Gõ cửa nhà em
Tiếp tục chiến đấu Anh nằm đó ... nơi chiến trường dậy sóng An Lộc, Kontum...hay Trị thiên cực bắc Khi nằm xuống anh có gì ân hận...? hay thanh thản ra đi không hối tiếc...?! Đời sinh viên đời tương lai chờ đợi
Bóng hồng em bên quân phục nhạt màu
Màu áo đó đã giữ gìn chiến tuyền
Ngăn quân thù dầy xéo nước non nhà
Bọn chúng réo vì đồng bào ruột thịt
Giải phóng miền Nam thoát Mỹ cùm gông
Cuộc chiến thiêng liêng cuộc chiến ba miền
Dồn trai trẻ từ Bắc vào chết thảm
Anh không giết ai, anh tự vệ thân anh
Anh không giết ai, anh bảo vệ đồng bào
Tránh khủng bố họ chạy dài, chạy mãi
Tránh khủng bố họ chạy ra khỏi nước
Anh nằm đây Poncho trùm kín mít
Nhưng hồn anh thanh thản ở nơi xa
Nếu anh biết bọn vong nô bán nước
Anh sẽ đứng lên tiếp tục diệt thù ...!
Đặng Quang Chính
16.08.2021
Đường em đi ... Đường em đi con đường hâm heo hút Gần năm năm chẳng thấy sáng cuối hầm Anh là người cùng em đi bên cạnh Chút buồn vui, hờn giận, chút thương yêu ...! Đường em đi cô đơn và lẽ bóng
Người hiền lành gặp kẻ xấu ... hỡi ôi!
Đôi tâm tình em trao anh nhiều ít
Chút cảm thông, chia xẻ ... có ngại gì
Anh thông cảm nhưng tưởng lầm đồng cảm
Sẽ nắm tay khi đến cuối đường hầm
Sẽ đi tiếp sẽ đồng hành đi mãi
Đi hết con đường hai kẻ yêu nhau
Nhưng nơi đó ở cuối hầm lòe sáng
Là mặt trời soi tỏ bóng đêm tan
Có tiếng chim lẩn khuất ở trên cành
Tiếng cỏ dậy hát lên niềm vui mới
Ai có biết mặt trời hay lửa sáng
Tiếng chim kêu hay tiếng cú về đêm
Cỏ xào xạt rắn tìm con mồi mới
Đời rủi ro ... đời gian dối đã nhiều
Nhưng riêng anh ... mong mơ thành hiện thực Em cuối đời hạnh phúc ở trong tay Nhiều gian nan nay yên bình chốn cũ Chúc phúc em như em muốn cho người !... Thôi em nhé!... đường xa em cứ bước Anh đoạn đường ngắn ngủi cũng vui thôi Ta biết nhau không kể ngắn hay dài Niềm thông cảm vẫn còn in dấu vết...! Đặng Quang Chính 20.08.2021
Vui chiều tàn Một ngày vui lúc hồi còn bé Ngày khai trường cha mẹ dẫn theo Ngày đầu tiên áo quần xếp nếp Buổi ban đầu học lễ trước văn ... Ngày vui lớn học trên Trung học Thầy dặn trò kèm bé ngồi bên Bé ngồi bên tuy không xinh lắm Nhưng duyên ngầm làm anh phải mê!... Thời sinh viên ngày vui sau chót Tốt nghiệp rồi nhận lệnh động viên Lệnh tay trái không bằng tay phải Việc nhà binh xong sẽ cưới nhau Chuyện vui qua chuyện buồn lại đến Ra trường rồi ở mãi tuyến xa Ngày ba mươi là ngày ly tán Tháng tư buồn ta lại cách xa!... Vui hôm nay làm sao nói hết
Gặp lại nhau ta lại xum vầy
Những buồn phiền ta quăng đi hết
Cùng nhau cười vui những chiều tàn!...
Đặng Quang Chính
21.08.2021
Tình giả thiệt (Nhân ngày 08.03.2021)
Tôi còn nhỏ ngây thơ không xiết kể Nghe ngọt ngào tưởng được mến được thương Nhìn hoa đẹp không biết đâu thiệt giả Nhìn người đẹp thấy thật là toàn bích Lớn lên rồi biết đâu là chân thật
Nhưng gặp người lại chẳng có thật tâm
Hình dáng ngoài không nói được bên trong
Sâu tâm khảm ai mà đo lường được
Hoa bằng giấy rồi đến hoa bằng nhựa
Thoáng nhìn qua cứ lẫn lộn thật hư
Phải cầm, phải rờ, phải ngắt thử xem
Mới cảm nhận hoa nào là hoa thật
Rồi...giờ đây, con người rô-bô đó (*)
Trí thông minh nhân tạo (Al) gắn kèm vào
Biết di chuyển, nói năng và cảm biến
Có nhịp đập con tim, biết nhìn thở
Tim của bạn có niềm vui trở lại …? Gặp một nàng như trong mộng trông chờ Không nhõng nhẽo, ghen tuông hay hờn giận Không tình cảm, ý chí, chỉ vâng lời Ồ!... bạn vui khi gặp điều như thế ...? Không cần thỏa hiệp, nghĩ gì hay đồng cảm Yêu thì yêu không có ràng buộc gì Tình cảm lý tưởng giờ đây như thế ...? Tôi giờ đây vẫn còn như hồi nhỏ Dù phải rờ, phải nắm biết thực hư Nhưng đồng cảm vẫn là điều yêu thích Sự thật dù không đẹp vẫn nên thơ ...!
Đặng Quang Chính 22.08.2021
Thiền Đã từ lâu chuyện thiền nghe kể lại Nghe âm u nghe khó hiểu làm sao Nghe như rằng cao siêu ở nơi nao Vì quá cao nên nhiều người muốn với Thiền được chọn lọc, ấy là công án Công án đó không phải để cãi bàn Cãi làm gì khi không câu giải đáp Nói để nghe và suy luận từng người Vì suy luận từng người tôi tự đáp Thiền nặng lòng vì tha nhân là thiện Thiện nơi người hiền đức ấy là tâm Tâm chính xác là tim và trí não Thiền là dục e có ngày bị thiến Tuy lòng dục ai làm người cũng có Nhưng biết định hình, định mức thì nên Dục thăng hoa sẽ thành sư thành thánh (*) Thiền là thấy cuộc đời như mộng ảo Thiền là thấy thực tế bủa vây quanh Thiền là cứ mơ màng và lãng đãng Thiền là bỏ đi nhưng vướng trong tâm. Nhưng thận trọng thiền đừng vương vấn dục Bị thiến rồi xem như ở cõi trên Thiên đàng đó không vướng mùi tục lụy Thiên đàng đó không là thiền là thiện ...! Đặng Quang Chính 24.08.2021
Tình thu Thu đến rồi sao ... thu đến mau Lá xanh còn đó ... lá chưa vàng Ríu rít chim kêu cùng khắp chốn Nhạc tình ngày đó vẫn còn vương Thu đến có mang theo nỗi sầu
Như lá vàng rơi rụng dưới ao
Cỏ cây héo úa lòng sầu lắng
Cứ mãi chờ ai một mối tình
Thu đến lá thu vẫn cứ rơi
Lòng người sầu não cứ u sầu
Nai cứ vô tư trên lá bước
Người vui tình đến cứ luôn vui
Ai cản cuộc đời vốn đổi thay
Luật kia con tạo khá cơ cầu
Cứ vui cứ sầu luôn xoay chuyển
Hạ qua thu đến cứ luân phiên
Em ơi hè ấm tình xưa cũ
Thu đến tình thêm thắm thiết hơn
Tình ấy có vơi hay nồng thắm
Bởi ta còn tưởng nhớ nhau không...?!
Đặng Quang Chính
25.08.2021
Sài Gòn hoa lệ Sài Gòn hoa lệ em biết không "Hoa" ấy, hoa đăng của tụi giàu Tụi giàu nhận của tụi Tàu cho Mười sáu chữ vàng, bốn chữ tốt Nay thêm Vũ Hán, dịch cho không Lãnh đạo chống dịch như chống địch Chỉ làm dân đói khổ thêm thôi Sài Gòn giờ đây mắt đầy lệ ...! Đặng Quang Chính 26.08.2021
Tình quên nhớ Em giả nai đạp lá vàng ngơ ngác Hay linh dương dạo chơi mát trong rừng Thấy thợ săn em tuôn mình bỏ chạy Hay kéo lôi kẻ ngơ ngác dật dờ...?! Chàng thợ săn tưởng đích vàng nhắm tới Nào ngờ đâu đích ngắm cứ gần xa Theo đuổi mãi lại lạc trong rừng vắng Chẳng thấy nai gặp thú dữ rình mồi Em khật khờ em giả quên giả nhớ Khiến anh khật khờ mệt mõi không nguôi Anh dật dờ buồn phiền không thoải mái Em có vui có thích thú gì không...?! Đừng giả quên giả nhớ chuyện xa xưa Chuyện như thế trước đây một lần phạm Để chúng mình xa cách chuyện không đâu Lỗi hai bên, nếu thế đừng tái phạm Ta giờ đây, quá khứ quá chập chùng Tương lai đó, chuyện xa xôi nào biết Ngay bây giờ, nếu yêu nhau cùng hiểu Quên là bỏ, nhớ là yêu nhau thật ...! Đặng Quang Chính 04.06.2021
Tình quên nhớ Em giả nai đạp lá vàng ngơ ngác Hay linh dương dạo chơi mát trong rừng Thấy thợ săn em tuôn mình bỏ chạy Hay kéo lôi kẻ ngơ ngác dật dờ...?! Chàng thợ săn tưởng đích vàng nhắm tới Nào ngờ đâu đích ngắm cứ gần xa Theo đuổi mãi lại lạc trong rừng vắng Chẳng thấy nai gặp thú dữ rình mồi Em khật khờ em giả quên giả nhớ Khiến anh khật khờ mệt mõi không nguôi Anh dật dờ buồn phiền không thoải mái Em có vui có thích thú gì không...?! Đừng giả quên giả nhớ chuyện xa xưa Chuyện như thế trước đây một lần phạm Để chúng mình xa cách chuyện không đâu Lỗi hai bên, nếu thế đừng tái phạm Ta giờ đây, quá khứ quá chập chùng Tương lai đó, chuyện xa xôi nào biết Ngay bây giờ, nếu yêu nhau cùng hiểu Quên là bỏ, nhớ là yêu nhau thật ...! Đặng Quang Chính 27.08.2021
Ông đã đi xa ... Ta đã bao năm sống với nhau Mưu sinh đường phố suốt cả đời Đã đồng hành bữa đói bữa no Xe lăn ọp ẹp nơi nằm nghỉ Ấy cũng mái nhà kẻ khốn cùng ...! Mùa dịch đau thương gieo khắp chốn
Lang thang lủi thủi chiếc xe lăn
Người tốt giúp cho đôi miếng sống
Chống chèo chỉ hai vợ chồng thôi
Vẫn không thoát khỏi cảnh chia ly
Người vợ nghẹn ngào khóc bên xe
Khóc mãi sao ông không trở dậy
Ông đi nhanh quá tôi nào biết
Đột ngột ra đi tôi đứng trông
Khóc mãi có vơi lòng đau xót...?!
Y tế phòng dịch đã đến nơi Tiễn ông phun thuốc cả nhà ông Chiếc xe lăn đó nằm trống vắng Ai sẽ đi theo để làm gì Tôi đứng nơi đây khóc lịm người Chia tay không có ngừơi thăm viếng Chia tay không có nhang đưa tiễn Còn ổ bánh mì ông đem theo Tôi chẳng có gì để cúng ông Chấp tay tôi nguyện trời với đất Tôi ở lại đây lòng thổn thức Bao giờ sẽ nối bước cùng đi Ở đây bệnh dịch rồi bệnh đói Chắc cũng chẳng lâu sống cõi đời Gặp nhau ta sẽ nói gì đây ...?! Ôi sao tội nghiệp dân tôi thế Dịch đến dân nghèo chết khắp nơi Đập dịch chúng ra trò chỉ thị Bỏ mặc dân nghèo chẳng đoái hoài Trời ơi!... nhìn xuống xót thân tôi...! Đặng Quang Chính 27.08.2021
Tâm bút Bút của anh, mực vẫn còn hay hết Còn hay không ... có ai biết cho chăng?... Bàn phiếm ấy anh gửi bài lên mạng Đã ai khen hay xem là lãng mạn?... Có gì đâu nếu tâm nguyện hoàn thành
Kẻ thất phu nhà nước suy giúp sức
Người tị nạn vẫn còn tình yêu nước
Kẻ yêu người yêu kể cả thân ta
Lòng còn vương phiếm bàn không ngưng bấm
Tình cảm còn nên hết mực xá chi
Máy có hư miễn tình ta còn đó
Dao khắc đá vẫn có người làm được.
Em là phiếm tơ đàn luôn nhậy cảm
Điệu lòng rung cứ ngân mãi trong veo
Tâm tinh tế đón ý tình nhanh chóng
Sự chân tình giao cảm thật không ngờ!...
Phiếm tơ đàn hay phiếm lòng cuộc sống
Đời reo vui cứ vui mãi không ngừng
Niềm ủ dột cứ kéo dài chẳng dứt
Ý tình ai cứ như thế xoay vần
Đừng hỏi ta mực vẫn còn hay hết
Đừng hỏi ta bàn phiếm đã ra sao
Hãy hỏi ta đá còn trơ tuế nguyệt ...
Tấm lòng ta có còn mãi trăng sao!...
Đặng Quang Chính
28.08.2021
Vườn yêu (*)
Hai người nam và nữ Yêu nhau cũng đã lâu Tâm không biết vọng động Như sống tại Eden Thời gian mỗi lúc qua Mỗi năm thêm một tuổi Tâm động ý lung lay Nhưng chẳng dám cầm tay Một hôm gió mây bay Trời nổi cơn thịnh nộ Mưa ướt thắm lòng người Sân si cùng hỉ nộ Tâm bắt đầu đổi thay Sợ tiếng đời lắt lay Họ ráng nén tình cảm Lòng dục bị kìm hãm Rồi thời tiết đổi thay Nàng dựa vào lòng chàng Chàng do dự không dám Nàng đóng cửa Eden Đặng Quang Chính 29.08.2021
* Vườn địa đàng
Sài Gòn hoa lệ Sài Gòn hoa lệ em biết không "Hoa" ấy, hoa đăng của tụi giàu Tụi giàu nhận của tụi Tàu cho Mười sáu chữ vàng, bốn chữ tốt Nay thêm Vũ Hán, dịch cho không Lãnh đạo chống dịch như chống địch Chỉ làm dân đói khổ thêm thôi Sài Gòn giờ đây mắt đầy lệ ...! Đặng Quang Chính 31.08.2021
Thơ trên phím mềm
Nay anh trên năm mươi
Anh không viết nhiều nữa
Chỉ dùng bàn phiếm thôi
Tình vẫn đầy chẳng vơi
Xưa vẫn còn nhiều mực
Bài thơ nào cũng hay
Bài thơ nào cũng đẹp
Làm đời ngát hương bay
Thơ hay vì anh say
Thơ đẹp vì người đẹp
Thơ chứa tình cao đẹp
Sống, mọi người yêu nhau
Nay mực không còn nữa
Thơ tình vẫn dồi dào
Bàn tay em là phím
Nên thơ vẫn cứ hay
Thơ hay vì anh say
Sống cuộc đời lãng đãng
Mộng cuộc đời lãng mạng
Yêu ta và yêu người ...!
Đặng Quang Chính
Ra đi Nàng ra đi thật sao Có phải nàng làm cao Chuyện chẳng có ra sao Nhưng ra đi tại sao ?
Một đêm trắng mờ sao Trăng khuất lấp trên cao Không gian như mờ ảo Tiếng đàn vọng nhà bên
Tim ai như siết rên Lời ca nghe ảo não Như kéo hồn đêm thâu Như kéo tôi vực sâu
Nàng bấm chuông không hay
Đợi đã khá dài lâu
Vẫn không người mở cửa
Bóng tôi thoáng bên song
Không phải nàng làm cao
Nhưng tâm tình bối rối
Tôi chẳng phải đợi nàng
Bóng em xa dần khuất !...
Đặng Quang Chính
14.08.2022
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: