Con Câm (Viết và phỏng theo câu chuyện của người bạn kể) Giữa hai nhánh sông đổ ra cửa biển là dải cù lao màu mở phù sa, chắng biết nó có tự bao giờ nhưng tư khi nó biết thì làng mạc ở nơi này thưa thớt lắm, dải đất nhỏ nhoi vậy mà không yên, từ thời Pháp thuộc, đến thời Đệ nhất cộng hòa, Đệ nhị cộng hòa rồi dến Cộng sản. Khi còn bé cô ( người kể chuyện này) thường nghe bà Ngoại kể lại những lần lính Pháp ruồng bố, giết hại dân lành, hãm hiếp phụ nữ rồi lính của Việt Nam Cộng Hòa cướp của bắt gà bắt vịt của dân nghèo, ban đêm thì Việt Cộng âm thầm đến gõ cửa từng nhà bắt trai tráng hoặc đàn ông đi theo chúng, đa số người dân ở nơi này bỏ làng bỏ xóm ra đi, họ đến phố chợ làm bất cứ nghề gì để sinh sống.
Vùng đất vô chủ, ai muốn làm gì thì làm, lính quốc gia thì ngang nhiên đàn áp những gia đình nào họ cho rằng theo Việt Cộng, còn bọn Việt Cộng ban đêm đến bắt bất cứ người nào chúng cho là việt gian. Ruộng vườn bị bỏ hoang vu từ thời phía quốc gia và cộng sản tranh chấp lẫn nhau. Vậy mà có những người không đi, chẳng phải họ không sợ chết nhưng đi đến chỗ khác biết sinh sống ra làm sao, thôi thì cứ ở lại, tới đâu thì tới vả lại họ nghĩ họ là những nông dân nghèo khổ, làm ruộng cực nhọc mà còn bữa đói bữa no, phận nghèo thì đến đâu cũng vẫn nghèo. Ở quê họ còn có cái nhà, nhà được cất lên bằng những cây tràm, mù u sống hoang dại thiếu gì, lợp mái, dừng vách thì dùng lá cây dừa nước đốn ngoài bờ sông hay bờ rạch, chả phải tốt đồng bạc nào tôm cá thì dưới ruộng dưới sông, cứ bắt lên mà ăn . Còn rau rác thì mọc đầy trong vườn, vườn nhà mình không có thì vào vườn nhà khác mà hái, chuyện đó rất tự nhiên, cây không phải do ai trồng thì ai cũng có thể hái được.
Thằng Bỏ được sinh ra ở nơi đó, từ ngày nó hiểu biết thì nó chỉ thấy nó chí có một bà Mẹ, một bà Ngoại, nhà nó nghèo chưa có ai nghèo bằng. Nơi nó sống gọi là nhà nhưng thật ra chỉ là một cái chòi lá trống trước hở sau và không phải sợ ăn trộm bởi vì có ai ngu lắm mới vào nhà nó trộm, có chi đâu mà lấy, lấy về tổ mất công đi vứt mà thôi! Hình như nó được sinh ra là để cam chịu với số phận cho nên từ bé nó không hề mắc phải một thứ bệnh nào, còn thức ăn, ai cho gì nó cũng ăn nhưng hình như nó cũng chưa bao giờ xòe tay xin một thứ gì của ai và mẹ nó người đàn bà tội nghiệp, cho đến khi nhắm mắt lìa đời bà cũng không hé miệng cho nó biết ai là người đàn ông làm bà bụng mang dạ chữa, người đó là cha của nó!
***
Cô gái sinh ra không biết nói, khi còn bé người ta gọi nó là con Câm, người ta sinh ra đời, chỉ có một bất hạnh thôi cũng đủ khổ suốt đời, còn nó tính sơ thôi nó đã có tới ba cái khổ là: câm điếc, nghèo khổ và xấu xí. Từ bé thơ đến tuổi dậy thì, thân hình nó nhỏ thó, khuôn mặt của nó như có những vết chàm lổ chỗ xạm màu, chẳng ai biết nó nghĩ gì, đi tới đâu tụi con nít cứ bâu vào trêu chọc, nhưng nó chỉ cười, riết rồi đám con nít cũng không còn lấy con câm để làm trò cười nữa. Mồi lần thấy nó xách cái rỗ tre đi hái rau, gặp người lớn thì họ bảo.
- Mày vào trong vườn tao mà hái.
Vừa nói họ chỉ vào trong vườn nơi có những bụi chùm ngót xanh um vươn lên những đọt non mềm mại, hay những chỗ có những cây rau dền và những bụi rau má chen chúc nhau, con câm gật gật cái đầu tóc tai không gọn gàng của nó, miệng lảm nhảm những câu nói không ai hiểu nổi. Cả làng người ta đã quen với nó, thấy nó vào vườn hái rau cũng không ai phiền trách chi, mà nó cũng chẳng có làm gì cho ai giận ai phiền. Nó hái rau mọc hoang trong vườn chứ tuyệt nhiên không đụng tới một thứ cây trái cây nào. Biết nhà của nó nghèo, đôi khi người ta cũng dúi vào rổ của nó vài quả chuối vài quả xoài hay những thứ trái cây khác. Khi thấy có ai cho thứ gì nó nhoẻn miệng cười tay ra dấu lung tung rồi đi về, bước chân trần nghiêng ngả vào khuất trong những tàn cây im ắng như cuộc đời của nó....
Rồi đột nhiên người ta đồn rùm lên rằng con Câm có bầu, từ xưa tới giờ có thấy nó quen biết với đứa con trai nào đâu, vậy ai làm gì cho bụng nó mang bầu? Thật là một câu hỏi lớn cho mẹ nó và cho cả làng cả sớm lúc bấy giờ. Mẹ nó không biết còn phải nói gì nữa, thiệt là "con dại cái mang", nhà đã nghèo phải chạy ăn từng bữa, nay nó lai. vật vả với những cơn nghén cơm nghén cá, mai mốt lại sanh con rồi chẳng biết đứa con nó sinh ra có câm điếc như nó hay không? Có những đêm bà ra ngoài sân kêu Trời, trách ông Trời bất công tàn nhẫn, bà làm quần quật mà sao cả đời cũng không khá lên nổi, có những người chẳng thầy làm lụng chi mà vẫn ăn ngon mặc đẹp. Rồi người ta còn hãm hại đứa con tàn tật của bà, ai? Ai? Bà nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Đêm âm u, cả bầu trời chỉ hiện lên những tia sáng yếu ớt của những vì sao ở thật xa, bà chờ đợi nhưng vẫn không có một tiếng trả lời. Hay đó chỉ số phần nghiệt ngã, chẳng lẽ bà phải đành chấp nhận hay sao?
Con Câm nhất định không chỉ mặt thằng đàn ông đã hãm hại đời nó, chỉ lắc đầu không nói, nhưng chỉ có một người khi hỏi đến là nó hoảng sợ và đưa bàn tay lên ra hiệu là sẽ bị cứa cổ nếu nói ra điều ấy. Vậy là người đàn ông đó đã hãm hiếp con Câm và sau đó hăm dọa nếu nó nói ra chuyện này hắn sẽ cắt cổ nó cho đến chết.
Mai Kha
(còn tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2012 22:02:27 bởi Mai Kha >