Gõ cửa nhà em
Khi tôi chết ...
Khi tôi chết ... đừng đem tổi ra biển Trời biển lạnh ... ôi!... hồn nghe chết cóng Biển nơi đó nhiều tôm cua cá mập Thân xác này sao bèo bọt cá tôm ...! Khi tôi chết ... đừng đem chôn gần núi Nơi hổ beo, rắn rít lượn vờn quanh
Nơi diều hâu, quạ kia tìm xác chết
Rúc tung lên đám xương cốt hoang tàn
Khi tôi chết ... đừng chôn nơi thành phố
Nơi nghĩa trang vắng lặng góc giáo đường
Rồi một lúc bọn ác ôn giải tóa
Đem liệt sĩ chất đầy trên chiến sĩ
Khi tôi chết ... ngoại ô đừng chôn cất
Bọn ác ôn giải tỏa dựng sân gôn (golf)
Sân tennis bọn cán kia hưởng thụ
Dẫm đạp lên chẳng một chút ngại ngùng
Khi tôi chết hãy để tôi yên nghỉ
Nơi chiến đấu tôi đã cùng kiệt sức
Với đồng bào đã tận lực đấu tranh
Nằm thanh thản tấm chiếu manh cuốn gọn
Tôi vẫn biết và đồng bào luôn biết
Người chiến sĩ sẽ không bao giờ chết
Chỉ lụi tàn khí phách một thời gian
Sẽ trở lại khi thiên kia sống lại
Đặng Quang Chính
08.06.2021
Thuốc tình yêu
Lúc còn nhỏ nghe gia đình hay nói
Con gái à!... hãy là Bồ Công Anh
Như cây liễu trước gió cứ mong manh
Sẽ quyến rũ những chàng trai sương gió …!
Em gái tôi phận nữ nhi mềm yếu
Có phải là như thế nọ thế kia
để hấp dẫn cuốn lôi người khác phái
Em cứ đẹp … đẹp thật là thư thái …!
Tôi gặp nàng, nàng đẹp thật thanh tao
Không khoe sắc, khoe hương trông đơn giản
Không điệu đàng … thật thùy mị biết bao
Tâm thánh thiện trông thanh nhàn tao nhã …!
Tôi mê say tôi vập vồ thô bạo …?
khi tình nồng tôi ép uổng gắt gay …?
Nàng phản ứng như xương rồng sa mạc
Không chết người nhưng mạnh mẽ làm sao …!
Cây xương rồng trông khô khan cục mịch
Sống mãnh liệt như tình yêu chung thủy
Vượt nghịch cảnh không cuối đầu khuất phục
Dấu trong lòng lời tình tự yêu thương …!
Bồ Công Anh đó, cây xương rồng đó
Tuy mỏng manh trước cơn gió gợi tình
Nhưng mạnh mẽ trong cơn giông thô bạo
Hai loài hoa, hai tính cách một người
Xương rồng nở hoa điềm lành sắp đến
Hoa Bồ Công Anh, dược liệu cho người
Anh gặp em rồi, thần diệu làm sao
Yêu mãnh liệt nhưng không còn thô bạo …!
Đặng Quang Chính
Lạc bước đời nhau Duyên đến rồi đi nợ chưa hay Tình cứ lãng đãng như mây bay Dòng sông chảy mãi thuyền xa bến Người thoáng dần xa ai có hay … Mây gom gió lại cơn thịnh nộ
Tình cảm sục sôi bởi tại ai
Yêu một nhưng giận ghét đến hai
Tâm kia ai giữ ai kềm được
Ghét phải là yêu hay giận sai
Ghét phải là thương hay vị kỷ
Thương mình hơn thương hại người ta
Buồn mình không ai đo đếm được
Tình nếu cho đi tình mất hết ...?
Tình lôi kéo lại tình xót xa …?
Cái cõi ta bà thương lắm thế
Càng thương càng yêu ghét hay sao ...?
Một phút sẩy chân ai níu được
Lạc tình ta cứ mãi đi xa
Trăm năm quay lại tìm đâu thấy
Cuộc tình yêu dấu thuở xa xưa ...!
Đặng Quang Chính
13.06.2021
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2022 05:44:48 bởi Ct.Ly >
Người chiến sĩ Sao cứ mãi khóc than lời nhân ái Người đi sau khóc đi trước tái tê Đã biết rồi thân lìa trần là hết Vậy ... khóc than kể lể có gì hơn...?! Cuộc sống con người dù được trăm năm Gom thâu lại rồi buông tay cũng hết Dù có trỗi trống kèn linh đình lắm Kèn đưa ma hay khúc nhạc mở đầu ...? Nếu khởi đầu hãy từ đây thực hiện
Cuộc đời ta dành hậu thế nhân sinh
Người chiến sĩ sẽ không bao giờ chết
Họ lụi tàn khi suy thoái thiện kia
Hãy nhìn kia những mộ bia hoang vắng
Chẳng phải của A chẳng phải của B
Thời gian xóa những tên người chính xác
Nhưng biểu trưng cái thiện vẫn nằm kia
Cái thiện ác gắn vào người trần thế
Đừng nói nhất hay nhị nguyên gì cả
Hễ còn sống nghĩa là còn chiến đấu
Đừng xui tay nói hạnh phúc như không
Hạnh phúc bạn nếu không là gì cả
Cũng còn kia bao kiếp sống hàn vi
Đầy tiếng khóc khổ đau và hờn tủi
Sống vô cảm như cỏ cây đất núi ...?
Sống vô cảm khác chi đời thực vật
Chọn cách này bạn đã chết chưa chôn
Đã chết rồi nói chi điều hậu sự
Chôn cách này, thiêu xác gửi về quê
Là chiến sĩ thân gửi nơi gió cát Pôn-sô kia hay da ngựa bọc thây (*) Đáng gì đâu để bàn mãi không đâu Là chiến sĩ bạn không bao giờ chết ...! Đặng Quang Chính
Trái tim đá buồn...!
Tôi đã nói lời chia tay với ai đâu Trời thu như rời sớm, đông chưa đến vội Trời mùa thu lá rơi ... bầu trời u ám Mùa đông vẫn chưa về ... tôi đứng đợi Ôi!... người tình tôi ơi ... tôi thành tượng đá
Đứng mãi tại nơi đây ... ngóng đợi em cười
Đứng mãi tại nơi đây ... mong thấy em vui
Lòng anh buồn tê tái ... hiểu lầm không tỏ
Anh sẽ đứng nơi đây ... sẽ thành tượng đá
Hòn "Vọng tình" tân thời ... ai khóc ai vui
Ai sẽ mãi khóc buồn ... đá dìu ai được
Ai sẽ mãi mừng vui ... đá biết hôn ai ...?!
Em sẽ mãi mừng vui ... đá ngàn năm tuổi ...?
Em sẽ buồn đau ... ta chỉ sống trăm năm ...?
Đừng đùa cợt viễn vông … như ai đã nói
Ngày sau dù sỏi đá … ta vẫn có nhau
Em sẽ mừng vui ... trái tim anh chai sạn ...?
Em sẽ mừng vui ... mùa xuân bên tượng đá ...?
Có tượng đá nào quên mùa thu tóc mây
Có tượng nào tìm xuân bên người yêu mới ...?!
Anh chưa nói một lời chia tay với em
Nếu em là tượng đá bên anh mãi mãi
Chuyện hai đứa ... chuyện của chúng mình đồng cảm
Chuyện buồn chuyện vui hai đứa mãi chia nhau ...!
Đặng Quang Chính
15.06.2021
Một lần thôi ... Ta quen nhau đã hai năm rồi nhỉ ... Nếu dịch bệnh không tác oai toác quái Nếu hiểu lầm đã không có xảy ra Một lần gặp một lần vui biết mấy ...! Chưa gặp nhau nhưng đổi trao hết ý
Chưa gặp nhau tình trao nhiều hơn lý
Đã gần nhau như tâm đầu hợp ý
Chuyện vợ chồng đâu phải chuyện ly kỳ
Gần như thế ta tưởng là đồng cảm ...?
Đồng cảm rồi nên tưởng của riêng ta ...?
Anh muốn em phải thế này thế nọ
Em muốn anh phải thế nọ thế kia
Nếu không yêu ... cần gì tâm ích kỷ
Nếu không yêu ... sở hữu để làm gì
Anh hiểu chứ và em cùng như thế
Nhưng cuối cùng còn hai chữ tin yêu ...!
Nếu sống gần nhau mà luôn nghi kỵ
Nếu sống gần nhau mà chẳng tin nhau
Ấy có phải là nỗi niềm hạnh phúc ...?
Cuộc sống vợ chồng lục đục không ngừng
Nhưng anh cảm em có điều anh mến Chẳng bề ngoài mà luôn cả nội tâm Sống trong bùn nhưng sen kia trong sạch Một lần thôi ... anh muốn gặp em yêu!... Đặng Quang Chính
Thuyền tình Sóng trắng xóa như điên cuồng xóa nát Chiếc thuyền tình nhỏ bé đã ra khơi Ở trên đó hai tâm hồn đơn độc Không tay chèo, bườm đã rách tả tơi ...! Chiếc thuyền đó như chiếc giường ọp ẹp
Đã cũ sờn lại không được bảo trì
Mền, gối, nệm vứt tứ tung bừa bãi
Người cạnh này, kẻ cạnh đó xa nhau
Hai người sống tuy chung giường chung chiếu
Tuy đồng sàng nhưng dị mộng ai ơi
Nói đồng cảm nhưng nghĩ suy khác biệt
Tính chủ quan ai cũng đúng chẳng sai
Ta là người đâu có phải thánh nhân
Nên thỉnh thoảng lỗi lầm cũng mắc phải
Cuộc đời đó lại xô bồ phù phiếm
Chểnh tay chèo thuyền đắm dưới đại dương...!
Đã ra khơi trên thuyền cùng một dạ
Chẳng hoang mang chẳng ngờ vực ai kia
Bụng bảo nhau thuyền tình xa rời bến
Nẻo yêu đương phải ý hợp tâm đầu ...!
Đặng Quang Chính
21.06.2021
Yêu mãi hôm nay Giờ chưa đã là mùa thu ... em nhé !... Nắng vàng rực trời xanh mây bay nhẹ Rừng nơi kia chim chóc hót tưng bừng Nẻo đường cũ vẫn có người đứng đợi !... Lòng tin yêu như gió nắng mùa hè Gió nhẹ thổi mặc tình bay phơi phới Nắng dịu dàng như một thuở đi về Lòng nhủ lòng mặc trời mưa hay nắng Ta hiểu nhau tiếng lòng vang rộn rã Ta hiểu nhau đồng thanh khí tương cầu Ta yêu nhau mặc những tiếng thị phi Ta yêu nhau mặc gió nắng cùng đi Đời ngắn dài đừng nói chi tình lỡ Cuộc sống hôm nay chẳng đợi ngày mai Đã yêu nhau ... yêu những gì đã có Đừng vẽ vời ... nghĩ tưởng chuyện xa xôi Nếu thật yêu ... tiếng lòng ta nói khẻ Thương thật nhiều đừng trau chuốc đầu môi Thương thật nhiều, dừng trách nhau hờn dỗi Yêu hôm nay ... yêu mãi mãi bên nhau !... Đặng Quang Chính
Tình một chiều ... Tôi không quên nàng nên tôi còn thấy Nụ cười tươi tay thân mến vẫy chào Mắt thân ái chia nhau tình nồng thắm Vẫn còn đó mối dây liên kết chặt ...! Nhưng có phải ... giấc mơ tôi tưởng thế ...?
Bởi có lần đang nói chuyện cắt ngang
Không tin nhắn mọi phương tiện đều cúp
Vậy làm gì có đồng cảm với nhau ...?!
Muốn đồng cảm trước là trao đổi chuyện
Dù đúng sai phải nghe ngóng nghĩ súy
Dùng tâm ta đừng qui chụp cho người
Dùng tâm ta đặt mình vào người đó
Nếu đã nhìn, đã nghe và thông cảm
Dễ dàng thôi ... ai cũng phải cũng sai
Nếu chỉ ta đúng, người ấy cứ sai
Cứ sai, đúng ... mãi vòng quay không dứt
Em đã nhắn nhưng không đưa tin nhắn
Anh phải làm gì ... chẳng biết làm gì
Anh không nói ... em gán cho "tình mới"
Những đổi trao ... em không đọc ... biết gì?
Không trao đổi ... hiểu gì ..."đồ bát nháo"
Cứ đoán chừng ... rồi đoán ... "chửi rủa em"
Cứ đòi "lock" mà không lời hướng dẫn
"Lock" ai đây ... khi không biết làm gì ...?!
Thật tội nghiệp ... thân nàng ... tôi cũng thế
Chẳng muốn nghe ... biết gì ... đòi thông cảm
Chuyện đồng cảm ... chuyện hai người hiểu biết
Nếu một chiều ... tình mù quáng hay sao ...?!
Nếu mù quáng ... tình trong mơ trong mộng Tôi yêu nàng ... tôi còn thấy ... không quên Nụ cười của nàng ... tâm tình tôi đó Ánh mắt của nàng... yêu mến của tôi...! Đặng Quang Chính 20.06.2021
Thiền tăng Ông nhìn trời đất ông động thiền Ông ăn im lặng ông ăn thiền Ông uống từng ngụm ông uống thiền Ông ngồi gỏ mõ ông thiền đạo Cuộc sống xoay vần thời gian chuyển Lòng người không tĩnh cảnh đổi thay Làm sao tu được trong trần thế Thiền tăng lạc lối, đảo "Thằng điên"...! Đặng Quang Chính
Niềm vui Ôi !... kỷ niệm đó ... một thời xa lâu lắm Nhớ cũng hay ... mà không nhớ cũng hay Người không nhớ vì nặng tình nặng nợ Kẻ được mời ... không đến ... cũng tại DUYÊN Nếu không đến là duyên chưa kịp đến Nếu đến rồi ... duyên đến đó ... chờ thời !... Thời bây giờ … thời chúng ta gặp lại Cất tiếng cười ... hai đứa thỏa niềm vui ...! Đặng Quang Chính 21.06.2021
Tình gần Ôi cuộc tình !... cứ là lạ làm sao Lãng đãng mây trôi ... xa cứ như gần Trời thanh vắng ... ôi sao xa, xa tít Mây âm u tay với cuộc tình gần Mây ơi mây ... bạn lòng ta tình đó Tình cứ mơ hồ, trộn lẫn hoang mang Nỗi buồn vui xâm chiếm cuộc tình buồn Tình đã buồn ... tình xa hay gần nhỉ ...?! Tình đã vui ... xa mấy vẫn cứ vui Như tiếng nói giọng cười ... ôi thương mến! Như truyền đạt những nỗi niềm thương cảm Như tiếng lòng hai kẻ mãi reo vui Mây là mây ... mây vẫn lãng đãng trôi Tình là tình ... tình kéo nhau gần mãi Bởi tình người không phân biệt sang hèn Bởi tình người không phân biệt thấp cao Tình tinh khiết cứ như màu trắng đó Nhìn kỹ ra nhiều màu sắc trộn nhau Tình chân thành tình xa cũng như gần Tình yêu đó ... tình con người miên viễn ...! Đặng Quang Chính 22.06.2021
Trăng xưa trên biển Biển Sơn Trà tôi chưa bao giờ đến Biển Nha Trang tôi đã đến đôi lần Vũng Tàu đó có rất nhiều kỷ niệm Đà Nẵng kia tôi trở lại một ngày ... Đà Nẵng bây giờ sao xa xôi lắm Thành phố nơi này nhà mọc như nấm Dọc biển cát vàng cao ốc mọc lên Nhà san sát người người sống chen chúc Giọng xì xồ người khắp bốn phương trời Qui tụ nơi đây tâm còn chất phác …? Dân còn hiền hòa, hiếu khách hay không ...? Cảnh vật đổi thay ... người còn lưu luyến ...? Nhớ năm nào trăng khuya đôi bóng ngã
Trăng lung linh lòng tôi ngỡ trong mơ
Trên mặt biển trăng long lanh sóng vỗ
Thuyền tình ai cứ sóng sánh đêm sương
Ngây ngất quá tình cứ như lãng đãng
Mắt em chớp … sao lung linh trong mắt
Hồn tôi đó … ánh trăng ngà trĩu nặng
Một thuở yêu ... rồi sẽ gặp lại nhau...?!
Đặng Quang Chính
26.06.2021
Xe và châu chấu Nhân xem chuyện con lừa và châu chấu Thấy bọn ngu hay bắt chước theo người Chấu ăn sương giọng thật quá ngọt ngào Lừa bắt chước sức cùng lăn ra chết ...! Rồi nhớ lại chuyện xe và châu chấu
Quân Thường Kiệt đánh tan quân nhà Tống
Cũng chỉ vì chính nghĩa ở trong tay
Cũng chỉ vì lòng nước như lòng dân
Đến chừng nào lãnh đạo lẫn người dân
Xem đất nước như chuyện nhà chuyện cửa
Nói "nước nhà" chuyện đó có lâu rồi
Chuyện "xả tắc" có từ thời vua chúa
Vua chúa xưa bậc minh quân hiền triết
Xem trọng dân như nước đẩy thuyền lên
Lo cho dân như cha thương con nhỏ
Từng tấc đất không nhượng cho quân giặc
Bởi vì thế dân hết mình vì chúa
Bởi vì thế dân hết mình vì nước
Dù thế hèn dân cũng quyết hi sinh
Châu chấu đá xe không là chuyện lạ...!
Đặng Quang Chính
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: