Trích đoạn: MM_Ngoc
Thề độc
Nói rồi không nhớ nữa đâu
Mà sao day dứt - tim đau cuối chiều
Làm lơ - cho qua mọi điều
Vẫn nghe quặn thắt con diều đứt dây
Dặn lòng quên phứt từ đây
Vừa đọc thơ đã hao gầy con tim
Quay lưng - ngoảnh mặt không tìm
Mà thơ của họ muốn dìm chết tôi
Đành phải thề độc đi thôi
Tôi mà yêu họ - thơ tôi ...chết bầm
Buồn cười quá - cái đồ hâm
Ơ... hơ... Người dưng thì kệ người dưng
Cớ sao ngoảnh mặt quay lưng được nào
Lời thơ gửi gió bay cao
Vô tình thơ đậu... cồn cào nhớ - quên...
Lời yêu dấu - để một miền
Liếc ngang mà đọc khỏi phiền vào thân
Tự nhiên lại nhận "người hâm" (!)
Thơ hay đến vậy "chết bầm" được đâu?
Để người nhung nhớ đêm thâu
Để cau xanh... để vườn trầu cũng xanh
Trót yêu thề độc... sao đành?
Nhớ - quên để nhện giăng mành mãi thôi...!
-----------------------------------------------------
(*)
Quên mất, cái tứ "nhện giăng mành" là KN mượn lời một bài dân ca Quan họ Bắc Ninh... thế này này: "Người về con nhện nó giăng mùng... đêm năm canh là tôi nhớ bạn..."...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.06.2006 14:09:36 bởi Khải Nguyên >