Chương 1297 Tiếng Kêu Dài! Mặt nàng không còn chút máu, cả người cực kỳ gầy yếu, dường như chỉ còn da bọc xương, hai mắt không còn bao nhiêu thần thái. Đột nhiên có một hư ảnh rất lớn giống như là tiên tử ầm ầm lao đến, thẳng đến nữ tử áo trắng kia.
Ngay khi tới gần, thanh trường kiếm trong tay nữ tử này va chạm với tiên ảnh đột nhiên xuất hiện kia. Tiếng ầm ầm chợt vang lên, nữ tử kia sắc mặt càng tái nhợt hơn, phun ra máu tươi, lao thẳng vào hư không ở chỗ sâu bên trong, tiên ảnh kia ở phía sau đuổi theo không bỏ.
Hư vô vặn vẹo run rẩy, rồi tan vỡ, đồng loạt tan rã, còn có dao động của thần thông còn sót lại kia. Trong mắt Vương Lâm trong khoảnh khắc này lộ ra một vẻ kích động cùng với vui mừng như điên cuồng!
- Lý Thiến Mai!
Nữ tử áo trắng kia mặc dù dung nhan biến đổi, gầy yếu hết sức, nhưng Vương Lâm liếc mắt là có thể nhận ra, nàng chính là Lý Thiến Mai.
Bộ dạng gầy yếu kia, khuôn mặt tái nhợt kia, như từng chiếc châm đâm vào tim Vương Lâm, khiến cho hắn đau nhức, thần niệm điên cuồng bộc phát ra, hóa thành một con sóng lớn ầm ầm xuyên thấu vào trong thân thể của Cửu U Long. Dưới sự kích thích này, Cửu U Long gầm nhẹ, hai đạo khí mạnh mẽ từ trong mũi nó phun ra, cả thân thể trong lúc run rẩy lại bay về phía trước.
Lúc này tốc độ của Cửu U Long nhanh hơn, lóe lên ở bên trong khe nứt màu tím này, tốc độ dường như có thể phá vỡ trời cao. Nhưng trong khi không ngừng xâm nhập, Cửu U Long kia lại càng run rẩy kịch liệt hơn, nhất là hồn phách dường như muốn tan vỡ.
Dường như nơi này chính là cấm địa của nó, là nơi nó không dám bước chân vào.
Không quá lâu sau, Cửu U Long kia lại rít gào lên thê lương, thân thể nó đã không còn bị thần niệm của Vương Lâm kích thích, đột nhiên dừng lại, trong lúc run rẩy cuống quít truyền ra tiếng kêu sợ hãi.
Một cảm giác lạnh như băng, dường như có một luồng khí tức tràn ngập bên trong thế giới màu tím này. Cửu U Long kia chính là sau khi phát hiện ra khí tức lạnh như băng này mới hoảng sợ như vậy, không để ý tới thần niệm của Vương Lâm, dừng thân mình lại.
Nó chẳng những không tiến lên nữa, ngược lại còn muốn lui về phía sau. Vương Lâm ánh mắt lóe lên, đứng dậy đang muốn bước ra, nhưng lập tức hắn biến sắc, giơ tay phải lên khẽ lật, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một ngọc bội. Ngọc bội này chính là mệnh hồn của Lý Thiến Mai.
Từng trận tiếng động rắc rắc chói tai vang lên, vết nứt trên ngọc bội lại lan rộng ra, mệnh hồn của Lý Thiến Mai bên trong lại suy yếu hơn, dường như tính mạng đang nguy kịch.
Trái tim Vương Lâm lập tức nhói lên, giống như có một người đánh một quyền vào ngực hắn, toàn thân hắn đột nhiên có một luồng khí tức đáng sợ tràn ngập, không để ý tới Cửu U Long đang run rẩy lui về phía sau, thân mình nhảy lên, hướng về chỗ sâu của khe nứt phía trước điên cuồng phóng đi.
Chỉ là đã không còn uy áp vương thú của Cửu U Long tràn ra, Vương Lâm vừa mới lao ra, lập tức bốn phía liền có tiếng thú rống vang lên kinh thiên, chỉ thấy những mãnh thú tồn tại bên trong thế giới màu tím này, ngay khi Vương Lâm rời khỏi Cửu U Long, ầm ầm lao tới.
Một con mãnh thú giống như con rùa, to chừng trăm trượng, mang theo một sức tấn công hùng mạnh đột nhiên xuất hiện cách Vương Lâm trăm trượng, trong tiếng rít gào điên cuồng lao tới.
Tốc độ của Vương Lâm không hề chậm lại, lao thẳng về phía trước, khoảng cách trăm trượng ngay lập tức tiêu tan.
Trong khi tiến về phía trước, tay phải Vương Lâm nắm lại, trực tiếp vung ra.
Tiếng ầm ầm như thể bắt đầu một khúc nhạc tàn sát, trong nháy mắt tràn ngập cả đất trời. Con mãnh thú hình con rùa kia thân thể run lên, ánh mắt lộ ra vẻ mê man, chỉ trong thời gian ngắn thân thể nó ầm một tiếng, lập tức tan vỡ, hóa thành một đám sương máu tiêu tán.
Thân thể Vương Lâm từ trong đám sương máu xông ra, lao thẳng về phía trước. Nhưng ngay khi hắn lao ra, lập tức mãnh thú ở bốn phía rống lên kinh thiên, lại có hơn mười mãnh thú hình dạng khác lao tới.
Tiếng động ầm ầm chấn kinh thiên địa, Vương Lâm giống như là một pho tượng sát thần, tất cả lực lượng đều không thể ngăn cản hắn nửa bước. Hắn không ngừng tiến về phía trước, hai tay vung lên bên ngoài thân thể, một con mãnh thú giống như sư tử ở bên trái ầm ầm tan vỡ thành một đám máu thịt.
Một con mãng xà dài nghìn trượng thè lưỡi ra vừa mới tới gần, bị chân phải Vương Lâm đạp một cái, lập tức kêu lên thảm thiết mà chết.
Một con nhện mặt người rất lớn, thân thể to lớn nghìn trượng, mở cái miệng đỏ như máu, ngay khi sắp nuốt lấy Vương Lâm, bị tay phải Vương Lâm nhấn vào hư không một cái, con nhện kia thân mình run lên, tan vỡ mà chết.
Những tiếng kêu thảm của mãnh thú bị giết càng ngày càng nhiều, Vương Lâm giống như một cơn gió lốc, trong lúc tiến về phía trước dấy lên một cơn mưa máu, ở bên trong khe nứt điên cuồng chém giết tiến lên!
- Cút cút cút cút!!
Vương Lâm hai mắt lóe lên hồng quang, trong tiếng gầm nhẹ tốc độ càng ngày càng nhanh, hai tay bấm quyết, lại có hàng ngàn hàng vạn kiếm khí ầm ầm tràn ngập, quét ngang, mãnh thú ở bốn phía kêu lên thảm thiết lui về phía sau. Nhưng trong lúc lui về phía sau, thân thể chúng ngay lập tức tan vỡ, bị xé thành bốn năm mảnh mà chết.
Nhưng cái chết của chúng cũng chỉ khiến cho mùi máu tanh ngày càng nồng, hấp dẫn càng nhiều mãnh thú.
Những mãnh thú này phải hơn một ngàn con mãnh thú này đến gần, một ngọn lửa màu lam từ trong cơ thể hắn điên cuồng bùng phát ra, lấy thân thể hắn làm trung tâm, hướng về bốn phía điên cuồng tràn ra. Ở những nơi ngọn lửa màu lam này đi qua, hết thảy mãnh thú đều kêu lên thảm thiết, bị thiêu đốt hóa thành tro bụi.
Tốc độ của ngọn lửa màu lam này rất nhanh, xuất hiện cũng rất bất ngờ, giờ phút này mạnh mẽ khuếch tán, lập tức khiến cho phạm vi mấy ngàn trượng quanh thân thể Vương Lâm lập tức hóa thành một biển lửa, không còn một mãnh thú nào.
Chân phải hắn hướng về phía trước bước tới, tốc độ kinh thiên động địa, ầm ầm hướng về phía trước điên cuồng phóng đi.
Nhưng sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, lại có rất nhiều mãnh thú hơn tràn đến, lại một lần nữa điên cuồng lao tới, từ bốn phương tám hướng vờn quanh Vương Lâm! Hàn quang trong mắt Vương Lâm càng đậm, hắn vung tay phải lên, lập tức bên trong đất trời tối đen có lôi đình quanh quẩn, vô số ngân xà bỗng nhiên xuất hiện, lao thẳng đến Vương Lâm, hóa thành một đám lôi cầu, hướng về những mãnh thú không biết sống chết kia tấn công.
Tiếng nổ ầm ầm lại vang lên, chấn kinh hư vô, Vương Lâm lại một lần nữa lao ra, một ngọn lửa dữ dội từ bên trong cơ thể Vương Lâm bùng phát ra, dọc đường đi, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, từng con mãnh thú thân thể tan vỡ mà chết.
Còn có một ít mãnh thú ngăn cản ở phía trước bị kiếm khí phá nát, thậm chí còn có một vài con bị Vương Lâm tấn công, trực tiếp đánh vào thân thể, thân thể run lên, cũng ngay lập tức tan vỡ.
Mùi máu tanh càng đậm, Vương Lâm dọc đường tiến lên, không có một con mãnh thú nào ngăn cản. Cứ sau khi hắn đi được một đoạn, mãnh thú ở phía trước lại hiện ra vô số, Vương Lâm hừ lạnh tay phải giơ lên, vung về phía trước.
Trong tiếng ầm ầm, một thủ ấn khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện phía trước Vương Lâm. Thủ ấn này vừa mới biến ảo hiện ra, liền có một lượng lớn thiên địa nguyên lực điên cuồng ngưng tụ đến, khiến cho thủ ấn kia lập tức thực chất hóa.
Theo tay phải Vương Lâm vung lên, thủ ấn kia ầm ầm chuyển động, lao thẳng về phía trước, tất cả những mãnh thú ngăn cản phía trước khi va chạm với thủ ấn này đều lập tức kêu thảm mà chết.
Mùi máu tanh càng đậm.
Nhưng tốc độ của Vương Lâm cũng nhanh hơn, nhất là dưới Dịch Linh Ấn, toàn bộ mãnh thú đều bị diệt vong, khiến cho Vương Lâm thế như chẻ tre, dần dần đi tới tận cùng của thông đạo được đánh dấu bên trong ngọc giản.
Đến nơi này sẽ không còn chỉ dẫn nữa, khí tức băng hàn kia lạnh thấu xương truyền đến, vờn quanh bốn phía, xuyên thấu thân thể, dường như ngay cả nguyên thần cũng chậm lại.
Dịch Linh Ấn kia lập tức bị hàn khí này xông tới, tiếng rắc rắc truyền ra, trên đó đã xuất hiện những lớp băng, trong nháy mắt bất ngờ hóa thành một chưởng ấn bằng băng, dừng ở giữa không trung.
Ngay trong khoảnh khắc này, bên trong thế giới tràn ngập khí tức băng hàn kia đột nhiên liền có những đạo khí tức màu trắng bỗng nhiên biến ảo hiện ra, hóa thành những con mãnh thú phát tán ra uy áp âm hàn.
Những con mãnh thú này hình dạng khác nhau, nhưng hai mắt lộ ra hung quang, vượt xa những con mãnh thú bị Vương Lâm giết lúc trước. Chúng vừa xuất hiện, lập tức rít gào, hướng về phía Vương Lâm điên cuồng vọt tới.
Ngước mắt nhìn, bạch khí ở bốn phía hóa thành mãnh thú số lượng ngày càng nhiều, không thể đếm được.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên sát khí, không chút do dự giơ tay phải lên hướng về phía trước kéo một cái, khe nứt trữ vật lập tức xuất hiện.
- Văn thú, hiện!
Ngay khi lời nói của Vương Lâm truyền ra, lập tức ầm ầm kinh thiên động địa, xâm nhập vào trong tiếng rít gào vô biên của những mãnh thú này, từng con Văn thú đột nhiên từ bên trong khe nứt trữ vật lao ra.
Một con, hai con, mười con, trăm con, nghìn con... hơn một vạn!
Trong khoảnh khắc này, hơn một vạn Văn thú ầm ầm xuất hiện, tràn ngập bốn phía Vương Lâm, hướng về phía những mãnh thú đang tấn công kia vọt tới.
Vương Lâm lại hô lên một tiếng dài, tiếng hô này kinh thiên, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, hắn hướng về phía trước bước đi.
Lý Thiến Mai cắn môi dưới, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, không có một chút huyết sắc nào, trên vạt áo có dính máu tươi. Nàng đã dùng hết toàn bộ pháp bảo, ngay cả thanh trường kiếm kia cũng đã tan vỡ để đổi lấy cơ hội cho nàng trốn thoát.
Lúc này, trong lòng nàng vô cùng tuyệt vọng, ở thế giới bên trong khe nứt này vô cùng cô độc, không ai trợ giúp. Nơi này mãnh thú rất nhiều, giết như thế nào cũng không hết được...
Nàng nhìn bốn phía, cắn môi dưới, trên mặt lộ ra vẻ thê lương. Xung quanh nàng tràn ngập vô số mãnh thú, những mãnh thú này rít gào kinh thiên, bao vây lấy nàng, từng đạo ánh mắt dữ tợn giống như muốn xé nát thân thể nàng.
Nguyên lực của Lý Thiến Mai đã hao tổn hết, đan dược cũng đã sớm dùng hết, giờ phút này thân thể suy yếu, nhưng lại có một sự kiên định thủy chung vẫn tràn ngập trong lòng, cố gắng chống chọi cho tới bây giờ.
Cây bút màu vàng trong tay nàng vẽ ra từng ký hiệu tràn ngập bốn phía, chống cự lại sự tấn công mãnh thú. Nhưng theo nàng ngày một suy yếu, sức mạnh của những ký hiệu này hoàn toàn không thể làm tổn hại nhiều đến những mãnh thú xung quanh.
Nếu không có một đạo lam quang tràn ngập ở cách nàng mười trượng, ngăn cản những mãnh thú nhảy vào, thì có lẽ nàng đã sớm tử vong.
Những lúc này, đạo lam quang kia không ngừng run rẩy, dường như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, mãnh thú hung ác ở bốn phía không ngừng rít gào tấn công đạo lam quang càng ngày càng mãnh liệt.
Còn có một hư ảnh giống như là tiên tử phá khai hư vô, trong tiếng gào thét kinh thiên lao tới, hung hăng va chạm với đạo lam quang, ầm một tiếng, khiến cho đạo lam quang lại càng run rẩy, tiêu tan trong nháy mắt.
Mỗi một lần như vậy, sẽ có một vài mãnh thú phá vỡ lam quang lao vào, Lý Thiến Mai phải cố hết sức mới có thể giết chết chúng.
Nàng không thể kiên trì được nữa, sức sống trong cơ thể tiêu tan, nguyên lực hao tổn, khiến cho nàng giờ phút này như ngọn đèn cạn dầu.
- Ta sắp chết rồi... không biết chàng đã thức tỉnh chưa... ta không còn cơ hội nhìn thấy chàng nữa... Chỉ là, hết thảy những chuyện này, ta không hối hận...
Trong mắt Lý Thiến Mai lưu lại hai hàng nước mắt, ảm đạm nhìn về phía trước, hồi lâu sau, chậm rãi nhắm lại, chờ đợi lam quang sụp đổ, cái chết tới gần.
- Ta không hối hận...
Lý Thiến Mai thì thào.
Nhưng ngay lúc nàng nhắm mắt lại, một tiếng nổ kinh thiên động địa, mang theo khí tức khiến cho ngàn vạn người phải chú ý, mang theo một tiếng kêu dài làm cho Lý Thiến Mai tâm thần run rẩy, ầm ầm từ xa truyền đến, khiến cho Lý Thiến Mai mở mạnh hai mắt, không dám tin nhìn về phía nơi âm thanh kia truyền tới, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống...