cô gái có dãy băng trắng quấn ngang tóc
Một ngày trốn nắng, Bầu trời bầm tím. Góc phố tím bầm. Ai ra đường cũng mang bên mình chiếc ô màu đen. Ánh mắt nhìn nhau cũng tím đen, như chực khóc, như chực mưa. Nhưng trời không mưa, chỉ bầm tím.
Ngày trốn nắng, người trốn mưa, trong những chiếc dù, đen cả dãy phố. Trời vẫn không mưa mà người đã tỉm chổ trú.
" Dự báo thời tiết cho đêm nay và ngày mai..." Trời mong mưa không mưa. Người chờ mưa không mưa. Vẫn che dù, vẫn tìm chổ trú.
Có một cô gái đi qua khu phố bầm tím, trong buổi chiều tím bầm. Cô gái không mang theo dù, không tìm chổ trú. Cô gái không vội vàng, không trốn chạy. Cô gái đi, bước nhẹ nhàng thong thả. Cô không đợi mưa, cũng không trốn mưa. Cô không mang theo dù. Trên đầu cô không có chiếc dù màu đen tím. Cô xỏa tóc. Mái tóc tím than. Mái tóc suôn dài, không uốn, không nhuộm. Mái tóc thảnh thơi. Mái tóc không hoa cài chỉ có một dãy băng đô quấn ngang tóc, giử gìn cho cô cái nét thảnh thơi. Băng đô trắng. Màu nhói mắt, màu xốn xang. Băng đô màu trắng. Phần còn lại cuả thế giới đều màu đen, bầm tím.
Đôi mắt đen bùn lầy. Bờ môi ảm đạm. Đôi tay gầy u ám ôm chặt một chiếc bình bằng đất màu nâu đen. Cô gái băng đô trắng lướt qua khu phố tím bầm giữa buổi chiều bầm tím. Bàn chân guốc mộc của cô gõ khô khốc lên những miếng đá lát đường xám nghoét. Cô lướt qua khu phố ảm đạm. Rồi băng ngang cánh đồng ão não. Đôi guốc mộc gõ nhịp cuối trên chiếc cầu già xám xịt xi măng. Cô dừng lại giữa cầu. Nơi cái nhịp giữa bị lỗi. Nơi cái vai cầu bị gãy. Cô nhìn xuống dòng nước đen ngòm. Rồi lại ngước lên nhìn bầu trời bầm tím. Rồi từ từ, cô mờ nắp bình, trút hết những tro than trong bình xuống dòng sông đen . Tro than xám đen, dòng sông đen. Cô cuời ngây ngô. Nụ cười em bé. Nước mắt cô chảy thành vệt dài đen thui trên má. Vệt đen của màu mắt bùn đen.
Trời mưa....
Trời mưa!
- Má mì! Đổi đào!
- Má mì nào ? Em cũng là là má mì ở đây luôn!
- Đào dạt! gái già!
- Già mới dạt tới cái đất nầy! Trụ lại thành phố có mà húp cháo với cái đám đào teen á!
- Kệ! Anh cũng dạt mà! Không được đá lon nghe cưng?
- Uống được bao nhiêu mà đá lon? Thôi đi ông xã! Ở bển ít uống lắm phải không? Ở đâu vậy? Quận Cam hả?
- Huyện Cái Răng, Cần thơ! Mới bán mấy giạ lúa lên uống bia ôm cho biết ! Có rượu đế không?
- Hằng hà! Đừng bẻ chỉa nghe! Rượu đế cũng đổ đồng một giá với Ken đó!
- Chơi luôn! Mới trúng mùa! Sợ mẹ gì?
Trời mưa ! Mặt ảnh tái mét. Dân nào càng uống càng xanh là cao thủ rồi! Vợ con bạn bè ở đâu mà vô cái quán nầy có một mình. Vừa uống rượu đế với lẫu cá kèo vừa khóc như cha chết mẹ chết. Mèn đất! Đàn ông mà khóc thì chắc phải khổ sở lắm! Chứ ông nào cũng nuốt nước mắt vô trong bụng. Riết rồi bị xơ gan cổ chướng.Ăn bận kiểu nầy thì chắc chắn là việt kiều rồi! Vịt cồ mới đúng! Bèo quá mà! Uống toàn rượu đế! Hỏng dám từ chối đâu! Tui cũng tính tiền bằng giá ken à! Không chịu thì đi chổ khác mà khóc!
Trời mưa! “ Đời em đã khép đi vội vàng, tình ta cũng thắp lối thiêng đàng…” Cha nào mà rên thấy sợ luôn! Vậy mà ảnh không cho mình bắt qua bài khác. “ Đời là vạn ngày sầu biết tìm vui chốn nào…” Uống chán rồi lăn ra ngáy như bò rống. Rồi thức dậy, rồi uống tiếp, rồi khóc như cha chết mẹ chết. Ông nầy chắc liệt. chưa thấy ổng đòi chiên da chiên thịt gì hết! Khỏe! miễn bo em đầy đủ thì muốn gì em cũng cũng chìu. “ Hia ! Hia ấy ơi! Vai em nè! Dựa vô mà khóc cho đở đau đở tức! Mà khóc làm đ** gì? Hia còn sướng hơn em mà! Nhìn lên không bằng ai mà nhìn xuống không ai bằng mình!” Vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi…
Trời mưa! Mấy giờ rồi? Anh đang ở đâu vậy? Cái phòng tối om, khai khai mùi bia rượu, mùi đồ ăn, mùi đàn bà. Mùi rẻ tiền. Mưa nữa rồi! Má mì đâu? Còn rượu đế không? Nước mắt quê hương. Uống vô là trào nước mắt. Là xốn sống mũi. Là cháy tâm cang. Mấy giờ rồi? Hỏi chi cho mệt. Cần chi thời gian. Con nhỏ nào ngồi kế mình vậy? giống con mắm lóc quá! Già nữa! Chắc bốn mươi rồi! Ốm nhách! Không chừng bị sida rồi cũng nên! Nhìn kỹ thì cũng đẹp, đã từng đẹp. Tóc dài quá! Dài như suối. Bới lên thì chắc phải đẹp hơn không? Giống tóc mẹ…Cái mặt xương xương, cái mặt sát phu. Mặt nầy thì khổ suốt đời rồi! Giống gương mặt mẹ…Đôi mắt! Sao mà sâu thẳm! Sao mà âm u! Cặp mắt vẽ mat-ca-ra tối đen. Cặp mắt giếng cạn, không mưa…Giống mẹ…Mặc cái áo gì mà ngắn ngũn, cái quần cũng ngắn ngũn. Bó sát bộ ngực teo tóp, bộ ngực không con. Cặp giò còn dính phèn, còn săn chắc, nổi gân xanh. Cặp giò lội ruộng. Mặc áo bà ba với cái quần lãnh đen chắc đẹp lắm!...giống mẹ…”…Mẹ đi lấy chồng con ở với ai?...” Với ai thì con cũng lớn lên, cũng tồn tại. Không về đâu! Về tới rồi! nhưng không gặp đâu! Gặp là con lại nhớ, lại hận, lại buồn, lại khóc. Ông già mê vợ nhỏ không để ý tới con. Mỗi lần ổng đánh con là nội lại khóc. Ổng bỏ đói con hoài. Ổng nhấn đầu con xuống ao nước. “ Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ…” Con khóc hoài. Con gọi mẹ hoài. Mẹ không hay biết. Mẹ không về. Mẹ giận ổng. Con gọi mẹ hoài! Con xin lỗi mẹ hoài! Mà con có lỗi gì đâu? Nhưng con cứ xin lỗi mẹ. Để mẹ về đón con. Nhưng mẹ đi biền biệt.
Trời mưa! Trời mưa bong bóng phập phồng…
Trời mưa! Nhà mái tôn, mưa rơi gỏ lộp độp như đổ gạo xuống mâm. Mẹ ra sân ngồi nhặt thóc, đổ gạo xuống mâm như mưa rơi lộp độp.
Tỉnh rồi à? Hết khóc rồi à? Chời ơi! Vừa khóc vừa kể nghe không hết luôn à? Dậy ăn cháo đi!
Cháo cá! Mẹ nấu cháo cá cho con ăn mỗi khi con bị cảm. Cháo cá cho chút gừng vừa nóng bao tử vừa bớt mùi tanh. Ăn nóng cho đổ mồ hôi mau hết cảm.
Cổ cúi xuống đặt tô cháo cá trên chiếc ghế đẩu bên cạnh giường. Mái tóc dài ướt nước mưa chảy thành dòng trên gương mặt ảnh. Mái tóc mẹ cũng thơm mùi chùm kết, cũng ướt nước mưa…Cổ vén tóc ra sau lắc lắc cái đầu. Gương mặt không son phấn trông càng xanh xao nhưng đẹp, đã từng đẹp. Cổ lại cười. Nụ cười hiền lành như chưa từng làm gái. Nụ cười còn trinh. Kiếm đâu ra bộ đồ xẩm lụa trắng tinh thế kia? Trắng đến nổi không còn nhận ra đây chính là cô gái bán bia ôm hồi chiều. Trắng đến nổi xóa tan trong tâm trí ảnh những u ám buồn phiền chiều nay. Trắng đến muốn ôm lấy, muốn dùi đầu vào, muốn chui rúc vào mà kể lể mà khóc than cho thỏa thích.
- Ăn đi rồi còn về nhà! Nhà ở đâu?
- Không có nhà! Cho ở đây luôn được không?
- Ê! Đừng giỡn dai nghe hia! Nhà chỉ có mình tui! Lại là đàn bà con gái! Cổ nói câu nầy giống như cách của những cô gái mà hể thấy đàn ông ở đâu là đỏ mặt. Cái cách của gái trinh.
- Tôi trả tiền! Coi như ngủ khách sạn.
- Vậy đó hả? Cổ lại phá ra cười, giọng cười gái trinh. Đàn ông mấy cha ông nào cũng như ông nấy à! Ai tin nổi!Hỏng dám đâu hia! Làm đĩ chín phương…
- Không cho thì thôi! Đi liền Thằng bé con trong người ảnh bắt đầu thức dậy. Ảnh lại săp khóc nhè, sắp giận lẫy.
Thôi ! Nói vậy chứ ở lại đi! Quăc cần câu kiểu nầy thì làm được cái khỉ gì?xích qua bên tui nằm cái coi!Từ sáng tới giờ vừa tiếp khách vừa uống bia, mệt quá trời!
Cổ nằm xuống bên cạnh ảnh, lưng chạm vào nhau. Mùi bông lài, mùi dầu chuối từ tấm lưng gầy tỏa lan, kích thích khứu giác, đánh thức những ký ức xa xăm mà ảnh đã chôn vùi từ lâu lắm. Huyện Thạnh trị, cầu Phú lộc. Thằng ba vá chuyên mặc bộ đồ ba da ma bằng vải đủ màu nối lại với nhau. Những miếng vải dư của khách. Thợ may ăn vải. Tía nó là thợ may khéo tay nhất Huyện Thạnh Trị. Mẹ nó ngồi đơm nút, làm khuy vừa trông chừng nó. Mẹ nó được gái nhất chợ Phú Lộc. Mẹ nó thơm bông lài, bông bưởi. Tóc mẹ nó mướt rược dầu dừa, vừa đen vừa dài làm sợi chỉ may áo. Mắt sâu ơi là sâu! Gái tiều lai miên mà! Cặp mắt lúc nào cũng nhìn xuống. Cặp mắt không dòm thấy ai ngoài nó ra. Vậy mà đờn ông con trai trong huyện đi ngang qua tiệm cũng đều dòm mẹ nó lom lom. Vậy mà tía nó hỏng chịu dòm mẹ nó mà cứ dòm đôi bông cẩm thạch với cái cà rá hột bẹt bự bằng hột mít của bà hai bán đồ trả góp bên kia đường
Rồi cái mùi bông lài bông bưởi đó bay đi. Xung quanh nó chỉ toàn mùi phân gà phân heo. Rồi nó có được mẹ khác. Mà không phải. Dì ghẻ mới đúng. Không thơm bông lài mà toát ra mùi xá xíu. Mùi mỡ heo cháy ngầy ngật. Tóc không mướt rượt dầu dừa mà chải phùn ổ gà . Tóc gội xà bông cô ba. Ai đi ngang cũng phải ách xì một cái. Cặp mắt dì không nhìn xuống như mẹ nó. Cặp mắt đó lúc nào cũng liếc ngang liếc dọc. Chì chiết, hoạnh họe. Nó buồn. Nó cũng muốn thương dì lắm! nó cũng muốn ôm lấy dì như những lần nó dụi đầu vô lòng mẹ nó. Nhưng cái mùi xá xíu đó lúc nào cũng đẩy nó ra. Ánh mắt lửa than đó lúc nào cũng muốn đốt cháy nó. Tía nó không hiểu. Tía nó đánh nó. Mầy phải kêu bằng mẹ nghe chưa? Không kêu thì đi cho khuất mắt tao! Đi đi! Ngang ngạnh như con mẹ mầy vậy!! Đi đâu? Nó không biết. Nhưng nó phải đi. Quảy nóp mà đi. Nó đi tìm mẹ nó. Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ Nó đi thiệt. Quá giang xe đò. Qua bắc Cần Thơ. Qua phà Mỹ Thuận. Qua cầu Bến lức. Nó đi. Qua tuổi thiếu niên. Nó đi. Côi cút. Bụi đời. Nó đi. Qua tuổi thanh niên. Đơn độc. Lạc loài. Nó đi tìm mẹ. Nó không gặp mẹ. Nhiều người đàn bà đi qua cuộc đời nó. Nhưng không ai có mùi thơm bông lài bông bưởi. Không ai có mái tóc trôi dài như dòng ngã năm quê nó. Không ai là mẹ nó cả. Những cô gái đi qua cuộc đời nó. Không mang hình dáng của mẹ nó,
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: