Thơ - MM_Ngoc
Hà Nội Buồn
Cái lạnh không phải se se
Mà sao gía buốt - tái tê cả hồn
Trời buồn chi mà mưa tuôn..?
Để lòng vô cảm - phải buồn theo mưa
Ta về - đêm - chẳng sao thưa
Mịt mù sương gía - lạnh thừa bước chân
Run run gió cuốn sa gần
Bàn tay chẳng ấm - ta cần ai đây ..?
Con đường dài mãi... Vai gầy
Đời người mấy nèo - đến ngày nào quên...?
Bước hoang chốn lạ không tên
Lừng khừng đứng đợi....
Ai bên ?
Gió tràn !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2006 18:05:04 bởi MM_Ngoc >
Một điều không có thật
Ta sợ sự hư ào của trời chiều lúc nhá nhem
Ta sợ không gian oi nồng trước cơn mưa mùa Hạ
Ta sợ câu hát nửa vời vì giòng sông hóa đá
Ta sợ lúc giao thời chẳng rõ ngày hay đêm ?
Ta sợ nắng mới lên - Bỏng rát cả cánh chim?
Ta sợ mưa đầu mùa - ướt nhịp chèo đưa đẩy?
Ta sợ trăng đêm rằm - chẳng còn ai nhìn thấy?
Sợ những điều chưa thấy - làm đau trái tim ta
Tình rất gần nhưng cũng lại rất xa
Những hư ảo quanh mình là có thực
Có bao giờ tình chỉ trong ý thức
Còn thực tại chẳng hiện diện đâu đây?
Có thể nào tin được - tình rồi sẽ đắm say
Ngay cả khi không nhìn ra nhau nhỉ?
Trái tim yêu - không phải bằng ý chí
Ta không thể yêu một hư ảo trong mơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2006 19:46:18 bởi MM_Ngoc >
Sao gió chẳng để ta yên
Sao mưa cứ chuốc ưu phiền quanh ta
Sao trăng lại cứ nhạt nhòa
Sao đời lắm nèo? bài ca biết buồn?
.
Ngõ về lá rụng thuôn thuôn
Ai làm mưa trắng xóa nguồn tâm tư
Tiễn người gió lộng thờ ơ
Thổi tung mây dạt bến bờ không trăng.
Chiều Đông cuối tuần
Chiều nay cuối tuần rồi đấy
Mà sao u ám trời mây
Ngõ lạ chỉ mình ta lạ
Nên Đông lạnh tím bàn tay
Thu qua chiếc lá còn đây?
Gió lên uốn mình run rẩy
Gắng gượng mấy chiều đông đấy?
Cuối tuần buồn - chiếc lá bay...
Trước hiên vai mẹ hao gầy
Bày bán vài món hàng nhỏ
Thương người chắt chiu khốn khó
Ghé vô mua một món quà
Phố cổ chiều nay heo may
Rêu phong cả con đường nhỏ
Buồn về hắt hiu làn gió
Trong lòng chợt nhớ quắt quay...
Sài Gòn ơi ai có hay
Chiều Đông - cuối tuần - xa lạ
Nhặt lên tay một chiếc lá
Cuối tuần làm bạn cùng ta
Ngõ về lá rụng thuôn thuôn
Ai làm mưa trắng xóa nguồn tâm tư
Tiễn người gió lộng thờ ơ
Thổi tung mây dạt bến bờ không trăng.
Thổn thức
Đêm Đông trăng chẳng có chồng
Nên trăng buồn quá ra đồng tìm sao
Ngân Hà thấy vậy nao nao
Khóc ròng khóc rã ngập sao mất rồi
Trăng ơi đâu đó đôi nơi
Cũng đôi ba kẻ buồn lơi - lơi buồn
Dẫu rằng nước mắt tuôn tuôn
Đêm Đông tàn tạ - mây buông trăng mờ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2006 22:22:39 bởi MM_Ngoc >
THẾ RỒI
Thế rồi sài gòn thiếu bóng em
Chiều mưa lất phất lướt bên thềm
Giọt rơi se sắt buồn lên mắt
Lá vàng từng chiếc gợi sầu thêm
Thế rồi chiều nao đón đưa ai
Sầu lên môi mắt ngấn lệ dài
Chơi vơi một cõi lòng tê tái
Nghe buồn vời vợi tay nhớ tay
Thế rồi đường tình vắng bóng em
Mưa trên biển nhớ ướt vai mềm
Lung linh hoa sóng vàng nhung nhớ
Sương rơi nhòa nhạt phố lên đèn
Thế rồi đường về hun hút sâu
Ngây ngô lên mắt chút phai mầu
Chơ vơ chân bước hồn hoang phế
Ánh đèn vàng vọt bóng đêm thâu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2006 07:09:41 bởi nguyens >
Cô hàng hoa
Hà Nội trời còn lạnh lắm
Xúyt xoa sương giá quanh mình
Gánh hoa vẫn tươi roi rói
Đẹp như gương mặt em tôi
Có ai mua hoa Cúc không?
Này hoa Hồng nhung tươi lắm
Tiếng em vui trong sương sớm
Anh thương đôi gánh hàng hoa
Hay là em gánh qua nhà?
Để anh dùm em đôi nhánh
Cô em đôi mắt sóng sánh
Cài lên môi một nụ duyên
Em đi rồi - anh chẳng quên
Nhớ hoài gánh hoa - giọng nói
Bụng bảo dạ...anh sẽ hỏi
Tìm cho được...gánh hoa tươi
Buồn
Trong lòng sao chẳng thấy vui
Buồn đeo đuổi mãi - mồ côi tiếng cười
Một mình chẳng muốn nhìn đời
Vì trăng đã có sao trời vây quanh
Có lẽ kiếp trước đành hanh
Kiếp này mới phải nhìn quanh...một mình
Ai ơi có chữ chung tình..?
Mà sao tôi chỉ thấy mình bóng tôi
Nơi của riêng ta
Hãy ngủ đi thơ ơi ngủ đi nhé
Để tình yêu khe khẽ ngủ kề bên
Để cho ta quên hết những ưu phiền
Để đau đớn đừng theo ta rong ruổi
Trên đường đời có sóng cồn gío thổi
Có biết bao hiểm họa với tai ương
Nhưng gió ơi ta chỉ có tình thương
Ta chỉ có trái tim thôi...bé nhỏ
Có nghe chăng...thì gió ơi hãy lặng
Và hiền hoà đừng sóng dây biển khơi
Để tình yêu một giấc ngủ thảnh thơi
Để từ đó lặng yên không thổn thức
Ta sẽ đến nơi đó - lòng chân thực
Để hồn buồn nhẹ nhàng phút nghỉ ngơi
Chẳng cần đâu - lời hứa gió buông rơi
Nơi ta đến chỉ riêng mình ta đến
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2006 21:44:11 bởi MM_Ngoc >
Lạc Nhau
Lạc nhau từ độ Đông sang
Nên tình lay lắt mênh mang nỗi niềm
Lạc nhau giữa cánh đông đêm
Nên Trăng có tỏ cũng tìm không ra
Lạc nhau ở giữa thơ ca
Nên thơ ngơ ngác ngã ba tìm đường...?
Lạc nhau bên bờ đại đương
Nền thuyền cứ mãi muôn phương không về
Lạc nhau trong cả lời thề
Nên môi mắt chĩ ủ ê giọt buồn
Lạc nhau chiều Hạ mưa tuôn
Nên mây đen đã che luôn nhau rồi
Lạc nhau hết cả cuộc đời
Nên không còn nữa những lời thương yêu
Lạc đường thơ
Ta buồn bỏ ngỏ trời đêm
Để trăng trên đó chỉ thêm thẫn thờ
Ta buồn ngày nằng ngu ngơ
Để hoa muốn nở phải chờ thơ lên
Ta buồn sông chẳng ngủ yên
Để cho thuyền ấy về bên bến tình
Ta buồn gió chẳng thôi miên
Để con diều giấy ưu phiền rớt rơi
Ta buồn đời mãi chơi vơi
Để đường gai góc tơi bời dưới chân
Ta buồn thơ cứ phân vân
Để tình lạc mất nẻo gần nẻo xa
Ta buồn giấc ngủ nhạt nhòa
Để nguồn cảm hứng thi ca lặng dần
Ta ơi ở chốn đường trần
Phải chăng lạc lối những vần thơ ta...?
Thành thật
Ta thành thật với chính mình
Để lòng khỏi phải biện minh với đời
Ta yêu hay ghét ai ơi
Thẳng ngay với cả đất trời quanh ta
Nụ hoa sẽ mãi nhạt nhòa
Khi mưa gió cứ mù lòa xung quanh
Tiếng chim sao hót không thanh
Trong lồng buồn bã còn dành cho ai?
Tình yêu rồi sẽ lạc loài
Khi không qua được đường dài dưới chân
Khi tình cứ mãi phân vân
Còn đâu cảm xúc - phải đành quay đi
Yêu trăng - thơ còn tình si
Yêu nhau không thể quên vì gió mưa
Tình thiên thai
Thế là ta gặp lại nhau
Như nắng hong lại niềm đau của tình
Tia nắng sớm còn lung linh
Nụ hoa vẫn khép - giọt tình còn hương
Biết rằng tình vẫn còn vương
Chỉ vì ai cắt đoạn trường làm hai...?
Nỗi buồn giờ đã nguôi ngoai
Nhưng niềm vui cũng chẳng ai tặng mình
Gà gáy sớm gọi bình mình
Uớc gì mình gọi được tình đến đây
Quay lưng nước mắt vơi đầy
Nỡ đâu để thấy lệ dầy bờ mi
Chờ nhau cho hết Xuân thì
Kìa đôi bướm trắng đi về thiên thai
Chiếc lá cuối cùng
Cành Đông một chiếc lá lắc lay
Gió ơi đưa khẽ kẻo lá bay
Chiều qua hanh nắng cho vàng lá
Để Thu giữ lại chút tình say
Xào xạc tiếng reo nghe vui lạ
Lá vươn khung cửa ghé vào đây
Có con chim muộn chưa về tổ
Ríu rít gù nhau trước hiên này
Thi sỹ lặng im chờ Đông tới
Mà tình vương vấn gió heo may
Lửng lơ mây trắng như làn khói
Hò hẹn cùng nhau xám từng ngày
Chiếc lá cuối Thu buồn run rẩy
Nghe Đông ngạo nghễ trở bàn tay
Gió thương chiếc lá đưa qua cửa
Gửi chút tình Thu cuối cùng này
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: