Thơ - MM_Ngoc
Hoa Quỳnh
Hoa Quỳnh như tiếng thở dài
Nữa đêm thức giấc gọi ai thì thầm
Dịu dàng cánh khép mi cong
Giọt sương khe khẽ nằm trong lòng nàng
Nhìn em thương đến mênh mang...
Dưới trời vắng lặng - đêm giăng giăng tình
Hỡi em chớ khép lòng mình
Để anh ôm nặng chữ tình vào thơ
Để anh cứ mãi ngu ngơ...
Thả làn khói bạc thẫn thờ vì em....
Hoa Hồng
Hoa Hồng mới hé đã thơm
Gai Hồng mới nhú đã đâm tay người
Hoa Hồng hương sắc cho đời
Gai Hồng không có - thì đời buốn tênh
Hoa Lài
Ơi bông Lài trong trắng
Ai nỡ ngắt tả tơi
Dáng mảnh mai yếu ớt
Nên phải lụy vì đời
Khi hương còn thoang thoảng
Chớ để vương tay người
Ơi bông Lài trong trắng
Ai nỡ ngắt tả tơi....
Hoa Đồng Cỏ Nội
Em chẳng phải Hoa Hồng hay Lan Huệ
Chẳng ngát hương - và cũng chẳng diễm kiều
Không đâm bông trong chậu tía - đất màu
Mộc mạc lắm bởi sắc hương đồng nội
Em lớn lên giữa gío ngàn phới phới
Dẫu dập vùi trong nắng táp mưa sa
Chẳng hề đâu một tiếng nấc xót xa
Chỉ một chút vương buồn trên cánh mỏng
Đây cánh nhỏ cuốn mình bay với gío
Gửi cho đời mùì hương cỏ quê hương
Để xa rồi ai cũng sẽ vấn vương....
Một chút ấy..hương Hoa đồng Cỏ nội
Để nhớ mải nơi này là nguồn cội
Bước chân trần trên thảm cỏ mênh mang
Xin tặng đời chút hương sắc dịu dàng
Là em đó thuần khiết và trong trắng
Hoa Trinh Nữ
Dù cho mọc ở ven đường
Dù cho gai góc không ngừng bao quanh
Dù cho mưa táp - nắng hanh
Dù đời vùi dập dứơi chân địa đàng
Dù cho tình dẫu muộn màng
Dù nhân gian chẳng bàng hoàng vì em
Dù ai đổi trắng thay đen
Dù đau trong dạ - chẳng hoen ố màu
Dù từng vùi dập bể dâu
Sắc hồng Trinh Nữ - ngàn sau vẫn còn
CUNG ĐÀN TRONG ĐÊM
Sâu trong đêm - một cung trầm
Buồn như tiếng vọng của người tình xưa
Fím tơ như vệt sao thưa
Rớt trong đêm vắng - hay chưa hỡi người
Tiếng ân tình bỗng bồi hồi
Ngày nào tựa gối bên người tình chung
Này cung hoan lạc đêm Đông
Này cung ai oán ngóng trông mỏi mòn
Này cung hẹn biển - thề non
Mà sao ngân khúc chia Loan Phụng rồi
Hãy về với tiếng nhạc vui
Cung đàn mấy nhịp - cho đời ngân nga
Dẫu rằng trãi mấy phong ba
Dẫu rằng tình ấy đã xa sôi rồi
Fím tơ đồng chẳng chia phôi
Dấu chân lối cũ vẫn còn đâu đây
Đêm nay gẩy khúc nhạc say
Tình trong thơ vẫn ngất ngây bên người
Tiếng yêu thánh thót ngân lời
Tiếng tha thiết - tiếng gọi mời đêm trăng
Hãy về với một cung thăng
Để đêm chất chứa mênh mang- tiếng lòng
TIẾNG TƠ LÒNG
( Xin tặng Người lòng biết ơn của đời )
Ai nói tôi gìa nua ?
Tâm hồn tôi trẻ lắm
Sôi nổi và đằm thắm
Gửi hồn vào fím tơ
Tình là những vần thơ
Đời ngân lên nốt nhặc
Một đời yêu lai láng
Fím tơ đồng hân hoan
Đời chẳng bao giờ tàn
Tình thiên thu đẹp mãi
Không gian còn đọng lại
Tiếng đàn mãi ru ai
Tôi chẳng cần men cay
Lòng vẫn say muôn thủa
Ngân tiếng đàn tha thiết
Từng fím tình chơi vơi
Cung hòa với biển khơi
Gío ồn ào khúc hát
Cung tình buồn tím nhạt
Se lạnh cả không gian
Cung tha thiết bàng hoàng
Tình si vừa chớm nở
Cung nhắc người luôn nhớ
Cội nguồn chẳng riêng ai
Tiếng đàn mãi ngân dài
Khúc ân tình tha thiết
Khúc bi ai da diết
Là nỗi lòng của tôi
Gửi gío bốn phương trời
Fím tơ đồng lai láng
Cho đời tràn tiếng nhạc
Giàu hơn cả nhân gian
Con đường hạnh phúc
"Em cũng vậy chẳng biết đường nào nữa
Khi cuộc tình cứ đứng tựa ngã ba ...
Bỏ đường nào - tim cũng thấy xót xa ...
Tình lai láng biển bờ nào sánh nổi
Ôi niềm vui - sao chỉ vui một nửa
Mà khi buồn đau đớn lại gấp ba ?
Phải chăng vì tình cứ mãi mãi xa ... ?
Nên lận đận - ngã ba tình buồn thế ..."
" Này em ơi - Cả đời - tình có thể
Chỉ giành cho ai đó một đôi lần ...
Nếu yêu nhiều - thì tình mãi phân vân....
Con tim sẽ lụi tàn theo năm tháng
Thì em nhé - Ngã ba tình em hãy
Chọn cho mình con đường đến trái tim
Này tình yêu chân thật của ...người thưong
Là anh đó - suốt đời vì em đó
Cũng có thể con đường nhiều gian khó
Nhưng chúng mình cùng sánh buớc bên nhau
Sẻ chia vui buồn - mãi đến mai sau
Ta sẽ sống trong vuờn Hồng hạnh phúc "
CẢM NHẬN
Những vần thơ dặt dìu nhớ thương
Những vần thơ nồng nàn hơi thở
Những vần thơ tình lên thổn thức
Những vần thơ ai oán cung ngân
Những vần thơ mây gío xa gần
Những vần thơ buồn đêm dạ nguyệt
Nhửng vần thơ hôn lên mắt biếc
Những vần thơ sao xuyến lòng ai
Những vần thơ như tiếng thở dài
Những vần thơ ngóng người đi mãi
Những vần thơ tình lên oan trái
Những vần thơ rơi rớt lạc loài
Những vần thơ vượt đỉnh non đoài
Những vần thơ sẻ chia gánh nặng
Những vần thơ trôi dài năm tháng
Những vần thơ vui cả không gian
Những vần thơ yêu đến ngút ngàn
Những vần thơ.... để lòng hối tiếc
Những vần thơ... thôi hết tương tư
Những vần thơ ... làm ta sững sờ ...
Làm ta muốn yêu - làm ta lặng lẽ
Làm ta dỗi hờn - làm ta không thể....
Làm lòng ta đau... nỗi buồn nhân thế
Làm lớn hơn nhiều - suy nghĩ - khi yêu
Nhưng bỗng chợt buồn....vẫn muốn cô liêu
( đọc thơ NK )
NGẮM SAO
Sao ơi em đừng rơi trên biển
Để sóng sô đi ngút chân trời
Để anh muốn đỡ - thuyền không gío
Đau lòng buông lưới - động biển khơi
Sao ơi xin em đừng lả lơi
Đừng đi theo gió đến gọi mời
Để đêm không thấy buồn cô quạnh
Lũ khách ngập ngừng bước không nơi
Sao ơi sao ơi..này sao ơi
Một trời ánh bạc đến xa sôi
Muốn ôm vào dạ tình không nói
Chỉ biết em xa tận chân trời
VÌ EM
Đâu phải vì em chẳng ngỏ lời
Chỉ buồn tình ấy tựa trò chơi
Trò chơi vui vẻ khi tình mới
Tình sẽ quay lưng hạ màn rồi
Cứ đến - cứ đi tình vẫn vậy
Để buồn - để giận - để tương tư
Lệ hoen mắt biếc - bờ môi khép
Si mê lặng chết - hồn xanh xao
Chẳng đâu còn nữa lời xưa đó
Mưa buồn trôi hết cuộc tình đau
Lời đó Anh trao - em quên lãng
Còn gì đâu nữa - mộng ngày sau
Gìo đây tất cả tan mây khói
Tiếng yêu buồn tựa tiếng còi tàu
Trái tim phai màu
Nàng đứng đó từ bao giờ nhỉ ?
Giọt lệ tình chảy dọc nhân gian
Những ân ái tưởng đâu gìn giữ
Mà thời gian xóa trắng phai tàn
Nàng đứng đó xót xa nhân thế
Xót xa tình – và xót xa tôi…
Tim rỉ máu - buồn trông muôn thủa
Có ai ngờ tình bạc như vôi
Nàng lặng mãi mắt nhòa lệ đá
Trông trời xa – cơn gió tràn về
Những tê tái nguộI dần trong dạ
Dưới chân nàng hoa đá sinh ra
Nàng đứng giữa tình yêu năm tháng
Đứng giữa hồn thơ mãi ngân vang …
Hỡi nhân thế - Tình nào vĩnh cửu …?
Rót mật vào lệ đá tiêu tan
Nàng vẫn đứng chờ tình vĩnh cửu
Trái tim kia – đá đã phai màu …
CÂU TÌNH ÁI
Đã đau lên chín tầng mây
Rồi về than thở nơi đây với người
Buồn ơi xin hãy nguôi ngoai
Quên đi chốn ấy - người hai mặt lòng
Bạn ơi hãy sống thong dong
Để câu tình ái về trong gío ngàn
Để tình sẽ lật sang trang
Và " ngôi cao nhất " là nàng bên ta
Tình yêu rồi sẽ thăng hoa....
TRĂN TRỞ
Đêm trở mình mới biết
Gối đơn côi nhường bao
Trời trở mình mới biết
Trăng đã đi đường nào
Sông trở mình mới biết
Thuyền xa bến từ lâu
Gío trở mình mới biết
Diều dứt tình trên cao
Đường trở mình mới biết
Dấu chân rẽ về đâu
Hoa trở mình mới biết
Sắc hương đã phai màu
Đời trở mình mới biết
Tháng ngày sẽ qua mau
Em trở mình mới biết
Đêm dài chẳng còn nhau
Anh trở mình mới biết
Tình đã chết từ lâu
Thơ trở mình mới biết
Tình nào cũng phai màu
Vẫn Mãi Đi Tìm
Vẫn chôn chặt trong lòng lời muốn nói
Vẫn làm lơ ,để quay mặt bồi hồi
Và nụ cười giử mãi ở trên môi
Mà rơi rụng từng lá sầu ...rơi...rụng
Ta cúi nhặt chất đầy vào xa vắng
Chất đầy hồn chan chứa một trời thơ
Người yêu ta ,còn ta cứ ...vu vơ ...
Tạ chẳng biết điều gì chưa muốn nói
Hay có lẽ nỗi đau xưa nhức nhối
Làm lòng ta se sắt trói con tim
Tình yêu ơi sao mãi cứ đi tìm....
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: