Gõ cửa nhà em
Duyên nợ Con người ta kể ra hơi rắc rối Gái gặp trai vì duyên phận định rồi Không cưới hỏi vì chúng không có nợ Nợ nhau rồi đâu trả hết cuộc đời ...! Khi kết nhau cứ như sam một cặp Quấn quít nhau dù mưa gió bão bùng Loài chim yến, tính thủy chung có hạng Chết một con, ngỗng ở vậy cả đời Còn loài người có được như loài thú ...? Xem ra chừng quá rắc rối hơn nhiều Họ ví vợ chồng như đôi dép cũ Đi quen rồi ... thiếu một chiếc khó đi Cũng có người cho là duyên tiền định Định bằng tiền ... hết tiền duyên cũng hết Khi chia tay cũng phủi nợ như không Kiếp trước đâu rồi ... ai nợ ai đây ...? Đã hết nợ thôi hãy dừng nói khoác Hẹn kiếp sau hai hòn đá cạnh nhau Có yêu nhau … hãy yêu phút giây này Có đồng cảm ... gắn bó nhau mãi mãi...! Đặng Quang Chính 02.06.2021
Tình sẽ đổi thay Cả cuộc tình rất nhiều điều trăn trở Yêu thương mình yêu người ấy giống nhau Tôi yêu người tưởng rằng mình trao hết Họ thật lòng yêu mến tấm lòng này ...! Thời gian qua chẳng có gì chứng thực
Thay đổi nào sao tôi đợi quá lâu
Tôi đợi chờ như hẹn người sông vắng
Nước dâng rồi tôi đợi mãi hay sao ...?!
Sự cô đơn một mình khi đứng đợi
Chẳng là gì khi đầy ắp yêu thương
Chỉ sợ nhất một nỗi niềm cô quạnh
Sự cô đơn ngay trong chính tình yêu
Duyên phận tốt nhưng nghiệp duyên cũng có
Nói yêu nhiều nhưng phân phát tin yêu
Nói yêu cả đời nhưng chỉ một thời
Người đi rồi tình lỡ sẽ quay về
Nhưng gương bể sao lại hàn gắn được
Tuổi thanh xuân vĩnh viễn đã qua đi
Đợi một người chờ họ sẽ đổi thay
Chỉ xứng đáng khi hai người cùng hướng...!
Đặng Quang Chính
02.06.2021
15:16
Tình quên nhớ
Em giả nai đạp lá vàng ngơ ngác Hay linh dương dạo chơi mát trong rừng Thấy thợ săn em tuôn mình bỏ chạy Hay kéo lôi kẻ ngơ ngác dật dờ...?! Chàng thợ săn tưởng đích vàng nhắm tới
Nào ngờ đâu đích ngắm cứ gần xa
Theo đuổi mãi lại lạc trong rừng vắng
Chẳng thấy nai gặp thú dữ rình mồi
Em khật khờ em giả quên giả nhớ
Khiến anh khật khờ mệt mõi không nguôi
Anh dật dờ buồn phiền không thoải mái
Em có vui có thích thú gì không...?!
Đừng giả quên giả nhớ chuyện xa xưa
Chuyện như thế trước đây một lần phạm
Để chúng mình xa cách chuyện không đâu
Lỗi hai bên, nếu thế đừng tái phạm
Ta giờ đây, quá khứ quá chập chùng
Tương lai đó, chuyện xa xôi nào biết
Ngay bây giờ, nếu yêu nhau cùng hiểu
Quên là bỏ, nhớ là yêu nhau thật ...!
Đặng Quang Chính
Mộng mị (Biếm thi)
Trong giấc mộng thấy điều kỳ lạ quá Chim vào vườn ... ôi sao thật là nhiều Chúng bay hết chỉ ba con còn lại Chích nhựa hoa gai lởm chởm quanh thân Thân xương rồng xem ra chừng gai góc
Hoa xương rồng chắc ngọt lắm hay sao
Dù gai góc chúng không màng đếm xỉa
Chập chờn bay cứ lượn mãi xung quanh
Có nhiều người nhân dạng thật khó coi
Khuôn mặt cứng tính tình như khắc kỷ
Điệu bộ vụng về tưởng thô lỗ cộc cằn
Nhưng tâm ý toàn những điều tốt quí ...!
Của tôi đây tuy không là hoàn hảo
Giọt rượu nồng uống mãi chẳng cạn giòng
Nhưng sao lạ như giang mai, bệnh lậu
Xì chổ này ... chổ khác lại u nần
Tỉnh giấc mộng chim đã bay đâu mất
Chim của tôi vẫn còn mãi bên tôi
Không xù xì không mọc gai lởm chởm
Hú hồn thay!... mộng mị giấc chiêm bao!
Đặng Quang Chính
04.06.2021
18:00
Cô gái gùi hoa Ôi!... cô em xí xọn Đi đường xa lối mòn Trong chốn núi non cao Nghe gió thổi lao xao Các bạn trên non cao Cuộc sống khổ làm sao Đi gùi hoa cho khách Độ nhật sống từng ngày Tôi khách đi đường xa Thăm cảnh nước non nhà Thấy tình quê mặn mà Càng lên cao càng thắm Các em gái gùi hoa Mặt hồn nhiên vô tư Trông dịu dàng, bẽn lẽn Trong y phục thô sơ [link=https://www.tvvn.org/forums/attachments/upload_2021-2-9_18-50-56-png.6584/][/link]
Tôi nhớ đến năm nào Cũng tại chốn nơi này Gặp một người con gái Trông đáng yêu làm sao ...! Giờ ... nghe nói đi xa Thôi làm kẻ gùi hoa Gánh việc nhà cho chồng Biết có nhớ đến ta ...?! Đặng Quang Chính
Triết thuyết ngoại bang
Những đứa trẻ tuổi trăm năm về trước Biết chống Pháp, đuổi quân thù khỏi nước Bọn thực dân tàn bạo đã trăm năm Dân thuộc địa phải vùng lên đuổi chúng Lòng yêu nước rất cần nơi dân chúng
Biết căm hờn vì quá mức đọa đày
Biết sục sôi vì hẩm hiu thân phận
Lòng ái quốc như mặt trời rọi sáng
Trong tăm tối có người lên tiếng gọi
Giữa bão dông có kẻ vững tay chèo
Đồng một lòng đoàn kết tựa keo sơn
Đem thắng lợi cho quê hương dân tộc
Những đứa trẻ trăm năm tuổi trước đây
Lý tưởng sống không cần ai nhồi nhét
Lãnh tụ chung … lòng yêu nước nồng nàn
Đâu cần phải một chương trình nhồi sọ ...!
Những đứa trẻ bây giờ lên tám chục
Không thấy hay thấy tốt để noi theo
Lý thuyết suông của người bưng về nước
Chẳng tiến lên ... nước cứ mãi suy đồi
Triết thuyết nước ngoài đâu phải tuyệt vời
Có ưu khuyết tùy theo từng đât nước
Kẻ lãnh đạo phải tùy theo hoàn cảnh
Cứ cương lên dùng bậy nước nhà suy ...!
Đặng Quang Chính
06.06.2021
21.56
Người chiến sĩ
Sao cứ mãi khóc than lời nhân ái Người đi sau khóc đi trước tái tê Đã biết rồi thân lìa trần là hết Vậy ... khóc than kể lể có gì hơn...?! Cuộc sống con người dù được trăm năm Gom thâu lại rồi buông tay cũng hết Dù có trỗi trống kèn linh đình lắm Kèn đưa ma hay khúc nhạc mở đầu ...? Nếu khởi đầu hãy từ đây thực hiện Cuộc đời ta dành hậu thế nhân sinh Người chiến sĩ sẽ không bao giờ chết Họ lụi tàn khi suy thoái thiện kia Hãy nhìn kia những mộ bia hoang vắng Chẳng phải của A chẳng phải của B Thời gian xóa những tên người chính xác Nhưng biểu trưng cái thiện vẫn nằm kia Cái thiện ác gắn vào người trần thế Đừng nói nhất hay nhị nguyên gì cả Hễ còn sống nghĩa là còn chiến đấu Đừng xui tay nói hạnh phúc như không Hạnh phúc bạn nếu không là gì cả Cũng còn kia bao kiếp sống hàn vi Đầy tiếng khóc khổ đau và hờn tủi Sống vô cảm như cỏ cây đất núi ...? Sống vô cảm khác chi đời thực vật Chọn cách này bạn đã chết chưa chôn Đã chết rồi nói chi điều hậu sự Chôn cách này, thiêu xác gửi về quê Là chiến sĩ thân gửi nơi gió cát Pôn-sô kia hay da ngựa bọc thây (*) Đáng gì đâu để bàn mãi không đâu Là chiến sĩ bạn không bao giờ chết ...! Đặng Quang Chính 08.06.2021
08:00
Đồ bát nháo (1)
Bạn tôi thường đi chùa Để trau dồi Phật pháp hay để đạt danh hiệu là Phật tử thuần thành...?! Một bà bạn, bạn tôi Ăn chay tháng vài bữa Chùa đến những ngày rằm Mong tu hành tinh tấn...?! Ai có đạo cũng tốt Nếu giữ được điều lành Cùng tránh đường tội ác Chí ít còn hơn không Anh bạn theo chánh pháp Tu dưỡng được nhiều điều Chỉ riêng một chữ "chấp" Sửa mãi vẫn quên hoài Bà bạn cũng tương tự Hai cái "chấp" gặp nhau Nổ tan tành xác pháo Giống như đồ bát nháo...! Đặng Quang Chính 10.06.2021
15:32
Khi tôi chết ... Khi tôi chết ... đừng đem tổi ra biển Trời biển lạnh ... ôi!... hồn nghe chết cóng Biển nơi đó nhiều tôm cua cá mập Thân xác này sao bèo bọt cá tôm ...! Khi tôi chết ... đừng đem chôn gần núi Nơi hổ beo, rắn rít lượn vờn quanh Nơi diều hâu, quạ kia tìm xác chết Rúc tung lên đám xương cốt hoang tàn Khi tôi chết ... đừng chôn nơi thành phố Nơi nghĩa trang vắng lặng góc giáo đường Rồi một lúc bọn ác ôn giải tóa Đem liệt sĩ chất đầy trên chiến sĩ Khi tôi chết ... ngoại ô đừng chôn cất Bọn ác ôn giải tỏa dựng sân gôn (golf) Sân tennis bọn cán kia hưởng thụ Dẫm đạp lên chẳng một chút ngại ngùng Khi tôi chết hãy để tôi yên nghỉ Nơi chiến đấu tôi đã cùng kiệt sức Với đồng bào đã tận lực đấu tranh Nằm thanh thản tấm chiếu manh cuốn gọn Tôi vẫn biết và đồng bào luôn biết Người chiến sĩ sẽ không bao giờ chết Chỉ lụi tàn khí phách một thời gian Sẽ trở lại khi thiện kia sống lại Đời nhân thế thiện ác kia hai mặt Mặt này hưng mặt khác sẽ suy vong Người chiến sĩ đấu tranh giành thiện ác Còn đấu tranh sức sống mãi trường tồn...! Đặng Quang Chính 08.06.2021
21:30
Lưu vong mất nước Họ đã đi ... đi tìm nơi để sống Sống yên thân không để nhiễm môi trường Sống yên ổn không tai ương rình rập Sống làm người chống áp bức, bất công ... Khổ nạn đó đã nằm trong lịch sử ...? Mẹ Âu Cơ trăm trứng cắt làm đôi Năm mươi con xuống biển tạo cuộc đời Phần còn lại lên non tìm sự sống ...?! Đứa xuống biển phải mò tôm bắt ốc Đứa lên non vui bạn với khỉ, heo Làm cho lắm chỉ làm thân nô lệ Cõng trên vai bọn bán nước gian manh ...! Đời ly hương những con người bất hạnh Bật cội nguồn xơ xác những cành non Sống chùm gửi xứ xa đành an phận Con cháu vươn lên hy vọng mong manh Kẻ ở lại lưu vong trên xứ sở Gắn bó gì với đất nước non sông Khi tất cả bị moi gan, móc ruột Sống nhọc nhằn!… chủ mới đám nhập cư Trước, ngàn năm bọn Tàu Hán chịu thua Ngàn năm tới quật cường bao giờ tới ...? Đớn đau thay!... phận dân tộc thấp hèn...? Không đất sống bị triệt tiêu giòng giống...?! Đặng Quang Chính
Cô gái gùi hoa Ôi!... cô em xí xọn Đi đường xa lối mòn Trong chốn núi non cao Nghe gió thổi lao xao Các bạn trên non cao Cuộc sống khổ làm sao Đi gùi hoa cho khách Độ nhật sống từng ngày Tôi khách đi đường xa Thăm cảnh nước non nhà Thấy tình quê mặn mà Càng lên cao càng thắm Các em gái gùi hoa Mặt hồn nhiên vô tư Trông dịu dàng, bẽn lẽn Trong y phục thô sơ Tôi nhớ đến năm nào Cũng tại chốn nơi này Gặp một người con gái Trông đáng yêu làm sao ...! Giờ ... nghe nói đi xa Thôi làm kẻ gùi hoa Gánh việc nhà cho chồng Biết có nhớ đến ta ...?! Đặng Quang Chính
Triết thuyết ngoại bang Những đứa trẻ tuổi trăm năm về trước Biết chống Pháp, đuổi quân thù khỏi nước Bọn thực dân tàn bạo đã trăm năm Dân thuộc địa phải vùng lên đuổi chúng Lòng yêu nước rất cần nơi dân chúng Biết căm hờn vì quá mức đọa đày Biết sục sôi vì hẩm hiu thân phận Lòng ái quốc như mặt trời rọi sáng Trong tăm tối có người lên tiếng gọi Giữa bão dông có kẻ vững tay chèo Đồng một lòng đoàn kết tựa keo sơn Đem thắng lợi cho quê hương dân tộc Những đứa trẻ trăm năm tuổi trước đây Lý tưởng sống không cần ai nhồi nhét Lãnh tụ chung … lòng yêu nước nồng nàn Đâu cần phải một chương trình nhồi sọ ...! Những đứa trẻ bây giờ lên tám chục Không thấy hay thấy tốt để noi theo Lý thuyết suông của người bưng về nước Chẳng tiến lên ... nước cứ mãi suy đồi Triết thuyết nước ngoài đâu phải tuyệt vời Có ưu khuyết tùy theo từng đât nước Kẻ lãnh đạo phải tùy theo hoàn cảnh Cứ cương lên dùng bậy nước nhà suy ...! Đặng Quang Chính 06.06.2021
21.56
Người chiến sĩ Sao cứ mãi khóc than lời nhân ái Người đi sau khóc đi trước tái tê Đã biết rồi thân lìa trần là hết Vậy ... khóc than kể lể có gì hơn...?! Cuộc sống con người dù được trăm năm Gom thâu lại rồi buông tay cũng hết Dù có trỗi trống kèn linh đình lắm Kèn đưa ma hay khúc nhạc mở đầu ...? Nếu khởi đầu hãy từ đây thực hiện Cuộc đời ta dành hậu thế nhân sinh Người chiến sĩ sẽ không bao giờ chết Họ lụi tàn khi suy thoái thiện kia Hãy nhìn kia những mộ bia hoang vắng Chẳng phải của A chẳng phải của B Thời gian xóa những tên người chính xác Nhưng biểu trưng cái thiện vẫn nằm kia Cái thiện ác gắn vào người trần thế Đừng nói nhất hay nhị nguyên gì cả Hễ còn sống nghĩa là còn chiến đấu Đừng xui tay nói hạnh phúc như không Hạnh phúc bạn nếu không là gì cả Cũng còn kia bao kiếp sống hàn vi Đầy tiếng khóc khổ đau và hờn tủi Sống vô cảm như cỏ cây đất núi ...? Sống vô cảm khác chi đời thực vật Chọn cách này bạn đã chết chưa chôn Đã chết rồi nói chi điều hậu sự Chôn cách này, thiêu xác gửi về quê Là chiến sĩ thân gửi nơi gió cát Pôn-sô kia hay da ngựa bọc thây (*) Đáng gì đâu để bàn mãi không đâu Là chiến sĩ bạn không bao giờ chết ...! Đặng Quang Chính 08.06.2021
08:00
Đồ bát nháo (1)
Bạn tôi thường đi chùa Để trau dồi Phật pháp hay để đạt danh hiệu là Phật tử thuần thành...?! Một bà bạn, bạn tôi Ăn chay tháng vài bữa Chùa đến những ngày rằm Mong tu hành tinh tấn...?! Ai có đạo cũng tốt Nếu giữ được điều lành Cùng tránh đường tội ác Chí ít còn hơn không Anh bạn theo chánh pháp Tu dưỡng được nhiều điều Chỉ riêng một chữ "chấp" Sửa mãi vẫn quên hoài Bà bạn cũng tương tự Hai cái "chấp" gặp nhau Nổ tan tành xác pháo Giống như đồ bát nháo...!
Đặng Quang Chính
Đồ bát nháo (2)
Tu hú
Tôi có cô bạn gái
Ăn chay nguyện làm lành
Mong sống như sen ao
Không vướng bụi vướng bùn
Cô có người bạn tốt
Tuy chưa có qui y
Phật pháp chẳng tinh thông
Nhưng biết nhiều biết ít
Một hôm cô rời nhà
Vắng suốt hai ba tuần
Không một cú điện thoại
Không một lời tin nhắn
Làm bạn trai lo lắng
Nàng đi bởi tại sao ...?
Buồn phiền đi chơi "bụi"...?
Người tình mới vừa quen ...?
Chợt một cô đi ngang
Thấy hoa đẹp trong vườn
Xin chàng vài ba đóa
Trang hoàng đẹp trong nhà
Khi bạn gái trở lại
Hạch hỏi hoa cho ai
Tình cảm gì với họ
Say mê đem tặng không ...!
Rời nhà không báo trước
Không thèm nói thèm hỏi
Lỗi phải đã rành rành
Còn trách ngang trách dọc
"Chấp" như tằm kéo kén
Càng buộc lại càng bền
Chấp chỉ thấy một chiều
Khác đi là không đúng
Nếu đã cố chấp rồi
Dù ở gần bên nhau
Cũng chỉ như ốc đảo
Sao sưởi ấm cho nhau ...?
Sống phải có tin yêu
Đồng cảm từ hai phía
Thương yêu có điều kiện
Mang mầm mống khổ đau
Đã thương đừng cố chấp
Chấp đau khổ cho mình
Chấp đau khổ cho người
Tu kiểu này "tu hú"...!
Đặng Quang Chính 10.06.2021
15:32
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: