RE: Tiên Nghịch - Nhĩ Căn
-
24.01.2012 10:02:55
Chương 1237 Một Văn Thú Vương Khác
Thời gian hai ngày, với tốc độ của Vương Lâm, đã đi vòng quanh vùng ngoại vi của Phong Tiên Giới này một vòng. Cùng với việc tập hợp Văn Thú từ bên trong những đám sương đỏ, Vương Lâm cũng ở trong Phong Tiên Giới này phát hiện được tiên ngọc.
Cũng vì có những Văn Thú này khiến cho những tu sĩ tiến vào nơi này không có nhiều, cho nên Vương Lâm thu hoạch được rất nhiều tiên ngọc.
Nhưng điều khiến hắn dần dần nhíu mày chính là những đám sương mù chứa đựng đàn Văn Thú bị gió thổi tới vùng ngoại vi này ngày càng ít, tới cuối cùng, thông thường cứ mấy canh giờ hắn mới thấy một đám sương mù từ chân trời cuồn cuộn bay đến.
Đây là một hiện tượng rất không bình thường, nếu như Văn Thú trong Phong Tiên Giới chỉ có như vậy, quyết sẽ không có khả năng khiến cho Vân Hải tu sĩ khiếp sợ, lại càng không thể khiến cho Tiên Giới biến sắc.
Ngày hôm nay, Vương Lâm đang đứng ở không trung, nhìn về chỗ sâu trong Tiên Giới ở đằng xa, sau hai ngày hắn đã quan sát phát hiện ra những Văn Thú trong Phong Giới này hầu hết đều ngưng tụ ở bên trong, còn những đám sương đỏ là từ bên trong chỗ đó bị gió thổi ra, cho nên mới ít như vậy.
- Ở sâu bên trong Phong Giới có rất nhiều Văn Thú, như vậy bên trong đó tất nhiên còn có những Văn Thú hùng mạnh hơn, thậm chí ngay cả Văn Thú Vương nhất định cũng sẽ có… nói là như vậy, nhưng cũng không thể tùy tiện xông vào.
Trong lúc trầm ngâm ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tâm thần khẽ động, Văn Thú Vương lập tức kêu khẽ, bỗng nhiên những Văn Thú màu đỏ ở bên cạnh nó lập tức ngửa mặt lên trời rống lên, thanh âm này mang theo một sức mạnh xuyên thấu kỳ dị, giống như là gọi bầy khi gặp phải nguy cơ sinh tử.
Những tiếng kêu này hình thành một gợn sóng vô hình bỗng nhiên quanh quẩn ở trong Phong Tiên Giới này, Vương Lâm hít sâu, ngưng thần nhìn ra xa, nhưng không lâu sau, trong trời đất mơ hồ truyền lại từng trận tiếng nổ ầm ầm như tiếng sấm, chỉ thấy ở chân trời đằng xa, một đạo hồng quang ngợp trời gào thét lao đến.
Khoảng cách này tuy rất xa, nhưng đạo hồng quang này lại rất kinh thiên động địa, còn có một tiếng rống điên cuồng phát ra, làm cho người ta nghe thấy không thể không chấn động tâm thần. Thậm chí ngay cả không trung của Phong Tiên Giới này cũng bắt đầu run rẩy, xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Vương Lâm thần sắc như thường, nhưng đồng tử cũng co rụt lại, hồng quang ở chân trời đằng xa số lượng đã lên tới hơn một ngàn. Chỉ mới một đợt thứ nhất này, Vương Lâm đã có thể tưởng tượng được chỉ sợ không bao lâu nữa, sẽ có càng nhiều Văn Thú gào thét bay đến, có lẽ quyết cũng không chỉ có Văn Thú màu đỏ sẫm, mà còn có mãnh thú mạnh hơn xuất hiện.
Một lát sau, hơn một nghìn Văn Thú kia ầm ầm tới gần, nhưng ngay lúc bọn chúng tới gần, Văn Thú Vương một mình bay ra, hào quang màu vàng nhạt vờn quanh, một luồng uy áp chợt quét ngang tản ra. Trong hơn một nghìn Văn Thú kia có gần một trăm Văn Thú màu đỏ thẫm, còn có mười Văn Thú màu đỏ thẫm hơn, giờ phút này dưới luồng uy áp, chỉ thấy lập tức bắt đầu run rẩy.
Những Văn Thú màu đỏ ở trong đó lập tức lộ ra vẻ thần phục, gần một trăm Văn Thú mà đỏ thẫm kia chỉ sợ sệt trong chốc lát, rồi cũng lộ ra vẻ thần phục. Chỉ có hơn mười Văn Thú màu đỏ thẫm hơn kia, trong nháy mắt lui lại, bỏ chạy ra xa.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đang muốn ra lệnh cho Văn Thú Vương truy kích, nhưng đúng lúc này, đột nhiên bầu trời một lần nữa lại ầm vang lên kịch liệt. Chỉ thấy hơn một đàn Văn Thú vô biên vô tận ở đằng xa, có lẽ là không dưới mấy vạn, ầm ầm bay tới.
Cảnh tượng này lập tức làm cho da đầu Vương Lâm tê dại, hắn biết tình trạng của Văn Thú Vương giờ phút này có lẽ rất khó để đồng thời tập hợp mấy vạn Văn Thú này, mà trong đám Văn Thú này, Vương Lâm còn thấy được một quầng lam quang lớn, thậm chí còn có một quầng bạch quang nhỏ tràn ra.
Không cần nghĩ ngợi, thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, lập tức gần hai nghìn Văn Thú ở bên người vây hắn vào bên trong, thân hình hắn như ẩn như hiện, tâm thần truyền ra thần niệm, Văn Thú Vương lập tức mang theo hai nghìn Văn Thú bay về phía sau, tránh xa đàn Văn Thú kinh khủng kia.
Nhưng may mắn là đàn Văn Thú kia sau khi bay đến vờn quanh bốn phía một vòng, sau khi không hề phát hiện ra tung tích của địch liền quay trở về. Nhưng cảnh tượng rậm rạp chi chít che phủ trời đất vừa rồi cũng vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ Vương Lâm.
Nhất là một quầng sáng màu lam lớn bên trong đàn Văn Thú kia, những Văn Thú toàn thân màu lam so với khí tức của Tịnh Niết tu sĩ không hề thua kém hơn chút nào tràn ra, cũng làm cho Vương Lâm tim đập thình thịch không ngừng.
Loại Văn Thú màu lam này hiển nhiên là vượt xa màu đỏ, số lượng hẳn là cũng không nhiều, nhưng nhìn số lượng Văn Thú khổng lồ kia, dường như cũng không quá ít.
Càng làm cho Vương Lâm động tâm hơn còn có Văn Thú màu trắng gần như trong suốt bên trong đạo hoàng quang màu trắng kia. Khí tức phát ra trên thân thể loại Văn Thú này đủ để trong lòng Vương Lâm dâng lên tham niệm.
Đó chính là khí tức Toái Niết.
Trong mấy vạn Văn Thú vừa rồi, Văn Thú màu trắng có chừng ba trăm con, nếu hắn có thể nắm giữ được lực lượng này thì còn hơn cả mấy vạn Văn Thú màu đỏ kia!
- Phong Tiên Giới đối với người khác mà nói thì đúng là vùng đất sinh tử, nhưng đối với ta, nơi này lại là kho báu lớn nhất của cuộc đời ta!
Vương Lâm hít sâu, kiềm chế sự hưng phấn trong lòng.
- Văn Thú ở nơi này không biết nếu đạt tới màu tím giống như trong ký ức của Đồ Ti, thì sẽ tương đương với trình độ nào…
Vương Lâm trong lúc trầm ngâm chỉ có một việc thủy chung không hiểu.
Hắn nhìn Văn Thú Vương bên cạnh, con thú này hắn đã lấy được từ Chu Tước Tinh, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không biết được tại sao lại gặp nó ở nơi đó. Mặt khác còn có một việc làm cho Vương Lâm có chút khó hiểu.
Văn thú của hắn cũng đã từng đạt tới màu tím, thậm chí bây giờ cũng đã đạt tới màu vàng, nhưng thực lực cũng còn kém rất xa Văn Thú trong Phong Tiên Giới này. Nếu không phải dựa vào uy áp vương giả của Văn Thú này, Vương Lâm thậm chí còn có chút hoài nghi Văn Thú của mình có phải là thật hay không!
Việc này đã làm Vương Lâm lo nghĩ rất lâu, giờ phút này nhớ tới, nhưng vẫn không có đáp án, liền bỏ qua không suy nghĩ nữa, mà sau khi đàn Văn Thú rời khỏi, mang theo hai nghìn Văn Thú bên cạnh, chậm rãi bay tới chỗ sâu bên trong Phong Tiên Giới.
Cảnh tượng mấy vạn Văn Thú bay tới vừa rồi cắt đứt suy nghĩ tiếp tục dụ dỗ Văn Thú tới, phương pháp này một khi xuất hiện việc ngoài ý muốn thì giá phải trả là quá lớn, mà việc ngoài ý muốn này hoàn toàn không thể khống chế. Sau khi lo lắng, Vương Lâm quyết định chậm rãi tiến vào bên trong Phong Tiên Giới, tùy cơ ứng biến.
Ngày thứ năm tiến vào Phong Tiên Giới này, theo Vương Lâm chậm rãi tiến vào, chỗ của hắn hôm nay vẫn đang ở vùng ngoại vi của Phong Tiên Giới này, chỉ là gần vị trí trung tâm hơn một chút mà thôi.
Nơi này có một mảnh vỡ đại lục của Tiên Giới trôi nổi, vừa mới tới gần nơi này đột nhiên ở phía trước có một đạo lam quang lóe lên. Ánh mắt Vương Lâm sững lại, thần sắc lập tức trở nên phấn chấn, hắn nhìn thấy rõ ràng ở bên trong đạo lam quang kia có một con Văn Thú! Con Văn Thú này toàn thân màu lam, phát ra một khí tức Tịnh Niết sơ kỳ!
Nó không di chuyển theo đàn, mà chỉ đi một mình. Đang lúc phi hành đột nhiên Văn Thú Vương ở dưới chân Vương Lâm kêu lên một tiếng dài, Văn Thú màu lam ở đằng xa lập tức dừng lại, ngừng bay tới, xoay người nhìn chằm chằm Vương Lâm cùng với Văn Thú Vương ở đằng xa, ánh mắt lộ ra vẻ mê man sợ sệt.
Đúng lúc này, Văn Thú Vương ở dưới chân Vương Lâm lại kêu lên, hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng nhạt bay thẳng đến Văn Thú màu lam kia, trong nháy mắt đã tới gần, cái xúc tu rất lớn quét ngang ra trực tiếp quất lên người Văn Thú màu lam kia.
Con thú kêu lên thê thảm không dám né tránh, mạnh mẽ lui lại, ở cách trăm trượng mới dừng lại, vẻ sợ sệt trong mắt dần giảm bớt, nhưng vẫn còn tồn tại. Đột nhiên nó kêu lên kịch liệt, chỉ thấy thân thể khẽ chuyển, hóa thành một đạo lam quang muốn bỏ chạy ra xa.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hào quang màu vàng nhạt trên toàn thân Văn Thú dưới chân hắn lập tức tản ra, một tiếng rít gào còn to hơn vang lên. Ngay khi tiếng rít gào này phát ra, những Văn Thú màu đỏ ở xung quanh lập tức run lên, ánh mắt lộ ra vẻ cung kính cùng hoảng sợ.
Thân mình Văn Thú màu lam ở đằng xa lại dừng lại, giống như dưới uy áp này có hai ý niệm đấu tranh lẫn nhau trong thân thể. Văn Thú màu lam này trong lúc run rẩy không bỏ chạy nữa, mà chậm rãi bay về phía Văn Thú Vương, ở phía trước bộ dáng lộ ra vẻ thần phục.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang, thân mình từ trên Văn Thú Vương bước tới, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Văn Thú màu lam kia. Văn Thú màu lam lập tức trở nên dữ tợn, hai mắt lộ ra vẻ âm hàn, nó vẫn thần phục Văn Thú Vương, nhưng đối với Vương Lâm thì vẫn hung tợn ngợp trời.
Nhưng ngay lúc này cái xúc tu khổng lồ của nó lóe lên hàn quang, ngay khi mạnh mẽ quét về phía Vương Lâm, thân ảnh Vương Lâm không hề dừng lại, trong tiếng hừ lạnh tay phải nâng lên hướng về phía trướng. Đột nhiên con Văn Thú màu lam kia thân thể lập tức run lên, nhưng vẫn không nhúc nhích, giống như thân thể đã bị trói lại.
Vương Lâm giơ tay phải lên, chạm vào đầu Văn Thú này, thần thức tản ra hướng về phía trong đảo qua. Với hiểu biết của hắn về Văn Thú, lại thêm tu vi hùng mạnh, cũng dễ dàng tìm được ký ức của Văn Thú màu lam này, chậm rãi xem xét. Hồi lâu sau, Vương Lâm nâng tay lên, ánh mắt trầm tư.
Thân thể con Văn Thú màu lam kia cử động trở lại, vẻ hung ác một lần nữa bộc phát, đang định phản kháng, nhưng lúc này Văn Thú Vương lại kêu lên một tiếng, lập tức khiến cho Văn Thú màu lam lộ ra vẻ phục tùng, bay vào bên trong đàn Văn Thú màu đỏ bên cạnh. Nó vừa mới tới gần, những Văn Thú màu đỏ này toàn bộ tản ra, không có một chút dũng khí tới gần.
- Chỉ là một con Văn Thú màu lam nhạt đơn độc mà khó khống chế như thế, nếu có nhiều hơn, chỉ sợ lại càng không thể khiến chúng phục tùng… việc này cũng có thể liên quan đến con Văn Thú chưa từng sống ở nơi này của ta, giống như vậy, theo ký ức của Văn Thú màu lam kia, ở phía trước không xa nhất định có một Văn Thú Vương giả… Vùng đất Phong Giới này tuy lớn, Văn Thú Vương tuy không nhiều, nhưng hẳn cũng có một vài con… Dựa vào tập tính của Văn Thú, nếu như những Văn Thú Vương này chết, bị Văn Thú của ta hấp thụ, thì có thể hoàn toàn thao túng tất cả những Văn Thú của chúng!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, chỉ là một ý tưởng, nhưng ý tưởng này cũng cực kỳ lớn mật…
Trong lúc trầm ngâm, hai mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm về phía xa. Hồi lâu sau, hắn hung hăng cắn răng một cái, thân thể nhoáng lên, trực tiếp hướng về phía mảnh vỡ đại lục bên dưới bay xuống.
Bên cạnh hắn, hai nghìn Văn Thú gào thét, theo Văn Thú Vương cùng nhau hạ xuống, vờn quanh bốn phía. Vì thế, vị trí trung tâm của Vương Lâm thoạt nhìn giống như bị một đám mây đỏ tràn ngập, cho dù có tu sĩ đến nơi đây, cũng rất khó nhìn ra người ở bên trong.
Khoanh chân ngồi trên mặt đất, Vương Lâm hai tay bấm quyết, hai mắt nhắm lại, điểm mạnh vào mi tâm. Đột nhiên thân thể hắn chấn động, mi tâm ý cảnh lập tức biến thành quy tắc chi tinh đột nhiên lóe lên, trong lúc xoay tròn từ trên mi tâm bay ra, trực tiếp rơi lên trên Văn Thú Vương bên cạnh.
Cùng lúc đó, nguyên thần Vương Lâm bay ra, hóa thành một đạo thanh quang trực tiếp dung nhập vào bên trong quy tắc chi tinh trên thân thể của Văn Thú. Văn Thú Vương kia toàn thân chấn động, hai mắt lộ ra tinh quang, kêu khẽ một tiếng.
Hào quang màu vàng nhạt trên thân thể nó dần dần thu lại, cuối cùng hoàn toàn ẩn đi, ngay sau đó, một đạo lam quang nhàn nhạt biến ảo hiện ra, tràn ngập bên ngoài thân thể Văn Thú Vương.
Giờ phút này thoạt nhìn nó giống như một Văn Thú màu lam, không có một chút đặc biệt nào, ngay cả uy áp của Văn Thú Vương trên thân thể nó toàn bộ cũng bị nguyên thần của Vương Lâm phong ấn, không còn sót lại một chút nào.
Một lát sau, Văn Thú Vương này kêu lên một tiếng dài, thân thể đột nhiên trực tiếp bay ra, ở giữa không trung vờn quanh một vòng, sau khi kêu lên lưu lại mệnh lệnh bảo vệ Vương Lâm, hóa thành một đạo lam quang bay thẳng về phía xa!
Tuy nó đã rời khỏi, nhưng gần hai nghìn Văn Thú này vẫn phục tùng mệnh lệnh của Văn Thú Vương, bất kể chuyện gì xảy ra, cho dù là chết, cũng sẽ bảo vệ Vương Lâm.
Nhất là Văn Thú màu lam kia, lúc này đã trở thành kẻ mạnh nhất trong đám Văn Thú này, tuy đối với Vương Lâm vẫn còn thể hiện sự hung dữ, nhưng lúc này nó cũng đứng gần Vương Lâm nhất, bảo vệ một cách chặt chẽ.
Nguyên thần của Vương Lâm dung nhập vào trong quy tắc chi tinh, in lên thân thể của Văn Thú Vương, hóa thành lam quang bay nhanh bên trong Phong Tiên Giới này. Văn Thú này dường như cực kỳ vui sướng, bay đi cực nhanh, thi thoảng lại phát ra tiếng kêu, nhưng dưới phong ấn của Vương Lâm, tiếng kêu này không có bất kỳ một uy áp gì. Lúc này Văn Thú Vương cũng chỉ như một Văn Thú màu lam rất bình thường, không có một chút gì đặc biệt.
Không ngừng tiến về phía trước, mấy canh giờ sau, đột nhiên ở phía trước giữa trời đất có hơn một trăm con Văn Thú màu lam gào thét tới gần. Những con thú này cực kỳ dữ tợn, nhất là xúc tu vô cùng lớn, còn mang theo một vẻ vô cùng hung ác.
Thậm chí ở bên trong, Vương Lâm còn nhìn thấy một con Văn Thú màu lam hơi đậm một chút, từ trên thân thể nó phát ra một khí tức vô biên có thể so sánh với tu sĩ Tịnh Niết hậu kỳ.
Bọn chúng gào thét đi qua bên người Văn Thú Vương, không hề dừng lại. Chỉ có con Văn Thú màu lam hơi đậm kia khi bay qua có quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra vẻ mê man.
Vương Lâm điều khiển Văn Thú Vương, dọc đường không hề dừng lại, bay thẳng về phía trước. Dần dần, trên đường đi hắn thấy được ba đàn Văn Thú màu lam hàng trăm con gào thét bay qua, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
- Khó trách năm đó ngay cả Đồ Ti cũng phải chật vật mà bỏ chạy. Loại Văn Thú này nếu đơn độc thì không mạnh, nhưng số lượng của bọn chúng thật sự là quá đông! Nơi này vẫn chỉ là ngoại vi của Phong Tiên Giới, nếu đi sâu vào bên trong, một khi xuất hiện Văn Thú màu lam, màu trắng trở lên, số lượng sẽ rất đông, chỉ sợ ngay cả tu si thiên nhân suy kiếp, ở chỗ này cũng không giữ được mạng muốn xông ra, cũng là hy vọng mong manh!
Vương Lâm theo Văn Thú Vương trong lúc phi hành nhìn bốn phía trời đất. Nơi này không có một chút khí tức của tu sĩ nào, hiển nhiên có rất ít tu sĩ có thể đến nơi đây mà sống ở nơi này trong một thời gian dài. Nơi này, là thế giới của Văn Thú!
Theo Văn Thú dần dần tới gần, sau mấy canh giờ, hiện ra ở trước mắt Vương Lâm là một dãy núi khổng lồ ở bên rìa mảnh vỡ đại lục này. Dãy núi này cao chọc trời, từ xa nhìn lại thấy vô cùng chót vót.
- Chính là nơi này!
Nguyên thần Vương Lâm thu lại, vờn quanh bên trong quy tắc chi tinh, bắt đầu quan sát chặt chẽ.
Ở bên ngoài núi này, có vài nghìn Văn Thú màu đỏ bay quanh, bên trong còn có vài trăm Văn Thú màu lam. Những Văn Thú màu lam này cực kỳ bá đại, thông thường trong lúc phi hành gặp phải những Văn Thú màu đỏ, những Văn Thú màu đỏ này sẽ vội vàng tránh ra nhường đường.
Càng vào sâu bên trong, tiến vào trong khoảng không gần dãy núi, Vương Lâm còn thấy được hai con Văn Thú màu trắng. Chúng không bay, mà bám vào vách núi, cái xúc tu rất lớn không ngừng cọ vào vách núi, phát ra từng trận tiếng kêu chói tai.