Truyện ngắn Sông Đáy

Tác giả Bài
sông đáy
  • Số bài : 258
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.12.2010
  • Nơi: Hà Nội
Truyện ngắn Sông Đáy - 31.01.2012 18:22:02
Truyện ngắn Sông Đáy

1, Truyện " Con nhà chết cha chẳng ma nào dạy"


Ở một ngôi chùa nọ, có một bà vãi trưởng cậy có công đi tìm sư về trụ trì chùa làng nên từ đó chùa làng mới có sư. Từ khi có sư về trụ trì, dân và khách thập phương đến lễ lạt ngày càng đông . Bà vãi này nắm hết quyền sinh quyền sát, tay hòm chìa khóa. Ai vào chùa, cần gì đều phải qua tay bà ấy mới được gặp sư và có khóa lễ nào, bà ấy thu hết tiền rồi sai người sắm sửa rồi mới giao cho nhà sư làm lễ. Bà ta suốt ngày ở chùa, ăn ở chùa, ngủ ở chùa. Mặc dù nhà bà ta cách chùa chỉ 500m.Tưởng là bà say cảnh Phật mà tu hành nhưng bà ở chùa càng ngày càng béo phệ ra.Sáng nào bà ta cũng vào hiệu lòng lợn tiết canh ở ngay cạnh chùa ăn tiết canh lòng lợn.Nhà sư mới về còn non nớt nên nhiều việc đều phải nhờ bà ta. Có lần, bà ta phạt nhà sư không cho các vãi nấu ăn, bắt nhà sư nhịn đói và ngủ ngoài hiên qua đêm.Khi nhà sư thuần phục theo ý của bà vãi đó thì bà ta mới hả.Ngày hội làng, bà ta sai người làm thêm hòm công đức sai mấy vãi ra ngồi ở cửa chùa , thắp hương để mong khách thập phương bỏ tiền nhiều vào.Bà vãi trông nom hòm công đức ấy vô tình bỏ vào chùa có việc bận khi ra thì hòm công đức bị kẻ gian lấy mất. Bà ta tức giận chửi và đuổi bà vãi hiền lành kia về, cấm không cho được xuống chùa nữa làm bà đó khóc lóc van xin thế nào cũng không được.
Quen thói vậy, ai làm phật ý thì bị bà ấy xỉa xói móc máy.Bà ấy còn cậy con làm cấp chính quyền xã nên không ai dám ho he.
Vỏ quýt dày có móng tay dọn. Một lần, bà ta chửi một anh thanh niên vào chùa lễ không biếu gì bà ấy là:
-con nhà chết cha chẳng ma nào dạy.
Anh này mồ côi cha từ nhỏ bị chửi vậy vô cũng tức giận.Anh ta liền quay lại hỏi:
-Bà vừa nói ai gì đấy?
Bà ta vểnh môi lên trời giọng chỏng lỏn như mụ Nghị Quế:
A ! Tôi chửi những đứa nào mất dạy vào chùa mà không có phép tắc gì cả.
Anh ta quắc mắt vặn :
-Bà vừa nói xỏ cháu đúng không? Chẳng nhẽ bà chửi vu vơ à? Thế cháu hỏi bà là bà còn bố không mà bà bảo " Con nhà chết cha chẳng ma nào dạy"?Nếu vậy thì bà cũng chính là hạng người như vậy đấy bà biết không?
Lần đầu tiên bị một thanh niên trẻ dạy cho một bài học không khác gì bị Ong Vò Vẽ đốt, bà ta câm mồm không dám đấu khẩu nữa và chuồn vào trong nhà khách.
( Chuyện không hư cấu)
Tre xanh xanh tự bao giờ
Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh

sông đáy
  • Số bài : 258
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.12.2010
  • Nơi: Hà Nội
Chuyện lễ chùa đầu năm quê tôi - 31.01.2012 18:23:54





sông đáy

titleAndStar(151,0,false,false,"","")
Bạn Thâm Giao



Bài viết đã đăng: 151
Gia nhập ngày: 15.12.2010
Đến từ: Hà Nội
Hiện trạng: online
Chuyện lễ chùa đầu năm ở quê tôi





Là người có đức tin vào Đức Phật,giao thừa năm nào tôi cũng cùng thằng bạn đi lễ chùa lúc giao thừa, vừa để cầu phúc vừa để tìm chút thư thái tâm hồn. Bạn tôi ở nội thành nhưng gia đình gốc ở cùng xóm với tôi ở ngoại thành.Cậu ta thường chỉ dâng tiền công đức.Tôi thì thường vừa dâng tiền công đức vừa dâng cả lễ vật.Chúng tôi đi bộ vì nhà cũng gần chùa. Đêm thật là rét nhưng may trời ráo tạnh,lặng yên nên tôi rất thích.Phía Hồ Gươm, bầu trời màu hồng rất đẹp.Tôi thường lễ xong thì để lễ vật lại, chiều mồng một xuống lễ tạ thì hạ lễ.Tôi đã bị một lần mất lễ vật cúng giao thừa mà lần này lại quên mất. Cũng có lần tôi không hạ lễ mà dâng nhà chùa tất nhưng lễ tết thì bao giờ tôi cũng phải hạ về, chỉ để lại lộc biếu nhà chùa thôi nên lần mất đó khiến tôi phải nhớ để rút kinh nghiêm .Chiều mồng một,tôi xuống chùa lễ tạ và đi lấy lễ vật hạ về. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy lễ vật không còn đâu cả.Sợ ai đó chuyển sang chỗ khác,tìm mỏi mắt cũng không thấy đâu.Tôi lại chỗ một bà vãi trông coi chùa hỏi:
-Bà ơi!Lễ vật của cháu và mọi người lễ đêm giao thừa để lại sao giờ không thấy đâu cả?
Bà đó trả lời:
-Sáng nay,nhà chùa và vãi trưởng hạ lệnh cho chúng tôi thu dọn hết tất cả lễ vật của mọi người cúng giao thừa đêm qua rồi.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
-Sao nhà chùa và các vãi làm vậy?Làm thế là sai đấy,cháu và mọi người không đồng ý đâu.Bao người họ thành tâm đi lễ,để hôm sau mới hạ lễ chứ ai lại hạ lễ ngay đêm giao thừa thiêng liêng.Các bà tự tiện hạ lễ thế là không tôn trọng người đi lễ đã đành mà còn có tội với Tam Bảo đấy..Thế lễ vật đó các bà để ở đâu rồi?Các bà đem đi đâu?
-Tôi không biết.Anh tìm vãi trường bảo bà ấy phát cho tý lộc vậy.
-Các bà dọn cất đi mà lại nói là không biết là thế nào? Các bà vớ vẩn thật đấy.

Tôi rất bực mình khi thấy mình bị mất lễ vật đã đành lại bị cướp mất cả quyền sử dụng,bị biến thành kẻ nhận bố thí. Ai thèm nhận như thế mà mấy bà vãi lại nghĩ tầm thường thế chứ.Mất lễ vật kể cũng bực vì tâm không thoải mái,có những thứ tôi muốn đem về cho người thân thụ lộc chứ không phải tôi cho các vãi và nhà chùa tất được.Tiền công đức thì bao giờ tôi cũng bỏ vào hòm công đức rồi.Nhưng lễ vật tết đã mất thì cũng đành vô tư.Còn tức nhất là lễ vật đó bỗng dưng bị rơi vào tay mấy bà vãi tham lam gian rảo nổi tiếng ở chùa này thì tôi không chấp nhận được.Họ không đáng được hưởng lộc ấy.Họ thường vơ lộc chùa ăn tiêu thoải mãi và còn lén đem biếu người khác có địa vị.Đã từ lâu, ngôi chùa này có mấy bà vãi rất đanh đá,tham lam, hách dịch.Họ tự cho mình có quyền sinh quyền sát, vơ vét lộc chùa,bắt bẻ dân lành.Họ bắt nạt cả mấy nhà sư về trụ trì ở đây khiến họ phải đi nơi khác. Đến nhà sư mới về thì lại nghe lắm chuyện khuất tất, không được như mấy vị sư trước.Sư mới khoảng 27 tuổi,nói là tu đến Đại Đức mà uống rượu rất phàm tục.Nhà sư quê gần quê tôi và về thôn xóm hách dịch không chào ai,chỉ khuân của về nhà cho bố mẹ nên dân làng đó họ rất ghét.Thấy gái đẹp thì mắt tròn mắt dẹt,liếc ngang liếc dọc.Sư còn định mở phủ nhảy đồng cả ở chùa nhưng bị nhiều người phản đối lại thôi.Từ khi vị sư này về thì xảy ra tình trạng nhà chùa tự tiện hạ hết lễ vật của dân đi lễ để qua đêm giao thừa hoặc để qua một ngày không hạ.Rất nhiều người mất lễ vật ấm ức không dám nói vì là việc tế nhị.Nhưng cứ để như thế mãi thì họ lộng hành quá.Tôi ấm ức tìm đến nhà một ông cao niên thẳng tính hay trừng trị thói xấu.Tôi chúc tết ông và hỏi ông xem chuyện như vậy có phải là đúng hay sai.Ông vô cùng tức giận.Ông còn cho tôi biết là họ còn làm bừa nhiều chuyện.Chẳng hạn,sáng mồng một tết,ông xuống chùa kiểm tra thì thấy hương lạnh khói tàn,chưa ai đăng hương cả thế mà lễ vật của dân thì dọn hết.Chỉ có ai mới đến lễ và chờ hạ về luôn thì không mất.Lại có lần họ trẩy nhãn trong chùa đi chợ bán mà không dâng tam bảo một ky nhãn nào.Ông nói là cần phải chấn chỉnh cho họ một trận nhớ đời.
Tôi cũng không ngờ ông lại nóng tính và thẳng thắn đến mức xuống chùa luôn ngày mồng 2 tết.Ông lại thấy sáng sớm vẫn chưa có nén nhang nào được thắp lên.Ông gọi nhà sư và chú tiểu, vãi trưởng ra hỏi và mắng cho họ một thôi một hồi.Chú Tiểu định cãi liền bị ông cầm quạt đánh gãy cả quạt.Sư Trụ trì (lúc nào cũng mặc bộ quần áo tơ tằm trắng như đồng cốt, dùng toàn đồ xịn và hot nhất )sợ quá liền lên xe con đỗ ở sân chùa phóng thẳng ra Mỹ Đình chạy trốn. Mấy cô đi lễ chùa khoái quá bảo là ông cụ có ngài ốp vào để trừng trị thói xấu của họ.
Được biết tin đó,tôi vừa thấy hả hê vừa buồn cho nhân tình thế thái,buồn cho mấy vị trông coi ngôi chùa đó.Không biết có phải là họ mượn cửa Phật để hành nghề kiếm ăn không?
Tôi mộ Phật nhưng tôi không tin mù quáng vào bất cứ ai.Với nhà sư nào,vãi nào tu hành không tốt thì tôi không thể tin họ được.Tôi coi thường họ.Họ không đáng để tôi trân trọng.

Nguồn: http://www.hatgiongtamhon.info/diendan/showthread.php?25248-Chuyen-le-chua-dau-nam-o-que-toi&p=46274#post46274#ixzz1kkE0I8f3
Tre xanh xanh tự bao giờ
Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh

sông đáy
  • Số bài : 258
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.12.2010
  • Nơi: Hà Nội
Anh ấy ơi! - 03.02.2012 19:59:39
Anh ấy ơi!

Ngoài trời mưa rét .Đang trong giờ học, thầy giáo chủ nhiệm ngồi trên bàn giáo viên đang nhắc nhở và kiểm tra sĩ số học sinh. Một người đàn bà trung niên mặc áo mưa kín mặt, đứng ngoài cửa lớp, gọi vọng vào:
-Anh ấy ơi!
Thầy giáo không biết là ai, họ gọi ai nên lại tiếp tục công việc. Cố ta lại gọi to hơn:
-Anh ấy ơi!
Cả lớp ngạc nhiên nhìn ra cửa lớp, không biết người đàn bà gọi ai. Thầy giáo dừng lại, hỏi vọng ra:
-Cô gọi ai cơ?
Cô ta đáp:
-Em gọi anh mà.Báo cáo với anh là con em là cháu V hôm nay bị sốt, anh cho phép cháu nghỉ ạ.
Người thầy định nhắc nhở cô ta về cách xưng hô nhưng lại thôi, để khi khác góp ý riêng.
Sau khi được “ Anh ấy” đồng ý , cô ta vội đi ra . Một số em lớn trong lớp hỏi:
-Thưa thầy! Vừa nãy mẹ bạn V gọi thầy là” anh ấy ơi” là sai mà sao thầy không tức giận?
Thầy giáo vui vẻ trả lời:
- Tôi biết là mẹ bạn V dân trí thấp nên ăn nói vụng về nên tôi thông cảm, không chấp cô ấy. Nếu tôi tức giận mà nói gay gắt lúc ấy sẽ không hay. Lúc khác tôi sẽ nhắc cô ấy rút kinh nghiệm.
Cả lớp lại im lặng học bài.

Nguồn: http://www.hatgiongtamhon.info/diendan/showthread.php?25720-Anh-ay-oi-&p=47062#post47062#ixzz1lK5ITVeB
Tre xanh xanh tự bao giờ
Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh