Thơ - MM_Ngoc
Hoạ một chút cho vui Ngọc nhé, hi hi Cần gì cho nhau? Ta có cần gì cho nhau nữa
Gió mộng du đã luồn qua ngõ cửa?
Trăng dập dìu kéo sao xa lối tỏ
Hoàng hôn sầu rớt nửa mùa mưa. Ta có cần gì cho nhau nữa
Phố đã lên đèn hay còn chưa?
Còi tàu réo gọi ga trong gió
Ray buồn tim héo lệ đung đưa. Ta có cần gì cho nhau nữa
Biển khát lệ hồng hoang một thủa?
Sóng cồn cào trót nỗi đa mang
Niềm kiêu hãnh bùng lên ngọn lửa. Ta có cần gì cho nhau nữa
Anh khát em biết mấy cho vừa?
Nhưng nở trên mùa thu tiễn biệt
Lạnh đường xa em nhớ xuân xưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2006 17:46:16 bởi Asin >
Đợi chờ
Ngày mai anh nhớ qua cầu
Chiếc nón nhẹ lắm gió thâu về người
Qua sông đón chiếc thuyền mời
Áo hồng một mảnh - trầu cơi kiếm tìm
Sáo tiêu giao - sáo lên tiên
Diều nghiêng theo gió muộn phiền xa bay
Lục bình từ bấy đến nay
Vẫn neo chân bến - chiều này ngẩn ngơ
Tơ hồng ai thắt chữ ngờ
Đầu đông ngỡ lạnh giữa mùa nắng lên
Gót chân mòn lối đi tìm
Chiêm bao mấy thủa con tim hao gầy
Ai tìm ai chốn heo may
Gieo tình vào lá thả đầy hồn thơ
Trời thương - đất chẳng hững hờ
Áo hồng - nón trắng bây giờ anh đang
Về đi ngọn gió hoang đàng
Luồn trong suối tóc mây loang hay là
Ta về nhìn ngắm ao ta
Sen hồng hương đã đậm đà làn môi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2006 07:54:51 bởi MM_Ngoc >
Lạnh lòng
Mùa đông về đấy
Lòng có lạnh không ?
Khăn quàng chưa thỏa
Gió hoang giữa đồng
Đường xa gối mỏi
Chập chùng - mênh mông
Mây giăng xám ngất
Buồn ơi não lòng
Gõ cửa mòn trông
Im như hũ nút
Tầm nhìn hun hút
Mờ nơi chân trời
Lòng rối bời bời
Chết câm ý nghĩ
Muôn đời nghịch lý
Được mất - hơn thua
Đã mòn tàn hơi
Đã lê lết sống
Trời cao đất rộng
Mãi vọng hư không
Bơ vơ một cánh buồn tênh
Chiều hoang hỏai ngậm nợ tình phôi pha
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2006 17:35:33 bởi Huyền Băng >
Hãy là Nếu em là chiếc lá
Xin gió đừng làm đau
Đừng lay cành nghiêng ngả
Xanh từ thủa ban đầu Nếu em là hoa nhỏ
Hương tình thấm lòng nhau
Trên môi ngoan mật ngọt
Cho ngày nắng khoe màu Nếu anh là triền cát
Nếu anh là thinh không
Em sẽ là huyền thọai
Mỉm cười trước hừng đông
ĐÊM LIÊU TRAI
Bước chân vui trên đường
Gió thơm tho vờn quanh
Tiếng ca nao bên mình
Có bao nhiêu trời xanh
Cây kiếm tìm giấc ngủ
Ghế công viên nằm mơ
Ngọn cỏ nào hoang tưởng
Giấc liêu trai thành thơ
Khuya lang thang đôi mình
Thấy trăng đang hồi sinh
Gốc đa xưa si tình
Hát ngêu ngao người quen
Đông chưa qua nơi này
Gió gieo thơ về đâu
Chuyến xe lăn trên đường
Hãy đưa ta về nhau
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2006 13:12:09 bởi MM_Ngoc >
Tiếc một thời Chỉ thấy vạn mùa cát lở điêu tàn dưới bàn chân phiêu bạt Hoang mang hoài vọng mộng hão huyền nơi bão tố cuồng điên Mắt nhìn xa ngút tận mênh mông vô biên Điểm gần dường như khuất lấp Chân trời xa tăm tắp đâu thấy gì để nơi đến dừng chân Có bao giờ lại biết phân vân Phù du là xác thân rời rã Để khi hoang hoải chỉ thấy đời nghiệt ngã Không vòng tay lạnh giá đông mãi bên mình Say chi tình chỉ là bóng vô hình Không thức dậy ngỡ tơ trời vương mãi Than ôi bàn chân ngủ mê quan ải Gục xuống ngàn đời gươm giáo đã lạnh câm Trên từng không con chim Nhạn chẳng ngóng trông Sải đôi cánh tìm nguồn mơ hạnh phúc Dư âm nào còn trong day dứt Tiếc cho một thời xuân tân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2006 07:32:36 bởi MM_Ngoc >
Bốn mùa như đã
Mùa Thu chớ ăn năn trên vùng ký ức
Một ngày nào nắng qua đi
Đừng để trời ngây buồn hoang phế
Chỉ còn xác lá ngậm ngùi
Ngày nào gió như giải lụa - gió biết ngân nga
Tháng ngày rong chơi bên bờ huyền thoại
Vệt bàn chân rắc xuống đời mê mải
Thảm cỏ xanh như tình yêu ngậm ngải bàng hoàng
Những tị hiềm là dấu ấn không tên
Vạch suốt chặng đường nghiệt ngã
Cây ơi mùa nào còn xanh lá
Cứ nhu mỳ giữa sắc lạ giao thoa
Bàn tay không nhượng bộ thời gian đi qua
Kéo giấc chiêm bao về miền thực tại
Để từng mùa hoa ngát hương thơm mãi
Nụ hôn đầy ắp mắt môi nào
Chẳng chờ cho mùa thu qua mau
Chẳng để trời xanh không còn ước vọng
Chẳng để tình lạnh như cánh đồng băng giá
Chẳng muốn lòng buồn bã cháy xơ từng gốc rạ giữa hè
Hoà lại nào từng khoảnh khắc thời gian
Hoà lại nào bốn mùa thương yêu để đời ca hát mãi
Trái ngọt từng mùa - hương hoa đọng lại
Mùa qua mùa chẳng nói tiếng phôi pha
Thương trăng - tiếc nguyệt
Nửa mảnh trăng bán cho ai
Để đau đớn - để u hoài trời đêm
Làn mây thương xót đi tìm
Sông sâu ai vớt nỗi niềm người dưng
Thương trời ngọn gió đã lừng
Xua sao tụ lại tưng bừng thay trăng
Tiếng rao bán đứt chị Hằng
Cuội ngồi than thở ôm quàng gốc đa
Nửa làng cởi áo nón ra
Đổi tình cho gió để à ơi trăng
Ai thương ai xót chị Hằng
Che cho nàng ấy lỡ làng cả duyên
Bao giờ chú Cuội hàn huyên
Thì trời mới hết một phen hoảng hồn
Trăng rằm đôi má còn non
Đừng ai đánh đổi thỏi son của đời
Bán rồi văn tự khơi khơi
Trăng buồn trăng héo cả trời khóc than
Đánh liều gươm giáo sáng choang
Giải vây trăng nhé ....tình tang .... trăng cười
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2006 01:06:22 bởi MM_Ngoc >
Phải chăng
Mùa Thu luôn rất đẹp
Mà sao em xa tôi
Để lá vàng héo úa
Như giọt nước mắt đời
Em như thu ẩn hiện
Giấc mơ chiều buông lơi
Tôi ngồi nghe tiếng gió
Vi vút khúc tơ trời
Cạn lòng nhau chưa nhỉ
Hoa có còn sắc hương
Thu có vàng nắng lụa
Và em có còn tôi ?
Họa tình lên màu khói
Loang trên rèm thu pha
Tôi làm thinh ngóng đợi
Mắt tình mù đêm qua
Say tình
Gió cuốn qua đời thôi đừng vương vấn
Lá lìa cành nép vào kẽ ngày đêm
Bơ vơ tiếng dế lạc qua chiều lữ thứ
Giọt sương ngơ ngác trờ mình sớm mai
Em đi qua tôi ngày ấy heo may
Tà dương thả lên vùng thời gian thảng thốt
Giơ tay níu giữ - hư ảnh trôi hun hút
Kẽ bàn tay chợt trống hóac ngang đời
Tiếng thị phi dẫu có thấu chân trời
Vẫn nuối tiếc từng rêu hoang lối nhỏ
Bàn chân thả tình trêu ngươi giữa ngọ
Mặt trời gọi ta lên đỉnh đầu đài
Em không lời nào gửi lại một sớm mai
Cây thánh giá cắm thay cành nguyệt quế
Ngút tầm mắt chỉ tòan là hoang phế
Lời thơ ai vưon xót rớt quanh đây
Gió miệt mài lời ru nhẹ như mây
Bước chân trần em khẽ ghé Hồn ta thành men say bởi lẽ Hương tình muôn thủa ngât ngây
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2006 18:36:06 bởi MM_Ngoc >
Kỷ niệm xưa
( viết dùm nỗi nhớ của một người )
Rào nhà bên ấy đầy hoa trắng
Tôi biết làm sao biết sao đây
***
Cô bé chân không gót nhỏ
Tóc buông tự thủa nào đây
Mới bữa nao tôi quên ngó
Mà em tóc lụa như mây
Chiều vui tan trường qua bến
Anh thả chiếc lá làm thuyền
Em nhìn cười như nắc nẻ
Mắt tròn ngố hết cả duyên
Sân trường nắng hè như lửa
Em tôi nhành phượng che đầu
Tà áo thả vào nỗi nhớ
Tôi đành ngơ ngẩn trông theo
Xa rồi những giấc chiêm bao
Ngày tôi lên đường đi học
Bờ rào lá non như ngọc
Cài đôi mắt biếc xanh xao
Rồi em đi đâu về đâu
Lưng thon thả tình vào gió
Hỡi này cô em bé nhỏ
Tôi buồn qua ngõ heo mây
***
Rào nhà bên ấy chiều nay vắng
Tôi biết tìm ai góc sân xưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2006 15:12:56 bởi MM_Ngoc >
Đường gươm và Nữ Nhi Hồng Vó ngựa mang anh hùng theo gió cuốn
Chưa từng mỏi gối chùng chân
Đường thiên lý vạn dặm xa non nước
Ngàn hoa nở ngát hương lành Bão giông không là điều chi cản lối
Gươm vung giáo sáng ngập ngời
Ngựa hý vang trời lửa thiêu cháy rụi
Đất bằng dưới gót mồ côi Đừng để lòng luỵ sầu vương nhi nữ
Mềm ý chí ngã đường gươm
Gói tình vào - cho chiều bừng tỉnh giấc
Đường xa nhiều lắm tai ương Một mai dừng gót chân đời vững trãi
Thiếu đâu rượu Nữ Nhi Hồng
Càn khôn trong tay - ngang nhiên gió bão
Trăng rằm hạ đỉnh Thiên thai
Chờ nhau
Cây đa đầu làng ngóng nhìn con đê xa
Chiều gió nổi thở dài quanh ruộng mạ
Tay đan tay đêm sao mênh mông quá
Vuốt mái tóc mềm ngỡ sóng lúa lan ra
Mùa Trăng tròn tựa bờ vai đôi mươi
Anh cứ trêu mặt em rằm nên trăng mới sáng
Cánh đồng trăng ngạt ngào hương hoan lạc
Cứ say nồng như rượu Cẩm làng ta
Rồi con dốc đầu làng - rồi tít tận ngã ba
Cây đa xưa chờ hoài nhau từng mùa gặt mới
Lúa chín mấy mùa - trăng khuyết mấy đận
Hương say nồng chẳng biết nhớ thương ai
Chiếc nón đơn côi buồn giữa sớm mai
Cánh đồng bây giờ quên bàn chân ngày nọ
Phố thị xa xăm nên mây trời đứng ngó
Lơ đãng tình - gió lại cuốn mây bay
Có nhau một mùa rồi xa tận chân mây
Ngày đã qua đi - đêm còn thao thức
Ai nhớ ai mong cũng chỉ là ký ức
Cây đa đầu làng trầm mặc đứng chờ trăng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2006 11:05:27 bởi MM_Ngoc >
Đỏan mạch Khi tôi vui cánh đồng không cằn khô
Hoa cỏ thơm dưới gót chân trần đầy nắng
Những chú bọ Ngựa giơ càng gõ bài ca chiến thắng
Lũ Ong Bướm chẳng nghe lời cứ mặc sức chọc ghẹo hoa Khi tôi buồn cánh đồng lặng thinh như chiều tà
Chẳng có nụ hoa nào chịu mở cửa
Con bọ cánh cừng khép mình đi ngủ
Rỉ rỉ não lòng tiếng chú Dế đi làm ca đêm Mặt trời ngủ vùi chẳng chịu nhóm lửa lên
Kéo mạng che bằng giài mây hồng đang tím lại
Gió đi hoang còn cứ ca hát mãi
Chẳng biết rằng tôi buồn lắm hay sao Cuộc đời này thời gian đâu có là bao
Sao chiến tranh tương tàn cứ đổ lên chim muông - cây cỏ
Cánh đồng màu giờ đất bạc trơ ra nằm đó
Có ai nhớ là mùa nào phải cày xới lên chưa ? Ngậm trong lòng những giọt nước mắt thừa
Nên thả vào thơ tưới lên khu vườn héo
Giọt buồn lớn dần - cười lá non khờ khạo
Đỏan mạch bất ngờ giữa đời và thơ
Ghẹo Trăng
Trăng hôn nhiều khuyết nữa rồi
Em chẳng hôn người môi đẹp làm cao
Trăng rình ai đó bờ ao
Chờ người ta tắm Trăng ào lại xem
Khuya về sợ mắng ...mon men
Trăng oà ra hỏi người quen đó à
Cái Giếng tình tự gốc đa
Đêm Trăng lén đến - cuội gìa ôm eo
Sáng rồi Trăng vẫn mè nheo
Đêm qua có đứa chẳng theo Trăng về
Khuya nhìn Trăng thấy mà mê
Sáng nhìn thấy muốn bỏ nghề vẽ Trăng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 11:22:45 bởi MM_Ngoc >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: