Những tháng ngày khó quên
NHỮNG THÁNG NGÀY KHÓ QUÊN Một: Lên đường
Thế là tôi lên đường. Việc này không nằm ngoài dự đoán. Sau khi đã thông qua các cuộc sát hạch về sức khỏe và các tiêu chuẩn liên quan, việc trúng tuyển là chuyện bình thường thôi. Việc tham gia nghĩa vụ quân sự đã được tôi mường tượng từ trước kia, rất lâu rồi, đến nỗi tôi đã đưa tình tiết này vào truyện tiểu thuyết đầu tay của mình hai năm trước đó.
Trong quãng thời gian khoảng 20 ngày trước khi lên đường, tôi đã cùng bạn bè đi thư giãn nhiều nơi. Lúc đó chúng tôi đều là sinh viên mới ra trường, trong đầu có nhiều hoài bão tương lai, cùng đủ thứ các lý tưởng và chưa bị chi phối bởi những vấn đề cơm áo gạo tiền. Vì vậy việc tôi được đi bộ đội giống như một hành động có cái gì đó to tát. Không biết thực lòng bạn bè họ nghĩ sao, chứ ít ra về sự biểu hiện bên ngoài, họ xem tôi như người hùng vậy. Thời ấy tuổi đời còn trẻ, nên khi đón nhận những thái độ biểu hiện khâm phục này, trong lòng tôi không tránh khỏi dâng trào một niềm kiêu hãnh, như sau này anh Trung đội trưởng của tôi đã từng nói: “Không biết các đồng chí thế nào, chứ ở quê chúng tôi, nhà nào được đi bộ đội thì nhà đó sẽ là niềm tự hào của cả dòng họ!” Tôi thì không đến nỗi là niềm tự hào của cả dòng họ, nhưng ít ra là niềm tự hào của bạn bè đã, vì ngoại trừ tôi và một người bạn học chung ra, số còn lại không ai đi nghĩa vụ quân sự cả.
Trước ngày lên đường một đêm, Phường đã triệu tập tất cả thanh niên trúng tuyển lại và cấp phát cho mỗi người hai bộ quân phục cùng với một chiếc ba lô. Quân phục gồm có quần, áo màu nâu và mũ; trên quần áo chưa có quân hàm và quân hiệu, trên mũ thì chưa gắn hình bông lúa. Lẽ ra toàn bộ thanh niên phải bị giữ lại một đêm trong Phường, nhưng cuối cùng thì đồng chí Chủ tịch Phường đã đồng ý cho mọi người về nhà, với điều kiện là đúng bốn giờ sáng phải có mặt, nếu không thì sẽ bị cho là trốn nghĩa vụ. Sáng hôm sau, khi đã tập trung đầy đủ tại Quận đội, thì các nhân sự liên quan tiến hành các nghi thức chào cờ, thủ tục bàn giao quân số, cuối cùng thì từng tốp một lính mới được phân chia theo phường từ từ bước lên xe.
Xe bắt đầu xuất phát. Tôi cố gắng dõi mắt ra ngoài cửa sổ lần cuối để tìm người nhà giữa rừng người đông đúc đang đứng chờ bên ngoài cổng Quận Đội nhưng vô vọng. Đoàn xe bắt đầu lao vun vút trên đường với lực lượng cảnh sát cơ động mở đường tại phía trước. Cảnh vật từ từ thay đổi, các toà nhà cao tầng tráng lệ dần dần ít đi, rồi sau đó được thay thế bởi các dãy nhà thấp hơn, rồi chuyển sang nhà ngói, và cuối cùng chỉ còn là những cánh đồng bát ngát. Thế là phải rời xa thành phố cùng gia đình và bạn bè thân thương, hẹn gặp lại sau hai năm!
Ngày lên đường, bao nhiêu háo hức thuở ban đầu bỗng như tan biến gần hết, thay vào đó một nỗi buồn không thể tả xiết. Với một kẻ được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ xa nhà quá một ngày, giờ đây phải di chuyển hàng trăm cây số để đến một nơi hoàn toàn lạ lẫm, chợt cảm thấy có cái gì đó vượt quá sức bản thân. Lại nghĩ đến cảnh cha mẹ già ở nhà không ai chăm sóc, tôi đã không sao ngăn được hai hàng lệ rơi. Khoảng tám chín năm nay tôi đã không khóc rồi. Giờ đây được trải nghiệm lại, cảm giác quả là mới mẻ làm sao khi người đàn ông khóc.
Đến nơi, sau khi bước ra khỏi xe, một cảm giác là lạ xâm chiếm lấy tôi. Một thứ ánh nắng tựa hồ chưa bao giờ gặp qua, gay gắt và nóng bức khó tả. Đúng là Tây Ninh nắng cháy da người. Nhìn cảnh vật xung quanh, tôi không sao tránh được nỗi thất vọng. Sự tưởng tượng về một nơi khang trang, sạch sẽ và đầy tiện nghi hoàn toàn tan biến; thay vào đó là một khung cảnh phải nói là xác xơ, tiêu điều và đầy cát bụi. Lòng tự nhủ, mình sẽ phải sống như vậy suốt hai năm hay sao?!
Khi đã ổn định xong vị trí tại đơn vị, tôi được sự chỉ dẫn và quản lý bởi các cán bộ trực tiếp. Cũng chính họ là những người phụ trách cấp phát các quân trang và vật dụng cá nhân. Đeo quân hàm lên cầu vai của áo, gắn phù hiệu binh chủng lên ve cổ áo và gắn sao lên mũ, tôi thực sự trở thành bộ đội cụ Hồ từ giây phút ấy. Tôi nhớ mãi mùi hương của chiếc chiếu mới được phát. Nó cho tôi một cảm giác kỳ lạ khó tả nhưng rất dễ chịu; cảm giác đó theo tôi suốt hai năm trời mà không sao quên được.
Đêm đến, mọi thứ diễn ra khá tồi tệ. Cả phòng Trung đội chỉ có hai chiếc bóng đèn vàng yếu ớt. Phải chịu đựng thứ ánh sáng này đúng là một cực hình! Cũng may là sau đó, với sự đóng góp của toàn đơn vị, bóng đèn vàng đã được thay thế bằng đèn huỳnh quang. Từ đó ánh sáng về đêm của phòng được cải thiện hơn.
Đêm ấy, đồng chí Phó Đại đội trưởng chính trị có buổi sinh hoạt đầu tiên với toàn Đại đội và lần lượt giới thiệu các cán bộ sĩ quan trong đơn vị cho các chiến sĩ mới. Sau khi sinh hoạt Đại đội xong, lại thêm một lần sinh hoạt Trung đội nữa, sau khi hoàn thành cũng đúng lúc tiếng kẻng báo hiệu giờ ngủ nghỉ đã đến. Tất cả bộ đội được yêu cầu lên giường ngủ nghỉ. Khi ngủ thì một trăm phần trăm phải mắc màn chứ không được để giường không. Chủ yếu là vì tại nơi đồng không mông quạnh này có rất quá nhiều muỗi đến nỗi ai không mắc màn thì đêm đó đừng ngủ nữa vì suốt đêm sẽ bị muỗi đốt, trong đó không loại trừ các loại muỗi gây bệnh sốt rét rất nguy hiểm. Hôm ấy, chắc do quá mệt mỏi, tôi đã ngủ ngay sau khi nằm xuống không bao lâu mà không hề có cảm giác giường lạ. Ngày đầu tiên trong cuộc đời bộ đội của tôi đã trôi qua như thế.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: