Thơ - MM_Ngoc
Gấu Bông
Gấu không làm ta đau
Khe khẽ ru giấc ngủ
Mỗi đêm ta tự nhủ
Thà là như Gấu Bông
Bộ lông mượt bập bồng
Ấm nồng hơn tình ái
Mùi thơm dù ngái ngái
Là mùi nhớ từng đêm
Ngày lễ Thánh - bình yên
Gấu đã vào mộng mị
Gấu trở thành tri kỷ
Hơn tất cả lời tình
Không bao giờ lặng thinh
Dù chưa hề biết nói
Không bao giờ quên đợi
Dù chưa ngõ lời thề
Những ước muốn đam mê
Ta nhủ thầm với Gấu
Những buồn - vui chôn dấu
Gửi vào hồn Gấu Bông
Chuyện Bông Hồng
Vườn Hồng sáng ấy sao ngát quá
Bông nở lá chen nụ đầy cảnh
Dăm cánh trắng, cánh hồng cánh thắm
Ngát hương tình níu cả bước chân...
Ta thương lắm cánh hồng ta yêu lắm
Cánh hồng non trong trắng đến kiêu kỳ
Ta yêu lắm từng cành đau buốt máu
Vì cuộc đời nên đã sớm chia ly…
Những bông hồng hôm nay người cắt bán
Cho người nào, biết ai có nâng niu…?
Những cánh hồng mới tinh nguyên buổi sáng
Vào tay ai, biết có thỏa lòng yêu…?
Rồi một chiều thấy bông hồng xám ngắt
Ai mang ra vứt trả cạnh lề đường..
Ai đã hết niềm thương yêu. Bội bạc…
Vứt xác hồng không một chút vấn vương…?
Nguyễn Hoàng
Thanh thản đi
Một hôm ta chẳng có tình
Những đam mê đã thình lình bỏ đi
Những lời người nói sân si
Ta quên cho hết được gì hôm qua
Hôm nay nắng đẹp chan hoà
Có con chim hót không là ái ân
Cỏ cây chẳng chút phân vân
Cứ vui như đã bao lần nở hoa
Mỉm cười như trẻ oa ...oa
Thấy lòng lặng hết hải hà cuồng phong
Kệ cho ngoài đó mưa giông
Kệ cho bỏng rát tình nồng của ai
Một đêm chẳng chút liêu trai
Một ngày chẳng biết có ai nhớ mình
Ở sâu tận đáy tâm linh
Chỉ ta mới biết lòng mình cần chi r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2006 10:49:53 bởi Huyền Băng >
Mong
Hôm nay nắng đẹp chan hòa
Ta mong Lòng hãy nở hoa cho Lòng
Cho xanh cho thắm cho hồng
Cho vàng hết cả mênh mông nỗi buồn…
Cớ gì trời đổ mưa tuôn
Cớ gì nắng rát gió hờn cỏ cây
Cớ gì lắm kẻ mơ ngày
Cớ gì đau khổ lắt lay giấc nồng..
Người ơi! Lúc có lúc không
Tình như giớ thoảng mơ hồng đó nghe
Lắng nghe Lòng gọi tiếng Về
Bàng hoàng tan cả giấc mê ái tình…
Nguyễn Hoàng
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2006 22:20:37 bởi diên vỹ >
Ta là Ta
Lạy đất cho ta quên ta
Quên ta ỡ giữa ngàn hoa màu vàng
Cho ta quên lối sang ngang
Con đường thẳng tắp thênh thang thế mà
Lạy trời cho ta quên ta
Quên ta ỡ giữa hằng hà là sao
Sao trời giăng kín trên cao
Còn sao biển sáng thuở nào tay anh
Lạy thơ - quên sạch sành sanh
Nhũng lời thú tội - ngọt lành ngày nao
Những lời có cánh bay cao
Những lời chỉ có hư hao cõi lòng
Lạy cho ta mãi mùa đông
Cho ai không thấy cành Hồng mùa Xuân
Lạy cho tình xa hay gần
Chẳng làm ta nhớ - một lần là ta
Vui một tí
Em nhìn cái nick yahoo
Biết là anh ở lù lù phía sau
Vậy mà chẳng nhắn một câu
Hình như cái lưỡi đi đâu mất rồi
Hay là đang thả chim trời
Tìm nơi cá lặn gọi mời tình yêu
Anh biết em thích anh nhiều
Nên anh làm bộ ra chiều ta đây
Anh chờ cho men thật say
Rồi quăng cái lưới vớt đầy hồn em
Anh về mở lưới mà xem
Em mà có đó - cứ đem nhúng dầu
Đừng mơ con cá cắn câu
Khi không có cả một xâu : em à
Anh yêu em đến tận già
Khi anh chống gậy em là Tầm Vông
Anh tặng em cái bộ lòng
Khi nó chưa ruỗng từ trong ra ngoài
Em ơi đừng có liêu trai
Đợi khi trăng sáng cười loài Tinh Tinh
Tuị mình như bóng với hình
Yêu nhau ta sẽ tự tình bằng thơ
Trích đoạn: MM_Ngoc
Ta là Ta
Lạy đất cho ta quên ta
Quên ta ỡ giữa ngàn hoa màu vàng
Cho ta quên lối sang ngang
Con đường thẳng tắp thênh thang thế mà
Lạy trời cho ta quên ta
Quên ta ỡ giữa hằng hà là sao
Sao trời giăng kín trên cao
Còn sao biển sáng thuở nào tay anh
Lạy thơ - quên sạch sành sanh
Nhũng lời thú tội - ngọt lành ngày nao
Những lời có cánh bay cao
Những lời chỉ có hư hao cõi lòng
Lạy cho ta mãi mùa đông
Cho ai không thấy cành Hồng mùa Xuân
Lạy cho tình xa hay gần
Chẳng làm ta nhớ - một lần là ta
Xin
Xin Trời để Tôi quyên Tôi
Cho quên đi hết chơi vơi… hão huyền
Xin Tình cho Tình quên Tình
Quên đi ảo mộng mong manh nỗi chờ…
Xin mơ cho qua cơn mơ
Quên đi ước nguyện, vần thơ lời thề
Xin Tình chớ có si mê
Quên đi day dứt não nề bơ vơ…
Xin Thơ đừng mơ mộng Thơ
Đừng yêu, đừng nhớ, đừng chờ, đừng mong
Đừng hoan hỉ, đừng vui mừng
Ta em hai kẻ người dưng ấy mà…
Xin lời chớ có xa hoa
Đừng ngon đừng ngọt để mà nhớ thương
Tình ơi! Hãy như hư không
Ôm Em trọn vẹn mà không đợi gì….
Nguyễn Hoàng
Tìm lại mình
Ta cười khoả dấu niềm đau
Để cho nức nở chui sâu vào lòng
Ta ca hát khúc giao đồng
Tiếng thơ vất vưởng đèo bòng chữ yêu
Nhởn nhơ đây đó cô liêu
Vẫn làm ra vẻ buổi chiều đắm say
Đi qua chốn cũ mai này
Thả cho nỗi nhớ đong đầy mắt môi
Này đây ngọn gió mồ côi
Gội cho sạch nhé hồn tôi cuối chiều
Vắt cho cạn hết bọt bèo
Trơ ra mới thấy rõ điểu oái oăm
Mùa hè - tim rét căm căm
Đâu rồi chiếc gối - tình nằm co ro
Ai làm trăng cứ thập thò
Nửa khuya sáng trộm - mối lo phập phồng
Giữa bàn giấy ngả mầu đồng
Mực khô - nghiên gãy - tình không chịu về
Ta cười ngọn gió nhà quê
Đừng đi theo mãi cầu thề chiều hoang
Giữa đồng cứ hát oang oang
Còn tìm lại được mênh mang tiếng lòng
Bến Tình
Ta về gói ghém mây mưa
Để cho mùa gặt có thừa thời gian
Mùa về nắng đẹp trời quang
Giấc trưa kĩu kịt lúa vàng ngập thôn
Ta về rủ khéo Trăng non
Thả tình lên lưới mà gom cá về
Đê mê Trăng cũng cặp kê
Vài ngôi sao lạ - chưa về hả Trăng
Ta về thắp ngọn hoa đăng
Đèn lồng ai đó giăng giăng ngập trời
Cô em gánh nước giếng khơi
Làm sao ghánh hết lả lơi chuyện tình
Ta về cây trúc vừa xinh
Sao em cứ đứng một mình thở than
Cột đình chén dọc - chén ngang
Để cho cây Trúc hoang mang khóc thầm
Ta về buồn vợi trong lòng
Nghe chiều đổi gió - áo hồng thả rơi
Bến tình nào cũng lắm lời
Thôi để con tạo gọi mời đích danh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2006 12:17:26 bởi MM_Ngoc >
Năm canh say mèm
Canh một tôi ngồi say bóng trăng
Sao tình yêu không vỗ về giấc ngủ
Lồng lộng bầu trời nói điều ấp ủ
Trái tim buổi đầu như lúa non tơ
Canh hai tôi say men trời ngác ngơ
Chưa một phút giây ngại ngùng nuối tiếc
Đêm chợt bần thần trãi lên gối chiêc
Điều lặng câm tình - như giấc liêu trai
Canh ba tôi say lời ân ái lạc loài
Lũ sao hững hờ rớt rơi đâu hết
Lắt lay tứ bề vô biên gục chết
Bên cội mai gía - héo dưới trăng khuya
Canh tư tôi say lả lướt gió về
Le lói ánh trăng còn loang ngấn lệ
Đêm lê thê nát nhầu quanh trần thế
Nửa mảnh trăng buồn rớt xuống đầu non
Canh năm qua - đêm say mãi vẫn còn
Còn sót lại chiếc gối buồn góc nhỏ
Tia nắng sáng ngó nhìn vào trong đó
Rọi vào lòng - ngần ngại - xóa cơn say
Trích đoạn: MM_Ngoc
Năm canh say mèm
.........................................................
Năm canh
Canh một ta ngồi yêu ánh trăng
Say mê vẻ đẹp của cung Hằng
Muôn tơ ánh bạc đan màn trắng
Cây cũng say tình chẳng nói năng…
Canh hai ta ngồi yêu vần thơ
Không không có có chút tình hờ
Thương thương nhớ nhớ mơ mộng hão
Cắn bút tìm thơ, thơ vẩn vơ…
Canh ba ta nằm yêu giấc mơ
Cưỡi mây đạp gió cõi Tiên chờ
Lên non xuống biển vung bảo kiếm
Đội đá vá trời thay nữ Oa…!
Canh tư ta nằm ngẫm nhân gian
Bệnh dịch can qua cảnh bần hàn
Ai đem đau khổ cho nhân loại
Đâu đường qua khỏi mọi gian nan…?
Canh năm ta yêu mặt trời vàng
Nắng gọi bình minh khắp xóm làng
Vươn vai thức giấc cùng chim chóc
Thư thả cõi lòng hát oang oang…
Nguyễn Hoàng r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2006 22:26:08 bởi diên vỹ >
Vậy Nha Em
Không còn gì nữa cho em
Con đường xưa đã cũ mèm trong anh
Không còn vương vấn dỗ dành
Nên khi gió thổi chuông đành làm lơ
Không còn dù chút ơ hờ
Nên đàn lỡ nhịp... bơ vơ giữa chừng
Không còn đâu - chỉ người dưng
Nên câu nhắn gửi ngập ngừng trở vô
Không còn sao biển hẹn hò
Nên bàn tay ấy hư vô đêm hè
Không còn tất cả - coi nè
Nên Trăng ngày ấy thả bè trôi đi
Không còn gì - chẳng còn gì
Tình em anh đã quên đi muôn đời r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2006 22:28:09 bởi diên vỹ >
Bốn mùa tình
Em và anh không gặp nhau từ lâu
Nên mùa Hạ ve buồn than rỉ rả
Nên mùa Hạ trời khóc thành mưa đá
Lạnh từng cơn - nát từng kỷ niệm buồn
Em và anh ở cuối và đầu nguồn
Chiếc lá vàng thả Thu vào chiều vắng
Để mỗi sáng em ra sông lẳng lặng
Gom tình vào từng chiếc lá mong manh
Anh ơi anh mùa Đông ấy qua nhanh
Giòng sông cũ không diụ êm qua bến
Chiếc lá vàng - em đợi hoài không đến
Trăng mùa Đông lặng tắt ở đầu nguồn
Hai đứa mình trái tim đã tha phương
Tình hai nữa chia đều cho hai phía
Cánh đồng hoang giờ mùa Xuân đang đến
Ta có về hái bông cỏ không anh r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2006 22:37:59 bởi diên vỹ >
Trích đoạn: MM_Ngoc
Bến Tình
Ta về gói ghém mây mưa
Để cho mùa gặt có thừa thời gian
Mùa về nắng đẹp trời quang
Giấc trưa kĩu kịt lúa vàng ngập thôn
Ta về rủ khéo Trăng non
Thả tình lên lưới mà gom cá về
Đê mê Trăng cũng cặp kê
Vài ngôi sao lạ - chưa về hả Trăng
Ta về thắp ngọn hoa đăng
Đèn lồng ai đó giăng giăng ngập trời
Cô em gánh nước giếng khơi
Làm sao ghánh hết lả lơi chuyện tình
Ta về cây trúc vừa xinh
Sao em cứ đứng một mình thở than
Cột đình chén dọc - chén ngang
Để cho cây Trúc hoang mang khóc thầm
Ta về buồn vợi trong lòng
Nghe chiều đổi gió - áo hồng thả rơi
Bến tình nào cũng lắm lời
Thôi để con tạo gọi mời đích danh
Ta về
Ta về giam hãm vầng trăng
Để tình ta giống trăng rằm mà thôi
Ta về ngăn gió mưa rơi
Để mây em mãi trên trời của ta…
Ta về quây hết của nhà
Cho gió em khỏi đi ra tìm người
Ta về ngăn cả nụ cười
Để đôi môi ấy chỉ tươi với mình…
Ta về tát cạn biển xanh
Để thuyền em khỏi lênh đênh bến người
Ta múc hết nước giếng khơi
Không cho em xõa tóc soi bên đường…
Ta về cấm hết phố phường
Để em khỏi ngó ra đường nhìn ai
Ta về giấu hết ban mai
Để hoa em khỏi sớm phai sắc hồng…
Ta đem thả hết đèn lồng
Để em ngắm cảnh hoa đăng thôi mà
Ta ngồi ước em với ta
Như đinh đóng cột như xà buộc dây….
Nguyễn Hoàng
Nhìn chi em ? Nhìn chi ngoài mặt biển xa xăm ?
Đường Chân Trời của em là cát
Khi cát bạc bờ , sóng gào giận dữ ngoài kia ....
Nhìn chi trong suốt cốc pha lê ???
Trái tim của em là nhựa
Là mủ cây đục một màu trắng sữa
Không phải là pha lê long lanh
Nhìn chi về phía của ai kia ???
Tình của em là chua chát
Cúi mặt về đây , giọt nuớc nào mặn đắng
Trên bờ môi em ?
Nhìn chi về phía của anh ?
Nhìn chi em để biết mình đau buốt
Từ đây sẽ chỉ mình em xót nhức
Về những gì đã qua
......
Những rung động đã không thể hai lần !
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: