Thơ - MM_Ngoc
Phai màu
Có lẽ anh đã quên
Con đường Trăng nhạt nhòa từng bước
Cơn gió xac xào khẽ lay
Chiếc lá nhạt màu hôm trước
Lá bay ..
Anh có nhớ chăng - mình đã đắm say
Giữa thiên nhiên khắc sâu từng kỷ niệm
Anh nắm tay em
Đêm chẳng nhìn ra nhau nữa
Chỉ mắt môi mình
Là không nhạt đâu
Anh nói rằng
Chúng mình hôm nay và mai sau
Không bao giò xa nhau
Cho dù đời có bể dâu - Núi có cản ngăn - sông có sâu hơn nữa
Và chỉ bao giờ biển nhạt
Anh mới quên được em
Anh ơi
Anh thử nhìn lại mà xem
Biển vẫn mặn mòi - sông vẫn bình yên - nuí vẫn thản nhiên như trước lời anh nói
Còn tình yêu của anh thì đã vội
Đã vội phai màu
Hôm qua
Phai màu
Có lẽ anh đã quên
Con đường Trăng nhạt nhòa từng bước
Cơn gió xac xào khẽ lay
Chiếc lá nhạt màu hôm trước
Lá bay ..
Có khi nào
Có khi nào
Bước chân về con đường thuở trước
Em có nghe
Tim nhắc nhở ngày…
… Lời yêu đương hẹn thề vàng cả đất
Tím cả trời
Cũng ở con đường này thôi…
Có bao giờ em nghe tiêng mưa rơi
Từng giọt cút côi
Rả rích buông lời tạ từ trên mái ngói
Thấy chơi vơi nhức nhối mối tình đầu…
Những ngày ta tưởng đã cho nhau
Những lời nói tưởng dời non lấp bể
Những phút tưởng xa nhau thôi, không thể
Tưởng tình yêu mãi mãi đến bạc đầu…
Đừng trách chi em tim ai chẳng đau
Và lòng anh cũng chẳng là gỗ đá
Niềm đau thương từng đêm vật vã
Khi đôi mình cách xa….
Đừng trách chi em nếu tình có nhạt nhòa
Ta hãy nhớ về nhau những gì tốt nhất
Và quên đi những gì vỡ nát
Và lại mong như ta đã từng mong…
Mặt trời vẫn hồng, trăng vẫn sáng, suối vẫn trong
Biển vẫn còn chát mặn
Nếu cảm thấy có khi lòng trống vắng
Là tình ta-cơn địa chấn chực tuôn trào….
Nguyễn Hoàng r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2006 21:57:44 bởi diên vỹ >
Có khi nào
Có khi nào
Bước chân về con đường thuở trước
Em có nghe
Tim nhắc nhở ngày…
… Lời yêu đương hẹn thề vàng cả đất
Tím cả trời
Cũng ở con đường này thôi…
Có bao giờ em nghe tiêng mưa rơi
Từng giọt cút côi
Rả rích buông lời tạ từ trên mái ngói
Thấy chơi vơi nhức nhối mối tình đầu…
Những ngày ta tưởng đã cho nhau
Những lời nói tưởng dời non lấp bể
Những phút tưởng xa nhau thôi, không thể
Tưởng tình yêu mãi mãi đến bạc đầu…
Đừng trách chi em tim ai chẳng đau
Và lòng anh cũng chẳng là gỗ đá
Niềm đau thương từng đêm vật vã
Khi đôi mình cách xa….
Đừng trách chi em nếu tình có nhạt nhòa
Ta hãy nhớ về nhau những gì tốt nhất
Và quên đi những gì vỡ nát
Và lại mong như ta đã từng mong…
Mặt trời vẫn hồng, trăng vẫn sáng, suối vẫn trong
Biển vẫn còn chát mặn
Nếu cảm thấy có khi thấy lòng trống vắng
Là tình ta-cơn địa chấn chực tuôn trào….
Nguyễn Hoàng
Cám ơn anh - một bài thơ rất hay và rất đúng nữa đó - cám ơn nhiều
Tắt Lửa
Không còn thương nhau - một con mắt cũng đau
Nên nhìn nhau bằng hai con mắt là điểu xa xỉ lắm
Vẫn biết vậy nên nhủ lòng đừng coi là lạ lẫm
Khi người ta quên hẵn không nhìn mình
Coi như mình không hiện diện nơi đây
Coi như ta chưa từng là nỗi nhớ
Ta hiểu chứ - vì không là duyên nợ
Một cơn đau quặn thắt cả trong lòng
Bỗng thấy quanh mình lạnh như mùa Đông
Vòng tay hồi nào - thờ ơ buông lửng
Ánh mắt ngày nào - giờ nhìn nhau ấp úng
Nụ hôn ngày nào - chỉ còn là hương xưa
Ta vẫn dõi nhìn - nhìn chỉ để tiễn đưa
Với ai đó tình chẳng còn là nỗi nhớ
Mới hôm qua nồng nàn như nắng hạ
Mà hôm nay mùa Đông cả thiên đường
Quên đi ta ơi chẳng tìm đâu ra chút tình thương
Chẳng ánh mắt - chẳng nụ cười - chẳng một lời an ủi
Người đã buông hết - ta còn cần gì đốm lửa
Mỉm cười buồn chuyện ấy đã xa xăm
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2006 22:16:08 bởi diên vỹ >
Đứng dậy
Vấp một lần rồi đứng dây một lần
Xoa chỗ đau và bắt đầu bước tiếp
Trên đường đời nhiều chông chênh khuất lấp
Sẽ có khi lại vấp ngã lần hai
Đứng dậy tiếp chẳng cần nhìn có ai
Tự đứng dậy để lần sau nhớ đó
Trên lối mòn có một viên đá nhỏ
Đường thênh thang chắn lối một cây ngang
Ta vẫn đi vẫn vấp vẫn hoang đàng
Không ngoái lại đường còn dài lắm đó
Nên vấp ngã cứ việc nhìn cho rõ
Để lại đi đừng đứng đó nhìn quanh
Trích đoạn: MM_Ngoc
Đứng dậy
Vấp một lần rồi đứng dây một lần
Xoa chỗ đau và bắt đầu bước tiếp
Trên đường đời nhiều chông chênh khuất lấp
Sẽ có khi lại vấp ngã lần hai
Đứng dậy tiếp chẳng cần nhìn có ai
Tự đứng dậy để lần sau nhớ đó
Trên lối mòn có một viên đá nhỏ
Đường thênh thang chắn lối một cây ngang
Ta vẫn đi vẫn vấp vẫn hoang đàng
Không ngoái lại đường còn dài lắm đó
Nên vấp ngã cứ việc nhìn cho rõ
Để lại đi đừng đứng đó nhìn quanh
Vấp ngã?!
Đời vẫn thế, biết đi là phải vấp
Vấp một lần cho ta lớn khôn lên
Vết thương đau đôi khi hóa dịu mềm
Khi mai mốt ta hiểu đời dâu-bể
Cứ bước đi, chớ bận tâm kể lể
Làm chi em, chữ nghĩa lắm vu vơ
Hót chi nghe thêm mỏi mệt bơ phờ
Người cũng chán, mà lòng em thêm khổ
Phía trước em là con đường rộng mở
Hãy vô tư đi về phía chân mây
Thoảng xa xa vẫn có gió chất đầy
Người tình mến của riêng em còn đợi
Hạnh phúc, đôi khi, gần lắm, kế em thôi??? Paris- 10h30- 09/06/06 Hoàng Thy Mai Thảo
Dặn lòng
Cơn say rồi cũng qua mà
Gió tràn đồng trống - thật thà rong chơi
Giữa biển thuyền vẫn khơi khơi
Mưa giông có lúc - mặt trời lại lên
Chỉ là khúc nhạc không tên
Chỉ là trăng sáng trăm miền đâu riêng
Rằng tình thì gió triền miên
Không tình gió thoảng qua hiên - thế mà
Đường xưa quên phắt - nên xa
Trầu héo - cau rụng - vôi đà chưa tôi
Đừng vì bím tóc chia đôi
Quấn quanh chưa hết - mồ côi tiếng cười
Dẫu buồn chuyện kể một đời
Vẫn còn đâu đó - duyên trời Trúc Mai
Sông sâu lưới thả làng Chài
Cô em xóm Chợ miệt mài về phiên
Ta về ta tắm ao tiên
Rửa cho sạch hết muộn phiền trong nhau
Ngả mình giữa đám cỏ lau
Bên bông Bàch Hợp - từ lâu ngủ vuì
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2006 16:49:01 bởi MM_Ngoc >
Trở về
Có khi ngồi im nhìn quanh
Đọc thơ và nghĩ chẳng đành rêu phong
Mùa hạ nên mưa ngập lòng
Ra sông đổ hết - ra đồng dạo chơi
Ruộng dưa leo cứ phơi phơi
Nhìn quanh ..hái trộm một thời nhóc con
Y như thuở ấy trăng non
Chưa hề ngơ ngẩn - lối mòn phù du
Hát vang trời đất mịt mù
Nhông nhông một lũ - chạy ù trong mưa
Khi xưa cánh võng đòng đưa
Lá dừa rủ bóng giấc trưa vỗ về
Nghĩ thương lũ nhóc nhà quê
Trò chơi chỉ có ghép bè - lội sông
Đen thui như cá ngoài đồng
Miệng cười ngoác cả tấm lòng trẻ con
Bây giờ ngày ấy đâu còn
Bây giờ áo nón môi son diụ dàng
Nhìn mưa con mắt mơ màng
Lên xe xuống ngưa nhẹ nhàng như ru
Ừ thì Trăng vẫn lù lù
Ừ thì mưa vẫn sa mù như xưa
Ước gì chẳng có tiễn đưa
Ta về ngày ấy - chạy mưa giữa đồng
Một thời oanh liệt
Dừng chân bên gốc Tùng gìa
Thương cho cội rễ mù loà thời gian
Vi vu gió - với mây ngàn
Xác thân đã ruỗng - hoang mang cuối đời
Đừng buồn nhé cội Tùng ơi
Ngã lưng nằm nghỉ một nơi yên lành
Một thời nào rất liệt oanh
Hiên ngang - giông bão - vẫn xanh giữa trời
Qua rồi - ngủ giấc gọi mời
Cây non đã nhú - Tùng ơi chớ buồn
Biển cạn
Một lần
Nâng khúc lương duyên
Quay nhìn
Ngơ ngẩn du thuyền
Còn xa
Một lần
Ảo vọng vỡ òa
Biết tìm đâu nữa
Mù loà
Tình câm
Ai xui ai
Hẹn đêm rằm
Để Trăng niú kéo
Nợ bầm ruột gan
Một lần
Trải nắng đa đoan
Vàng tơ
Vương vấn
Lại mang tội tình
Một lần
Chỉ có lòng mình
Mới hay
Biển đã thình lình
Cạn khô r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2006 08:58:12 bởi diên vỹ >
Trăng già
Nhìn trăng già
Ngỡ trăng non
Cánh liềm mắc võng
Dáng còn thơ ngây…
Trăng xa
Hao khuyết trăng gầy
Để thương để nhớ
Cho mây vật vờ…
Tình câm
Vẫn đẹp như mơ
Sao trăng sáng thế
Chẳng mờ đâu trăng…
Trăng đừng tưởng
Biển là vàng
Đấy là ánh của
Trăng mang xuống mà…
Bãi san hô
Ánh trăng sa
Tưởng là biển cạn
Nên nhòa lệ đau…
Nông sâu
Biển biết mình sâu
Thương yêu nhớ nhé
Đừng rầu
Hỡi trăng…
Nguyễn Hoàng r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2006 08:07:53 bởi diên vỹ >
Đôi Khi
Đôi khi
Sông không bến đỗ
Nước ròng
Trơ khấc
Lở lói bờ đau
Một cánh chim trời
Tìm nhau
Mùa lạ
Đôi khi
Tình yêu hóa đá
Giọt nào trôi về biển cả
Mặn chát ...thật lâu
Đôi khi
Chẳng còn nhớ đâu
Đường xưa
Trăng xưa
Biển xưa
Tình đã phai mầu
Lạc loài nỗi nhớ
Quên cả giọng nhau
Câu hát
Nửa vời nghẹn tắc
Rơi vào
Khoảng lặng
Mênh mông ...mênh mông
Đôi khi
Ta tự nhủ lòng
Buông neo đáy nước
Khuya về
Sao trời vằng vặc
Thả rơi
Từng cánh thiên thần
Quên hết đường trần
Hư vô huyễn hoặc
Ngọt ngào
Đắng chát
Trôi vào
Đôi khi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2006 07:36:28 bởi MM_Ngoc >
Hè
Trưa hoang
Tre ngã bên cầu
Đàm gà
Bới những hạt mầu
Xót rơi
Lạch im
Bóng nắng xiên đời
Chụm đầu
Cọc ngủ
Khơi khơi
Giấc hè
Ngoài đồng
Lúa chín vàng hoe
Cô em lựng đỏ
Nón che
Mắt cười
Cần câu ai quất ngang trời
Lia thia trốn chạy
Cò lời bữa ăn
Xanh đồi cỏ
Thả trâu ăn
Vút lên
Tiếng sáo
Lanh chanh
Tôi cười
Trưa hè…
Cây im
Gió ngủ trưa rồi
Cút côi gà mẹ
Tìm mồi siêng năng…
Con gà trống
Chạy lăng xăng
Kiếm vài hạt thóc
Cưa nàng gà tơ…
Bóng cây
Giọt nắng giăng tơ
Lưa thưa dâm bụt
Đỏ bờ dậu tươi…
Cá thèm bong bóng
Đớp hơi
Cô em gánh nước
Giếng khơi
Buông gàu
Ngoài vườn
Xanh thắm lá trầu
Sân sau rụng trắng
Hoa cau đầu mùa…
Nguyễn Hoàng r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2006 08:00:21 bởi diên vỹ >
Sông Khuya
Con sông chở nặng hẹn hò
Chở Trăng đến tận bến đò nửa khuya
Trên sông thuyền chẳng muốn về
Vẳng nghe đâu đó đê mê lời tình
Coi kìa tím thẫm Lục Bình
Lời yêu ai thả - tang tình ngập sông
Lụa là làn gió hư không
Cuốn theo ân ái mặn nồng lương duyên
Đầu nguồn lưới thả - neo thuyền
Cuói nguồn chờ đợi chính chuyên con sào
Bủa vây chớ để hư hao
Sông ơi đừng có ba đào nghe sông
Trên trời một đám sao ngông
Rắc lên mặt nước nỗi lòng lưới tơ
Sông ơi đừng vội ngu ngơ
Trăng tình chín nẫu - ai chờ đợi ai r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2006 08:04:38 bởi diên vỹ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: