Trích đoạn: MM_Ngoc
Ta còn gì
Hình như ta chẳng còn gì để mất
Khi tình yêu như bão cuốn qua đầu
Chút ấm lòng cũng trôi dạt nơi đâu
Và trần trụi là nỗi buồn đọng lại
Gió tê tái thét gào ngoài hoang bãi
Cỏ trên đồi vàng cháy nắng xác xơ
Trên đỉnh cao một cây đứng chơ vơ
Cành khẳng khiu rụng rơi từng mảnh lá
Có lẽ nào làm ta đau đến lạ
Chỉ một lần đã đủ để tan hoang
Chút tình thôi nào có nghĩa đá vàng
Sao để lại vết lòng bầm quằn qoại
Gió hỡi gió ta làm gì sai trái
Mà đem tình hủy hoại giữa chồi non
Để tim ta nay bỗng chỉ mỏi mòn
Tìm chi nữa giữa bến bờ sạt lở
Ai đến đó xin có lời nhắc nhở
Rằng tình yêu là mảnh vỡ của đời
Xin hãy nhìn - và hãy lặng thinh thôi
Xin đừng chết một lần...rồi mãi mãi
Tạ Ơn Đời
Ta trượt ngã trên đường tình nhiều bận
Vẫn đứng lên dù tim đã bập dầm
Dù cho tình tặng lòng mấy vết thâm
Ta vẫn tạ ơn đời cho ta biết
Tình đâu chỉ toàn là tình cay nghiệt
Nửa của ta còn đang ở thiên đàng
Còn đang chờ đến lúc Xuân đời sang
Sẽ hiện hữu ném ta vào hạnh phúc
Ta vẫn biết dòng đời hay uốn khúc
Thì trách chi khi tình đã bay xa
Cứ để buồn gậm nhấm tâm hồn ta
Nhưng không trách đời bày nhiều oan trái
Ta vẫn muốn ôm tình , không sợ hãi
Nào phải đâu yêu sẽ chết trong lòng
Ta vẫn tìm một nửa - ta đợi mong
Nểu trượt ngã chẳng qua vì chưa phải
Bởi thời gian có bao giờ quay lại
Và tình đâu là mảnh vỡ của đời
Xót xa nào cũng một thuở , rồi thôi
Nên ta vẫn tạ ơn đời , mãi mãi !
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2006 01:33:04 bởi Huyền Băng >