Chỉ thấy một vị tướng quân áo bào trắng đứng ngoài vòng tròn ba trượng (~10 m), Hắn đang vỗ tay hoan ngênh chợt thấy mọi người đều đưa mắt lại nhìn hướng này hắn đành dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yến Doanh Châu.
“Yến Doanh Châu, ngươi quả nhiên là tuyệt thế! Thay vì chết trong tay những hạng người vô năng tại đây không bằng để ta đến thành toàn cho anh danh của ngươi! Tiếp ngân thương[6] của Mặc Vân ta đi!”
Vừa dứt lời, thân hình của hắn đã bay lên, ngân thương trong tay đâm thẳng về phía Yến Doanh Châu, , phảng phất như một chùm sáng trắng vạn dặm xuyên mây phá không, nhanh mà tuyệt, độ sắc bén không gì sánh được!
Yến Doanh Châu đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, tay phải gắt gao cầm lấy chuôi kiếm đón đợi ngân thương, hắn không thể trốn mà có muốn trốn cũng trốn không đươc! Hắn chỉ có thể đứng chờ, chờ đợi ngân thương cắm ngập trái tim! Thế nhưng… Thế nhưng kiếm của Yến Doanh Châu hắn cũng nhất định phải đâm vào tim kẻ địch!
Ngân thương chói mắt ngay tại lúc muốn đâm vào thân thể Yến Doanh Châu bỗng nhiên trên không trung lóe lên một tia chớp màu trắng, nhanh đến mức làm người ta còn chưa thể xem ra đấy là gì, ngay sao đó ngân thương thất bại còn thân ảnh Yến Doanh Châu lại biến mất.
Biến cố phát sinh bất ngờ như vậy khiến mọi người trong nháy mắt chỉ có thể đứng ngơ ngác tại chỗ. Vị tiểu tướng áo trắng vẫn duy trì tư thế vốn có, ngân thương hướng thẳng như đâm vào thân thể địch nhân, mà trên thực thế hắn chẳng đâm trúng bất kỳ cái gì. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mũi thương giống như không thể tin được lần đầu mình dùng toàn lực xuất thương lại bị thất thủ, không những thế ngay cả đối thủ là ai, vị trí ở đâu cũng không hề biết!
“Haha… Hahaha…” Trong lúc mọi người đang si ngốc, tại cánh rừng oi bức vị tanh nồng bỗng vang lên tiếng cười tựa như chuông bạc. Trong nháy mắt, toàn bộ những con người ở đây cảm thấy phảng phất như có một cơn gió trong lành mát mẻ thoáng qua, vị tanh dần nhạt đi, chóp mũi dường như có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng tươi mát, lại như một dòng suối băng mát lạnh nhẹ tán đi hơi oi bức, toàn thân như được chìm vào trong nguồn nước thanh hàn, một cảm giác mát mẻ từ trong đáy lòng thẩm thấu đi ra.
“Thật thú vị! Vừa mới tỉnh dậy từ mộng đẹp đã có thể ngay lập tức nhìn thấy nhiều anh hùng ngốc như vậy!”
Một thanh âm trong trẻo vang lên, mọi người nương theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trên một gốc cây cao bên ngoài ba trượng có một thiếu nữ áo trắng ngồi tựa vào cành, suối tóc dài đen rủ thẳng xuống, giữa trán là một viên bạch tuyết ngọc hình trăng rằm được xuyên qua bởi một vòng dây làm từ trân châu đen , khuôn mặt thanh tú phi phàm, mà khóe miệng hàm chứa một tia cười mỉa mai, đôi mắt nửa mở nửa khép, vẻ mặt mang theo một tia lười biếng mới tỉnh giấc nhìn mọi người.
“Ngươi là ai?” Lâm đại hiệp giương giọng hỏi.
“Lâm Ấn An, Lâm đại hiệp của Nam Quốc? Vào lúc này lại động thân bước lên phía trước vậy mà sao trước đấy đối mặt với kiếm phong của Yến Doanh Châu lại ngược lại lui từng bước là thế nào?” Thiếu nữ áo trắng không hề đáp mà hỏi ngược lại, sau đó tay vung lên, một vật bay lên dừng lại trong tay nàng.
Mọi người lúc này mới thấy nhìn thấy rõ, nguyên lai là trong tay nàng là Yến Doanh Châu đã hôn mê, bên hông hắn quấn một dải bạch lăng[7] dài, chỉ nghĩ thôi cũng biết vừa rồi thiếu nữ này đã dùng chính dải bạch lăng đấy đi cứu hắn.
“Ngươi…” Lâm Ấn An mặt đỏ lên, xấu hổ túng quẫn không chịu nổi.
“Chậc, chậc, vị Yến Doanh Châu này tuy là anh hùng tuyệt thế nhưng lúc này đây lại bị các ngươi cẩu hùng chỉnh cho chỉ còn nửa cái mạng, thật sự rất đáng thương nha!” Thiếu nữ áo trắng một tay nâng Yến Doanh Châu lên tinh tế đánh giá, một bên lắc đầu oán thán, một đại nam nhân hơn một trăm cân vậy mà nàng thoải mái xách lên như xách một đứa trẻ con bình thường.
“Con đàn bà thối kia, ngươi không muốn sống à!” Một thanh âm thô ráp vang lên, chợt thấy một đại hán thân hình tráng kiện gạt mọi người sang hai bên mà đi ra, mặt đỏ tía tai lớn tiếng quát. Bọn họ ở đây đều là những nhân vật nổi tiếng đương thời tại các quốc gia, vậy là lúc này đây lại bị nàng mắng một câu liền thành cẩu hùng, còn không tức giận sao được?
“Thối… Uhm…”
Tên đại hán kia còn muốn mở miệng thì mọi người đã thấy ánh xanh lục lóe lên. “Bụp!” một tiếng, miệng của hắn đang hé ra lại bị một mảnh lá cây che kín lại không còn kẽ hở.
“Thanh âm nói chuyện của ngươi thật sự quá khó nghe, ta không thích nghe nữa.” Thiếu nữ áo trắng tùy tay ném Yến Doanh Châu lên cây rồi phủi phủi tay nói “hơn thế nữa khẩu khí nói chuyện của ngươi cũng rất thối, cho nên câm miệng là tốt nhất!”
“Phì…!”
Có người muốn cười lại ngại vẻ mặt hung hãn của tên đại hán kia nên đành thu lại.
Mà sắc mặt của tên đại hán kia xám tựa như gan lợn, tay kéo lá cây còn tại trên miệng xuống, trên miệng còn có cảm giác cay nóng cùng đau đớn, bên trong vừa sợ vừa giận nhưng lại thật sự không dám lại mở mồm. Nữ tử áo trắng này tùy tiện ném một mảnh lá cây đã có thể che miệng của mình đủ thấy công lực đã tới cảnh giới trích điệp phi hoa[8], đả thương người lập tức sẽ chết, mà người ta rat tay thế nào chính bản thân mình cũng không nhìn thấy, cao thấp đã phân, nếu không phải người ta thủ hạ lưu tình thì có lẽ chính mình bây giờ đã cùng đường với Công Vô Độ. Nếu đã không địch lại thì có lên tiếng thêm cũng chỉ rước lấy nhục, không bằng quan sát tình huống rồi nói sau.
“Vị cô nương này, hôm nay người nơi đây cũng không phải hạng vô danh, võ công cô nương mặc dù tốt nhưng hai tay khó địch bốn tay, cô việc vì phải xen vào việc của người khác, chi bằng đường cô cô đi đồng thời đổi lấy cái nhân tình đưa chư vị đây, ngày khác non xanh nước biếc gặp lại cũng tốt.” Thương nhân bộ dáng hòa khí khuyên nhủ.
“Hà Huân – Hà lão bản thật sự là người hiểu biết việc buôn bán, nói mấy câu thôi mà cũng thật sự nói đến “Hợp tình hợp lý”, làm tâm người ta khó có thể không động, không trách sinh ý tại nhà của người “Thiên Huân tiêu cục” tốt đến như vậy.” Thiếu nữ áo trắng gật đầu với Hà Huân nói.
Hà Huân nghe được những lời ấy xong không khỏi thở dài nhẹ nhõm, phải biết rằng hắn đi lại trên giang hồ cả đời, con người nặng nhẹ thế nào cũng có thể nhìn được tới tám chín phần mười, mà thiếu nữ áo trắng này đối mặt với nhiều người bọn họ vậy mà vẫn có thể trò truyện vui vẻ như cũ, hơn thế nữa xem cách nàng ra tay chắc chắn không phải hạng người bình thường, bởi vậy mà thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, huống chi trọng điểm bây giờ lại rơi trên Hoàng Tôn Lệnh.
“Nhưng…” Vào lúc mọi người thở dài một hơi, thanh âm của thiếu nữ áo trắng lại bỗng biến chuyển.
“Nhưng cái gì?” Hà Huân vẫn như cũ hòa nhã hỏi, trong lòng lo lắng lại dâng lên.
“Chỉ cần các ngươi có thể bồi thường tổn thất, ta tất sẽ tự rời đi.” Thiếu nữ áo trắng cười nhàn nhạt nói.
“Việc này dễ dàng thôi, không biết cô nương muốn bao nhiêu?” Hà Huân âm thầm cười, nguyên lai cũng là người yêu tiền.
“Ta thật sự cũng muốn không nhiều lắm.” Nữ tử áo trắng vươn ra một ngón tay nhỏ nhắn.
“Một trăm ngân diệp[9]?” Hà Huân hỏi
Thiếu nữ áo trắng lắc đầu.
“Một ngàn ngân diệp?” Hà Huân hỏi lại
Thiếu nữ áo trắng lại lắc đầu.
“Cô nương chẳng lẽ muốn một vạn ngân diệp?” Hà Huân hít một hơi dài, ấy không phải là sư tử mở rộng miệng chứ.
“Không phải vậy.” Thiếu nữ áo trắng thở dài lắc đầu nói.
“Cô nương…” Hà Huân cũng không biết rốt cuộc nàng muốn bao nhiêu, chắc không thể muốn một trăm vạn ngân diệp chứ?
“Hà lão bản thật sự là con người làm ăn, trừ bỏ vàng bạc vật ngoại thân ra không thể nói thứ khác sao?” Thiếu nữ áo trắng khẽ quấn dải bạch lăng trong tay, tâm mọi người cũng nhanh hoảng hốt.
“Vậy thỉnh cô nương nói rõ.”
“Aiz…” Thiếu nữ áo trắng thở dài một hơi, giống như vì Hà Huân không thể lĩnh hội được ý nàng mà có chút tiếc nuối, “Vốn là ta đang ở trong giấc ngủ trưa, trong mộng đẹp lại bị các người đánh thức, kỳ thật một giấc mộng bị đánh gẫy không không làm sao, có phải không Hà lão bản?”
Hà Huân gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào người mang vẻ mặt vui cười, thực sự không biết nàng cuối cùng muốn nói ra điều gì.
“Vấn đề là mộng này quả thật là ngàn năm mới gặp một lần đi!” Thiếu nữ áo trắng đột nhiên thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm trang nói: “Các người không biết chứ trong giấc mộng của ta, ta được Tây Vương Mẫu mời lên núi tiên Côn Luân, bình phẩm rượu ngon, thưởng thức tiên nga ca múa, thật sự rất vừa lòng toại ý. Cuối cùng nàng còn ban thưởng cho ta quả đào tiên Ngọc Hồ[10], mà vào đúng lúc ta đang chuẩn bị nhận quả đào tiên này thì các ngươi lại xông đến đây đãnh gãy mộng đẹp, hại ta không lấy được đào tiên, ngươi nói việc này quan trọng hay không quan trọng hả Hà lão bản?”
“Cái gì? Xú bà nương, ngươi đây là đang đùa giỡn chúng ta phải không?” Lâm Ấn An vừa nghe thấy những lợi này không khỏi tức giận mắng.
“Chậc chậc…” Thiếu nữ áo trắng lắc đầu nhìn Lâm Ấn An, trên mặt còn hiện lên nụ cười nói “Ta đùa giỡn các ngươi ở điểm nào? Ta nói rất thật nha, phải biết rằng đào tiên Ngọc Hồ không phải vật phẩm bình thường mà là được tính vào hàng thân tiên ban tặng, ăn vào có thể trường sinh bất lão, ngươi nói xem đây là chuyện mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, vì các ngươi hại ta không ăn được nên tổn thất này thật lớn nha! Chính thế mà việc các ngươi phải bồi thường cho ta âu cũng là điều tất yếu!
“Chẳng lẽ cô nương muốn chúng ta một thường cho cô một quả đào tiên Ngọc Hồ ?” Mặt Hà Huân chợt biến sắc không còn vẻ hòa khí mà mang theo vài phần âm trầm.
“Đương nhiên!” Thiếu nữ áo trắng vung tay lên, dải bạch lăng trong không trung xoay vần tạo ra một hình thù tựa như quả đào “Chỉ cần các ngươi đem đào tiên Ngọc Hồ bồi thường cho ta, ta lập bước đi, dù là người hay vật, là Yến Doanh Châu hay Huyền Tôn Lệnh cũng không quan hệ tới ta.”
“Xem ra cô nương đã tính sẵn muốn can dự vào chuyện của người khác rồi!” Sắc mặt Hà Huân trở nên lạnh lùng, đôi tay âm thầm cầm ám khí. “Chỉ là Hà mỗ xin chân thành khuyên cô nương một câu, bây giờ tại đây đều là anh hùng của sáu nước, cô nương xen vào chuyện này đồng nghĩa với việc đắc tội cả sáu nước, thiên hạ tuy rộng lớn nhưng đến lúc đó cô chẳng phải không còn nơi nào ẩn thân!”
“Anh hùng sáu nước cùng tề tụ nơi đây nha, thật sự là vinh hạnh!” Nữ tử áo trắng nghe thấy vậy ý cười càng trở nên trong trẻo mà tinh tế. “Nhưng là ta thật sự từ trước đến nay là người có mắt mà không thấy Thái Sơn, thật sự không nhìn ra mấy vị này anh hùng như thế nào!”
Hà Huân vốn tưởng rằng lời nói ra cho dù nàng có võ nghệ cao cường thế nào đi chăng nữa cũng phải có vài phần băn khoăn, ai ngờ chỉ có vẻ mặt nàng sinh ra chút hứng thú còn lại không thèm để anh hùng sáu nước vào mắt một chút nào.
“Xin hỏi có phải là Phong nữ hiệp đây không?” Tiểu tướng quân áo bào trắng từ sau khi thiếu nữ áo trắng hiện thân vẫn trầm mặc bỗng nhiên cất tiếng hỏi.
“Gì cơ? Ngươi biết ta?” Ánh mắt của thiếu nữ áo trắng di chuyển nhìn về phía hắn xem như thừa nhận mình là “Phong nữ hiệp” mà hắn vừa gọi.
Vị tiểu tướng áo bào trắng đột nhiên hạ xuống ngân thương, cung kính hướng nàng thi lễ: “’tố y tuyết nguyệt’ Bạch Phong Tịch, thiên hạ đều biết huống chi là tiểu nhân.”
Lời vừa nói ra người người chấn động! Nhất là Hà Huân không khỏi cảm thấy may mắn khi ám khí trong tay mình vừa rồi không xuất ra, nếu không… độc sa[11] ném ra khẳng định hoàn trả cố chủ!
Nên biết rằng thanh danh vang dội nhất trên võ lâm hiện tại thuộc về Phong Tịch cùng Phong Tức, vì tên hai người họ đồng âm[12] dễ dàng lẫn lộn nên người trên võ lâm dựa vào quần áo của họ mà xưng danh: Phong Tịch gọi tên Bạch Phong Tịnh, còn Phong Tức tất xưng Hắc Phong Tức, hợp lại xưng danh Bạch Phong Hắc Tức. Hai người này thành danh đã gần mười năm trở thành cao thủ số một số hai đương thời, vốn tưởng rằng người nhất định phải tuổi trung niên, ai ngờ Bạch Phong Tịch lại mà một thiếu nữ trẻ tuổi đến như vậy!
“Hì hì, ngươi không cần có lễ như vậy, các người bồi thường mà ta không hài lòng thì không biết chừng bạch lăng của ta sẽ vươi tới cổ của ngươi đó.” Phong Tịch ngồi trên nhánh cây, hai chân đung đưa thành nhịp làm thân thể lay động khiến suối tóc dài hơi đong đưa. “Nhìn ngươi cầm trong tay ngân thương, chắc là Mặc Vân tướng quân của Phong (phong phú) Quốc – Nhâm Mặc Vân phải không.”
“Đúng là Mặc Vân.” Tướng quân áo trắng Nhâm Mặc Vân thực sự cung kính trả lời rồi hỏi: “Phong nữ hiệp cũng cảm thấy hứng thú với Huyền Tôn Lệnh sao?”
“Ta đối với Huyền Tôn Lệnh không có hứng thú.” Phong Tịch lắc đầu, “Chỉ là tên Yến Doanh Châu này lại rất hợp khẩu vị với ta, để hắn chết như thế thì quả thực đáng tiếc nên ta muốn đem hắn đi.” Ngữ khí của nàng nhẹ nhàng bâng quơ giống như coi việc muốn đem Yến Doanh Châu đi cũng chỉ bình thường dễ dàng như việc thuận tay hái hoa ngắt cỏ bên đường, anh hùng sáu nước kia ở trong mắt nàng giống như không có một chút trọng lượng.
“Thối lắm! Ngươi nói là muốn Yến Doanh Châu thật ra chẳng lẽ không phải vì khối Huyền Tôn Lệnh trên người hắn sao! Loại lý do này chỉ lừa được trẻ con ba tuổi thôi, trước mặt lão tử liền nhận đi!” Một gã đại hán râu quai nón nghe thấy vậy không khỏi há miệng ra mắng.
Điều nên làm rõ là tất cả mọi người ở đây đều đến vì Huyền Tôn Lệnh, có người vì bản thân, có người vi tiền tài được người khác đặt mua, có người lại tuân vương lệnh. “Hiệu lệnh được thiên hạ”, đây thật sự là cảnh tượng tương lai mê hoặc con người không biết đến cỡ nào, chỉ là cho dù chính mình không thể hiệu lệnh thiên hạ nhưng Vương tại sáu nước có ai không muốn đứng đầu vạn dặm giang sơn, chỉ cần bản thân mình đem Huyền Tôn Lệnh tặng hoặc bán cho một Vương, cả tài phú lẫn quyền thế chắc chắn sẽ đến không dứt!
“Miệng vừa mở đã thấy thối!”
Chỉ nghe thấy Phong Tịch thản nhiên buông một câu, ngay sau đó liện xuất hiện một ánh xanh lục bay thẳng hướng đại hán râu quai nón kia. Gã đại hán mắt thấy lá cây bay tới trong trực giác liền muốn né tránh nhưng còn chưa kịp cử động, “Ba”, lá cây kia đã dán chặt trên miệng, nhất thời cảm thấy môi cùng rang đau đớn không chịu được, đau đến mức hắn muốn hô cha gọi mẹ nhưng lại không có cách nào lên tiếng được.
“Công tử nhà ta mong nghĩ đến Huyền Tôn Lệnh không thôi, không biết Phong nữ hiệp liểu có thể cho phép ta lấy từ trên người Yến Doanh Châu?” Nhâm Mặc Vân đối với chuyện kia làm như không thấy chỉ hướng tới Phong Tịch mà hỏi.
“Huyền Tôn Lệnh? Lan Tức công tử cũng mong ước đương chủ thiên hạ sao?” Phong Tịch nghiêng đầu cười như không cười nhàn nhạt hỏi, mà cũng không đợi hắn trả lời lại nói tiếp: “Chỉ là Huyền Tôn Lệnh này vẫn là vật Yến Doanh Châu liều chết cũng muốn bảo vệ, ta nghĩ vẫn nên để lại cho hắn thôi.”
“Nói như thế tức là Phong nữ hiệp không đồng ý cho Mặc Vân mang đi?” Hai mắt Nhâm Mặc Vân hơi hơi nhíu lại, ngân thương trong tay lại không khỏi trở nên căng thẳng.
“Thế thì sao? Ngươi muốn cướp đoạt sao?”
Ánh mắt Phong Tịch như vô tình quét qua Nhâm Mặc Vân, vẫn chưa thấy thân nàng có cử động nhưng bạch lăng trong tay nàng chợt như người có sinh mệnh bình thường trỗi dậy bay lượn nhảy múa trên không trung, tựa bạch long tại không trung càn rỡ động thân mình, trong tích tắc mọi người chỉ cảm thấy một cỗ khí thế sắc bén mà bá đạo, áp đảo đến mức đè nén đánh vào phía trong vòng vây, khiến toàn bộ bọn họ không thể nhúc thích. Mọi người không tự chủ được liền vận công chống đỡ, vậy mà mỗi lần Bạch Long đong đưa thêm một chút, khí thế lại càng tăng mạnh lên một phần, trên trán những người công lực yếu kém đã thấm đẫm mồ hôi, lại có một số người mặt đỏ bừng ánh mắt trợn lên, cắn chặt răng cố sức chống đỡ, trong lòng họ đều hiểu được nếu bây giờ nếu bị khối khí thế này áp chế thì dù không chết cũng mất đi nửa cái mạng!
Nhâm Mặc Vân gắt gao nắm ngân thương trước người, mũi thương hướng thẳng về phía phía đầu Bạch Long, ánh mắt cũng không hề chớp động dính chặt bạch lăng, lực toàn thân đều tập trung vào hai tay xuất toàn lực đối kháng, chỉ là áp lực càng lúc càng lớn, ngực càng lúc càng căng, mũi thương không chỉu nổi rung động, xương ngón tay tại hai tay cầm thương đã đau đến mức gần run lên, hai chân run run sắp suy trì không nổi gập dần xuống phía mặt đất…
Bỗng nhiên mọi người cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhàng, ngực cuối cùng cũng có thể thở ra, nhưng ngay lập tức toàn thân cảm thấy không còn sức lực, hết sức mệt mỏi hư thoát đến mức thầm muốn ngã xuống đất mà ngủ luôn.
Mà cũng tại khi áp lực buông lỏng, Nhâm Mặc Vân cảm thấy yết hầu có vị ngọt lợm liền không tự chủ nuốt xuống, trong lòng đã biết mình bị nội thương, thật không thể tưởng tượng được Bạch Phong Tịch tuổi còn trẻ mà đã tựa như nội lực cao thâm! Nàng vẫn chưa chân chính động thủ đã ngăn chặn toàn bộ người nơi đây! May mắn thay nàng cuối cùng vẫn hạ thủ lưu tình, chưa từng muốn đoạt mệnh.
“Ta nghĩ muốn mang đi Yến Doanh Châu, các vị có đồng ý không?” Bên tai nghe thấy thanh âm Phong Tịch nhẹ nhàng nhạt nhạt hỏi.
Trong lòng mọi người tất nhiên không chịu nhưng lại lại bị võ công của nàng làm khiếp sợ mà không dám mở miệng.
“Phong nữ hiệp xin cứ tự nhiên.” Nhâm Mặc Vân điều chỉnh hô hấp đem ngân thương thu lại rồi liền vẫy tay, năm người đi theo hắn liền nhảy ra khỏi vòng tròng, lui về phía sau hắn.
“Thế nào? Không cướp Huyền Tôn Lệnh nữa?” Phong Tịch lại nhìn hắn cười cười, đôi mắt sáng người dương như nhìn xuyên thấu linh hồn , thấy rõ suy nghĩ của chính bản thân hắn.
Nhâm Mặc Vân thế nhưng cũng thoải mái cười cười nói: “Công tử đã từng nói qua, nếu gặp gỡ Bạch Phong Hắc Tức, công tử Ngọc Vô Duyên, công tử Hoàng Triều của Hoàng Quốc, cùng với công chúa Tích Vân của Phong Quốc, dù thắng hay bại chỉ cần có thể toàn thân trở về tức là đã ghi công!”
“Thật không?” Phong Tịch vung tay lên, dải bạch lăng tức thời bay trở về trong tay áo, “Lan Tức công tử đánh giá chúng ta như thế nào?”
“Công tử từng nói, chỉ có năm người này mới xứng trở thành bằng hữu hoặc đối thủ của công tử.” Nhâm Mặc Vân liếc về phía Phong Tịch, cười có chút thâm ý: “Nếu ngày khác Phong nữ hiệp có duyên đến Phong (phong phú) Quốc, công tử chắc chắn sẽ trải gấm mười dặm[13] nghênh đón.”
Ở Đông Triều trải gấm mười dặm nghênh đón là lễ nghi tột cùng long trọng dùng để tiếp đón và tiễn biệt các chư hầu. Phong Tịch cho dù võ công lợi hại danh tiếng vang xa, nhưng lại là giai cấp bình dân nói thế nào cũng không thể so với thế tử một quốc gia mà lấy lễ này đón chào. Lời này của Nhâm Mặc Vân bất quá chỉ là một cách nói khoa trương mà thôi.
“Trải gấm mười dặm ư, chỉ sợ sẽ đổi thành kiếm trận mười dặm thôi.” Phong Tịch nghe thấy ý tôn sùng trong lời nói của hắn lòng cũng không động, thần sắc ngược lại rất thản nhiên, “Còn ngươi, nếu vừa rồi người không có thử qua thì chắc hiện tại cũng không muốn ‘Toàn thân trở về’ đúng không?”
Nhâm Mặc Vân nghe thấy vậy sắc mặt có chút biến hóa nhưng ngay lập tức khôi phục được vẻ tự nhiên. “Ngày thường Mặc Vân vẫn nghe công tử hay nói về năm vị tuyệt thế cao nhân nhưng vô duyên không gặp, hôm nay lại có vinh hạnh gặp được Phong nữ hiệp tất nhiêu là muốn mời ngài chỉ điểm một chút, nếu thật có chút đắc tội mong rằng được bao dung lượng thứ.”
“Thật không?” Phong Tịch lạnh lùng chất vấn, bỗng nhiên nhảy nhẹ nhàng đứng lên phía trên, ở dưới mọi người vừa thấy không khỏi lộ ra vẻ mặt đề phòng.
Phong Tịch đảo mắt liếc toàn bộ, khóe miệng cười nhẹ sau đó nhìn về phía Nhâm Mặc Vân, “Nếu vừa rồi không phải vì ngươi có ý trọng anh hùng đối với Yến Doanh Châu thì chỉ bằng ý niệm muốn ngồi im quan sát, ngư ông đắc lợi trong đầu, ta liền sẽ không chỉ có chỉ điểm ngươi một chút như thế.”
“Mặc Vân đa tạ Phong nữ hiệp đã thủ hạ lưu tình.” Nhâm Mặc Vân cúi đầu nói, tay cũng không tự chủ nắm chặt lấy ngân thương.
“Ha ha… Có thủ hạ như ngươi vậy đủ thấy Lan Tức công tử lợi hại ra sao! Ngày khác có duyên, Phong Tịch chắc chắn sẽ hướng Lan Tức công tử để tự mình thỉnh giáo.” Phong Tịch nhấc Yến Doanh Châu lên rồi phi thân rời đi, trong chớp mắt đã không thấy tung tích, chỉ nghe được một thanh âm từ xa xa truyền tới, “Hôm nay ta sợ chỉ bồi cái vị tới đây thôi, nếu có suy nghĩ muốn lấy Huyền Tôn Lệnh thì liên đuổi theo đi!”
“Tướng quân, cứ từ bỏ như vậy sao?” Nhìn thấy Phong Tịch đi xa, mấy tên cấp dưới đứng phía sau Mặc Vân Tịch không khỏi nghi vấn.
Nhâm Mặc Vân xua tay ý bảo bọn họ ngừng nói: “Bạch Phong Tịch không phải là người mà ta có thể đối phó được, trước hết đi về rồi xin chỉ thị của công tử rồi nói sau.”
“Vâng.” Năm người cùng cúi mình khom xuống.
“Chúng ta đi.” Nhâm Mặc Vân cũng không quay lại chào những người khác mà lập tức xoay người dẫn thủ hạ rời đi.
Đợi Nhâm Mặc Vân đi rồi, trong rừng cây mọi người lại hai mặt nhìn nhau trong lúc nhất thời không biết làm thế nào mới tốt, giải tán hay truy đuổi.
Cuối cùng Nhâm Huân hất tay nói: “Các vị, Nhâm mỗ đi trước một bước, Huyền Tôn Lệnh liệu có thể đoạt lại được từ trong tay Bạch Phong Tịch không thì vẫn chờ vào vận khí của chính các vị thôi.”
Nói xong liền quay người rời đi, mà những người khác thấy hắn đi rồi chốc lất xong cũng tản đi bốn phía, lưu lại trong rừng vài cỗ thi thể cùng hai đoạn cổ tay của vị Tằng đại gia đã hôn mê kia.
—
Tuyên Sơn, Bạch Quốc
Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, trên màn trời vẫn đang còn giữ lại ánh sáng của mảnh trăng tàn nhợt nhạt, chỉ là ánh trăng đã nhợt nhạt dần đi vài phần, dưới những tia nắng yếu ớt đầu tiên, một tầng sương đang bao phủ lên tòa Tuyên Sơn đứng vững như ngọn bút cao ngất, ngay lúc này đây Tuyên Sơn u tĩnh như họa, thi thoảng ngẫu nhiên có tiếng chim hót buổi sớm mai thanh thúy vang lên.
Trong một sơn động phía bắc Tuyên Sơn truyền đến một tiếng kêu rên thực nhẹ phát ra từ một gã nam tử nằm trong động, nam tử này sau khi phát ra tiếng rên khẽ cuối cùng cũng mở mắt, trước hết liếc mắt ngắm xung quanh, sau đó liền đứng dậy, chỉ là hai tay vừa mới động đã phát ra tiếng hô đau.
“Huynh đã tỉnh.” Một thanh âm vang lên thật rõ ràng nhưng lại mang đôi chút lười biếng.
Nam từ nghe theo âm thanh nhìn lại chỉ thấy một nữ tử ngồi ở của động đang quay lưng lại trước mặt hắn chải một suối tóc đen dài, mặc dù sắc trời vẫn còn tối nhưng chiếc lượng đang lướt qua suối tóc đen dài kia phát ra một ít ánh sáng màu xanh đậm.
“Cô là ai?” Nam tử cất tiếng hỏi, mới mở miệng một câu đã phát hiện ra cổ họng khô khốc, thanh âm khàn khàn thô ráp khó nghe.
“Yến Doanh Châu, huynh nên đối với ân nhân cứu mạng lễ phép một chút phải hay không?” Nữ tử ngồi ở cửa động cũng xoay người đứng lên hướng về phía hắn, nắm trong tay một cây lược gỗ, mái tóc dài xõa trước ngực tựa như lâu rồi chưa có chải qua.
“Cô đã cứu ta?” Yến Doanh Châu hỏi lại một câu, sau đó nhớ tới thời điểm trước khi choáng váng, ngân thương của Mặc Vân như xuyên phá không gian, ngay lập tức lại nghĩ tới sự việc trong yếu hơn không khỏi cuống quýt sờ soạng phía sau lưng nhưng lại chưa đụng đến bất kỳ thứ gì đã chạm phải miệng vết thương làm hắn đau đớn một trận, rồi đến tận bây giờ mới phát hiện nửa người trên của mình trống trơn không được mặc gì, phía dưới cũng chỉ có một cái khố duy nhất.
“Huynh đang tìm cái kia sao?”
Tay của nữ tử chỉ về phía bên trái của hắn, nơi đó chất một đống vải bẩn, trên vải nhuộm màu máu đã khô roong, nằm bên cạnh đống vải bẩn ấy hình như còn có một gói đồ.
“Yên tâm đi, ta không làm mất nó mà cũng chẳng động qua.” Nữ tử này như nhìn thấu tâm tư của hắn mở miệng nói.
Yến Doanh Châu ngẩng đầu nhìn về phía này, lúc này đây mới phát hiện ra nữ tử này có khuôn mặt thực sự rất thanh tú, trong ánh mắt lộ ra một chút phóng khoáng, giữa trán đeo một viên tuyết ngọc hình trăng khuyết, thân hình mặc y phục trắng thuần rộng mà thoải mái, mái tóc dài đen vẫn chưa được búi thành bất kì kiểu gì buông thẳng sau lưng, cả người dường như toát ra vẻ an nhàn mà tiêu sái không thể giải thích được.
“Bạch Phong Tịch?” Yến Doanh Châu nhìn vào viên tuyết ngọc hình trăng khuyết giữa trán nàng hỏi.
“Không phải Hắc Phong Tức.” Phong Tịch tùy ý cười, sau đó lại nói: “Bốn vị tướng Phong Sương Tuyết Vũ của Hoàng Quốc đều không sợ chết giống như huynh? Tối hôm qua ta có đếm một ít, bỏ qua những vết sẹo cũ, trên người huynh có tổng cộng ba mươi tám miệng vết thương, vậy mà huynh chẳng những không chết mà chỉ mê man có một đêm rồi tỉnh, mà trạng thái huynh bây giờ nhìn cũng chẳng tệ lắm, nếu là người thường thì dù không chết cũng phải hôn mê mất vài bữa đó.”
“Cô đếm sẹo?” Vẻ mặt Yến Doanh Châu thực khác thường hỏi, nhớ tới quần áo hiện tại ở trên người mình…
“Đúng nha… Toàn thân huynh từ trên xuống dưới ta đều đếm một lần.” Phong Tịch đến gần từng bước cất lược ở trong tay đi, sau đó hứng thú nhìn biểu tình trên mặt của hắn, “Phải biết rằng huynh bị ngoại thương nhiều như vậy, ta còn phải cầm máu bôi thuốc cho huynh, đương nhiên sẽ nhìn thấy hết những vết sẹo này, nhân tiện đếm một chút thôi mà. Thêm nữa, quần áo của huynh đã trở thành một đống vải rách thế kia, nên ta tự quyết định cởi bỏ nó ra để nó khỏi gây trở ngại cho ta khi bôi thuốc.”
Lời nói còn chưa hết, Yến Doanh Châu đã thấy máu chảy ngược lên trên mặt, nóng rát.
“Kìa! Mặt huynh sao lại hồng hồng như thế? Chẳng lẽ lại bị sốt?” Phong Tịch bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, sau đó tay còn đặt lên trán hắn kiểm tra.
Bàn tay mát lạnh kia vừa mới chạm đến được trán của hắn, Yến Doanh Châu đã lập tức bị kinh hách lùi dần về phía sau, “Cô đừng chạm vào ta!”
“Vì sao?” Phong Tịch nghiêng nghiêng đầu hỏi, sau đó lại cười có chút quỷ dị, nhìn hắn nói, “Chẳng nhẽ huynh không phải bị sốt mà đỏ mặt? Đỏ mặt vì thẹn thùng? Thẹn thùng là vì ta xem đã xem, sờ đã sờ người của huynh? Phải không?”
Yến Doanh Châu vừa nghe thấy vậy máu toàn thân dường như chảy ngược toàn bộ lên trên mặt, hắn nhìn vẻ mặt Phong Tịch sáng lạn tươi cười, sau một lúc lâu mới tức giận kêu được một câu: “Cô có phải là nữ nhân không vậy?!”
“Ha ha…” Phong Tịch bỗng nhiên cất tiếng cười to không hề có sự ôn nhu tĩnh lặng của một nữ tử, còn cười thật tự nhiên mà vừa ý.
“Ta đương nhiên là nữ nhân, nhưng huynh chắc là chưa từng gặp qua nữ nhân nào giống như ta đúng không?” Phong Tịch cuối cùng cũng ngừng cười mà nói.
“Nếu nữ nhân toàn thiên hạ mà đều như cô vậy thì…” Yến Doanh Châu mới mở miệng ra lại đột nhiên dừng lại, lời lẽ của hắn vốn là khó nghe nhưng mà Phong Tịch đối với hắn có ơn cứu mệnh, thật khó có thể nói ra những lời lẽ không tốt.
“Nếu toàn như ta vậy thì sao?” Đôi mắt Phong Tịch mang theo ý cười đậm, trên mặt cũng xuất hiện chút ý nghiền ngẫm. “Kỳ thật ta cũng ít gặp nam nhân như huynh, bị ta xem ta sờ thì ngươi tổn thất cái gì? Ta cũng không phải cố ý muốn xem, phải biết rằng ta làm vì cứu huynh nha.”
Trên mặt Yến Doanh Châu vốn mới nhạt đi huyết sắc một chút giờ đây lại đỏ rực lên.
“Kìa kìa, huynh lại đỏ mặt rồi!” Phong Tịch tựa như phát hiện được một điều thật thú vị khác thường, kêu lên, “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ huynh chưa từng bị nữ nhân xem qua sờ quả? Kìa, mặt càng đỏ hơn rồi! Thế mà ta lại nói trúng nha! Thật sự không thể tin được, ta nhớ rằng Liệt Phong tướng quân huynh cũng là anh hùng nổi danh lừng lẫy, danh thành lâu đến như vậy cùng nhìn qua thì tuổi huynh cũng gần ba mươi đi? Lại chưa từng chạm tới nữ nhân! Thật sự vô lý nha!”
“Bạch Phong Tịch là cái dạng này à?” Mặt Yến Doanh Châu đã hồng đền mức có thể so sáng với những rặng mây nhiễm hồng ánh bình minh trên trời, buồn bực thật lâu mới hung hăng phun ra được một câu như vậy.
“Đúng rồi, ta chính là cái dạng này.” Phong Tịch gật đầu, sau đó tiến sát gần hắn nói, “Có phải làm huynh thật thất vọng không?”
Yến Doanh Châu thấy nàng tới gần lập tức ngồi dậy lùi thẳng về phía sau, ai ngờ người vừa động đã gây ảnh hưởng đến thương tích toàn thân.
“Ai a!” Tiếng hô đau không tự chủ liền thoát ra khỏi miệng.
Chỉ thấyvết thương hé miệng, máu lại chảy ra.
“Huynh đừng lộn xộn!” Tay Phong Tịch duỗi ra đè hắn lại, mặc kệ hắn muốn thối lui về phía sau, “Ta phải đem toàn bộ thuốc trị thương trên người dùng sạch mới làm máu của huynh ngừng được, nhìn xem, hiên tại vết thương lại nứt ra rồi, lãng phí nha!”
Ánh mắt nhìn nhanh toàn thân hắn, bỗng nhiên dừng lại ở xương sườn chỗ bị quạt sắt của Công Vô Độ lưu lại một vết thương thật sâu, máu chảu ra lúc này thực sự là màu đen.
“Trên quạt của Công Vô Độ có độc, hôm qua mặt dù ta đã giúp huynh hút ra không ít máu động nhưng xem ra độc vẫn còn chưa hết, mà trên người ta cũng không có thuốc giải độc, làm sao bây giời?”
“Cô giúp ta hút máu độc?” Yến Doanh Châu vừa xong mặt lại choáng váng, ánh mặt nhìn nhanh qua đôi môi của nàng, bỗng dưng cảm thấy hình như miệng vết thương trên sườn nóng như lửa.
“Không giúp huynh hút độc thì chỉ sợ tối hôm qua huynh đã chết.” Phong Tịch tựa như không chú ý tới vẻ mặt của hắn, quay người lại đi tới của động, khi trở về trong tay lại cầm một túi nước cùng vài quả dại, “Huynh cũng đói bụng rồi, ăn trước vài quả này cho đỡ đói đi, ta xuống núi giúp ngươi tìm ít thuốc thuận tiện làm một bộ quần áo cho Huynh.”
Lời vừa nói xong nàng liền xoay người rời đi, nhìn theo bóng dáng của nàng Yến Doanh Châu bỗng nhiên thốt ra “Chờ một chút!”
Phong Tịch dừng bước xoay người nhìn về phía hắn, “Còn có chuyện gì nữa?”
“Cô… cô… Ta… Uhm… Này… “ Yến Doanh Châu ừm à một lúc lâu vẫn không nói nên lời, mặt lại đỏ rực lên.
“Huynh muốn cảm tạ ta? Muốn dặn ta cẩn thận chút?” Phong Tịch đoán rồi nhìn hắn chỉ cảm thấy buồn cười, “Yến Doanh Châu, huynh làm thế nào có thể lên vị trí Liệt Phong tướng quân, tính cách lại khó khăn như vậy? Này, ta cứu huynh rồi lại xem hết toàn thân huynh, huynh không phải muốn ta phụ trách sự trong sạch của huynh đấy chứ? Huynh muốn lấy thân báo đáp lại ân cứu mạng của ta phải hay không?”
“Cô!” Yến Doanh Châu trừng mắt nhìn Phong Tịch, lại không biết làm thế nào để có thể phản bác lại nàng.
Hắn từ tuổi niên thiếu đã thành danh, tính tình trời sinh đã trầm mặc ít lời, nghiêm túc mà đứng đắn. Ở Hoàng Quốc lại là người đứng đầu trong bốn danh tướng, thế tử đối với hắn cực kì tín nhiệm, đồng nghiệp đối với hắn vô cùng kính trọng, thuộc hạ sẵn sàng vì hắn dâng tính mạng, đã có bao giời gặp được nữ tử lời lẽ hoàn toàn không có kiêng dè như Phong Tịch đâu.
“Ha ha… Đường đường là Liệt Phong tướng quân nha… Thật sự rất thú vị!” Phong Tịch không khỏi lại cất tiếng cười to, cười đến gập thắt lưng, “Bốn vị tướng quân Phong Sương Tuyết Vũ các người có phải tất cả đều thú vị như huynh không? Lần khác nhất định ta phải đi Hoàng Quốc chơi một chuyến!”
Nàng một bên cười to, một bên xoay người đi tới cửa động, vừa đặt chân tới cửa động bỗng quay đầu nhìn hắn, tươi cười trên mặt so với ánh mặt trời mới dâng lên thật sự còn sáng lạng hơn, che lấp cả một mảnh ánh sáng mờ ảo phía sau, khiến Yến Doanh Châu hoa mắt trong chốc lát.
“Yến Doanh Châu này, ta nói cho huynh chút chuyện nha, là… Trên người huynh mặc dù có rất nhiều vết sẹo, nhưng dáng người của huynh vẫn thật sự rất đáng xem nha! Ha ha…”
Nói xong nàng liên cười to bước đi, lưu lại trong đột một Yến Doanh Châu mặt đỏ tai hồng hận không thể chui xuống đất.