế không tốt.
Tôi viết những dòng chữ này để nói lên mẹ là tất cả, tôi không chạy theo tiền tài, danh vọng, sắc đẹp. Tôi muốn mẹ sống một cuộc đời bình yên cứ êm đềm trôi đi. Câu "Cha mẹ sinh con, Trời sinh tính" hiểu đúng về tôi. Mẹ ít khi dạy dỗ kèm cặp tôi từ nhỏ nên tôi có tính tự lập cao như các đứa trẻ tự kiếm sống. Thượng đế* chỉ dẫn từng ly từng tí cho tôi làm điều phải, nhất là thích nghi với hoàn cảnh tự nhiên và xã hội. Nhờ mẹ hiền mà tôi được Thượng Đế thay đổi số phận. Thay mặt gia đình cảm ơn Thượng Đế đã giúp đỡ.
Vũ Ba
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9