Thơ - MM_Ngoc
Nỗi đau hồn nhiên
Cơn đau lên ngôi ca hát
Ta oằn mình ghánh nặng
Mệt nhoài
Thở than làm gì khi trời đang khóc
Giọt nước mắt đời ào ạt tuôn rơi
Ta ơi mỗi lần ngã bệnh
Có ai để lòng mình nương náu
Một khoảng vắng chơi vơi
Đây đôi bàn tay
Nâng ta ngồi dậy
Lòng thương cảm của trái tim nồng ấm
Vòng tay xiết chặt
Ánh mắt lo âu trĩu nặng - thương yêu
Biết vậy
Nên ta hồn nhiên đau
( Lại muốn đau thật lâu )
Nếu trái tim cô liêu
Nỗi đau còn gấp bội
Trong lòng không phải mưa mà như thác lũ
Nhưng tim lại buồn héo khô
Ngốc thật
Một điều giản đơn thôi
Phải biết yêu chân thật
Để tình đừng hoang tưởng
Sẽ được sẻ chia khi yếu ớt nhất
Giọt nước mật rơi xuống không phải vì tủi hận
Giọt nước mắt của niềm vui
Xoa dịu nỗi đau này
Bàn tay ủ ấm bàn tay
Vòng tay ủ ấm cuộc đời
Cơn đau lùi lại
Mỉm cười ...hát ca
( nó vẫn hát ca đó ...tức thật ...ta đành hôn nhiên đau )
Như một nghĩa trang buồn
Không gì buốt hơn gía lạnh cô đơn
Đông chà vào lòng - nỗi buồn ran rát
Chẳng ai sẽ chia những điều mất mát
Nên phải nuốt vào từng nghẹn đắng không tên
Người có biết ta đang lạnh từng cơn
Rất muốn khóc mà mắt khô ráo hoảnh
Nỗi chán chường thả rơi từng cung bậc
Hàng cây mặc niệm gió khóc cô liêu
Nơi qua rồi chẳng cho ta tình yêu
Chỉ có trong lòng bao nhiêu tiếc nuối
Đã một thời mặt trời mọc buổi tối
Sao giờ đây hấp hối suốt đường về
Mất hết rồi tất cả những đam mê
Chỉ còn lại triền mìên uất ức
Đêm nay xa rồi với hành trang day dứt
Kỷ niệm chôn vào nghĩa địa mùa đông
VỀ TRONG NHAU
Trở về đồi hoa ngại ngần hé nở
Hương đất nồng bịn rịn sương tan
Nỗi buồn quắt quay tàn trong gió thoảng
Chỉ còn mơn man xuân lạ qua thềm
Giã từ đi những lạnh lùng buốt giá
Trên làn môi hương dịu ngọt mùa hoa
Con Ong mật quay về xây tổ ấm
Khép vào nhau đêm tình tự hẹn hò
Đêm không chết vì những điều trăn trở
Tàn canh rồi hoa vẫn nở đấy thôi
Thì mỗi sớm lên đồi cao với gió
Thả bay đi mọi vấn vít cuộc đời
Gặp nhau rồi sóng dậy cả trùng khơi...
Đâu muốn
Khi cảm giác cô đơn tràn ngập
Chiếc bình trên bàn khô cháy mùi hương
Bông hồng gục xuống từ tiền kiếp trước
Chiếc ghế thứ hai trơ chỏng nhìn tường
Khi chẳng biết mình là ai nữa
Khói xám xịt trên tóc bết nhiều ngày
Trời lác đác vài cụm mây quằn quại
Đâu mất rồi ngày của nắng mau phai
Ta đâu muốn chết trong lòng người khác
Như nụ hồng héo úa cả sớm mai
Ta đâu muốn đôi môi khô mím lại
Em bỏ đi nắng rệu rã từng ngày
Người đồng hành
Người con gái xé nỗi buồn làm hai
Chỉ giữ cho mình nửa còn day dứt
Một nửa kia có lẽ là không thực
Nên qua đời từ lúc xé làm đôi
Con đường nào rồi cũng rẽ hai nơi
Hàng cây tần ngần nhìn người không quay lại
Gió qua đồi vẫn dịu dàng ngân mãi
Rằng đôi mắt buồn vương vấn chẳng nguôi ngoai
Đường lên đồi rất cao . Gió cất tiếng bi ai
Hãy lên đến tận cùng để hiểu điều có thực
Nếu bước chân đồng hành sẽ chia mọi đau nhức
Thì tình yêu đâu phải chỉ riêng em
Thả đi những tình cảm nhá nhem
Quên đi những lời nào khuất tất
Nhận về cho lòng tình nào chân thực nhất
Trái tim đồng hành cùng tới đỉnh khát khao
Trông trăng Một lần vén tóc trông trăng
Lỡ tay dứt sợi yếm vàng rơi ra
Ô hay trăng tận đằng xa
Mà sao người ấy đi ra đồi tìm Buổi ngày quai nón lim dim
Qua cẩu ngủ gật đành chìm vào thơ
Vô tình yếm lụa hững hờ
Bay ngang mắc lại vương tơ nhà người Đồi khuya trăng sáng ngời ngời
Ai thương nhớ đến gọi mời Hằng nga
Lỡ rồi về nhủ mẹ cha
Xin cho yêm nón một nhà với ai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2006 10:46:12 bởi MM_Ngoc >
ĐỢI TRĂNG
Bến sông buồn ngơ , trăng mãi khuyết
Trăng nửa vời và đêm bâng quơ
Ai ngả võng ru khan gối mộng
Mà chênh chao nửa mảnh ơ thờ
Vùng hoang lạnh bên triền cát lở
Gió khẽ khàng ve vuốt bờ đau
Nhờn nhợt sáng loang trên lau lách
Tiếng côn trùng đào mộ chôn nhau
Trong tiềm thức nửa bờ đắp đổi
Ngày qua đời cứ ngỡ trăng theo
Con nước lớn cầm lòng không đặng
Thương tay xuôi nửa sáng ngậm ngùi
Nếu thương nhau ấp iu tình bậu
Hai đứa mình ghép lại mảnh trăng
Cho gối chiếc ru đêm tròn trịa
Về trong nhau trăng khuyết lại tròn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2006 22:56:34 bởi MM_Ngoc >
Mong Mỏi Nếu buồn xin đừng nhìn trăng khuyết
Để nỗi lòng thôi bớt cô đơn
Vơi sầu côi lẻ trên gối vắng
Đêm về se thắt giữa cõi lòng
Mê mãi trôi sâu vào giấc ngủ
Âm thầm khe khẽ giọt sương thu
Ngỡ ngàng đâu tiếng mây về gọi
Tên em thoang thoảng theo gió mù
Cõi đời như buông nơi vô định
Chợt ước bên nhau vẹn câu thề
Vẹn một chữ trăm năm cầm sắc
Một đời mong mỏi ấp vai kề
Đông Hòa
22.12.06
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2006 05:46:52 bởi Đông Hòa >
Niềm tin
Bất cứ làm gì cũng cần một niềm tin
Ngay Thánh thần cũng cần niềm tin đấy
Thánh tin con chiên còn ta tin cuộc sống
Tin điều ta làm không phải gió đi hoang
Không dửng dưng cũng chớ có đa đoan
Đừng thả mình rơi vào tâm bão xoáy
Trôi dạt như lá lìa cội vào mùa đông vậy
Để mắt nhìn phiềm muộn chẳng bình yên
Cuộc đời này giông bão vẫn triền miên
Làm sao để mình còn nơi trú ngụ
Niềm tin chính mình tan tành bọt nước
Lấy đâu dòng sông nương náu con thuyền
Đánh mất niềm tin trong lòng nhân gian
Con thuyền chẳng còn cọc neo vào bến
Biển mênh mông tìm đâu nơi đến
Hải đăng tắt rồi điểm tựa có còn không ?
Tìm hướng đi khi nước lớn nước ròng
Mắc cạn cũng ráng vào bờ nhé
Chớ buông neo bên triền đất lở
Khi nước lớn đừng để cuốn ra khơi
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2006 22:30:46 bởi Huyền Băng >
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/6464/73D4FB5F300E4FFA8DEDD3E15F58785F.gif[/image]
Peace of Christmas Be To You
and
Your Family
HÒ HẸN
Chỉ đôi chân hiểu đường ngắn hay dài
Bóng tàng cây mới hiểu điều che khuất
Và đèn đường biết nơi nào cần sáng
Ghế đá vui buồn công viên vào đêm
Ta chia nhau điều gì hả em
Hiểu nhau chưa từng đa đoan cuộc sống
Mỗi chúng ta có bao nhiêu ước muốn
Một lần thôi hãy để nó ngủ yên
Bước chân đôi khi bỏ những lối quen
Nên tàng cây ngỡ ngàng người xa khuất
Ngọn đèn vẫn một mình như đêm trước
Ghế đá lặng buồn khi chẳng còn ai
Có bao giờ em nhỉ ta chia hai
Để khắc khoải xé nỗi lòng nhau đó
Đừng em nhé giận hờn chi làn gió
Bờ môi ngoan hãy giữa ấm mặn nồng
Con đường
Bóng cây
Ghế đá
Ngọn đèn vẫn chờ mong
Hàng đêm vẫn hàn huyên chúng mình từng thủ thỉ
VÙNG KỶ NIỆM
Ta tìm ra nhau giữa chiều lạ lẫm
Phố thị ồn ào chẳng một người quen
Con đường gió phiêu du miền cổ tích
Bờ tương tư dòng sông đỏ - phải lòng nhau môi má hồng đào
Đêm huyền diệu xuôi trong mưa để nhớ
Nép vào nhau trao hơi ấm nồng nàn
Cài lên tóc bàn tay run khe khẽ
Môi ngập ngừng ...thả nụ hôn như sao
Thế rồi gió bỗng trở mình thao thức
Đêm lang thang nghe đường kể chuyện tình
Lá mơ ước nguyện cầu bên bờ cỏ
Tiếng chuông nào ngơ ngác hừng đông
Tìm ra rồi ngàn lẻ đêm mưa giông
Vùng kỷ niệm không là miền cổ tích
Từ tạ nhé những điều nào day dứt
Mũi tên thần vừa chắp cánh lên cao
LỖI NHỊP
Đã hết giận từ lâu rồi người ạ
Chẳng hiểu sao cứ buồn bực đầy lòng
Vẫn đâu đó mà như lạc mất nhau
Lẽ nào quay đi khi bất chợt gặp Điều gì rồi tan điều gì chứa chấp
Như gió hoang mang thổi ngược vườn chiều
Cuốn xa rồi chỉ còn lại hắt hiu
Giọt nước mắt lấp đầy vào khoảng nhớ Dẫu quay quắt nhưng bước chân đã lỡ
Nụ cười buồn dang dỡ đọng đầu môi
Một thời vui và cũng chỉ thế thôi
Đông rắc xuống những loài hoa tuyết lạnh Mai sẽ nhớ một cung tình lỗi nhịp
Ngân nga làm gì mà tiếc nuối phôi pha
Chẳng giận đâu chỉ tự cảm xót xa
Yên ắng quá . Xin người đừng day dứt
LÀM SAO
Đêm chập chờn
giấc mơ thảng thốt
Tiếng động cửa khi gió ghé qua thăm
Cũng giật thót lên đau nhói cả lòng
Gối chăn có ấm không
Lạnh
Chẳng phải đông cũng làm buốt giá
Nếu chúng mình là hai kẻ xa lạ
Nỗi lo âu chỉ thoáng qua thôi
Con chim trời nào cũng phải có đôi
Cũng chiu chít từng mùa trong tổ ấm
Mình chỉ có nhau trên thơ. Tình như thảo mộc
Cây thương cành, cành thương lá tương tư
Có thể nào hờ hững khi cơn gió bất ngờ
Làm xót đau cội lá
Ta muốn dang tay bao trùm tất cả
Ôm vào lòng cho lá hết cô đơn
Phủ nụ hôn tan giá lạnh từng cơn
Cho tổ ấm tiếng chim hồn nhiên hót
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2006 16:03:17 bởi MM_Ngoc >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: