Chương 1101 Ngươi Có Thể Nhìn Thấu? Vương Lâm cùng với Trần Đạo Tử ngồi trên thành, yên lặng ngồi uống rượu, ngẩng đầu nhìn thiên địa đã tràn ngập lửa đỏ, từng trận sóng nhiệt tràn ngập thét gào ập tới.
- Đã chết, lão tam đã chết, nguyên thần của lão nhị cuối cùng cũng tiêu tán rồi.
Trần Đạo Tử khổ sở nói, lại cầm bầu rượu đã uống để một bên.
- Trần Đạo Tam Tử, Trần Đạo Tam Tử à, hôm nay chỉ còn lại một mình ta.
Vương Lâm trầm mặc, uống một ngụm rượu trong tay, nhẹ giọng nói:
- Năm đó ta không nên đem ba người cùng đi.
Trần Đạo Tử xoay mạnh người nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thần sắc lộ ra vẻ dữ tợn và hận thù. Vương Lâm cũng nhìn lại Trần Đạo Tử, yên lặng nhìn.
- Linh nhi, đem rượu tới đây!
Hai người nhìn nhau hồi lâu. Vẻ dữ tợn trên mặt Trần Đạo Tử dần dần biến mất, có chút hiu quạnh nói với Linh nhi ở phía sau, lại quay đầu nhìn về phía thiên địa đầy hỏa hồng.
- Người tu đạo là nghịch thiên mà đi. Nếu đã bước trên đường này thì sẽ không thể nói chắc là không có ngày thân thể ta tiêu tán. Ta hiểu rõ điều đó. Năm đó ngươi yêu cầu ba người chúng ta đi tới vùng đất Yêu Linh cũng không phải là bắt buộc chúng ta. Là ba người chúng ta tự nguyện. Điều này lão phu cũng hiểu rõ.
Vẻ mặt Trần Đạo Tử khổ sở, nhìn bầu rượu ở bên cạnh, lắc lắc một cái. Bầu rượu đã cạn sạch.
Vương Lâm trầm mặc, cầm bầu rượu trong tay đưa cho Trần Đạo Tử. Trần Đạo Tử nhận lấy, uống hai ngụm lớn, hai hàng nước mắt chảy dài lẩm bẩm:
- Lão phu hận chính mình tu vi không đủ, hận là không thể khiến nhị đệ tam đệ sống lại, hận là không thể báo thù!! Thẹn với vong hồn hai người bọn họ!!
Lúc này Linh nhi đã mua rượu từ trong thành đem tới, hai mắt đỏ hồng, đem mấy bầu rượu nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh Trần Đạo Tử.
Vương Lâm cầm lấy một bầu rượu, uống xong một ngụm, ánh mắt lộ vẻ quyết đoán, trầm giọng nói:
- Trần Đạo Tử, việc này Vương mỗ có lỗi. Nếu năm đó ta không để ba người cùng đi thì cũng không khiến chuyện thê thảm này phát sinh. Cổ Ma Tháp Già giết sư đệ ngươi, Vương Lâm hứa không bao lâu nữa sẽ cho ngươi tự tay có cơ hội giết Cổ Ma Tháp Già, báo thù cho sư đệ ngươi!
Thân thể Trần Đạo Tử run lên, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, thần sắc lộ vẻ kích động.
- Lời này có thật không?
- Đây là lời hứa của Vương mỗ với ngươi.
Vương Lâm ném bầu rượu xuống đất, đứng dậy nhìn thiên địa xa xa, dường như đang tìm về hồi ức, chậm rãi nói:
- Cuộc đời con người sinh sinh tử tử. Hai người sư đệ của ngươi còn có ngươi, tình cảm như vậy cũng đủ rồi. Sinh tử không phải ở mệnh tình. Trong tinh không mờ mịt, mỗi ngày đều có tu sĩ bỏ mình, có mấy người có thể nhớ tới bọn họ, lại có bao nhiêu người có thể vì bọn họ mà cúng tế. Bước trên con đường này phải nhìn thấu sinh tử, không chỉ là sinh tử của bản thân mà phải nhìn thấu cả sinh tử của người khác! Vương mỗ có một lần đem tro cốt một cố nhân về quê quán, ở nơi đó nghe được một bài đồng dao.
“Hạnh hoa thụ. Khai bạch hoa, dưỡng nữ mạc bả đạo sĩ gia. Niên tiền nhị lang võng thượng sơn, niên hậu nhất lang thi cốt hàn, dưỡng nữ khốc thanh bồi tử nhân, khước bả quan tài đương tự gia. Hạnh hoa thụ, khai bạch hoa, hài đồng mạc yếu kiến đạo gia. Nhược vấn ngã đích niên tuế kỷ. Hoàn xưng một đạo hữu duyến nha, cẩu nhất khiếu, miêu nhất trảo. Hách đắc đạo sĩ hồi lão gia”
Tạm dịch: Cây hoa hạnh nở hoa hạnh trắng, có con gái chớ gả đạo sĩ gia. Năm trước con thứ lên núi, năm sau xương cốt con cả đã lạnh. Con gái khóc than cho người chết, cũng chuẩn bị quan tài cho mình. Cây hoa hạnh nở hoa hạnh trắng, trẻ con chớ nhìn đạo sĩ gia. Nếu có hỏi đã tròn mấy tuổi, thì cứ nói rằng chẳng có duyên. Con chó kêu, con mèo cào, sợ đạo sĩ gia chạy về nhà.
Một bài đồng dao nho nhỏ nhưng lại nói trúng nổi bi ai của chúng ta. Trần Đạo Tử, nhìn thấu không, nhìn thấu chưa. Bản thân mình cũng vô cùng thống khổ đó.
Tiếng nói của Vương Lâm bình tĩnh nhưng lại đậm vẻ buồn bã. Lưu lại những lời này, hắn đứng dậy đi về phương xa. Bóng lưng của hắn ẩn chứa sự cô độc và hiu quạnh còn hơn cả Trần Đạo Tử.
Trần Đạo Tử kinh ngạc nhìn hình bóng của Vương Lâm, bên tai vẫn quanh quẩn lời hắn nói. Mắt thấy Vương Lâm đã sắp đi xa, hắn vụt đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Ngươi đã nhìn thấu chưa?
Thân thể Vương Lâm ở xa xa chấn động, ngừng lại. Hắn không quay đầu mà trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng nói:
- Ta không nhìn thấu được.
Tiếng nói mang theo vẻ khổ sổ. Vương Lâm hóa thành một đạo cầu giồng lao thẳng về phía bầu trời.
Thời gian dần dần trôi qua, từ sau khi Vương Lâm rời khỏi chỗ Trần Đạo Tử, hắn vẫn thủy chung ngồi đả tọa bên miệng núi lửa, yên lặng nhìn núi lửa, trong đầu không ngừng hiện lên những hồi ức từ thuở nào.
Hắn nhìn không thấu sinh tử, cho nên phải chịu đựng ngàn năm thống khổ vì cô độc, mà còn phải tiếp tục chịu đựng.
Dãy dụa trong thống khổ, lấy ý niệm trong lòng và linh hồn đi trên con đường tu đạo mờ mịt, không có điểm cuối cùng này.
Ở chỗ núi lửa ngoài khói đen cuồn cuộn trào lên phát ra những tiếng gió nhè nhẹ thì một mảnh thiên địa bị thiêu đốt bốn phía cũng không còn âm thanh gì, hoàn toàn yên tĩnh.
Trong sự yên tĩnh này, Vương Lâm yên lặng ngồi đó. Trước mắt hắn đặt một cái quan tài. Cái quan tài này trong như nước, phát ra ánh sáng lấp lánh. Bên trong có một nữ tử đang nằm yên lặng.
Nữ tử này da tay mịn màng, nhìn lại không hề giống người đã chết, mà giống như đang ngủ.
Mà nữ tử này cũng không phải có dung mạo tuyệt đẹp, càng không có khí chất khuynh thành nhưng trong mắt Vương Lâm, cho dù là người đẹp nhất thiên hạ, nữ tử nhan sắc khuynh thành cũng không thể so sánh nửa phần với nữ tử đang nằm trong quan tài này.
- Uyển nhi!
Tay phải Vương Lâm đặt trên quan tài, ánh mắt lộ ra nét ôn nhu. Hắn nhìn nữ tử trong quan tài, phảng phất như trở lại Chu Tước tinh.
Sinh và tử, Vương Lâm cuối cùng cũng không nhìn thấu.
Tại giờ khắc này, phảng phất như trong thiên địa hết thảy đều không còn tồn tại, chỉ còn duy nhất mình hắn và nữ tử trong quan tài này.
Yên lặng cảm thủ sự cô độc, lẳng lặng nhìn nữ tử đã làm bạn với hắn ngàn năm này, trong thế giới yên tĩnh, trong lòng Vương Lâm dần dần tìm được một chút ấm áp.
Chút ấm áp này tuy ít nhưng lại dung nhập trong linh hồn Vương Lâm, giống như là một bờ sông bên lở tuy biết mình không thể tồn tại nhưng vẫn bất chấp tất cả, sợ phải xa cách dòng sông.
Một ngàn năm tu đạo, nữ tử trong quan tài này là điểm tựa duy nhất trong lòng Vương Lâm. Vuốt ve quan tài, Vương Lâm dường như quên đi hết thảy, chỉ ở bên cạnh nàng.
- Đợi nàng tỉnh lại, chúng ta sẽ xây dựng một đào viên không ai tìm được, yên tĩnh sinh sống! Trên mặt Vương Lâm lộ ra nụ cười ôn nhu. Một ước nguyện mà người khác thấy rất nhỏ nhoi này nhưng trong lòng hắn lại chính là tâm nguyện lớn nhất.
- Trước kia không hiểu lắm, nhưng giờ ta đã hiểu.
Vương Lâm thì thào. Từ trên người hắn tỏa ra một sự bi ai nồng đậm.
Trước kia hắn đối với tình cảm của Chu Dật đối với Thanh Sương chỉ cảm thấy nghi hoặc, nhưng trải qua hơn ngàn năm tu đạo, trải qua vô tận cô độc, Vương Lâm cuối cùng đã hiểu rõ.
Đó là một loại phó thác tâm linh, đó là một loại cố chấp, cũng là một sự không cam lòng!
- Uyển nhi, nàng còn nhớ không, ta đã từng nói với nàng, cho dù là trời có bắt nàng chết, ta cũng sẽ phải cướp nàng lại!!!
Trong mắt Vương Lâm lộ ra một vẻ kiên định nghịch thiên.
Trong cả tinh vực bị thiêu đốt này, ở mỗi tu chân tinh của Chu Tước Thánh Tông không thiếu núi lửa. Mà mỗi ngọn núi lửa như vậy trong hoàn cảnh đặc thù này thường xuyên bùng nổ ra nham thạch nóng chảy.
Mỗi lần núi lửa bộc phát đều khiến cho khắp mặt đất run rẩy. Tiếng ầm ầm vang vọng ấy đủ để kinh thiên động địa, nhất là khói đen cuồn cuộn che phủ bầu trời, nham thạch nóng chảy rơi xuống như mưa lại càng trông như thiên địa đã tới ngày tận thế.
Đối với đệ tử của Chu Tước Thánh Tông mà nói, núi lửa bộc phát bọn họ đã thấy qua rất nhiều lần, nhưng Vương Lâm được chứng kiến thì lại rất ít.
Giờ phút này núi lửa ở chỗ hắn phát ra những âm thanh trầm muộn không ngừng, ngày càng kịch liệt. Vương Lâm căn bản là không để ý. Trong mắt hắn lúc này chỉ có Lý Mộ Uyển ở trong quan tài kia.
Tiếng chấn động ầm ầm trong núi lửa ngày càng kịch liệt, tới cuối cùng dường như là có một đầu cự thú ở trong núi lửa rít gào. Một luồng khói đen trong lúc mặt đất run rẩy từ trong miệng núi lửa phóng lên cao, điên cuồng tản ra bốn phía, khiến ánh sáng đỏ rực trên bầu trời cũng bị che phủ, khiến cho mặt đất lập tức bị trùm trong bóng tối.
Ngay sau đó tiếng gầm thét từ bên trong núi lửa vang lên kịch liệt. Trong thời gian ngắn một luồng ánh sáng đỏ rực từ trong đó phóng thẳng lên trời. Một cột nham thạch nóng chảy phụt lên, vọt lên không trung!
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này cực kì kinh người. Nhất là Vương Lâm giờ phút này chính là đang ngồi bên cạnh miệng núi lửa. Bốn phía đất đá run rẩy, rơi ra từng mảng lớn, lại có cả nham thạch nóng chảy đang trào ra cuốn tới.
Nham thạch nóng chảy này hầu như đã chảy sát tới chỗ Vương Lâm. Khoảng cách tới chỗ hắn rất gần, không tới một trượng. Một luồng sóng nhiệt nồng đậm và nham thạch nóng chảy giống như hỏa long từ trong miệng núi lửa lao ra, mang theo tiếng gầm kinh thiên động địa ở trên bầu trời hóa thành một trận mưa lửa rơi xuống.
Phảng phất trong thiên địa lúc này trước mặt Vương Lâm đang sụp đổ. Nhưng nhìn vậy cũng không cách nào khiến hắn ngẩng đầu khỏi chiếc quan tài, chỉ yên lặng ngắm nhìn, không hề để ý tới nửa điểm bên ngoài.
Càng ngày núi lửa bộc phát càng mạnh, mặt đất như quay cuồng, xuất hiện rất nhiều khe nứt, nhanh chóng khiến nham thạch nóng chảy tràn ngập khắp nơi. Cùng với chấn động của mặt đất, miệng núi lửa phun không ngừng, dung nham nóng chảy tràn ra, như một cơn sóng dữ từ miệng núi lửa truyền xuống.
Dung nham nóng chảy tràn tới, nháy mắt đã bao trùm toàn bộ núi lửa, chảy xuống phía chân núi.
Giờ phút này nham thạch nóng chảy trên bầu trời như mua, mặt đất cuộn sóng, cả thiên địa chỉ còn hai màu đỏ và đen. Trong màu đen đó là cuồn cuộn khóc đặc, còn màu đỏ kia là nham thạch nóng chảy chiếu sáng rực.
- Đây là lực lượng của núi lở, cũng là thứ ta đợi đã mấy ngày, rốt cục cũng đã đợi được rồi. Uyển nhi, nàng cùng với ta thử xem thức thứ tư của tiên thuật Bạch Phàm mà ta lĩnh ngộ được “Sơn Băng”!
Vương Lâm nhẹ giọng nói, nhìn mưa nham thạch nóng chảy trên bầu trời. Giờ phút này núi lửa ở chỗ hắn trong âm thanh ầm ầm chấn động lại bộc phát một lần nữa.
Mặt đất chấn động càng dữ dội, khiến cho một ngọn núi lửa ở cách xa chỗ Vương Lâm ngồi cũng rung động. Dưới ánh mắt của Vương Lâm ngọn núi đó ầm ầm phun khói đặc và nham thạch nóng chảy. Vương Lâm chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu hắn dần dần hiện ra hình ảnh năm đó ở trong Sát Vực giới, Thanh Thủy giơ tay phải lên, thi triển tiên thuật “Sơn Băng”.
Trên thực tế năm đó ở vùng đất Yêu Linh, Vương Lâm ở nơi núi lửa bộc phát đã tìm được một chút cảm giác của chiêu này. Chẳng qua cảm giác này rất yếu ớt. Trong lúc đầy nguy cơ ấy, hắn cũng không thể đắn đo suy tư nhiều.
Nhưng lúc này trong Chu Tước Thánh Tông, thứ không thiếu nhất chính là núi lửa. Mà sau khi Vương Lâm hiểu rõ hỏa nguyên lực xong lại càng thêm hiểu rõ ràng thần thông Sơn Băng này của Thanh Thủy.