Gõ cửa nhà em
Đường tình mùa thu Đường tình thu em đi mấy độ Lòng đơn côi nghiêng bóng cô đơn Lá vàng rơi như lòng trĩu nặng Mưa rơi như lệ đắng trong lòng ...! Đường tình ta có là duyên nợ Ngõ khuya đêm sầu lắng tâm tư Lòng yêu người chan hòa đây đó Mùa thu qua chẳng đợi chẳng chờ Đường ta đi lá vàng dệt thảm Gió miên man gợi khúc tình ca Chim thi thỏang mừng tình đôi bạn Lạnh hiu hiu hạnh phúc ấp yêu Đường em đi thu qua xuân tới Bóng hình ai thấp thóang cuối đường Thiên đường đó giả hay là thật Em đuổi theo xa cách cố nhân Em trở lại đây gõ cửa nhà Một thóang buồn kia đã sang trang Giờ đây đường ấy không còn vắng Sánh bước song đôi lá vẫy chào …! Đặng Quang Chính r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2020 18:26:00 bởi Ct.Ly >
Thiên đường và
bông hồng đỏ Em bảo tôi một lần em đến cửa Nơi thiên đường rộng mở đón chào em Em nhìn vào một khung trời rực sáng Bàn tay em bỗng chạm đóa hồng nhung Khung trời kia đẹp bao điều mong ước Trẻ lâu dài bao sức sống không cùng Lòng thanh thản trí tâm hòa làm một Không ái dục, không sân si hỉ nộ...! Tôi bảo em thiên đường trong ta đó Bỏ cái tôi, bỏ hỉ nộ sân si Yêu con người chính là yêu ta đó Yêu cái ta nhưng cũng có con người Em mĩm cười đường trần em lạc bước Mọi điều vui, mọi lạc thú hưởng rồi Giờ chỉ muốn cùng anh vui thân ái Đóa hồng nhung gai chạm phải giật mình Em biết đấy đóa hồng gai sắc cạnh Cảnh đẹp đời có mặt trái không vui Em như anh ước ao điều ảo diệu Nhìn hồng xinh chỉ thưởng ngoạn mà thôi ...! Đừng ham hố muốn riêng ta làm chủ Ngắt đem về cho thỏa chí ước mong Như đã tưởng thiên đường trời rực sáng Bước vào trong mất hẳn thế gian này...! Đặng Quang Chính 07.09.2020
21:45
Em gái Chân Đăng (*) Trên đường về nhà mỗi chiều qua phố Một thiếu nữ xin tôi cho tiền lẽ Người bản xứ hay người nhập cư đến Dù thế nào cũng khiến tôi xót xa ...! Một người khác ngồi bên ngoài cửa tiệm Gái Rô-ma-ni hay gái Ba Lan Rồi thời gian cô biến đâu không biết Thế vào đây cô gái gốc Á châu Nghe đâu đó cô trước đây bên Đức Gặp kẻ điếm đàng tưởng gốc đàng hoàng Gá nghĩa phu thê lưu trú nhiều năm Tận cùng bất nhân tên này phản bội Em ngồi đó lặng im như bất động Tiền kiếm hằng ngày bữa được bữa không Phẩm hạnh của em hơn hẳn bao người Hơn hẳn hoa hậu quê nhà, "gái gọi"...! Phẩm hạnh của em hơn bọn tham quan Bọn lãnh đạo bán nước nhà nuôi miệng Chúng sợ người Việt Nam ra hải ngoại Sợ điêu tàn khu tỵ nạn còn ghi ... Những người Việt sống xa đất nước Nhớ ngày về thăm đất mẹ thân yêu Về để thấy chúng cao bay xa chạy Về để xây dựng quê hương xứ sở Đừng để như người Chân Đăng xa xứ Khế ước đi làm, thân phận cu li Bị chúng bêu rêu ma cô, đĩ điếm Nhưng thực chất chúng còn hơn thế nữa Về để thấy nước nhà sẽ đổi mới Những người con yêu nước quyết trở về Đuổi bọn vong nô, thờ Mao thờ Mác Đuổi bọn tham tàn bán rẻ non sông ...! Đặng Quang Chính 16.09.2020
22:57
* Chân đăng (
tiếng Pháp:
travailleurs engagés) là từ dùng để chỉ những người Việt Nam "tham gia dưới dạng khế ước" đến làm việc ở New Caledonia vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20
thời Pháp thuộc mà thời đó gọi là
Tân Thế giới (
Nouvelle-Calédonie) và một phần ở
Tân Đảo (
Nouvelles-Hébrides, nay là
Vanuatu) (nhiều người cũng gọi gộp 2 quần đảo này là Tân Đảo, một số người khác thì lẫn lộn hai tên này với nhau). Từ này nghĩa đen trong tiếng Pháp là "chân tham gia", dùng để chỉ những người có hợp đồng lao động khi họ đến, từ "chân" trong tiếng Việt có một số nghĩa, trong số những nghĩa khác là "chân", "nơi ở" hoặc "việc làm". Cái tên này gợi lại thành ngữ "pieds-noirs" được áp dụng cho những người châu Âu di cư đến Algeria.
Xem thêm:
https://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%C3%A2n_%C4%91%C4%83ng Đảo Bidong với 5 cánh buồm trắng trên đồi tôn giáo (
sau khi được người tị nạn, từ những nước định cư, trở lại làm công việc chỉnh trang. Trái với mưu toan của chính quyền CSVN, định cùng chính quyền Mã Lai, xóa hết tung tích của trại tị nạn)
Đồ dịch vật... Truyện liễu trai cả hàng trăm năm trước Truyện kể về chàng trai trẻ khôi ngô Về kinh đô dự quan trường ứng thí Mệt mõi rồi ... kìa nhà vắng ven đường Trông hoang vắng âm u và lạnh lẽo Nhưng chủ nhà thật xinh đẹp mê hồn Lòng muốn đi nhưng chân kia dừng bước Nụ cười đẹp ... hớp hồn ... Ôi quái dị ...! Anh ngồi đây ... lớp hôm nay trống quá Hết dịch rồi nhưng vẫn giữ cách ly Chỉ mình em ... lặng im ngồi phía trước Anh tinh nghịch vào mạng chung anh gửi "Ngày học đầu ... em thấy khỏe không em "Yeah" không phải, không sai ... không đúng hẳn Lát nữa đây ... cùng cà phê, thảo luận "Đồ dịch vật"... không phải là "damn you ...!" Ôi thôi rồi!... bạn học người đồng hương Cứ tưởng bở dân Á châu nào khác Em quay lại cứ tưởng như trong mộng Người năm nao, lúc lớp chín lớp mười Chàng thư sinh chuyện liễu trai khi trước Không dự thi vì đã trúng tuyển rồi Cô gái đẹp là vợ chàng sau đó Một bầy con, đi học để học sanh ...! Tôi học đây để sẽ không lãng trí Phòng Alzheimers (*) không quên nước non nhà Tình của tôi tình chứa chan nhân loại Đâu chỉ tình dành cho khách má hồng (**) Đồ dịch vật!... vì lãng quên người cũ Đồ dịch vật!... chưa gì làm quen bạo Đồ dịch vật!... học không lo thi cử hay dịch đây dịch tình cảm con người ...! Đặng Quang Chính 11.09.2020
Anh chân ngắn ... Chuyện xưa hơn quá nữa đời người Từ những năm 60 đến giờ Bấy giờ có ông Tổng thống Diệm Lãnh đạo miền Nam chống giặc Tàu Giặc Tàu đỏ từ năm năm mươi Chiếm lục địa trở thành Tàu cộng Tàu Cộng nọ nuôi Việt Cộng kia Tạo Bến Hải chia đôi đất nước Tổng thống Diệm lãnh đạo miền Nam Dù không Diệm, ông nào cũng thế Dù không Mỹ, nước nào cũng thế Cộng sản kia phải diệt tới cùng ...! Có bọn bợm tung tin rất hợm Ông Diệm đó tướng người ngũ đoản Chân đã ngắn lại đi chữ bát Tướng người đó là người thật ác ...! Bọn tướng lãnh nhận tiền của Mỹ Giết Tổng thống xưng là cách mạng Thật buồn cười ... thật oái ăm thay Chẳng thằng nào nhận công to ấy...! Bọn bợm kia lại khoe lăng bác Lăng Ba Đình to lớn làm sao Hồ chí Minh nằm đó hồi nào Sao dân ta vẫn còn khổ nạn Dân Nam tếu chân ông dài quá Chân ông dài ông đạp xích lô Có làm gì ích nước lợi dân Bọn kế thừa làm tan nát hết Chúng bán đất, đảo biển, tài nguyên Tiền bỏ túi không bao giờ đủ Đất cha ông bán cho Tàu cộng Đất người dân qui hoạch liên miên Có phải chúng theo chân ông bác Đạt mục tiêu bất kể nghĩa nhân Cứu cánh đó biện minh phương tiện Càn giết người càng thắm máu hồng... Máu càng thắm, tiền càng như nước Vùi dân đen trong bể khổ thôi Bọn Cộng này chân không có ngắn Chạy thật nhanh khi có đổi thay...! Đặng Quang Chính 20.09.2020
08:52
Nỗi buồn loài chim
Em buồn lắm!... em ơi anh biết lắm Chim Yến bay tìm nơi chốn yên bình Không gió bão trời cao xanh vời vợi Tìm bóng anh người ở tận phương xa Anh phiêu lãng cánh chim trời cá nước Tánh tang bồng hồ thỉ cuộc đời trai Đời phong sương bốn bể cũng là nhà Phiêu dạt mãi cánh chim bằng vượt sóng Em mềm yếu nữa cuộc đời đã trải Hạnh phúc kia sao trôi nổi buồn phiền Gánh yêu đương nữa đường đà trút bỏ Phận hồng nhan đành chịu cảnh đơn côi Trời bão bùng sau cơn mưa lại sáng Trận cuồng phong cũng có lúc lụi tàn Chim lẫn trốn lại tìm phương trời mới Người đơn côi sẽ có lúc gặp người ...! Em buồn lắm!... anh biết em tình thắm Dạt dào yêu tình cảm mãi dâng trào Càng yêu người nỗi buồn càng cao vợi Hạnh phúc đâu chim lướt gió cùng nhau ...! Đặng Quang Chính
Tim em mở ngỏ Anh giả nai hay là anh lẩn thẩn Em nói hoài anh không chịu hiểu ra Được gần nhau còn gì vui hơn nữa Anh nói mãi sao vẫn còn xa cách ... Dù cách nhau cái dậu mồng tơi xanh Đâu có khó anh bước qua khi muốn Hai nhà ta dù cách nhau cái vách Nếu khi cần anh khoét vách chui qua ... Ngồi gần em, anh muốn em gần nữa Càng gần nhau hơi tình cảm càng nồng Hơn thế nữa vòng tay anh ôm ấp Tiếng yêu thương nói mãi chẳng cạn lời Anh kể rằng trong giấc mơ anh thấy Cả hai ta cùng bay bổng trên mây Cửa thiên đàng khép hờ anh bước vội Vẫn chờ em hai đứa bước song đôi Anh giả nai hay là anh thơ thẩn Trái tim em khóa kín bấy lâu nay Anh đã chạm, tim em dành anh đó Có gì đâu ... chuyện ngồi cạnh hay không ...! Đặng Quang Chính 24.09.2020
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2020 17:46:21 bởi Ct.Ly >
Nỗi nhớ mênh mang Hè đã qua đi bốn mươi năm Ngày buồn tháng tư, ba mươi đó Nay đã gần qua một kiếp người Đời người viễn xứ đầy thương nhớ Đời người viễn xứ như lá rụng Hoài niêm xa xưa cứ nhớ hoài Lá rơi để thấy mùa đông tới Lòng nhớ quê hương lại chất đầy Trạnh nhớ quê hương đầu tóc bạc Xót xa vận nước có ai hay Hoài niệm mênh mang mùa qua mùa Nhục nhã vì thua bọn ác gian ...! Nhục nước còn kia đầu đã bạc Dưới trăng mài kiếm vẫn kiên trung Sức khỏe tuy mõi mòn năm tháng Lý tưởng hiên ngang chí chẳng cùn ...! Mong sao thời thế xoay vần tới Vận nước bĩ cùng lại thới lai Bình minh rực sáng chân trời mới Cả nước ca vang khúc nhạc mừng ...! Đặng Quang Chính 27.09.2020
10:19
Tim yêu Nhớ năm nào trên núi cao vắng mát Em mơ màng thỏ thẻ hỏi anh luôn Tim của anh dành cho em tất cả..(?) hay ngăn làm nhiều ngăn nhỏ cho người ...(?) Anh vừa nói vừa cười em nhớ rõ ...(?) Một ngăn tim dành mái ấm gia đình Ngăn tim nữa dành cho em yêu dấu Em chợt vui..."còn lại cả cho em ...?" Ừ!... em hử...nhớ rằng tim bốn lỗ Ngăn tim này giành tổ quốc, đồng bào Còn ngăn nữa..."anh dành ai anh nói. .." Dành cho anh chứ ai nữa mà dành Ngăn tim đó anh giữ gìn công chính Để yêu nhà, yêu tổ quốc đồng bào Ngăn tim đó dành cho tình tha thiết Thương người yêu, thương cả núi sông này ...!
Đặng Quang Chính r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2020 17:52:08 bởi Ct.Ly >
Trận Mậu Thân năm 2020
Năm 1968, Trận Mậu Thân xảy ra ... Tổng công kích toàn miền Nam nước Việt Do bọn "đầu gấu" miền Bắc Lợi dụng xuân hưu chiến mọi nhà đón tết
Chúng dùng toàn lực Bộ đội chủ lực và du kích miền Nam Tấn công ba mươi mấy tỉnh thành Tàn sát dân lành, mong lật nhào chính thể
Gần 26 ngày đêm ... hàng ngàn nhân viên hành chánh Biết bao thường dân Huế mang vành khăn tang trắng Chỉ vì câu "Tiến lên! toàn thắng ắt về ta …!" Năm 2020 ... Bên trời Mỹ xa xôi Một trận tổng công kích lại bùng ra dữ dội Họ dùng lá phiếu như hàng ngàn viên đạn tung ra ... Bất phân thắng bại Dù chưa chính thức hơn thua Một bên thừa lúc ngưng đếm phiếu xông lên Tràn ra đường phố, làm lễ đăng quang Còn tháng nữa và qua bao thủ tục Nhưng kịch bản đã làm, phải đóng hết tuồng như đã tính Bao khó khăn, thương tổn sẽ xảy ra Chỉ vì câu "Khôi phục linh hồn của dân tộc ...!" (*)
Đặng Quang Chính
(*) Restore the soul of our nation
Tìm tương lai đất nước
Tội nghiệp không!… một bà trên đường phố Pennsylvania ngày này trời có lạnh ...? Một lá cờ, một tấm bảng cô đơn Đi trên phố, ủng hộ ai, ai có thấy ...? Trời sẽ lạnh vì lòng người hiểm độc Cô đơn hơn khi chính nghĩa nhạt mờ Thời tiết cuối thu không làm lạnh con tim Tim ấp ủ những chân thành, chính trực Bà ấy chẳng lấy ai một cái gì Chỉ có người lấy đi của bà lòng trung thực Vì đồng tiền nên mắt họ đã mờ Bán rẻ tài nguyên, thu lợi riêng mình Bà ấy chẳng xin ai một điều gì lợi lạc Sống tự thân một cuộc sống vun tròn Bà chẳng hỏi tổ quốc đã làm gì cho bà ấy Bà luôn hỏi ta đã làm được gì cho đất nước thân yêu ...! Người đàn bà trong phố Pennsylvania Người đàn bà tại thủ đô Hà Nội Họ chẳng xin đất nước một điều gì Họ chỉ muốn tạo tin yêu cho con cháu Người dân Mỹ không muốn vết thương mở rộng Người dân Việt bị vết thương cắt chia sau bảy lăm Điều khốn đốn đang ngự trị trên đất nước Họ xuống đường vì một tương lai mới tốt hơn...! Đặng Quang Chính
Đồ ngon tạp chủng (thơ biếm thi)
Chiều thứ bảy người đông ngoài phố Ôi dập dìu ... tài tử giai nhân Có bóng xanh ... bóng đỏ lẫn đen Chen chúc nhau tìm ra nơi hẹn Tôi đứng đây, dựa cột đèn nhỏ Họ tránh tôi, tránh cả cột đèn Một thiếu nữ, không đen không trắng Tiến đến gần, lên tiếng hỏi thăm Tôi chợt nhớ bạn tôi khi trước Khoe mãi hoài quen một nàng thơ Nàng thơ thẩn qua từ Mỹ quốc Tìm bạn tôi ... tìm hiểu xứ người...!T
Phần bạn già ... gần đây qua Mỹ Đi đường xa trên chiếc hỏa xa Cuộc tình lạ chia tay xuống bến Về Việt Nam cứ tấm tắc khen ...! Kìa nhìn kìa ... chó đen chó trắng Chúng tìm nhau vì khác màu lông Trai da vàng gặp gái Mỹ trắng Cứ đục nhau chứ có hay gì ...! Nhưng ở đời ... người ta thích chí Của lạ kia chắc đã bổ đâu Nhưng đồ nhập là đồ ngoại hóa Chất lượng tồi cứ mãi khen ngon ...! Đặng Quang Chính 28.11.2020
21:10
Đồng tâm nhất trí Xứ người nán ở cũng đã lâu Quyết chí làm nên một điều gì Xưa ở trong nước không gặp vận Thời thế đành trôi nổi phong ba Nay tưởng mọi người tâm nhất chí Kết đoàn một khối diệt bọn gian Đồng tâm khí tựa như sấm sét Đuổi ác trừ gian như trở tay ...! Đặng Quang Chính 30.11.2020
21:49
Dấu kín nỗi niềm Yêu thương cất dấu để làm chi Để nỗi nhớ thương cứ chất đầy..? Men rượu càng nồng càng lịm ngọt..? Thêm chút đắng cay làm ngất ngây..?! Hay...yêu thương cứ để dâng tràn Tỏa ngát hương thơm khắp xóm làng Niềm vui khắp chốn qui gom lại Vui với dân gian một tiếng cười..? Tiếng cười của hai kẻ yêu nhau là lòng rộng mở hai tâm trạng Cùng ý hướng chung thật khít khao Ôi sao... đồng cảm tìm đâu dễ Đặng Quang Chính
Thơ và thuật ngữ Thơ là ý hồn của một người...! Thuật ghi thuật chép theo nguyên tắc Tôi muốn hồn thơ theo gió bay Hôm nay thấy người theo thuật ngữ Câu bốn câu ba tạo ý tình Tôi cười sảng khoái Thơ tôi đó Nếu có yêu ai Chỉ tặng thơ Người thơ tôi đó người trong mộng Người ở trong mơ Tôi mến yêu ...! Đặng Quang Chính
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: