Trích đoạn: MM_Ngoc
Bông Hồng héo
Không hiểu sao mỗi lần đau lại khóc
Có lẽ nào nước mắt lại tự rơi
Ở trong lòng buồn lắm đó ai ơi
Bỗng trống vắng như đồng không cây cỏ
Đau nhức hết cả cõi lòng thế đó
Đau cả khi chẳng thấy rõ vì đâu
Ở trên đời ai cũng trải u sầu
Cả khi thức cả khi chìm giấc ngủ
Ta thật muốn có được người ấp ủ
Cho cơn đau dịu mát cả trong lòng
Như mưa về làm hoa cỏ nở bông
Như ruộng hạn bỗng khép lòng nứt nẻ
Đau là chi...chẳng có gì mới mẻ
Mà sao mi cứ doạ nạt người ta
Để một mình nước mắt lại chan hòa
Không hiểu nổi phút yếu lòng chi lạ
Nỗi u uẩn bỗng bừng bừng - sa ngã
Và tâm can nặng trĩu một gánh buồn
Chi muốn nhìn ai đó - nước mắt tuôn
Để quên hết - những ngập tràn trống vắng
Ngày quên nắng - còn đêm qua trăng lặn
Chỉ còn ta như trái đắng của đời
Người ơi người - giọt nước mắt vừa rơi
Xoè tay nhé hứng vào lòng nỗi nhớ
Xa lắm đó chắc gì ai cắc cớ
Một bông Hồng héo úa trước bình minh
r
Cơn đau nào đã làm rơi nước mắt
Nỗi buồn nào lạnh buốt giá con tim
Chiều rơi nhanh theo vạt nắng im lìm
Không tiếng vọng báo tin ngày đã hết
Ở trong vườn có một bông hồng héo
Mưa chưa về cho cây cỏ xanh tươi
Anh ra đi mang theo cả nụ cười
Em ở lại ôm trong lòng nỗi nhớ
Niềm u uẩn nói sao cho anh hiểu
Nửa vầng trăng soi bóng khi đêm về
Chăn gối lạnh thẻm bàn tay ấp ủ
Tiếng chim buồn réo gọi giữa cơn mê
Tình yêu nào không mang theo vị đắng
Nụ hôn nào chẳng ngọt lịm bờ môi
Mất anh rồi đời chỉ còn trống vắng
Mưa nắng đi về một mình em thôi