Tiên Nghịch - Nhĩ Căn (Hết)
Thay đổi trang: << < 139140 | Trang 140 của 140 trang, bài viết từ 2086 đến 2091 trên tổng số 2091 bài trong đề mục
bevanng 30.01.2012 21:30:01 (permalink)
Chương 2086 Tư Cách Bước Vào




Tiếng ầm vang duy trì liên tục của bức tường nước biển kia lúc này vang lên với cường độ hơn mấy lần. Thanh âm kia chấn kinh thiên địa, khiến cho không gian bốn phía xuất hiện rất nhiều vết nứt. Thanh âm kỳ dị như quỷ khóc thê lương với phương thức gào thét, mang theo một vẻ chói tai và sức công kích, ẩn chứa lực lượng chấn động tâm thần và phá vỡ thân thể, lấy bức tường nước này làm trung tâm, hướng về bốn phía ầm ầm truyền ra.
Ở Cổ Tộc, cao thủ của tam mạch hóa thành mấy trăm đạo cầu vồng vừa mới bay tới lúc này đều phải cố trụ vững thân thể, tâm thần đang chấn động nhìn bức tường nước khổng lồ kia, cảm nhận được rõ ràng sức mạnh thiên địa đủ để hủy diệt bọn họ ẩn chứa ở trong đó.
Sức mạnh này có thể khiến cho chúng sinh phải run rẩy, khiến cho hết thảy sinh linh phải sợ hãi nhưng không bao gồm Vương Lâm cùng với sáu Đại Thiên Tôn của tiên cổ. Tu vi của họ đã đạt tới cấp độ này, đối với sức mạnh vô biên này đều có những cách kháng cự ở trình độ khác nhau.
Vương Lâm không hề để ý tới tiếng nổ này. Thanh âm này truyền vào trong tai hẳn không khiến hắn chấn động tâm thần chút nào, như thể thanh âm này dù có kịch liệt hơn vô số lần nữa thì ở trước mặt hắn cũng không có tư cách làm cho hắn kinh hãi.
Hắn tu đạo đạt tới trình độ như hiện giờ, đừng có nói là Đại Lục Tiên Cương, mà ngay cả trong thiên địa vô biên bên ngoài Đại Lục Tiên Cương, thứ có thể làm cho hắn kinh hãi cũng cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng sáu Đại Thiên Tôn kia cũng không được như vậy. Dưới tiếng nổ kịch liệt này tuy bọn họ cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng bọn họ biết rõ những tu sĩ và tộc nhân ở phía sau có rất nhiều người trong đó dường như là không thể chịu đựng nổi.
Tống Thiên không chần chừ, gần như ngay khi tiếng ầm ầm từ bức tường nước này nổi lên, thân thể hắn nhoáng lên một cái, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh những tộc nhân của Cổ Tộc kia, vung tay áo, bất ngờ ở phía sau hắn xuất hiện một mặt trời rất lớn. Hắn lấy tu vi của Đại Thiên Tôn giúp cho những tộc nhân này chống cự lại thanh âm từ bức tường nước kia.
Huyền La và Đại Thiên Tôn của Cực cổ cũng làm như vậy. Ba người hợp lực lúc này mới giúp cho những tộc nhân của tam mạch đang lộ ra vẻ kinh hoàng không bị thương dưới tiếng nổ đột ngột này, cũng không phải lùi lại.
Ở chỗ của tiên tộc cũng như vậy. Ba người Cửu Đế cũng ra tay cùng lúc với đám người Tống Thiên, lấy tu vi của bản thân tạo thành tầng phòng hộ, bảo vệ mấy trăm tu sĩ của tiên tộc tồn tại được trong tiếng ầm ầm này.
Duy chỉ có Vương Lâm là yên lặng khoanh chân ngồi xuống, ở bên cạnh bức tường nước bình tĩnh nhìn lại.
Hắn không ra tay trợ giúp bất cứ ai, chuyện này không có ý nghĩa gì.
Kết quả mười hai ngày sau trong lòng Vương Lâm đã hiểu rõ. Hắn nhìn người của hai tộc ở xung quanh. rồi nhắm hai mắt lại.
- Thời gian cho tới khi mở ra còn mười hai ngày nữa, nhưng tiếng nổ ầm ầm của bức tường nước hôm nay cũng giống như hai ngày trước khi Thái Cổ Thần Cảnh mở ra trước kia
- Nếu cứ như thế này, thì có lẽ bọn họ không thể ở lại nơi này!
- Thái Cổ Thần Cảnh lần này có chút cổ quái, so với trước kia rất khác!
Sáu Đại Thiên Tôn của hai tộc tiên cổ ở hai bên bức tường nước đều nhìn nhau một lượt, thần sắc có vẻ âm trầm.
Dưới sự chống cự của sáu người bọn họ. Thời gian lại trôi qua. Cứ qua mỗi một ngày, tiếng ầm ầm của cơn lốc ở nơi đây lại kịch liệt thêm một chút, tới khi thời gian cho đến lúc Thái Cổ Thần Cảnh mở ra chỉ còn chín ngày, tiếng ầm ầm ở nơi đây đã truyền khắp toàn bộ bồn địa mênh mông. Thậm chí ở những châu quận của tiên cổ ở gần bồn địa này cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét như trời xanh nổi cơn thịnh nộ này.
Tới hoàng hôn của ngày cách ngày Thái cổ Thần Cảnh mở ra chín ngày, tiếng ầm ầm của bức tường nước kia đã không thể hình dung nổi. Ngay cả sáu Đại Thiên Tôn kia triển khai toàn lực cùng mơ hồ không thể chống cự được.
Tiếng nổ ầm ầm khiến cho bầu trời bị phá nát. khiến cho mặt đất xuất hiện những vết nứt rất sâu, khiến cho mấy trăm người đang được sáu Đại Thiên Tôn bảo vệ có một số người thất khiếu chảy máu.
- Còn có chín ngày nữa!! Không thể kiên trì được nữa, mức độ lúc này đã bằng với ngày cuối cùng trước khi Thái Cổ Thần Cảnh mở ra trước kia. Nếu tiếp tục kiên trì, thì ngày mai nhất định sẽ tử vong, thậm chí chúng ta chưa kịp tiến vào Thái Cổ Thần Cảnh thì đã bị thương rồi!
- Thái Cổ Thần Cảnh mở ra lần này, có lẽ không thể để cho nhiều người bước vào.
Võ Phong gấp gáp nói, Đạo Nhất ở bên cạnh trầm mặc gật đầu.
Cửu Đế cắn răng, không do dự, lập tức truyền ra thần niệm.
- Tất cả tu sĩ dưới Kim Tôn lùi lại phía sau, nhanh chóng truyền tống rời khỏi bồn địa này!
Ngay khi lời của hắn truyền ra, ở Cổ Tộc, ba người Tống Thiên cũng đã có quyết định. Chỉ thấy mấy trăm tộc nhân mà họ đang bảo vệ kia, những tộc nhân chưa vượt qua Tam Tổn Thất Kiếp thành công trong đó đều lảo đảo lùi lại phía sau, với tốc độ cực nhanh rời khỏi trung tâm của tiếng ầm vang này.
Một lát sau, tu sĩ và tộc nhân ở hai bên bức tường lốc xoáy đều chỉ còn trên dưới một trăm người. Vì nhân số giảm bớt, khiến cho áp lực đặt lên sáu Đại Thiên Tôn của tiên cổ này lập tức được giảm bớt hơn phân nửa.
Hết thảy mọi chuyện Vương Lâm đều nhìn thấy. Hắn vẫn trầm mặc, không hề cử động, chỉ nhìn bức tường lốc xoáy kia, nhìn khe hở của cánh cửa do chín cây cột thông thiên tạo thành ở bên trong dường như đã lớn hơn một chút. Thời gian lại trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba ngày, cho tới ngày mở ra chỉ còn sáu ngày, lúc này tiếng ầm vang trong ngoài bức tường nước kia so với ba ngày trước còn mạnh hơn mấy lần. Tình huống này dĩ nhiên chưa bao giờ xuất hiện khi Thái Cổ Thần Cảnh mở ra trước kia, khiến cho thần sắc của sáu Đại Thiên Tôn kia lộ ra vẻ lo âu.
Lần này bọn họ cũng không thể chịu đựng nổi trừ phi lại giảm bớt nhân số, nếu không, bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
- Vương Lâm!
Huyền La nhìn về phía Vương Lâm, đây là lần đầu tiên khi hắn đối kháng với bức tường nước ở nơi này nói chuyện với Vương Lâm. Trên thực tế, Tống Thiên cùng với Đại Thiên Tôn của Cực Cổ kia sớm cũng đã đặt hy vọng vào Vương Lâm, nhưng bọn họ nghi hoặc vì sao tới lúc này Cổ Đạo vẫn còn chưa tới.
Nhưng lúc này không phải lúc lo tới chuyện đó, sau khi nghe thấy Huyền La mở miệng. Tống Thiên cùng với Đại Thiên Tôn của Cực cổ kia lập tức nhìn về phía Vương Lâm.
- Sư tôn!
Vương Lâm đứng lên, nhìn Huyền La đang triển khai toàn bộ tu vi đối kháng với tiếng ầm ầm này, thầm than một tiếng.
- Sư tôn, vô ích thôi, cuối cùng bọn họ cũng không thể bước vào Thái cổ Thần Cảnh được đâu, thậm chí ngay cả các người... cũng không thể bước vào!
Vương Lâm nhẹ giọng nói, nhưng tay phải vẫn giơ lên, vung về phía chưa tới một trăm tộc nhân của Cổ Tộc đang được ba người Huyền La bảo vệ.
Dưới một cái vung tay này, ba người Huyền La lập tức không còn cảm thấy một chút áp lực nào nữa. dường như tiếng ầm ầm kia bỗng nhiên tiêu tan, gần một trăm tộc nhân kia trong sự thống khổ lại khôi phục lại như thưởng.
- Cổ Đạo hẳn cũng nhận ra được điểm này, cho nên hắn mới không hiện thân ra tay can thiệp.
Ba người Huyền La nghe thấy vậy, trầm mặc không nói gì, bọn họ cũng cảm nhận được sự quỷ dị của Thái cổ Thần Cảnh mở ra lần này. Hiện giờ còn có sáu ngày, bọn họ rất khó tưởng tượng được tới ngày cuối cùng kia thì tiếng ầm ầm ở nơi đây sẽ có mức độ như thế nào, sợ rằng ngay cả bọn họ cũng không thể chịu nổi.
Ở bên Cổ Tộc có sự trợ giúp của Vương Lâm, nhưng những tu sĩ của tiên tộc ở bên kia dưới sự bảo vệ chật vật của ba người Cửu Đế cũng không thể không tiếp tục giảm nhân số.
- Tu sĩ Kim Tôn, Tu sĩ Thiên Tôn toàn bộ lùi lại nhanh chóng truyền tống rời khỏi!
Thanh âm của Cửu Đế vang lên. Gần một trăm tu sĩ kia tuyệt đại bộ phận đều trầm mặc, phức tạp nhìn bức tường nước kia, mang theo vẻ tiếc nuối rời khỏi. Cuối cùng chỉ còn lại có mười một người.
Cũng không phải toàn bộ Dược Thiên Tôn đều tới đây, mười một người này là những Dược Thiên Tôn đã lựa chọn tới nơi này.
Chỉ còn có sáu ngày.
Thời gian sáu ngày này đối với tất cả mọi người ngoại trừ Vương Lâm giống như là cực hình. Tộc nhân của Cổ Tộc mặc dù không ít, nhưng lời nói lúc trước của Vương Lâm cũng khiến cho bọn họ trầm mặc, có chút chần chừ.
Thời gian lại qua ba ngày nữa, khi thời gian tới lúc mở ra chỉ còn có ba ngày, tiếng ầm vang của bức tường nước ở nơi đây so với khi mở ra trước kia còn lớn hơn mấy lần. Ngoài những Đại Thiên Tôn, mười một Dược Thiên Tôn còn sót lại cũng không cam lòng, yên lặng rời khỏi, truyền tống đi khỏi bồn địa mênh mông này.
Ba người Cửu Đế khoanh chân ngồi cùng một chỗ, không còn phải che chở cho những Dược Thiên Tôn. ba người bọn họ đã có thể toàn lực đối kháng với tiếng ầm vang của bước tường nước, có thể giúp cho thời gian kiên trì của họ tăng lên một được một chút.
Nhìn cảnh tượng phát sinh, của những tu sĩ tiên tộc ở phía bên kia, ba người Huyền La trong lòng đau khổ. Bọn họ có một dự cảm lời nói của Vương Lâm có lẽ là sự thật.
Nếu lúc trước Vương Lâm không ra tay, thì có lẽ hiện giờ ở bên mình cũng sẽ giống như bên kia, chỉ còn lại ba người bọn họ.
Ba ngày cuối cùng cùng là ba ngày khó khăn nhất. Bất tri bất giác, một ngày lại trôi qua, ngay khi hết một ngày, bức tường lốc xoáy ở nơi đây bất ngờ bạo tăng lên gấp trăm lần tới một mức độ cực kỳ khủng bố!
Bạo tăng lên gấp trăm lần, thiên địa sụp đổ, biến thành vô số mảnh tản ra, khiến cho trời và đất trở thành hư vô. Ba người Cửu Đế kia trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, cả ba không chút do dự nhanh chóng nổi liền thần thức với nhau, hợp lực đối kháng.
Ở bên Cổ Tộc thì vẫn như thưởng, đám người Huyền La dường như không cảm thấy sự bạo tăng của thanh âm này. Tất cả mọi thứ họ nhìn thấy ở trước mắt cũng khiến cho họ có nhận thức mới đối với sự hùng mạnh của Vương Lâm.
Tới khi chỉ còn cách ngày mở ra hai ngày, Cổ Đạo tới.
Hắn đến không một tiếng động, đường như là hắn vốn đã ở nơi này, từ trong hư vô đi ra. Sau khi khoanh chân ngồi xuống ở bên cạnh Vương Lâm, hắn nhìn thoáng qua bức tường nước ở bên cạnh, thở dài một tiếng.
- Huyền La, ba người các ngươi ở lại, còn những người khác hãy rời khỏi đi.
Hắn vừa nói vừa giơ tay phải vung về phía gần một trăm tộc nhân kia. Chỉ thấy thân thể những người này lập tức trở nên hư ảo, chậm rãi biến mất.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Cổ Đạo một cái, không nói gì, mà tiếp tục nhìn bức tường lốc xoáy kia, nhìn khe hở giữa cánh cửa đá bên trong lại lớn hơn nữa, trong mắt hắn mơ hồ lộ ra một tia hy vọng.
Lúc này, ở bên ngoài bức tường lốc xoáy chỉ còn lại tám người bọn họ. Bốn phía đều là hư vô, thiên địa đã sụp đổ, giống như là hư ảo. Lại một ngày nữa trôi qua. tới ngày cuối cùng trước khi mở ra, tiếng ầm vang của lốc xoáy nơi đây cuốn động cả hư vô, tạo nên một vòng xoáy vô biên. Dưới sự chuyển động nhanh chóng của vòng xoáy kia, ba người Cửu Đế ở phía tiên tộc lập tức phun ra máu tươi, thân hình lảo đảo, liên tục lùi lại phía sau ngàn trượng. Trong sự không cam lòng, bọn họ biết đã tới cực hạn của bản thân rồi.
Đạo Nhất là người đầu tiên cắn răng rời khỏi, sau đó là Võ Phong cùng bất đắc dĩ bỏ đi. Chỉ còn có Cửu Đế kia thần sắc vặn vẹo, trên mặt nổi đầy gân xanh trong tiếng gầm nhẹ còn muốn tiếp tục kiên trì.
Nhưng hắn chỉ kiên trì được thêm có hai canh giờ, rồi vẻ mặt đau khổ rời khỏi nơi này.
bevanng 30.01.2012 21:32:06 (permalink)
Chương 2087 Nữ Tử Đông Mai




Cửu Đế không cam lòng, bất đắc đĩ rời đi. Thân ảnh hắn dần dần hư hóa, chậm rãi biến mắt. Ở bên cạnh cơn lốc nước biển này chỉ còn lại năm người Huyền La.
- Các ngươi cũng lui lại đi. Âm thanh vào ngày cuối cùng thì ngay cả bổn tôn cũng phải dùng toàn lực. Các ngươi dù có lưu lại nhưng cuối cùng cũng không có cách nào bước vào Thái Cổ Thần Cảnh...
Điểm này lão phu cùng chỉ mới ngày trước mới phát hiện ra thôi.
Cổ Đạo nhìn cơn lốc nước biển, chậm rãi nói.
Ba người Huyền La trầm mặc, hướng về phía Cổ Đạo vái một cái. Sau khi nhìn thấy ba người Cửu Đế bất đắc dĩ rời đi, bọn họ cũng đã biết lần này mở ra bọn họ không thể tham dự rồi.
Đang chuẩn bị rời đi thì Vương Lâm đứng dậy, đi về phía Huyền La.
- Sư tôn.
Huyền La ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, khuôn mặt lộ nụ cười.
- Sư tôn sắp chuyển thế. Đệ tử lúc này bước vào Thái cổ Thần Cảnh, nếu có thể bình yên đi ra thì sẽ bảo vệ sư tôn chuyển thế...nếu không thể đi ra thì có vật này cũng có thể khiến sư tôn bình an.
Vương Lâm nhìn Huyền La, giơ tay phải lên chụp vào hư không một cái. Lập tức một ngọc giản hiện ra, được hắn cung kính đưa cho Huyền La.
Huyền La cầm ngọc giản, không lập tức thăm dò mà nhìn Vương Lâm, hồi lâu mới mở miệng khẽ nói.
- Bảo vệ bản thân cho tốt...
Vương Lâm gật đầu.
Huyền La nhắm mắt lại, khi mở ra một lần nữa liền xoay người cùng Tống Thiên và Cực Cổ Đại Thiên Tôn hóa thành ba đạo cầu vồng hướng về phía sau gào thét bay đi, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Giờ phút này ở bên ngoài bức tường nước này chỉ còn hai người là Vương Lâm và Cổ Đạo đang yên lặng đứng đó.
Thời gian trôi qua, trong chớp mất đã tới hoàng hôn, khoảng cách tới lúc Thái cổ Thần Cảnh mở ra chỉ còn nửa canh giờ. Cơn lốc nước biển ầm vang, đạt tới đỉnh điểm, hình thành một dòng xoáy hư vô, nhanh chóng chuyển động, bất chợt giống như đột ngột chuyển từ tĩnh sang động vậy.
Nhưng càng là như vậy lại càng nói rõ tốc độ của nó đã nhanh tới kinh người rồi.
Theo dòng xoáy kia chuyển động, nước biển trong cơn lốc này giống như bị dòng xoáy hấp thụ, dùng tốc độc cực nhanh thoát khỏi bức tường nước, chui thẳng vào bên trong dòng xoáy.
Dòng xoáy như hắc động cắn nuốt hết thảy, không ngừng hấp thu một lượng lớn nước biển vào. khiến cho bức tường nước biển này nhanh chóng giảm đi trong phạm vi lớn.
- Vào lúc nước biển ở đây rút đi hết thì Thái cổ Thần Cảnh sẽ mở ra...
Cổ Đạo nhìn bức tường nước, chậm rãi nói giọng nói trong tiếng ầm vang này vẫn truyền rõ ràng vào tai Vương Lâm.
- Ta bước vào Thái Cổ Thần Cảnh này là vì làm cho thê tử sống lại, còn ngươi... Là vì cái gì?
Vương Lâm nhìn dòng xoáy đang nhanh chóng cắn nuốt nước biển, không bao lâu nữa sẽ khiến tường nước biến mất hoàn toàn, chậm rãi nói.
... Vì một đáp án!
Cổ Đạo quay đầu nhìn về phía Vương Lâm.
- Sau khi ta nhận được truyền thừa ký ức của Cổ Tổ thì trong đó có một phần khiến ta phân vân không dám khẳng định. Ta đợi ngày này đã rất lâu rồi. Ngươi tới đã giúp ta có cơ hội tìm được đáp án này!
- Đáp án.
Vương Lâm thì thào.
- Tìm được đáp án này thì có lẽ ta có thể rời khỏi mặt đất Cổ Tộc đi tới bất cứ địa phương nào mà ta muốn rồi.
Trong mắt Cổ Đạo hiện lên một tia phức tạp.
- Ngươi từ đầu lâu của Tiên Tổ hẳn cũng thấy được là trước khi chết Tiên Tổ rất an bình, không có thống khổ gì... Cổ Tổ cũng chết đi như vậy... Hắn chết đi, trong ký ức ta có thể cảm nhận được là còn mang theo một tia tiếc nuối, mang theo vẻ không tin mà đi tới tử vong. Hai người bọn họ lấy cái giá là cái chết để đồng thời tìm ra đáp án cũng vì tiên tộc và Cổ Tộc để lại truyền thừa, có lẽ cùng là để bảo vệ.
Cổ Đạo thì thào.
Tiếng ầm vang không ngừng truyền ra bốn phía. Dòng xoáy nọ cắn nuốt khiến bức tường nước biển còn không tới một nửa. Rất nhiều nước biển biến mất trong dòng xoáy, không biết đi đâu.
Chẳng bao lâu sau, tất cả nước biển đều sắp biến mất.
- Cổ Tổ và Tiên Tổ phát hiện ra một bí ẩn mà bọn họ không thể tin nổi. Bọn họ phân vân, cuối cùng vì muốn tìm chân tướng mà phải tử vong... Ta lúc này cũng muốn tìm một đáp án.
Cổ Đạo thu hồi ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, nhìn bức tường nước đang nhanh chóng thu nhỏ lại, cất giọng khàn khàn nói.
Vương Lâm trầm mặc.
Thời gian nửa canh giờ dần dần trôi qua. Tất cả nước biển trong bức tường nước đều bị dòng xoáy hút sạch toàn bộ. Sau đó tiếng ầm vang liền truyền ra kinh thiên động địa. Ở phía trước Vương Lâm và Cổ Đạo đã không còn tường nước mà chỉ còn chín cây cột lớn thông thiên, tỏa ra ánh sáng chín màu chói mắt, tạo thành đại môn của Thái Cổ Thần Cảnh, chậm rãi mở ra!
Trong nháy mắt khi nó mở ra, một luồng sóng gợn từ trong đại môn lan tỏa ra, tốc độ lan ra khó có thể tưởng tượng được, giống như ngay lập tức quét ngang vùng bình Nguyên mênh mông này vậy, hướng về phía mặt đất Cổ Tộc và tiên tộc nhanh chóng tràn tới.
Làn sóng gợn này sau khi tràn qua vùng bình Nguyên mênh mông, nơi này liền lặng gió. Ba đạo cầu vồng do đám người Tống Thiên đang bay đi xa đứng yên không nhúc nhích trên bầu trời.
Trên mặt đất, tại đại lục của Cổ Tộc, phàm nhân cũng được, tu sĩ cũng tốt, tất cả sinh linh khi bị sóng gợn này đảo qua đều duy trì động tác đang thực hiện trong nháy mắt, toàn bộ đứng yên.
Lửa, sông nước, tất cả mọi vật trong khoảng khắc này cũng đều bất động.
Trên mặt đất của Cực Cổ có một khu vực đang có mưa. Nhưng giờ phút này nước mưa cũng đứng yên trong không trung, không động đậy.
Trên mặt đất của tiên tộc cũng như vậy. Ba người Cửu Đế, còn cả Song Tử và Tiên Hoàng, vô số tu sĩ và phàm nhân, tiên thú cũng không động dậy nữa.
Thiên địa ngũ hành, tất cả mọi pháp tắc đều đình chỉ vận chuyển. Tất cả trong chớp mắt này đều đọng lại.
Cả Tiên Cương đại lục trong tích tắc này hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có trung tâm của vùng bình nguyên mênh mông này, đại môn do chín cây cột tạo thành chậm rãi mở ra. Cho tới một lát sau, nó mở ra hoàn toàn ánh sáng chín màu trong đó bao phủ, mơ hồ lộ ra một thông đạo không biết đi tới địa phương nào.
- Lần mở ra này quả nhiên không giống với trong quá khứ...
Cổ Đạo thì thào. Lực lượng ẩn chứa trong sóng gợn kia có thể khiến tất cả tồn tại dưới Đạp Thiên Cảnh đứng yên.
Hai mắt Cổ Đạo lóe sáng, không chần chừ chút nào, thân thể ở phía trước Vương Lâm nhoáng lên, lao thẳng về phía đại môn tỏa ánh sáng chín màu, dần dần biến mất trong đó, không còn thấy đâu nữa.
Giờ phút này bên ngoài đại môn chỉ còn một mình Vương Lâm. Hắn nhắm mắt lại, khi mở ra một lần nữa liền tiến về hướng đại môn kia, bước từng bước đi vào.
Sau khi Vương Lâm đi vào trong đại môn của Thái cổ Thần Cảnh này, tất cả tồn tại trên Tiên Cương đại lục vừa bị đứng yên trong nháy mắt liền khôi phục. Quỷ dị chính là không có ai phát hiện ra tích tắc bị đứng yên kia.
Tu sĩ không, tộc nhân Cổ Tộc không, ngay cả tất cả Đại Thiên Tôn cùng không hề ý thức được, vừa rồi bọn họ đã mất đi thời gian mười nhịp thở.
Thời gian mười nhịp thở này từ trong thiên địa, từ trong mỗi một phàm nhân, mỗi một tu sĩ và tộc nhân Cổ Tộc, từ tám Đại Thiên Tôn mà mất đi.
Giống như có một lực lượng quỷ dị hút đi. Lực lượng này lấy thời gian mười nhịp thở của vạn vật của Tiên Cương đại lục này, hút vào trong đại môn của Thái cổ Thần Cảnh.
Khi Tiên Cương đại lục khôi phục thì chín cây cột trong vùng bình Nguyên mênh mông kia bộc phát ra ánh sáng ngập trời xong liền biến mất.
Chín cây cột biến mất, đại môn của Thái cổ Thần Cảnh cũng biến mất theo.
Ở trung tâm của vùng bình nguyên mênh mông này, sau khi đại môn tán đi hoàn toàn, chỉ còn lại duy nhất dòng xoáy kia, bên trong truyền ra tiếng nước biển rít gào. Chỉ thấy nước biển vô tận từ bên trong dòng xoáy tràn ra. Mưa rơi tầm tã trên vùng bình nguyên mênh mông kia.
Nước biển rơi xuống, trong tiếng ầm vang. Chỉ mấy canh giờ sau, vùng bình nguyên mênh mông nọ lại trở thành biển rộng. Biển rộng vô biên vô hạn như trước, sóng biển cuồn cuộn. Tiếng ầm vang tiêu tán dần, bị tiếng sóng biển thay thế.
Tất cả đều khôi phục như ban đầu. Mặt đất tiên tộc cũng thế, mặt đất Cổ Tộc cùng vậy, toàn bộ đều khôi phục sự bình yên. Kể cả hai thân ảnh trong một gian nhà tao nhã tại Hắc Thạch Thành của Thủy cổ Nhất Mạch cũng vậy.
Căn nhà nọ không lớn, bên trong bài biện tương đối đơn giản nhưng lại tràn ngập vẻ ấm áp. Trên giường có một bà lão đang nằm. Trên mặt bà tràn đầy nếp nhăn nhưng vẫn có thể thấy khi còn trẻ nàng rất xinh đẹp.
Bên cạnh bà lão này là một nữ tử. Nữ tử này mặc y phục màu trắng, nhìn không rõ hình dáng, chỉ có thể thấy mái tóc buông xuống, bóng lưng rất xinh đẹp. Chẳng qua vẻ xinh đẹp này lại bị bao phủ trong sự bi ai, khiến người ta không khỏi sinh ra ý thương tiếc.
Giống như một con cá trong nước, không nhìn thấy nước mắt nhưng khi để nàng trong nước, có lẽ khi ngươi đưa tay vốc một vốc nước, đưa lên môi thì lại có thể cảm nhận được vị mặn của nước mắt.
- Đông Mai, ta sắp đi gặp Thưởng Di rồi... Ngươi đừng khóc... Ta đi rồi chỉ còn một mình ngươi thôi... Ngươi và ta bất đồng. Ta chỉ là tộc nhân bình thường, tuổi thọ có hạn. Nhưng ngươi có cổ mạch, có thể tu hành... Ngươi... Cần phải chăm sóc bản thân cho tốt.
Vẻ mặt bà lão kia không nỡ, mở miệng khẽ nói.
- Nàng chính là Tống Trí.
Tống Trí dù sao cũng chỉ là một tộc nhân tầm thường mà thôi, tuổi thọ năm trăm năm đã là cực hạn của nàng.
- Ta biết trên người ngươi còn có nhiều chuyện... Ta đã rất nhiều lần thấy ngươi khóc một mình, nhìn bầu trời mà ngơ ngẩn... Ta thậm chí còn nhớ rõ năm đó khi ta cùng ngươi nói tới cảnh trong Đạo cổ Hoàng thành, nói tới nam tử tên là Vương Lâm kia, nói tới chuyện của hắn và Lý Mộ Uyển, vẻ mặt ngươi ảm đạm nhưng gắng cười. Đông Mai, đáp ứng ta, nếu không thể quên được thì cũng không cần phải tự khiến mình khó chịu.
Bà lão nhìn người bạn lớn lên từ thủa nhỏ với mình, thì thào nói.
Nàng vĩnh viễn nhớ tới khi lần đầu tiên mình nói với Đông Mai về người tên Vương Lâm kia, vẻ mặt Đông Mai buồn bã tới mức nào.
Nàng cũng nhớ rõ khi năm trăm năm trước, khi Vương Lâm tiễn mình về, cũng nói với mình chuyện của hắn và Lý Mộ Uyển, còn nói với mình về một nữ tử tên là Lý Thiến Mai.
- Lý Thiến Mai chuyển thế và Đông Mai là một người sao...
Bà lão không nói ra những lời này mà nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, chậm rãi nhắm mắt lại.
bevanng 30.01.2012 21:34:20 (permalink)
Chương 2088 Thiếu Một Người




Thái cổ Thần Cảnh là thứ gì!
Đây là một nghi vấn của gần như tất cả những người tu chân trên Tiên Cương Đại Lục. Cho dù là Đại Thiên Tôn đối với rất nhiều câu hỏi rốt cuộc Thái cổ Thần Cảnh là thứ gì? Tới từ nơi nào cũng đều không có đáp án.
Tuy có không ít người đã từng tiến vào Thái Cổ Thần Cảnh, nhưng sau khi họ trở về ngay cả bản thân cũng không rõ đó là địa phương nào.
Vương Lâm nhìn xung quanh, bầu trời toàn một màu đỏ, không có tinh thần, không có nhật nguyệt. nhưng có một ánh sáng nhu hòa, mặt đất có hình tròn.
Ở nơi này, thần thức của hắn bị hạn chế, không thể tản ra tràn ngập cả đại lục. Hắn chỉ có thể nhìn thấy những núi non tung hoành ở gần đó, còn có những khe nứt cực kỳ dài.
Đi trên mặt đất này, Vương Lãm trầm mặc, ánh mắt hắn lộ ra một vẻ mê man và quen thuộc, yên lặng đi về phía trước.
Ở bên ngoài một khe nứt ở phía trước. Vương Lâm dừng lại, hắn cúi đầu nhìn cái khe trên mặt đất. Cái khe này thẳng tắp, không uốn lượn một chút nào. Nhưng bị một đường kiếm chém mỡ ra.
Từng trận hắc khí nhàn nhạt từ trong cái khe lan ra, sau khi bay lên không liền biến mất. Từ nơi này nhìn vào sâu bên trong cái khe chỉ thấy một màu tối đen, đường như là không có một bóng dáng gì.
Vương Lâm trầm mặc ít lâu, thân thể từng bước đi về phía trước, vượt qua cái khe khổng lồ này, đi về phía xa hơn. Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu. Vương Lâm nhìn thấy càng nhiều cái khe hơn, càng nhiều núi non hơn.
Những cái khe này có hình dáng tương tự nhau, đều thẳng tắp giống như là một đường kiếm chém.
- Mặt đất hình tròn.
Vương Lâm thì thào, hai mắt lóe lên, thân thể chậm rãi bay lên không, hướng lên bầu trời nơi đây chậm rãi bay lên. Theo hắn càng bay lên cao, dần dần mặt đất ở dưới chân giống như thu nhỏ lại, khiến cho Vương Lâm khi đừng lại ở trên bầu trời cúi đầu nhìn xuống, vẻ quen thuộc trong mắt lại càng thêm đậm.
Trên mặt đất hình tròn này, những cái khe nứt sâu hun hút kia xếp lại với nhau theo một quy tắc phi thường, chúng tổ hợp lại với nhau khiến cho mặt đất hình tròn này thoạt nhìn giống như là một cái la bàn.
Trên cái la bàn khổng lồ này, những cái khe là những vạch chia, những núi non nối liền nhau kia hiển nhiên tạo thành những ký hiệu lộ ra một vẻ tang thương.
- La bàn, không có kim la bàn! Cũng có thể nói mặt đất la bàn này không đầy đủ. nó thiếu một nửa.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kỳ dị, hắn nhìn mặt đất, dần dần nhìn ra đại lục hình tròn này có một nửa như là hư ảo, mơ hồ có một cảm giác không quá chân thực.
Trong lúc trầm mặc, ánh mắt đảo qua mặt đất, cuối cùng tập trung lại ở vùng trung tâm. Nơi này có một ngọn núi, một ngọn núi cao vút trên tầng mây, có những bông tuyết bảy màu bay lượn.
Nhìn ngọn núi kia, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ phức tạp. Ngọn núi này khi hắn ở trong tổ miếu của Thủy Cổ, trong hư vô khi vượt qua Cổ Đạo Tam Phân Thần đã từng nhìn thấy.
Ở bên trong tổ miếu của Thủy Cổ, trong hư vô đó, hắn nhìn thấy ở trên ngọn núi này có một thân ảnh ôm lấy một thi thể, đang ngửa mặt lên trời gào thét chất vấn thiên địa. Nhưng hiện giờ, trên ngọn núi có bông tuyết bảy màu bao phủ ở trước mắt cũng không có thân ảnh đang ôm thi thể kia, ngược lại có một người rất quen thuộc đang khoanh chân ngồi ở đó, lúc này đang nhìn lại mình.
Hình dáng của hắn có vẻ già nhưng lại không già, toàn thân tràn ngập ánh sáng bảy màu, trong mắt mang theo một vẽ hưng phấn và kích động. Hắn là quốc sư của Đạo cổ, giống như Thiên Vận Tử cũng giống như Thất Thải Tiên Tôn.
Ở phía sau núi đằng sau thân ảnh này có một cây cầu. Cây cầu này một đầu nối liền với mặt đất, còn đầu kia dung nhập vào trong bầu trời, tạo thành một hình cung khổng lồ.
Hình dáng của cây cầu này thoạt nhìn so với Đạp Thiên Kiều gần như giống y hệt. Ở đầu nối liền với bầu trời kia, Vương Lâm mơ hồ như nhìn thấy ở đẳng sau bầu trời đỏ như máu có một màn hư ảo mơ hồ.
Trong màn hư ảo này, hình như có hai thân ảnh, mờ ảo không rõ, khiến cho người ta nhìn không thấu.
Cảnh tượng này so với màn hư ảo mà hắn nhìn thấy đằng sau Đạp Thiên Kiều thứ chín rất giống nhau.
- Rốt cuộc ngươi đã tới!
Thiên Vận Tử nhìn Vương Lâm, cười ha hả.
Ánh mắt Vương Lâm đang nhìn cây cầu thu hồi lại, nhìn về phía Thiên Vận Tử, không nói lời nào, mà nâng chân từng bước đi tới. Một lát sau, hắn đã đứng ở trên ngọn núi có những bông tuyết bảy màu bay lượn kia, nhìn những bông tuyết ở bốn phía quanh rơi lên người, rơi xuống xung quanh, Vương Lâm than nhẹ.
- Lão phu đợi ngày này đã rất lâu, rất lâu rồi. Vương Lâm, tất cả chuyện này chỉ là một giấc mộng của ngươi, nhưng sau khi ngươi tới nơi này, thì giấc mộng của ngươi sẽ trở nên vặn vẹo!
Trong tiếng cười, Thiên Vận Tử giơ hai tay lên vung mạnh ra phía ngoài.
Dưới một cái vung tay này, lập tức đại lục hình tròn nổi lên tiếng ầm vang. Trong tiếng ầm vang, chỉ thấy trong rất nhiều cái khe ở trên mặt đất đồng thời bộc phát ra hắc khí nồng nặc đến cực điểm. Những hắc khí này cuốn lên bầu trời, lao thẳng tới ngọn núi này.
Chỉ trong nháy mắt, hắc khí này đã che khuất cả bầu trời đỏ như máu. Ở phía trước Vương Lâm, ở phía sau Thiên Vận Tử, hắc khí này ngưng tụ lại với nhau, hóa thành một thân ảnh khổng lồ.
Thân ảnh này cực kỳ cao lớn, giống như có thể chống đỡ thiên địa ở nơi này. Từ xa nhìn lại, thân ảnh này như mặc hắc bào rộng thùng thình, che phủ toàn bộ mặt đất. Vương Lâm có thể nhận ra hình dáng của thân ảnh này so với Thiên Vận Tử ở trước mắt giống nhau y hệt.
- Vương Lâm, cho dù kiếp trước ngươi là cao thủ Đạp Thiên, nhưng ở trong La Bàn Định Giới này, lão phu mới là chí cao vô thượng. Trên toàn bộ Tiên Cương Đại Lục, đây là địa phương duy nhất mà lão phu có thể cắn nuốt dung hợp ngươi! Ở nơi này, giấc mộng của ngươi sẽ vặn vẹo, từ nay về sau, lão phu sẽ chính là ngươi!
Thân ảnh khổng lồ kia truyền ra tiếng gầm nhẹ, thanh âm ầm ầm vang vọng bốn phía.
- Kiếp trước sao!
Vương Lâm nhìn Thiên Vận Từ, nhìn hư ảnh ở phía sau hắn, thần sắc bình tĩnh.
- Có vẻ như ngươi vẫn còn chưa nhớ ra, cũng được, trước khi ngươi chết, lão phu sẽ nói rõ tất cả cho ngươi biết!
Thiên Vận Tử đứng lên, lùi lại một bước, dung hợp với bóng đen khổng lồ ở phía sau, vén hắc bào đang che khuôn mặt ra để lộ ra một khuôn mặt kỳ dị.
- Tiên Cương Đại Lục không tồn tại, đó chỉ là giấc mộng của ngươi hóa thành. Trên thực tế, nơi đó chỉ là hư vô, là một bộ phận của Nghịch Trần Giới mà thôi.
- Là hư vô sao?
Vương Lâm trầm mặc.
- Ngươi không tin sao, lão phu nhìn ngươi không nhớ tới kiếp trước một chút nào, thật là đáng thương! Vương Lâm, lão phu nói cho ngươi biết, vũ trụ thương khung có tứ đại Giới, giới này là Nghịch Trần Giới! Mỗi một giới đều có những chí bảo, chí bảo của Nghịch Trần Giới này chính là La Bàn Định Giới, cùng chính là Không Diệt Bảo duy nhất!
Thái Cổ Thần Cảnh này chính là La Bàn Định Giới của Nghịch Trần Giới!
Thân ảnh khổng lồ do Thiên Vận Tử biến thành kia hai mắt lộ ra vẻ kích động.
- Về phần ngươi, kiếp trước chính là người mạnh nhất trong thiên địa, là tu sĩ Cảnh giới Đạp Thiên, ngươi vốn phải tung hoành Nghịch Trần Giới, nhưng ngươi lại muốn hồi sinh, một nữ tử, từ chỗ của người bảo vệ cướp đi La Bàn Định Giới, muốn lấy nó để cứu sống thê tử của ngươi! Ngươi còn nghĩ ra Mộng Đạo Thuật, tự mình tản ra chân ngã, trọng hóa luân hồi, cố gắng khiến cho giấc mộng trở thành sự thật, đi vào trong luân hồi, khiến cho thê tử của ngươi sống lại, nghịch chuyển biến hóa của thiên địa! Cho dù là lão phu đối với ý nghĩ và hành động điên cuồng của ngươi cũng vô cùng khiếp sợ!
Thiên Vận Tử nhìn Vương Lâm lời nói vang vọng.
- Nếu sự thật là như vậy, thì rốt cuộc ngươi là ai?
Vương Lâm nhắm mắt lại, một lát sau mở mắt ra nhìn thân ảnh khổng lồ kia chậm rãi mở miệng.
- Lão phu là người bảo vệ La Bàn Định Giới, năm đó ngươi đã cướp vật này từ trong tay ta! Ta có một đệ tử, ngươi hẳn là nhận ra hắn, tên của hắn chính là Mặc Trí!
Vương Lâm trầm mặc.
Hai mắt Thiên Vận Tử kia không thể không lóe lên, hắn giơ tay phải vung xuống dưới, hắc khí trong cơ thể bỗng nhiên lan ra một phần, ở trên bầu trời này hình thành một vòng xoáy màu đen. Dần dần, bên trong vòng xoáy màu đen kia như có những cảnh tượng hiện ra.
- Nếu ngươi vẫn chưa tin, có thể chính mắt nhìn! Những cảnh tượng này là thật hay giả, bản thân ngươi cũng có thể đoán được.
Bên trong vòng xoáy màu đen kia, Vương Lâm nhìn thấy chính mình đang ôm một thi thể, ngửa mặt lên trời gào thét.
Hắn nhìn thấy chính mình, sau khi hồi sinh Lý Mộ Uyển thất bại, không biết đã qua bao lâu, thần sắc bi ai, thanh âm phẫn nộ, còn có ánh mắt điên cuồng kia.
- Trời bắt nàng chết, ta cũng phải cướp nàng về! Ta muốn phá tan thiên địa, ta phải đắm chìm vào trong luân hồi, đem nàng từng chút từng chút một ra khỏi luân hồi, tái sinh đời đời kiếp kiếp. Nếu ta không thành công, thì Vương Lâm ta vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh, sẽ cùng ngươi chìm vào trong luân hồi, cho tới vĩnh hằng.
Vương Lâm nhìn những hình ảnh bên trong vòng xoáy, những chuyện cũ này hiện ra trong đầu hắn, giống như là những ký ức này vốn vẫn tồn tại, chỉ là hắn đã quên mất mà thôi.
- Lúc trước ngươi nói nếu ta tới nơi này, ở nơi đây có thể khiến cho Lý Mộ Uyển sống lại, là thật hay giá.
Vương Lăm trầm mặc trong chốc lát, nhìn Thiên Vận Tử kia, chậm rãi nói.
- Có thể thật, cũng có thể giả! La Bàn Định Giới là Không Diệt Bảo duy nhất của Nghịch Trần Giới, nó có thể thay đổi hết thảy, nhưng ngươi không có cơ hội này.
Nhìn thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh như trước, không ngờ ý thức không vặn vẹo một chút nào, điều này khiến cho trong lòng Thiên Vận Tử có chút chần chừ. Lúc này nghe thấy lời nói của Vương Lâm. hắn do dự một chút, không khinh cử vọng động, hắn mơ hồ cảm thấy dường như có một điểm gì đó không ổn.
- Kia là cầu gì.
Vương Lâm giơ tay phải lên chỉ về phía cây cầu nối liền thiên địa ở phía sau thân ảnh do hắc khí của Thiên Vận Tử tạo thành.
- Đạp Thiên Kiều của La Bàn Định Giới, cũng là bản thể của Đạp Thiên Kiều mà tất cả chúng sinh của Nghịch Trần Giới sau khi đạt tới một tu vi nhất định sẽ cảm thụ được.
Cảm giác không ổn trong lòng Thiên Vận Tử lại càng thêm rõ ràng, nhưng hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là điểm nào đã xuất hiện biến hóa.
- Ngươi đang chần chừ và suy đoán tại sao ý thức của ta lại không vặn vẹo, như người đang từ trong giấc ngủ tỉnh lại xuất hiện sự mơ hồ đúng không?
Vương Lâm mỉm cười, nhìn Thiên Vận Tử, bình tĩnh nói.
Sắc mặt Thiên Vận Tử lập tức biến đổi, thân thể khổng lồ bổng nhiên lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm Vương Lâm, sau khi cẩn thận nhìn một lượt, lộ ra vẻ khó có thể tin.
- Ngươi không đúng, ngay cả khi ngươi đã sớm nhớ lại ký ức của kiếp trước, nhưng chỉ cần vào bên trong La Bàn Định Giới này thì ngươi sẽ phải tỉnh mộng!! Những lần trước, ngươi đều thức tỉnh ở bước này, lần này tuyệt đối không thể khác được!
- Ngươi không phải là người bảo vệ, mà một người còn thiếu.
Vương Lâm nhìn Thiên Vận Tử, chậm rãi mở miệng.
Ngay khi hắn nói ra lời này, trong lòng Thiên Vận Tử kia đột nhiên chấn động.
bevanng 30.01.2012 21:36:00 (permalink)
Chương 2089 Luân Hồi ở Chỗ Này




- Ta vốn vẫn luôn nghi hoặc. Cho tới khi ở bên trong tổ miếu của Thủy Cổ, lần thứ hai nhìn thấy thân ảnh ôm thi thể trên ngọn núi có tuyết bảy màu tung bay, trong nội tâm của ta vừa có cảm giác bất ổn, vừa đồng thời xuất hiện một ý niệm điên cuồng!
Vương Lâm không nhìn Thiên Vận Tử mà nhìn về phía sau, chậm rãi nói.
- Ta sợ rằng cảnh tượng đó là sự thật, sợ rằng sẽ thất bại trong việc làm Uyển Nhi sống lại. Ta sợ rằng tất cả thật sự là một cuộc đời của ta, quen biết Uyển Nhi, nhưng dùng toàn lực cũng không thể làm nàng sống lại, cho nên mới phải khiến mình chìm đắm trong mộng đạo, muốn theo đuổi luân hồi, khiến giấc mộng thành sự thật!
Chẳng qua thật sự là kiếp trước của ta sao... Ta không cho rằng như vậy! Ta sợ rằng tất cả sẽ là sự thật, cho nên ta muốn đi nghiệm chứng, muốn thay đổi!
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, lộ ánh sáng ngời ngời.
- Năm đó trong Thiên Nghịch Châu ta đã từng nghe thấy một giọng nói. Giọng nói này không ngừng nói cho ta biết là thiếu một... Thiếu một.... Ta vẫn luôn không hiểu rốt cục là thiếu thứ gì... Ở bên trong động phủ giới ta từng nhìn thấy một cảnh tượng hư ảo, thấy tiên đế Bạch Phàm chỉ lên trời mà điên cuồng. Sau đó ta biết là hắn chính xác khi biết thế giới mình sống là một tòa động phủ nên không thể tiếp nhận được, trở nên phát điên. Giống như Tán Linh thượng nhân, chẳng qua hắn không có dũng khí và nghị lực như Tán Linh thượng nhân. Cảnh tượng này khi ta phát hiện ra cũng khiến ta rất sợ hãi. Còn ở bên trong động phủ giới, khi ta đánh sâu vào bước thứ ba, xuất hiện hiện vạn cổ không môn... Âm thanh phía sau cửa phát ra. Âm thanh này sau khi ta cảm nhận được rất giống như âm thanh "thiếu một" trong Thiên Nghịch Châu. Cho tới khi ta triển khai ý niệm điên cuồng kia trong đầu, cho tới khi ta nhìn thấy được đầu lâu của Cát Cùng trong động phủ giới, trên đầu lâu đó còn lưu lại một đạo thần niệm.
Vương Lâm vừa nói vừa giơ tay phải lên chụp vào hư không một cái. Lập tức trên tay hắn xuất hiện đầu lâu của Cát Cùng. Trên đầu lâu này có những kỳ hiệu ấn kỳ lóe lên, tỏa ra u quang và khí tức sát lục.
- Lúc đó ta đã có đáp án.
Vương Lâm nhìn đầu lâu trong tay, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
- Thiên Nghịch Châu kia thiếu một người, đó chính là ngươi! Ngươi không phải là người bảo vệ mà chính là khí linh của La Bàn Định Giới!
Vương Lâm ngẩng phắt đầu, ánh mắt lấp lánh. Ánh mắt hắn khiến thân thể Thiên Vận Tử trở nên run rẩy.
- Vốn ta đối với phương pháp làm Uyển Nhi sống lại rất mơ hồ, thậm chí ta không biết phải làm thế nào mới khiến nàng sống lại. Cho tới khi ngươi xuất hiện trên núi hoang của Đạo Cổ. Những lời nói của ngươi đã bị ta ghi tạc trong lòng. Từ đó về sau ta luôn suy nghĩ, cho tới khi nhìn thấy thân ảnh gầm rống thê thảm kia thì rốt cục ta đã nghĩ ra một phương pháp! Vào lúc ta nảy ra ý niệm này, ta vẫn chần chừ. Sự tồn tại của ta rốt cục là chân thật hay chỉ là một giấc mộng. Tiên Cương đại lục này có phải tồn tại thật hay không? Cho tới khi ta nhìn thấy cái đầu lâu này...
Vương Lâm thì thào.
- Ngươi... Ngươi nghĩ tới phương pháp gì...
Thân thể cao lớn của Thiên Vận Tử lúc này có hắc khí không ngừng bao phủ. Hắn nhìn Vương Lâm bình tĩnh như vậy, nghe lời nói tinh táo kia, nội tâm tràn ngập sợ hãi.
Hắn phát hiện ra những gì mình tưởng là hiểu hết hóa ra lúc này lại sai biệt quá lớn. Điều này khiến hắn đối với ý niệm điên cuồng theo lời Vương Lâm nói như có cảm giác đại họa sắp giáng xuống.
Vương Lâm nhìn Thiên Vận Tử, thần sắc như thường.
- Phương pháp của ta rất đơn giản. Ta sẽ dùng Lưu Nguyệt thuật, ngươi biết rồi đó... Ta sẽ khiến cho sát lục phân thân của ta đại thành, sau đó nghịch chuyển Lưu Nguyệt, dùng lực lượng tu vi của ta nghịch chuyển năm tháng khiến phân thân sát lục trở về quá khứ! Đưa hắn tới vô số ngàn năm trước, bắt chước kiếp này, triển khai một hồi mộng đạo thuộc về hắn. Trong những năm tháng trong quá khứ này, hắn sẽ suy tính và tiến hành tất cả mọi thứ phát sinh trong kiếp này của ta! Ta cho hắn ý thức tự chủ, cho phân thân này tất cả tự do! Sau khi làm như vậy ta đột nhiên phát hiện ra tất cả đều rõ ràng. Kiếp trước sao? Kiếp trước theo lời ngươi nói chính là do ta tự mình đưa phân thân sát lục tới. Ngươi nói Tiên Cương đại lục này là hư ảo, hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết. Tiên Cương đại lục không phải là giấc mộng, không phải là hư ảo! Vương Lâm ta không phải là chuyển thế. Ta sinh ra tại Chu Tước Tinh. Cho tới bây giờ ta chính là ta! Ngươi sỡ dĩ cho rằng như vậy, thậm chí có một số người cũng cho là như thế đó là bởi vì sát lục phân thân của ta trong quá khứ đã thành công thay đổi một số việc. Ta không biết phân thân sát lục này của ta trong quá khứ đã làm được việc gì, cũng không biết lúc này hắn ở nơi nào. Nhưng khi ta nhìn thấy đầu lâu của Cát Cùng này, ta thấy thần thức sát lục của hắn trên đó, thấy được phương pháp thức tỉnh Uyển Nhi đúng như ta yêu cầu năm đó! Trong thần thức nọ cũng nói cho ta biết, trong những năm tháng quá khứ, phân thân sát lục nghịch chuyển thiên địa, mượn được một la bàn. chính là mấu chốt để cứu Uyển Nhi. Hắn đặt la bàn đó ở trên Tiên Cương đại lục, từng mấy lần tiến vào bên trong nhưng mỗi lần tiến vào đều tiêu tán rất nhanh. Cho tới lần cuối cùng hắn tiến vào trong Thái cổ Thần Cảnh như luân hồi này, trong khi hắn tiêu tán thì đã hoàn thành được ý chí ta lưu lại cho hắn khiến cho la bàn này phân ra, cũng phóng ra khí linh của La Bàn Định Giới này! Đó cũng chính là ngươi.
Vương Lâm nhìn Thiên Vận Tử. Đối phương sau khi nghe hết những gì hắn nói, thân thể run rẩy kịch liệt, ánh mắt lộ vẽ không thể tin, cũng ẩn chứa sự sợ hãi khó có thể hình dung.
- Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!!
- Đây là phương pháp của ta, phóng ngươi ra, lấy thân ngươi vốn là bổn nguyên của La Bàn Định Giới này làm sống lại thê tử của ta. Ở trong chỗ luân hồi này, ngươi tìm hiểu thấu triệt rồi thì nó sẽ theo ý ngươi. Mà ngươi tìm hiểu không ra thì nó chính là kiếp trước chuyển thế. Nó là một vòng tròn. Nó vốn tồn tại, ngươi có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận được. Giống như lời của Mặc Trí nói, giống như trong ký ức của Hồng Điệp, giống như lời nói của ngươi tại núi hoang, cả Đạo cổ, nhận ra Lục Mặc. Cổ Tổ và Tiên Tổ tìm hiểu không nổi luân hồi, tưởng rằng tất cả đều là hư ảo, là giả dối. Bọn họ vấn đạo mà chết... Đó là luân hồi... Tìm hiểu thấu rồi thì nó chỉ là một vòng tròn mà thôi, Tùy ý mà lựa chọn một điểm, giơ tay nắm giữ.
Vương Lâm lắc đầu, bình tĩnh nhìn Thiên Vận Tử.
- Ngươi ở đây bày mưu với ta, lại không biết vào thời điểm cuối cùng toàn là ta bày mưu với ngươi... Giống như ngọn đèn sắp tắt bỗng nhiên bùng cháy.
- Không có khả năng. Đây là chuyện không thể nào xảy ra!! Ta tận mắt thấy cảnh tượng kiếp trước của ngươi. Ta tận mắt thấy ngươi tới chỗ ta lấy la bàn này, tận mắt thấy ngươi dùng la bàn này chìm vào mộng đạo!! Ta cùng tận mắt thấy ngươi ở nơi này lần lượt luân hồi chuyển thế mới tới được nơi này, đi vào trong la bàn rồi tiêu tán!!!
Thiên Vận Tử giống như phát điên. Hắn bày mưu cả đời nhưng cuối cùng vào lúc này lại tính sai cả rồi.
Năm đó hắn ở chỗ vỡ của la bàn mà chui ra, vốn tưởng đó là do ngoài ý muốn nhưng lại không ngờ rằng tất cả đểu nằm trong kế hoạch của Vương Lâm.
- Không có khả năng. Ta không tin!!
Thiên Vận Tử rống lên thê thảm, thân thể hóa thành hắc vụ khổng lồ cao chọc trời dữ tợn lao tới Vương Lâm, giống như muôn thôn phệ đối phương vậy.
- Tận mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật... Bởi vì ngươi không nhìn thấy luân hồi. Nó ở chỗ này, tùy ngươi hiểu. Ngươi nếu không hiểu thì vĩnh viễn cũng không sáng tỏ.
Vương Lâm lắc đầu.
bevanng 30.01.2012 21:38:03 (permalink)
Chương 2090 Uyển Nhi, Tỉnh Lại Đi!




Thanh âm của Thiên Vận Tử vang vọng trong Thái cổ Thần Cảnh, từ ngọn núi rơi đầy tuyết bảy màu này tản ra bốn phía. Thân thể khổng lồ của hắn lúc này hoá thành sương đen ngợp trời, mang theo vẻ không cam lòng, mang theo sự điên cuồng lao thẳng tới Vương Lâm.
Hắn không cam lòng, hắn đã chờ đợi lâu như vậy, chờ đợi hết lần luân hồi này đến lần luân hồi khác, rốt cuộc đã đợi được tới ngày hôm nay, nhưng lại không ngờ rằng mọi chuyện lại như thế này.
Vương Lâm đã lừa gạt tất cả mọi người, cho dù hắn là Thiên Vận Tử cũng không ngờ tới tất cả mọi chuyện vốn không phải là giấc mộng của Vương Lâm, mà là mộng đạo của Lục Mặc kia.
Lúc này trong lòng Thiên Vận Tử tràn ngập một cảm giác hoang mang, cảm giác này đủ khiến cho hắn nổi giận. Hắn thân là khí linh của La Bàn Định Giới, từng ở trong La Bàn Định Giới này tận mắt nhìn thấy Vương Lâm luân hồi hết lần này đến lần khác, tiêu tan hết lần này đến lần khác.
Cho tới lần cuối cùng kia, hắn tận mắt nhìn thấy Vương Lâm mỡ la bàn này ra, sau khi tiêu tan ở trong đó. Thiên Vận Tử hắn từ trong la bàn này đi ra. Trong khoảnh khắc hắn đi ra, hắn mừng như điên ngửa mặt lên trời cười to.
Hắn không biết được lai lịch của bản thân, trong ký ức của hắn, vô số năm trước khi lần đầu tiên thức tỉnh, hắn đã trở thành khí linh của La Bàn Định Giới.
Hắn cũng không biết La Bàn Định Giới này là do ai sáng tạo ra, hắn không hề có ký ức, lang thang rất lâu ở trong la bàn này, cho tới khi nhìn thấy Vương Lâm tới mượn la bàn, nhìn thấy Vương Lâm hết lần này tới lần khác tiêu tan trong luân hồi, cho tới khi hắn được phóng thích ra.
Ngay khi hắn được phóng thích ra, hắn liền có một sự vui sướng không nói nên lời tràn ngập toàn thân, hắn cảm thấy chính mình sắp có được tự do, hắn không muốn tiếp tục như bị cầm tù ở trong la bàn này.
Vì thế hắn muốn đoạt xá, hắn muốn đoạt xá Vương Lâm!
Trong mắt hắn, toàn bộ chúng sinh trên Đại Lục Tiên Cương đều là giả dối chỉ có Vương Lâm là thật, có thân thể thật, vì thế, hắn muốn đoạt xá. Hơn nữa theo hắn phân tích, một khi đoạt xá thành công, có được thân thể của Vương Lâm, hắn sẽ chính thức trở thành tu sĩ Cảnh Giới Đạp Thiên, hắn sẽ thật sự có được tự do.
Hắn không bao giờ còn là khí linh bị nhốt ở trong la bàn này nữa. Tuy nhiên cũng có lúc, hắn cảm thấy bản thân ngoài là một khí linh, còn giống như là người bảo vệ la bàn này.
Nhưng bất luận thế nào, hắn cũng sẽ làm tất cả để được tự do!
Thậm chí hắn còn nghĩ một khi mình có được tự do, một khi mình đoạt xá thành công, hắn sẽ đi tìm nguồn gốc của bản thân, tìm hiểu xem rốt cuộc là ai đã khiến cho mình phải trở thành khí linh.
Thậm chí trong mắt hắn, sau khi đoạt xá thành công thì La Bàn Định Giới này cùng sẽ trở thành pháp bảo mạnh nhất của hắn. Vật này, hắn thân là khí linh của nó, sự hùng mạnh của nó hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Hơn nữa vật này ngoài sự hùng mạnh, thì tác dụng quan trọng nhất của nó chính là có thể giúp cho người ta có thể rời khỏi Nghịch Trần Giới!
Còn về lai lịch của La Bàn Định Giới này hắn cũng đã từng nghĩ tới, nhưng vẫn rất mơ hồ, không có ký ức. Hắn không biết vật này là do ai sáng tạo ra, cũng giống như không biết tại sao mình lại ở bên trong đó.
Hắn chỉ biết rằng sau khi mình có được tự do, nhất định phải đi tìm hiểu câu trả lời.
Nhưng giờ phút này, đủ những ý định của hắn đều trong một câu nói của Vương Lâm mà hoàn toàn sụp đổ. Hắn đã không còn hy vọng, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và phẫn nộ, còn có sự sợ hãi và không cam lòng.
Hắn điên cuồng xông về phía Vương Lâm. sương đen ngợp trời phát ra tiếng kêu chói tai, ngay khi tới gần Vương Lâm hắn nhìn thấy trên mặt Vương Lâm lộ ra một nụ cười nhạt.
Vương Lâm giơ tay phải lên, nhìn đám sương đen đang bao phủ phía trước ập tới, nhẹ nhàng vung một cái.
- Khi ta nắm được luân hồi, thì ta đã đạp thiên rồi.
Vương Lâm bình tĩnh mở miệng, vung tay lên. Chỉ thấy đám sương đen ngợp trời ở trước mặt hắn lập tức phát ra thanh âm vù vù, với tốc độ mắt thường có thể thấy được tiêu tan trong phạm vi lớn.
- Ta không cam lòng!! Vương Lâm, ta không cam lòng!!!
Thiên Vận Tử kêu lên thảm thiết, đám sương mù đang tiêu tan kia quay cuồng, cuối cùng ngưng tụ thành một cái đầu. Hình dáng cái đầu này không ngờ giống Thiên Vận Tử y hệt, thoạt nhìn như một nam tử trung niên. Trên mi tâm hắn có một đồ án ngũ giác lóe lên, mơ hồ ở bên trong đồ án ngũ giác kia như có hư ảnh một con hạc đang giãy giụa.
Hết thảy chuyện này trong nháy mắt đã tiêu tan cái đầu của nam tử trung niên kia biến mất, cuốn đi toàn bộ sương mù màu đen còn sót lại giờ phút này, trong nháy mắt hóa thành một con hạc đen rất lớn.
Con hạc đen kia hướng lên trời kêu lên, rồi lao thẳng tới Vương Lâm!
Ngay khi nó tới gần, hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, thân thể hắn bước về phía trước, tay phải bỗng nhiên giơ lên, khi con hạc đen do sương mù biến thành vừa bay tới, liền đưa tay bóp lấy cổ nó.
Con hạc đen kia không ngừng giãy giụa, trong tiếng gào thét, trong mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang, tay phải hung hăng bóp chặt lại. Chỉ nghe thấy nổ ầm một tiếng, toàn bộ mặt đất của Thái Cổ Thần Cảnh run lên kịch liệt, bầu trời liền trở nên u ám.
Con hạc đen kia toàn thân tan nát.
Thần thức của Thiên Vận Tử hỗn loạn, sau khi con hạc đen kia tiêu tan cũng tan rã theo. Trước khi một tia thần trí cuối cùng của hắn bị hủy diệt, dường như hắn đã nhớ lại được một vài chuyện cũ, nhớ tới một vài chuyện trong ký ức của hắn mà hắn vốn tưởng là không tồn tại.
- Đạo Thần Trà ... Quê hương của ta!
Thiên Vận Tử thì thào, toàn bộ thần thức tiêu tán, hoàn toàn tử vong. Thân thể của hắn hóa thành vô số hắc khí tản ra, ở bên trong rất nhiều hắc khí kia có một đạo khí xám rất rõ ràng bay ra, lao thẳng về phía sau. Dưới ánh mắt của Vương Lâm, hắn nhìn thấy đạo khí xám kia xông vào Đạp Thiên Kiều nối liền thiên địa, dung nhập vào hư ảnh đằng sau cây cầu, không còn nhìn thấy bóng đáng.
Trên đạo khí xám kia không hề có khí tức của Thiên Vận Tử.
Ánh mắt lóe lên, nhưng Vương Lâm cũng không có một chút bất ngờ nào, dường như đã sớm biết được sự tồn tại của đạo khí xám này, chỉ liếc nhìn một cái rồi không để ý tới nữa, mà sau khi duỗi tay ra, liền nắm chặt lấy hắc khí đang tản ra kia.
Bị hắn nắm chặt, chỉ thấy hắc khí kia đang khuếch tán ra bổng nhiên cuộn ngưng tụ lại, trong khi không ngừng ngưng tụ, ở trong lòng bàn tay Vương Lâm hóa thành một đám khí nhỏ bằng nắm tay.
Đám khí này cũng không phải có màu đen, mà có chín màu lượn lờ, cực kỳ diễm lệ.
- Bổn nguyên của một giới!
Vương Lâm nhìn đám khí trong lòng bàn tay, trong mắt không còn vẻ bình tĩnh nữa mà lộ ra một sự kích động. Hắn hít sâu một hơi, vung tay trái vào hư không, lập tức một cỗ quan tài gỗ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Ở bên trong cỗ quan tài kia là một nữ tử đang ngủ say, tướng mạo cũng không phải là tuyệt mỹ, nhưng lộ ra một vẻ ôn nhu, hai mắt nàng nhắm lại, không hề nhúc nhích.
- Uyển nhi! Ta đã từng nói trời bắt nàng chết, ta cũng phải cướp nàng về!
Vương Lâm vuốt ve khuôn mặt nữ tử kia, trong lúc thì thào chảy nước mắt. Những giọt nước mắt kia rơi lên trên mặt nữ tử này, theo gương mặt nàng chảy xuống khóe miệng.
- Ta đã làm được rồi! Uyển nhi, sau mấy ngàn năm ta đã làm được rồi!!
Thân sắc Vương Lâm dịu dàng, đưa đám khí chín màu trên tay phải nhẹ nhàng đặt lên mi tâm của nữ tử này, yên lặng nhìn đám khí kia dung nhập vào trong cơ thể nàng, lẳng lặng nhìn ngắm nàng, như thể thời gian đã trở thành vĩnh hằng.
Nhưng thần sắc của hắn cũng mang theo vẻ cực kỳ khẩn trương hiếm thấy ở hắn. Lúc này Vương Lâm rất khẩn trương, hắn cắn môi dưới, nhìn nữ tử kia.
- Uyển nhi, sống lại sống lại đi! Mở mắt ra, mở mắt ra nhìn ta đi!
Vương Lâm vỗ về lên mái tóc của Lý Mộ Uyển, không ngừng thì thào.
- Lần đầu gặp nhau ở Tu Ma Hải, giống như là duyên do trời định, không chết, không quên!
Tiếng gọi yếu ớt kia, ánh mắt mang theo vẻ bàng hoàng, trong khoảnh khắc này khiến cho thân ảnh Vương Lâm đang ẩn giấu ở dưới lòng đất sau khi phát hiện ra điều không ổn do dự một chút, rồi ngẩng đầu lên.
Nếu như hắn không ngẩng đầu lên, có lẽ tất cả đều sẽ khác.
Mấy năm trong Tu Ma Hải, mỗi khi mở mắt ra hắn đã nhìn thấy thân ảnh như mềm vếu nhưng rất cứng cỏi kia đang ở cửa động, trái tim hắn run lên giật mình, một câu nói: Không phải sợ, ta mang nàng đi giết người kia hắn không biết tại sao lại nói ra, hắn chỉ biết trong khoảnh khắc đó, lời nói này tự nhiên phát ra như vậy.
Trên Thanh Long đại trận, dùng tâm huyết để khắc những chiếc vảy, hóa thành một ngọc giản bảo vệ tính mạng, thân thể mềm mại, sắc mặt trắng bệch kia khiến cho hắn đau lòng, nhưng trên lưng hắn mang theo huyết hải thâm thù, cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, tự nói với mình phải quên đi.
Cảnh tượng trong Vân Thiên Tông, khi nghe thấy tiếng đàn kia, nhìn thấy thân ảnh nữ tử ở trong lâu các ẩn chứa một vẻ hiu quạnh, Vương Lâm biết mình không thể nào quên được.
- Tay trái của ta là nhân quả ngắn ngủi trong Tu Ma Hải, tay phải là một trăm năm liền ngồi đả tọa ... Uyển nhi, mở mắt ra, tỉnh lại đi! Còn có Bình nhi, nó cũng sẽ tỉnh lại, nàng sẽ thích đứa nhỏ này.
Vương Lâm nhỏ lệ thì thào.
- Năm tháng cũng không có chờ ta, nàng khi nào mới dìu ta dậy... Uyển nhi, ta là Vương Lâm, chúng ta là vợ chồng, để ta dìu nàng dậy!
Nước mắt của Vương Lâm càng ngày càng nhiều, hắn nhìn Lý Mộ Uyển, hắn đã đợi mấy ngàn năm, chỉ vì ngày hôm nay.
Sự ấm áp bên trong sơn cốc kia, thân ảnh mỗi khi quay đầu lại nhìn thấy, những hình ảnh cũ ở trong đầu Vương Lâm vẫn giống như vậy, hắn không thể nào quên, hắn không muốn quên, hắn không thể quên được.
Cho tới khi hắn nhìn Lý Mộ Uyển tóc đã bạc, dần dần trở nên già yếu, dần dần mất đi sức sống, trong khoảnh khắc nàng nhắm mắt lại, trái tim Vương Lâm chưa bao giờ lại đau nhức đến vậy. Hắn như nổi giận, hắn không thể để cho Lý Mộ Uyển cứ thế mà ra đi, hắn phải cướp nàng về!!
Sau khi mất đi, lại muốn có được, cho dù kết quả là những ký ức xúc động phong trân, cho dù là những vực sâu của bi thương, thì cũng không hề hối tiếc.
- Uyển nhi ... tỉnh lại đi...Uyển nhi !!!
Vương Lâm nhìn nữ tử đang ngủ say kia, nước mắt không ngừng rơi.
- Ta sẽ phá vỡ cả bầu trời để làm hiện ra hình bóng của nàng. Ta sẽ nghịch chuyển cả thương khung để trời không che được đôi mắt muốn mở ra của nàng. Ta sẽ phá vỡ hư vô, để mở ra một con đường cho nàng có thể tìm được phương hướng trở về nhà. Uyển nhi, ta là chồng của nàng, ta muốn nàng mở mắt ra tỉnh lại!!!
Vương Lâm ngửa mặt lên trời gào thét lên. Thời gian đã qua rất lâu, nhưng nữ tử trong quan tài gỗ này vẫn nhắm hai mắt, điều này khiến cho Vương Lâm không thể chịu đựng được, tuyệt đối không thể chấp nhận!!
- Đừng khóc!
Ngay khi Vương Lâm ngẩng đầu gào thét lên, một bàn tay mang theo sự ấm áp chậm rãi giơ lên, chạm vào mặt của Vương Lâm.
Toàn thân Vương Lâm chấn động, hắn cúi đầu xuống nhìn thấy Lý Mộ Uyển run rẩy lông mi, mở mắt ra.
Trong đôi mắt kia ẩn chứa sự ôn nhu giống như mấy ngàn năm trước, còn có sự thương tiếc khiến cho người ta phải đau lòng.
#2090
    bevanng 30.01.2012 21:39:59 (permalink)
    Chương 2091 Bỗng Nhiên Quay Đầu (Kết Cục)




    Thái Cổ Thần Cảnh, trên mặt đất hình tròn kia, tại vị trí trung tâm có một ngọn núi có tuyết bảy màu tung bay. Trên đó có hai thân ảnh.
    Đó là Vương Lâm và Lý Mộ Uyển.
    Bọn họ đứng đó, nhìn về phía xa xa, thấp giọng trò chuyện.
    Ánh mắt Vương Lâm mang theo vẻ nhu hòa, nhìn Lý Mộ Uyển với thần sắc ôn nhu. Hắn đã đợi rất lâu, rất lâu, mấy ngàn năm mới thấy được cảnh tượng này. Tuyết bảy màu bay xuống đã không còn mang theo hàm ý bi ai, hoàn toàn không giống với cảnh tượng Vương Lâm chứng kiến khi phân thần trong tổ miếu của Thủy cổ.
    - Đây là một chuyện dài dòng buồn chán. Uyển Nhi, chờ chúng ta rời khỏi nơi này xong, tìm một địa phương tầm thường, để ta đùng thời gian cả đời kể chuyện cho nàng nghe, có được không... Còn cả Bình nhi, còn cả thê tử của nó là Thanh Nghi. Nàng nhất định sẽ thích bọn họ.
    Lý Mộ Uyển gật nhẹ đầu. Nàng nhìn nam tử trước mắt này. Khuôn mặt hắn vẫn giống như trước kia, chẳng qua lúc này nàng nhìn thấy đã có dấu vết tang thương của năm tháng ẩn hiện.
    Nàng có thể tưởng tượng được vì khiến mình thức tỉnh, Vương Lâm đã nỗ lực bao nhiêu, gian khổ bao nhiêu, trả giá bao nhiêu.
    - Hiện giờ ta sẽ mang nàng đi Đạp Thiên Kiều...
    Vương Lâm ngẩng đầu nhìn Đạp Thiên Kiều cách đó không xa, hai mắt lộ vẻ sáng ngời nhất trong mấy ngàn năm nay, trong mắt đã không còn vẻ đau thương.
    Hắn nắm tay Lý Mộ Uyển. Sau khi nàng tỉnh dậy hắn chưa bao giờ buông tay.
    Hắn sợ rằng buông ra thì sẽ không thể tìm được nữa.
    Thân ảnh hai người bọn họ dần dần đi về phía trước, bước lên Đạp Thiên Kiều, hướng về phía cây cầu cuối cùng, hướng về phía cuối bầu trời mà từ từ bước đi.
    Lý Mộ Uyển cũng nắm tay Vương Lâm, cả đời cùng không muốn buông ra. Nàng có thể cảm nhận sự ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền tới khiến trái tim nàng cảm thấy ấm áp và an bình mấy ngàn năm.
    Thân ảnh bọn họ dần dần đi tới cây cầu. Trong chớp mất khi sắp sửa bước lên, bước chân Vương Lâm dừng lại. Tay trái hắn giơ lên vung về phía mặt đất phía sau.
    Một động tác này khiến thấy ba đạo cầu vồng bổng xuất hiện, bay thẳng về phía mặt đất này.
    Trong đạo cầu vồng thứ nhất là một nửa cái la bàn. Nó dung hợp với mặt đất, khiến cho mặt đất hình tròn này ầm vang. Một nửa trông như hư ảo lúc trước giờ trở nên chân thật, khiến cho vô số núi non khe sâu trên mặt đất biến thành những ký hiệu, bộc phát ra ánh sáng chói mắt, sau khi đầy đủ mơ hồ có dấu hiệu triển khai vận chuyển.
    Trong đạo cầu vồng thứ hai là một cây kim la bàn khổng lồ. Nó trôi nổi lơ lửng, nhanh chóng hạ xuống, dung hợp với tuyết bảy màu đang bay. Cây kim này quét ngang cả vùng mặt đất hình tròn.
    Một lực lượng mênh mông từ mặt đất này lan tỏa ra, tiếng ầm vang kinh thiên động địa truyền tới.
    Trong đạo cầu vồng thứ ba là một hạt châu, một hạt châu màu trắng...Thiên Nghịch!
    Nó lơ lửng trong thiên địa, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Nó xuất hiện lập tức khiến mặt đất này, khiến La Bàn Định Giới này trở nên đầy đủ.
    - Thu!
    Vương Lâm khẽ nói.
    Trong nháy mắt khi lời nói của hắn truyền ra, cả mặt đất nơi này ầm vang, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được thu nhỏ lại. Có một lượng sương mù lớn bao phủ nơi này. Mặt đất biến mất, ngọn núi có tuyết bảy màu rơi cũng biến mất. Tất cả mọi thứ tồn tại nơi này trừ Vương Lâm, Lý Mộ Uyển và những cây Đạp Thiên Kiêu kia ra đều toàn bộ tiêu tán, hóa thành một cái la bàn lớn bằng bàn tay!
    La bàn nọ cất tiếng reo vang, bay lên tay trái Vương Lâm, không ngừng xoay tròn, lại thu nhỏ một lần nữa, cuối cùng xuất hiện trong bàn tay Vương Lãm thì đã chỉ còn Thiên Nghịch châu như trước!
    Thiên Nghịch châu là bộ phận mấu chốt của La Bàn Định Giới, cũng là hình dáng đầy đủ của La Bàn Định Giới biến thành, không có gì khác nhau.
    Nắm hạt châu này, Vương Lâm quay đầu nhìn lại. Hắn không nhìn thấy trời, không thấy đất, chỉ thấy một vùng hư vô. ở phía cuối hư vô hắn thấy một thân ảnh.
    Đó là Cổ Đạo.
    Cổ Đạo ngơ ngác nhìn tất cả. Hắn cũng nhìn thấy được thứ duy nhất còn tồn tại ở trong hư vô này là hai thân ảnh trên cầu.
    - Đây là đáp án sao...
    Cổ Đạo thì thào, thân sắc lộ vẻ phức tạp.
    Vương Lâm mỉm cười, tay phải vung lên. Phía sau Cổ Đạo xuất hiện một dòng xoáy thật lớn. Trong dòng xoáy nọ là Tiên Cương đại lục. Cổ Đạo trầm mặc trong chốc lát, vái Vương Lâm một cái rồi đi vào bên trong dòng xoáy, hoàn toàn biến mất.
    Sau khi hắn rời đi, Vương Lâm nắm tay Lý Mộ Uyển, đi về phía cây cầu cuối, biến mất trong hư ảo.
    Sau khi Vương Lâm rời đi, cây cầu nọ cũng dần dần hóa thành ánh sáng, tản ra, dung hợp với hư vô này.
    ***
    Ở một địa phương giống như đào viên, tại một gian đình tạ có một chiếc bàn đá. Một người đang ngồi ở đó, đưa lưng về phía Vương Lâm. Người này mặc áo bào tro, mái tóc hoa râm, nhìn không rõ vẻ mặt.
    Phía sau người này có một người đang đứng giống như người hầu.
    Vương Lâm nắm tay Lý Mộ Uyển từ hư vô đột nhiên đi ra, đi về phía đào viên này. Trong nháy mắt khi hắn mang theo Lý Mộ Uyển đi ra, người hầu kia xoay người nhìn Vương Lâm trên mặt nở nụ cười.
    Vương Lâm nhìn người nọ, dáng vẻ đối phương hơi già nua đi nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra người này.
    - Lăng Thiên Hầu.
    Vương Lâm chậm rãi nói.
    - Đúng, mà cũng không phải.
    Lão già nọ lắc đầu, không nói gi. Người nói chính là người mặc áo xám đang quay lưng về phía Vương Lâm. Hắn xoay người lại. mỉm cười nhìn Vương Lâm.
    - Vị này là Vương phu nhân rồi! Quả nhiên là rất xứng đôi với Vương đạo hữu.
    Người áo xám nọ mỉm cười nhìn Vương Lâm nói.
    Thần sắc Lý Mộ Uyển bình tĩnh, không nói gì. Nàng đứng bên cạnh Vương Lâm, bình thản nhìn người áo xám kia.
    Vương Lâm nhìn người áo xám nọ, đột nhiên nở nụ cười, nắm tay Lý Mộ Uyển đi về phía trước, đối diện với lão già nọ, vung tay áo lên. Lập tức chiếc ghế còn lại hóa thành hai cái, cùng Lý Mộ Uyển ngồi xuống.
    Ở trên bàn đá giữa hắn và người mặc áo xám kia có một bàn cờ, trên đó có đầy những quân cờ đen trắng, hiển nhiên là đang vào tàn cuộc.
    - Phân thân của ngươi năm đó sau khi đánh với ta một nửa liền rời đi. Ta đợi đã nhiều năm, cuối cùng ngươi cũng tới. Chúng ta tiếp tục đánh đi.
    Người mặc áo xám mỉm cười, cầm một quân cờ đen đặt lên một vị trí trên bàn cờ.
    - Ngươi là người bảo vệ sao?
    Vương Lâm sau khi nhìn thoáng qua bàn cờ liền nhìn lại người mặc áo xám kia.
    - Đúng vậy. Ngươi cũng vậy.
    Người mặc áo xám ngẳng đầu mỉm cười nói.
    - Thiên Vận Tử là khí linh, trên người hắn ta hiển nhiên lưu lại một đạo thần niệm, cũng chính là Thiên Vận Tử áo xám mà ngươi từng thấy.
    Tướng mạo của người mặc áo xám này bất ngờ lại giống hệt Thiên Vận Tử. Chẳng qua Vương Lâm cảm thấy lại bất đồng. Đúng như lời đối phương nói hắn là Thiên Vận Tử áo xám.
    - Thất Thải Giới là do phân thân của ngươi sáng tạo ra, sau đó khí linh kia phát hiện mượn đó mà lợi dụng. Ta vốn cảm thấy kỳ lạ, lúc này mới biết hóa ra luân hồi đối với ngươi lại đơn giản như vậy.
    Thiên Nghịch châu phỏng chế ở Thất Thải Giới chẳng qua là do phân thân sát lục của ngươi muốn biết cái thứ thiếu sót kia là gì, lần lượt thử nghiệm. Đám người minh chí Đạo Kinh cũng tốt, kiếp kinh cũng được đều là kinh nghiệm cả đời của ngươi. Phụng chí tu chân... Một chữ chân này là đại biểu cho chân ngã trong luân hồi. Hàm nghĩa của những lời này khiến chúng sinh thế gian từ nay về sau trong luân hồi có thể tìm được chân ngã, đi khỏi luân hồi.
    Ánh mắt người mặc áo xám lộ vẻ thân thiết chậm rãi nói.
    - Ta không có tên. Nếu như ta là người đầu tiên của Nghịch Trần Giới này đạt tới Đạp Thiên Cảnh thì ngươi chính là người thứ hai. Giữa ta và ngươi, chúng sinh chưa có ai đạp thiên tới được đây. Trừ phân thân của ngươi ra...
    Người mặc áo xám mỉm cười nói.
    - La Bàn Định Giới là do ngươi sáng tạo ra sao? Khí linh nọ là do ngươi phong ấn bên trong?
    Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, nắm tay Lý Mộ Uyển không hề buông ra nhìn người mặc áo xám kia, hỏi.
    - Bước thứ tư đạp thiên là đỉnh phong của Nghịch Trần Giới. Nhưng trong vũ trụ thương khung còn có người đi tới bước thứ năm... Cũng có thể đi tới bước thứ sáu... Trước khi ta tới đây thì đã có bàn cờ này rồi. Đánh cờ đi. Tới phiên ngươi đó...
    Người mặc áo xám khẽ nói.
    Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, mỉm cười giơ tay trái lên. Trong bàn tay hắn vốn có một hạt châu. Vương Lâm cầm hạt châu này đặt lên bàn cờ.
    Trong nháy mắt khi hạt châu màu trắng này đặt xuống, bàn cờ bổng nhiên biến đổi. Quân đen quân trắng tự đặt xuống, giống như đang tính toán, cuối cùng khi Lý Mộ Uyển ngưng thần nhìn lại thì tất cả hai màu đen trắng trên bản cờ đã dung hợp toàn bộ hóa thành một bộ mặt.
    Một đen... Trắng.
    Phía trắng là Vương Lâm, còn phía đen là người mặc áo xám.
    - Hiểu rõ chưa?
    Vương Lâm ngẩng đầu nhìn người mặc áo xám.
    - Có... Rõ ràng rồi!
    Người mặc áo xám trầm ngâm trong chốc lát, than khẽ một tiếng, gật đầu.
    Vương Lâm mỉm cười đứng đậy, nắm tay Lý Mộ Uyển. không quay đầu nhìn lại hai người và bàn cờ kia mà từng bước tiến về phía trước, cùng Lý Mộ Uyển biến mất khỏi nơi này.
    Sau khi hắn biến mất, quân trắng trên bàn cờ cùng từ từ biến thành hư ảo, cuối cùng biến mất, giống như theo Vương Lâm mà đi.
    Vương Lâm rời đi mang theo Lý Mộ Uyển.
    Trên Tiên Cương đại lục, trừ Cổ Đạo ra thì không ai biết tất cả mọi chuyện trong Thái cổ Thần Cảnh.
    Trên mặt đất của Cổ Tộc, ở trên một ngọn núi, Vương Lâm ngồi khoanh chân nơi đó. Lý Mộ Uyển đứng phía sau ôn nhu nhìn hắn. Vương Lâm ngồi nơi này đã mấy ngày rồi.
    Hắn giống như đang chờ đợi điều gì đó. Lý Mộ Uyển không biết. Nàng cũng không muốn biết. Chỉ cần có Vương Lâm ở bên cạnh là nàng đã thỏa mãn rồi. Chẳng qua trong đáy lòng nàng cũng có một nghi vấn. Nàng muốn đợi Vương Lâm tỉnh lại sẽ hỏi một chút.
    Lại ba ngày nữa trôi qua, vào lúc hoàng hôn, khi bầu trời tối dần thì Vương Lâm mở mắt ra, nhìn lên bầu trời.
    Ở trên bầu trời lúc này, bên ngoài Tiên Cương đại lục xuất hiện một người mặc hắc y, có mái tóc đen thật dài. Trên người hắn tràn ngập khí tức sát lục và hủy diệt. Hắn đứng bên ngoài Tiên Cương đại lục, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, thấy trên Tiên Cương đại lục, trên mặt đất của Cổ Tộc cùng có ánh mắt đang nhìn mình.
    Hình dáng hắn giống hệt Vương Lâm!
    Trầm mặc trong chốc lại, thân thể nam tử mặc hắc y này nhoáng một cái nhảy vào trong Tiên Cương đại lục, hóa thành một luồng sáng đen bay thẳng tới mặt đất Cổ Tộc, tới trước người Vương Lâm đang ở trên ngọn núi nọ.
    Hắn thấy Lý Mộ Uyển ánh mắt lạnh lùng lộ vẻ nhu hòa.
    - Ngươi vốn có thể không đến.
    Vương Lâm nhìn sát lục phân thân mặc hắc y trước mắt này.
    Nam từ mặc hắc y trầm mặc, giơ tay phải lên, chặt đứt một sợi tóc đen của mình, buông ra. Sợi tóc đen nọ bay lên, dần dần hóa thành màu trắng.
    Trong nháy mắt khi sợi tóc trắng này xuất hiện. Vương Lâm giơ tay phải lên. Trong tay hắn cũng xuất hiện một sợi tóc bạc. Chẳng qua sợi tóc bạc này sau khi xuất hiện liền dần dần tiêu tán.
    Nam tử mặc hắc y kia nhìn thoáng qua Lý Mộ Uyển một lần nữa, nhắm mắt lại, hóa thành một vùng hắc khí, xóa đi linh trí của bản thân đung nhập vào trong thân thể Vương Lâm.
    Vương Lâm hấp thu toàn bộ hắc khí nọ trong thân thể lại một lần nữa ngưng tụ ra sát lục chân thân. Hắn quay đầu nhìn Lý Mộ Uyển, đột nhiên hiểu rõ, vì sao Lục Mặc sau khi có linh trí lại một lần nữa lựa chọn tán đi, lựa chọn dung hợp với mình một lần nữa.
    - Đối với ta mà nói thì là năm trăm năm... Đối với hắn mà nói lại là vô số lần luân hồi...
    - Nhìn thiếp làm gì?
    Lý Mộ Uyển mỉm cười.
    - Thấy hắn rồi chứ?
    Vương Lâm đột nhiên hỏi.
    - Người nào?
    Lý Mộ Uyển ngẩn ra. Vừa rồi nàng không nhìn thấy gì.
    - Không có gì. Chúng ta đi thôi. Nàng không phải muốn gặp Bình nhi và thê tử của nó sao. Chúng ta đi tới một nơi không ai biết chúng ta, bắt đầu một cuộc sống bình thường...
    Vương Lâm đứng đậy, cười nói.
    - Không tu hành nữa sao?
    Lý Mộ Uyển lườm hắn, đứng dậy bên cạnh Vương Lâm.
    - Tu hành tại tâm. Tìm được chân ngã rồi thì nơi nào cũng giống nhau.
    Vương Lâm cười ha hả, ôm Lý Mộ Uyển, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía hoàng hôn nơi chân trời.
    - Vương Lâm, sau khi ván cờ kết thúc, các ngươi nói đã hiểu rõ... Thiếp nghe không hiểu... Rốt cục là hiểu rõ cái gì?
    Giọng nói của Lý Mộ Uyển êm ái vang lên.
    Hai người dần dần đi xa về phía cuối trời, chậm rãi biến mất.
    Bọn họ không nhìn thấy giờ phút này ở dưới núi không xa, trong một góc của Hắc Thạch Thành có một nữ tử mặc bạch y đang đưa lưng về phía ánh đèn của vạn nhà. Nàng ngẩng đầu nhìn đạo cầu vồng đang bay đi xa xa trên bầu trời, khóe mắt ngấn lệ. Nước mắt lăn theo gò má, rơi xuống y phục nàng.
    - Quên thôi. Quên tất cả thôi... Đời trước là một con cá, ở trong nước nhìn cánh chim đang bay xa dần...
    Nữ tử nọ thì thào, trong mắt mông lung. Con cá khóc trước nước, nước mắt hòa tan ra, cánh chim trên bầu trời giống như không nhìn thấy.
    - Kiếp trước chúng ta là một con cá và một cánh chim. Nhưng đời này chúng ta không phải...
    Phía sau nữ tử nọ đột nhiên xuất hiện một giọng nói nhu hòa.
    Thân thể mềm mại của nữ tử nọ chấn động. Nàng bỗng nhiên quay đầu thấy trong ánh sáng của những ngọn đèn có một thân ảnh đang nhìn mình mỉm cười...


    Hết
    #2091
      Thay đổi trang: << < 139140 | Trang 140 của 140 trang, bài viết từ 2086 đến 2091 trên tổng số 2091 bài trong đề mục
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9