Thơ - MM_Ngoc
Bình ỵên
Ta bước qua nhau
Làm gì có mưa ngâu tháng 7
Trong lòng không hề áy náy
Vui hay buồn chẳng phải chia đôi
Trong cuộc đời có lúc đứng - lúc ngồi
Cứ thủng thẳng đi có gì đâu vội vã
Đường ai nấy qua
Làm gì có chuyện lạ
Như gió trên trời cứ như thế bôn ba
Ừ thì đọc thơ
Thậm chí khẽ ngân nga
Vần thơ hay ai mà không thích chứ
Cũng chỉ để trái tim vô tình
Nhen lên chút lửa
Cuộc đời vơi đi nỗi buồn dao cứa
Như vậy mới chính là ta
Cứ thuần khiến như trong vườn nụ nở thành hoa
Cứ làm thơ
Cứ vui đùa hay có thể
Cả khóc vang trời như ta muốn thế
Ngẫm thấy buồn cười ( điều này giống nhau nha)
Khi vui tung tăng
Thơ sẽ thăng hoa
Khi buồn trải hết vào thơ làm chiều đến muộn
Một lần nữa lại cùng chung ước muốn
Thanh thản với thơ ca
Biển lạ
Lẽ ra không nên đọng lại
Tình nào đã qua đi
Ngày xót xa gì mà sao cứ thầm thì
Cồn cào xô nhau oằn lưng con sóng nhớ
Đêm nằn nì bước chân
Gửi lên cát dấu tình mềm như hơi thở
Lòng thêm đau bình yên nào có dễ
Quay lưng rồi mà gió có quên đâu
Thổi cho tóc lạc vào mặt nhau
Ve vuốt
Ta kiếm tìm một mũi tên
Cắm sâu vào đêm - thở dồn trên biển
Ngày và đêm đan nhau không cần đếm
Nụ hôn mặn nồng
Vòng ôm bừng nóng
Gió thả lời ru xao xuyến
Biền yêu ta nhường nào
Ta yêu người tha thiết bấy nhiêu
Con Dã Tràng tò mò
Tìm sao biển trong đêm
Sao biển tò mò tìm ngón tay
Ngón tay tò mò vuốt ve màn đêm hoang dại
Đêm vợi vời
Biển ngất ngây
Sóng như say
Hồn như bay
Câu hát vỗ về những ân tình nơi biển đêm
Nhớ quá
Dẫu bây giờ trở thành miền xa lạ
Qua hết rồi khi biển chẳng còn xanh
Ngọn gió mong manh
Thầm thì một ước muốn
Về lại bên anh
Thật nhanh
Phải không anh
Mình vẫn nhớ rất nhiều về nhau
Phải không anh
Sao tự giằn lòng quay mặt
Để khắc khoải dại tê khát khao chân thật
Để con đường mới đó
Trở thành vô tận xa xôi
Đâu phải chiều ngăn cách đôi nơi
Nên cafe đắng môi - nên trang báo nhìn hoài không đọc nổi
Hay ta đều có điều nào chưa thể nói
Lặng câm cho riêng mình
Thả vào gió những ứơc muốn
Chẳng ai hay
Nỗi nhớ quắt quay chỉ tự mình mới biết
Anh có ra biển một mình
Như em âm thầm với biển
Nhìn chim trời sải cánh bay đi
Có bao giờ tự hỏi
Sóng còn gì trong biển
Ta còn gì trong nhau
Sao cứ phải lặng im những ân tình muốn nói
Tự đốt cháy mình bằng mặt trời sáng chói
Tự nhạt nhoà dần trong nuối tiếc phôi pha
Bỗng mỉm cười
Sao tụi mình ngốc thế ...ô là la
Như thế mới gọi là yêu sao - lạ nhỉ
Mùa phơi váy áo
Con chim Phí hót vang rừng
Nhắc mùa chợ Phiên đến đó
Lôi ra những khèn - những nỏ
Khoe từng vạt váy đủ màu
Đầu buôn tiếng cười tiếng nói
Con suối ngoác miệng hát reo
Phiến đá giơ lưng khoe khéo
Váy mầu xanh đỏ xoè theo
Trai làng ngó nghiêng con mắt
Trai lạ liếc xéo - đá thưa
Lòng nào mềm theo khèn lá
Váy phơi ngập suối đầu mùa
Dăm bữa bước vui sẽ đến
Nôn nao váy áo thêu thùa
Nắng mưa có hề đâu chứ
Nghe lòng gĩa gạo mau thưa
Cổ chân quấn thêm màu lửa
Chợ phiên - tóc xả hương rừng
Váy thơm dậy mùi nhừa nhựa
Phiên rồi - khèn đến hay chưa
Trích đoạn: Nắng Thu
Theo chị Ngọc về với biển nhé!
Biển vô tình
Một hôm em đi theo bước chân của gió
Lạc vòng quanh rồi tới biển lúc nào
Đằm trên bãi, chợt mình sao lạ quá
Biển ngỡ ngàng hay biển xôn xao?
Tiếng ghềnh đá dội niềm đau năm tháng
Bào mòn đi hết cả chuỗi thời gian
Biển dâng đầy phủ vây em nông cạn
Sóng ngập tràn đâu xóa hết hoang mang
Những thân ốc nằm phơi khô bên sỏi
Trăm năm sau ai biết sẽ về đâu?
Những dấu vết em mới vừa để lại
Quay mặt nhìn, cát phẳng lặng từ lâu
Anh cứ thế là niềm vui con nước
Rất tự nhiên đi, đến bến bờ em
Bọt biển trắng vỡ tung trong lòng cát
Cuốn vô tình ra xa mãi rồi quên
Nắng Thu
Đọc thơ mà thấy nhớ người quá.
[b]Chiếc lá
Em không phải thiên thần anh ạ
Chỉ là cô gái bình thường thôi
Những vui buồn giận hờn cũng vậy
Khóc nước mắt sẽ tuôn rơi
Anh muốn em phải là ai
Phải khác người đời hay sao chứ
Cỏ ngoài đồng ra hoa dẫu không thơm như hương Sữa
Vẫn nồng nàn mùi đất mẹ anh ơi
Em chỉ là ngọn gió thảnh thơi
Là nhánh lá mọc giữa đồng tháng nắng
Nên không được như bông Lay Dơn trắng
Nũng nịu trong bình pha lê
Em không thể nói gì khi anh như người ngủ mê
Anh có ra đi - chiếc lá vẫn tươi xanh màu diệp lục
Rồi thời gian lá ươm vàng sắc nắng
Lại quay về nguồn cội chẳng đâu xa
Dẫu rơi rồi ta về với đất mẹ bao la
Bông cỏ dại nở kề bên chiếc lá hôm qua
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2006 07:12:27 bởi MM_Ngoc >
Trích đoạn: songduy
Chưa về tay nắm tay nhau
Xác xơ chiếc cầu kỷ niệm
Lá vàng cho lòng ta đếm
Xa vời âu yếm hôm nao
SongDuy
Về đâu Ở nơi đâu cũng là chiếc cầu kỷ niệm
Nếu em có về thăm lại lối xưa kia
Thu sẽ đổ những lá già vàng cội
Mình sẽ cùng ngồi đếm lá, cùng chia
Buồn cứ mãi víu vào theo năm tháng
Để thân cầu cơ cực nếp nhăn sâu
Mòn gót lạ bước chân đời mải miết
Mệt nhòai rồi vẫn chưa biết về đâu
Nắng Thu
Niềm vui riêng mình
Chuyện gì cũng cho qua hết
Ngồi thiền cũng chẳng ăn ai
Chi bằng cứ tươi hớn hở
Con mắt liếc ngắn liếc dài
Câu thơ người hay ta nhớ
Thơ buồn cho rụng rơi đi
Váy hoa xoè bay tung gió
Chân chim gót nhỏ dạo hè
Lấy nắng xoa môi xoa má
Loà xoà tóc - túi ngang hông
Vi vu đạp xe trên phố
Vẳng nghe bài hát Phượng hồng
Chờ hoài chẳng ai tặng cả
Bây giờ người mặc vét đen
Đi giầy oai như tướng nhé
Còn ta dài cổ như Sên
Sáng nay trời nhiều mây bay
Thơm lừng mùi hoa góc phố
Mua đi một bông Cúc nhỏ
Tự mình tặng chiếc giỏ xe
Ghé người bán sách trên hè
Thơ ai vung vằng thế nhỉ
Gặp chàng mìm cười hoan hỉ
Thôi rồi một thoáng tình si
Chắc khùng rùi
Tánh sao kỳ wá
Chết vẫn muốn cười
Răng còn dăm cái
Hở ra mười mươi
Mặt như bị đấm
Mắt trợn ngang mày
Méo qua méo lại
Cái miệng như say
Chết chưa không biết
Mà buồn ngây ngây
Bao giờ ngáp ngáp
Đốt lá bùa này
Xin trời phù hộ
Con chắp hai tay
Trời ơi chịu nhé
Không được nói ngay
Lầm bầm lẩm bẩm
Như bị mát dây
Một lần muốn xụm
Hai lần ...tan thây
[b]Ngã ngựa
Hết vui cười được rồi
Biết làm sao đây nhỉ
Rất nhiều điều phi lý
Như dây cột vào chân
Một ta gỡ không nổi
Ba người còn chẳng xong
Rối bời bời gan ruột
Ai gỡ đặng mà mong
Ngồi làm chi trên ngựa
Để ngã xuống bất ngờ
Giữa trời quang - sét đánh
Cháy từ gốc đến cành
Lời tình buồn Gót chân thả lời hẹn hò trên cát
Con Còng gió không tin
* * *
Có khi nào biển lặng im
Trở lời tỏ tình đu trên bọt sóng
Có chiều nào hoàng hôn làm cháy bỏng
Những khát khao không thù hận lời nguyền
Bầu trời xanh - Thiên di ơi chao lượn từ bình minh
Mà hoàng hôn rồi
Chưa tìm ra nơi cho mảnh đời từ lâu mỏi mệt
Biển cũng vậy
Tim đâu cho thuyền ra khơi không gió lộng
Của miền bình yên chưa thức bao giờ
Ta ngờ vực
Lời tỏ tình
Sóng sẽ cuốn trôi mau
Dấu hẹn hò ai gửi lòng vào cát
Con Còng gió đếm từng vết chân phôi pha luyến tiếc
Cát lặng thing
Biển ngàn năm chưa hết mặn mà
Con thuyền đi hoài mà biển bao la
Lời tình buồn trên biển ngân nga
* * *
Gót chân thả lời hẹn hò trên cát
Con Còng Gió không tin
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2006 18:29:33 bởi MM_Ngoc >
Điều mãi là có thật
Cười trên đỉnh tròn trăng
Em có biết điều gì
Khi vành khuyên khép vào lời ru của mẹ
Tháng 7 dật dờ mưa
Đong đưa mùi Nguyệt Quế
Ai bảo mẹ gìa mà Nguyệt Quế không thơm
Tảo tần sớm hôm
Chiếc nón treo đầu hiên bạc xơ chằm lá
Nghe mùi thơm là lạ
Nắm ngải cứu ngấu khô
Vốc gạo dậy mùi , mẹ gĩa hết cám thô
Ghế lựng lên ngạt ngào mùi cơm mới
Niêu cá đồng kho vội
Miếng khế đậm đà đầu môi
Cha xuýt xoa món dưa cà muối xổi
Rổ rau muống luộc xanh rờn
Chén tương mặn mà khuya vội
Nước Vối một bát không vơi
Mẹ lại cười cho nếp gấp nhân đôi
Bàn tay chai sần - cha thương cha quý
Em hiểu không
Có bao nhiêu điều không là nghịch lý
Gừng càng gìa càng thơm
Nong gạo đầy
Bếp lửa vui rơm r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2006 20:21:43 bởi Huyền Băng >
Men tình
Chiều gom vui buồn dồn lại
Ủ thành men của nồng say
Gieo vào không gian tĩnh tại
Mềm môi nhỏ giọt tình gầy
Gạt đi khoảng đời hối hả
Bước qua những vũng sình lầy
Âm vang bàn chân gieo lối
Tỏ tình mật ngọt hương bay
Nhắp chén tràn quên đắng cay
Lâng lâng xanh tầng nhật nguyệt
Tuổi nào ru lời tha thiết
Giao hoà da diết đam mê
Chia chung một khoảng đi về
Phập phồng niềm vui chín đỏ
Hoàng hôn dại tê trên cỏ
Men tình đã dậy ngất ngây
Dẫu rằng xa nhau
Dẫu rằng em chẳng còn ở bên anh
Cũng không muốn ngọn gío mong manh vờn qua nỗi nhớ
Em không muốn thấy anh lặng thinh lâu hơn nữa
Nụ cười này chưa đủ
Làm giấc ngủ em ngoan
Anh hãy hứa đi
Đừng để lòng trống trải hoang đàng
Con tim biết yêu - đừng bao giờ băng gía
Ở nơi đây em vĩnh hằng hơn cả
Mong mùa Xuân về nơi ấy là anh
Yên vui nào hơn khi chim đậu đất lành
Mầm non chắt chiu từng ngày trứng nuớc
Sẽ thay em suốt những mùa sau trước
Trong chồi non anh sẽ thấy em cười
Đừng nhìn mặt trời rồi chỉ thấy những chơi vơi
Giữa khoảng tối mênh mông
Có rất nhiều sao sáng
Anh ngắm đi - vời vợi nồng nàn sáng trong thanh thản
Tự tặng cho mình niềm vui bình dị nha anh
Đừng để bàn chân chỉ buớc quẩn quanh
Đừng gía băng làm con tim hờn giận
Đừng day dứt khi Xuân về con chim Én còn mơ ngủ
Đừng để tim mình chai đắng vết buồn đau
Tháng 7 dẫu trời có mưa ngâu
Xin nhớ về em bằng lòng thanh thản nhất
Vượt qua tất cả
Em ơi
Khóc làm gì vậy
Nước mắt có rửa được đâu
Buồn đau vẫn thế
Mặt trời lên và hoa chớm nở
Anh chỉ muốn thấy em cười
Cây Xương Rồng hé chiếc nụ xinh tươi
Đâu cứ gì phải là Phong Lan chứ
Anh
Muốn gánh hết mọi đa đoan
Nhọc nhằn hề chi - vai anh chắc chắn
Xẻ chia những gì có thể
Sẽ là bóng cả cây cao
Che hết cho em - Chẳng còn những hanh hao
Chúng mình hiểu nhau
Nên cay đắng chẳng còn đâu em ạ
Giủ bỏ đi những niềm đau
Đừng để triền miên cơn khát
Thanh thản sống
Với lời thơ câu hát
Tay nắm tay - Chân cùng bước
Ta có nhau
Tình yêu không bao giờ biến dạng
Niềm vui nào hơn nửa em ơi
Chỉ còn anh và em
Hạnh phúc không lời
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: